ZingTruyen.Asia

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 8

betrayal1988

Hoan Đồng cõng Lâm Thanh Vũ vào phòng đặt xuống ghế dài. Lâm Thanh Vũ bảo y lấy rương thuốc trong tủ ra tìm thuốc chuyên trị chấn thương. Hoa Lộ thấy Lâm Thanh Vũ đau đến toát mồ hôi lạnh thì lo âu hỏi: "Có cần tìm đại phu đến khám cho thiếu quân không ạ?"

Hoan Đồng vừa cởi giày cho Lâm Thanh Vũ vừa đáp: "Nói nhảm gì thế, thiếu gia nhà ta là đại phu tốt nhất rồi còn gì."

Lâm Thanh Vũ đổ thuốc nước ra lòng bàn tay rồi xoa lên chỗ trật của mình, mùi thuốc tỏa ra thoang thoảng trong phòng ngủ.

Hoa Lộ nói: "Thiếu quân, ta xoa giùm ngươi nhé? Ta rành xoa bóp lắm."

"Không cần." Lâm Thanh Vũ cố nén cơn đau, "Ngươi múc chậu nước giếng rồi thả khăn vào đi, bóp thuốc xong ta phải chườm lạnh nửa canh giờ nữa."

Lâm Thanh Vũ xoa bóp vết thương, đột nhiên cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh —— Người nói nhiều nhất đâu rồi nhỉ?

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu thấy Lục Vãn Thừa ngồi cạnh bàn, sắc mặt ủ ê có vẻ không vui.

Nhớ lại lúc nãy Lục Vãn Thừa suýt ngã sấp xuống, Lâm Thanh Vũ hỏi y: "Ngươi bị thương à?"

Lục Vãn Thừa lắc đầu: "Vết thương của ngươi không sao chứ?"

"Không nặng lắm, nghỉ ngơi ba ngày sẽ khỏi thôi."

Lục Vãn Thừa cười nhẹ: "Thế thì tốt rồi."

Lâm Thanh Vũ lại hờ hững nói: "Lẽ ra ta bị trật chỉ cần dưỡng hai ngày, nhưng bị ngươi làm ngã......"

Lục Vãn Thừa ngượng ngùng che mặt: "Đừng nói nữa, ta sai rồi."

Để tạ lỗi, Lục Vãn Thừa hào phóng nhường xe lăn cho Lâm Thanh Vũ. Nhưng hắn chẳng hề cảm kích mà chỉ bảo Hoan Đồng ở cạnh hầu hạ, cần gì thì bảo Hoan Đồng lấy giùm. Khi nào bắt buộc phải đi mới nhờ Hoan Đồng đỡ hắn.

Hoa Lộ đang hầu hạ Lục Vãn Thừa uống thuốc thì thấy Lâm Thanh Vũ mặc áo trắng được Hoan Đồng nâng đỡ, một tay vịn mép bàn chậm chạp bước đi, tóc dài xõa xuống vai, lông mày chau lại khiến một tiểu cô nương như nàng cũng thấy thương cảm.

Lục Vãn Thừa ung dung hỏi: "Đẹp không?"

Hoa Lộ thật thà gật đầu: "Đẹp ạ! Thiếu quân bị thương hình như không giống bình thường lắm."

Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ rồi nuốt ực ngụm thuốc đắng nghét: "Đây gọi là "Mỹ nhân thổ huyết" đấy."

Ban đêm Lâm Thanh Vũ dựa vào ghế dài đọc sách như thường lệ, trên giường lớn sau tấm bình phong thỉnh thoảng vang lên tiếng trở mình làm hắn không sao tập trung đọc sách được. Bình thường giờ này Lục Vãn Thừa đã ngủ như chết, chẳng biết hôm nay lại mắc chứng gì.

Nghe thấy tiếng thở dài, Lâm Thanh Vũ mở miệng hỏi: "Tiểu Hầu gia không màng danh lợi, bất kể được mất, rốt cuộc có chuyện gì mà nửa đêm ngươi còn mặt ủ mày chau thở ngắn than dài vậy?"

Sau một lúc yên lặng, trên bình phong hiện ra bóng Lục Vãn Thừa chậm chạp ngồi dậy vừa thê lương vừa cô đơn: "Mẹ bà nó chứ...... Ta mà lại bế ngươi không nổi sao?"

Lâm Thanh Vũ: "......" Lục Vãn Thừa thật sự mất ngủ vì chuyện này sao?

Lục Vãn Thừa ủ ê nói: "Đúng là còn đáng sợ hơn chuyện ma nữa."

Câu này gợi lên sự tò mò của Lâm Thanh Vũ: "Ngươi lấy đâu ra tự tin mình có thể bế nổi ta vậy?"

Lục Vãn Thừa khó hiểu: "Eo ngươi mảnh thế kia nhất định chẳng nặng bao nhiêu, sao ta lại bế không nổi chứ."

Lâm Thanh Vũ lười quan tâm đến lòng tự ái vớ vẩn của Lục Vãn Thừa, thành thật nói: "Với sức khỏe hiện giờ của ngươi đi một bước thở ba hơi, Hoa Lộ còn mạnh hơn ngươi nhiều. Tiểu Hầu gia, làm người phải tự biết mình."

"Tức chết ta rồi." Lục Vãn Thừa đấm giường, "Hoan Đồng được mà ta lại không được à?"

"Hoan Đồng quanh năm suốt tháng làm việc nặng, ngươi so với y làm gì."

Lục Vãn Thừa tức giận trèo xuống giường khoác áo lông chồn rồi đi ra từ sau bình phong: "Ta cao hơn y mà."

Lâm Thanh Vũ để sách xuống nhìn y: "Tiểu Hầu gia."

"Gì."

Lâm Thanh Vũ nhại giọng Lục Vãn Thừa: "Làm người đừng quá so đo tính toán."

Lục Vãn Thừa nhất thời nghẹn lời không cãi được nữa, Lâm Thanh Vũ thấy vẻ mặt ỉu xìu của y thì khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Thật ra Lâm Thanh Vũ rất hay cười nhưng hầu hết là cười lạnh và cười giễu, đây là lần đầu tiên Lục Vãn Thừa thấy hắn cười như vậy.

Dưới ánh đèn dìu dịu, Lâm Thanh Vũ nửa nằm trên ghế dài, tóc đen xõa trước ngực, tay cầm một quyển sách, vẻ cảnh giác và lạnh lùng đã buông xuống, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn y.

Lục Vãn Thừa chợt hiểu ra cái gì gọi là "mỹ nhân đẹp bên trong chứ không phải bên ngoài". Y chợt hạ giọng vì sợ quấy nhiễu Lâm Thanh Vũ: "Ngươi còn đau không?"

Lâm Thanh Vũ lại nhìn vào sách: "Tạm ổn."

Lục Vãn Thừa ngồi xuống cạnh ghế dài nói: "Giờ ngươi cũng là người bệnh rồi, lên giường ngủ đi."

Lâm Thanh Vũ tưởng Lục Vãn Thừa muốn đổi chỗ với mình, hắn ngủ giường còn Lục Vãn Thừa ngủ ghế dài: "Không cần, ngươi bệnh nặng hơn ta mà."

Lục Vãn Thừa nói với vẻ đương nhiên: "Cho nên ta cũng ngủ giường."

Lâm Thanh Vũ khựng lại, dứt khoát cự tuyệt: "Không."

"Ngươi và ta đều không thích nam phong thì sợ gì."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lật sách: "Ta sợ ngươi đè tóc ta."

Lục Vãn Thừa hoàn toàn không ngờ Lâm Thanh Vũ sẽ lấy lý do này cự tuyệt mình nên bật cười: "Ngươi chưa ngủ chung với ta lần nào, sao biết ta sẽ đè tóc ngươi?"

"Vì tướng ngủ của ngươi xấu quá chứ sao."

"Tốt xấu gì ngươi cũng phải thử một lần mới biết được chứ."

"Không thử."

"Ngươi thật quá đáng." Lục Vãn Thừa lên án, "Ngươi đâu thể áp đặt thành kiến của ngươi lên con người thật của ta được......"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng ngước mắt nhìn y: "Tiểu Hầu gia, ngươi còn nói nhảm nữa thì ta sẽ để ngươi ba ngày không nói được chữ nào. Ngươi tin không?"

"Tin chứ —— Sao lại không tin." Lục Vãn Thừa hùng hổ quay về nằm xuống giường, "Ngươi là mỹ nhân độc ác dám ra tay với cả Đông Cung cơ mà, có gì không làm được đâu."

Chuyện Lâm Thanh Vũ bị thương lọt đến tai Lương thị nên bà ta sai tỳ nữ đến thăm hỏi cho có lệ. Còn có một nha hoàn lạ mặt đến Lam Phong Các đưa Lâm Thanh Vũ mấy miếng thuốc cao, nói đây là thuốc tổ truyền của di nương bọn họ chữa trật khớp rất hiệu quả.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Di nương các ngươi?"

"Chính là Phan di nương ở Miên Nguyệt Trai đấy ạ," nha hoàn cười nói, "Chắc thiếu quân vẫn chưa gặp nàng."

Trong số các vọng tộc ở kinh thành, phủ Nam An Hầu xem như ít người nhất. Ngoài chính thê ra Nam An Hầu chỉ có hai ba thị thiếp. Lương thị quán xuyến mọi việc còn thị thiếp an phận thủ thường. Lâm Thanh Vũ là thiếu quân nhưng dù sao cũng là nam tử. Nam nữ khác biệt, ngoại trừ dịp Tết thì hắn không được gặp mặt các thị thiếp này.

Lâm Thanh Vũ ngửi mùi thuốc cao kia đúng là thuốc tốt. Nhưng hắn và Phan di nương vốn chẳng quen biết nên không muốn mắc nợ ân tình này.

Lâm Thanh Vũ đang định từ chối thì Lục Vãn Thừa từ trong sảnh đi ra nói thay hắn: "Ngươi để thuốc ở đó đi, cho chúng ta gửi lời cám ơn di nương nhé."

Có mặt người ngoài nên Lâm Thanh Vũ không nói gì. Đợi nha hoàn đi xong, chưa đợi Lâm Thanh Vũ hỏi Lục Vãn Thừa đã nói trước: "Phan di nương không có ý đồ gì xấu đâu, nàng ta rất thật thà nhút nhát, cho nàng ta chút mặt mũi biết đâu sau này sẽ có lợi cho ngươi đấy."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Tiểu Hầu gia chưa từng quan tâm chuyện trong nhà thì sao biết ai tốt ai xấu được?"

Lục Vãn Thừa nửa đùa nửa thật: "Vì ta có thể xem thiên tượng dự báo tương lai như quốc sư Đại Du chứ sao."

Lâm Thanh Vũ: "......"

Lâm Thanh Vũ đã gả vào Hầu môn một thời gian, hắn biết mặc dù nhìn Lục Vãn Thừa không đáng tin cậy nhưng chưa từng có ác ý với hắn. Cả phủ Nam An Hầu mấy trăm người chỉ có mình Lục Vãn Thừa đáng để hắn tin tưởng. Hắn rất muốn chung sống hòa thuận với Lục Vãn Thừa, nhưng...... Lục Vãn Thừa chỉ đứng đắn được ba khắc, chẳng biết khi nào y mới chữa được bệnh hay nói nhảm nhí này!

"Vậy ngươi xem thiên tượng đi," Lâm Thanh Vũ hờ hững nói, "Đừng ở đây chọc gai ta nữa."

Lục Vãn Thừa vờ như không nghe thấy Lâm Thanh Vũ đuổi mình, ngắm nghía miếng thuốc cao Phan di nương đưa tới rồi nói: "Ngươi còn nhớ túi châm cứu ta muốn tặng ngươi nhưng bị ngươi phũ phàng từ chối không? Đó là quà cưới của Phan di nương do nàng tự may đấy."

Lâm Thanh Vũ thoáng bất ngờ: "Vậy à."

Phan thị nhiều lần lấy lòng hắn là thật sự có ý tốt hay mưu đồ gì khác?

Lâm Thanh Vũ đang trầm tư thì mắt cá chân đột nhiên bị nắm chặt nâng lên. Hắn đối diện với ánh mắt Lục Vãn Thừa, bối rối hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Dán thuốc cho ngươi."

Lâm Thanh Vũ giãy dụa: "Không cần, buông ra."

Lục Vãn Thừa nắm mắt cá chân không cho hắn cử động rồi cười nói: "Đừng khách khí, ta dán rành lắm, bảo đảm sẽ dán cho ngươi thật đẹp."

"Tránh ra." Lâm Thanh Vũ chỉ hơi dùng sức đã dễ dàng thoát khỏi tay Lục Vãn Thừa rồi vịn Hoan Đồng bỏ đi.

Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn tay mình, trong mắt lộ ra vẻ tức tối như sắp ngạt thở.

Lâm Thanh Vũ dưỡng ba ngày đã khỏi hẳn. Lục Vãn Thừa nghe chim họa mi hót chán chê lại đem về một con sáo đá, lúc rảnh thì dạy nó líu ríu bép xép hết sức đáng ghét. Lâm Thanh Vũ không chịu được ồn ào nên dẫn Hoan Đồng ra khỏi Lam Phong Các, nhân lúc nắng ráo tìm chỗ đất trống trong vườn phơi thuốc.

Hoan Đồng vừa trải dược liệu vừa hỏi: "Thiếu gia, Lam Phong Các rộng rãi dễ đón nắng, sao chúng ta không phơi ở đó ạ?"

Lâm Thanh Vũ đáp: "Ồn lắm, nhiều chim nữa."

Hoan Đồng cười hì hì: "Ta thấy vui mà, tiểu Hầu gia đang dạy con sáo kia gọi "Lâm đại phu" đấy." Trước đó thiếu gia không cho y tới Hầu phủ làm y cứ tưởng ở đây khó sống lắm, sau khi đến mới phát hiện rất thoải mái sung sướng.

Thân phận tiểu Hầu gia tôn quý lại hay bệnh, trong phủ có thứ gì tốt đều đưa đến chỗ họ trước tiên, vì vậy người hầu được hưởng ké không ít. Tính tình tiểu Hầu gia rất thú vị, tuy sức khỏe kém nhưng luôn tìm ra đủ trò vui, đối xử với thiếu gia nhà y cũng không tệ. Đây chính là trong rủi có may.

Hai người đang phơi thuốc thì Hoan Đồng thấy một cô nương mặc váy hồng đi về phía họ, y hỏi nhỏ: "Thiếu gia, đó là ai vậy?"

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn. Sau lưng cô nương kia còn có ma ma và tỳ nữ đi theo nên chắc hẳn là chủ tử. Trong phủ Nam An Hầu chủ tử ở tuổi này chỉ có một người —— Lục Niệm Đào, Nhị tiểu thư Hầu phủ, muội muội khác mẹ của Lục Vãn Thừa.

Lục Niệm Đào mắt ngọc mày ngài, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ đại gia khuê tú. Nàng khoan thai đi tới trước mặt Lâm Thanh Vũ rồi khom người nói: "Chào đại tẩu."

Hắn không muốn đoái hoài tới con gái Lương thị. Nhưng dù gì Lục Niệm Đào cũng là cô nương, cho chút thể diện trước mặt người hầu cũng không sao.

Lâm Thanh Vũ hờ hững gật đầu: "Lục nhị tiểu thư."

Lục Niệm Đào mỉm cười: "Đại tẩu gọi ta Niệm Đào là được rồi. Nói ra thật ngại, Niệm Đào vẫn muốn đến Lam Phong Các thăm đại ca và đại tẩu, đáng tiếc đại ca đang bệnh nên không muốn bị ai quấy rầy. Cuối cùng hôm nay có dịp gặp mặt, quả nhiên đại tẩu có mỹ mạo nam thần độc nhất vô nhị đúng như người ta nói."

"Lục nhị tiểu thư đừng gọi ta là đại tẩu nữa."

"Nhưng...... huynh là đại tẩu của ta mà." Lục Niệm Đào nghĩ ngợi, "Hay ta gọi huynh là Lâm ca ca nhé?"

Hai cách xưng hô này hắn đều ghét. Lâm Thanh Vũ thoáng do dự rồi quyết định tránh nặng tìm nhẹ: "Vậy ngươi cứ gọi đại tẩu đi."

Lục Niệm Đào ôn nhu nói: "Vâng." Thấy dược liệu sau lưng Lâm Thanh Vũ, nàng hỏi: "Đại tẩu đang phơi thuốc à?"

"Ừm."

Trong lòng Lục Niệm Đào khẽ động: Chẳng lẽ phơi cho đại ca?

Những thuốc này đều do phụ thân kê đơn cho hắn. Cách phối chế thuốc hết sức cầu kỳ, mỗi loại dược liệu cũng có yêu cầu nghiêm ngặt, từ khi phối thuốc đến khi thành thuốc ít nhất phải hơn một tháng. Hắn bỏ nhiều thời gian và công sức phối thuốc như vậy chỉ để luyện tập mà thôi. Đương nhiên sau khi chế xong thuốc để Lục Vãn Thừa giúp hắn thử một chút cũng không phải không được.

Lâm Thanh Vũ im lặng nên Lục Niệm Đào tưởng hắn ngầm thừa nhận. "Từ nhỏ thân thể đại ca đã được Trương đại phu trông nom, uống thuốc gì đều do Trương đại phu định đoạt cả."

Lâm Thanh Vũ mất hết kiên nhẫn: "Ngươi muốn nói gì?"

"Đại tẩu đừng hiểu lầm!" Lục Niệm Đào tỏ vẻ sợ hãi, "Ta biết đại tẩu quan tâm đại ca nên muốn y mau khỏe lại. Nhưng thân thể đại ca vô cùng quý giá, một tơ một hào cũng không thể qua loa. Tuy đại tẩu xuất thân từ danh môn y dược nhưng nếu muốn dùng thuốc cho đại ca thì vẫn nên nói trước một tiếng với Trương đại phu."

Hoan Đồng nhanh nhảu nói: "Nhị tiểu thư, thiếu gia nhà ta đã được lão gia truyền nghề, còn bái thần y làm sư phụ nữa. Bàn về y thuật Trương đại phu kia chưa chắc đã bằng hắn đâu......"

Lâm Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy không ổn nên ngắt lời y: "Hoan Đồng."

Hoan Đồng hậm hực ngậm miệng. Lâm Thanh Vũ lại nói: "Thuốc này đâu phải phơi cho tiểu Hầu gia, Nhị tiểu thư quá lo rồi."

"Không phải cho đại ca? Vậy......"

"Không còn sớm nữa." Lâm Thanh Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, "Hoan Đồng, thu dọn về Lam Phong Các thôi."

Khi Lâm Thanh Vũ trở lại Lam Phong Các thì con sáo tân sủng của Lục Vãn Thừa đã học được tiếng người. Lục Vãn Thừa xách nó lượn lờ bên cạnh Lâm Thanh Vũ, một người một chim mở miệng gọi Lâm đại phu làm Lâm Thanh Vũ chỉ muốn hạ độc cả hai.

Lâm Thanh Vũ uy hiếp: "Ngươi mà còn để chim của ngươi quấy rầy ta thì ta sẽ làm thịt nó nấu canh đấy."

"Lâm đại phu dữ quá nha." Lục Vãn Thừa đưa lồng chim cho Hoa Lộ bảo nàng xách ra ngoài. "Ngươi ác vậy chờ ta chết rồi cô nương nào chịu gả cho ngươi chứ?"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần tiểu Hầu gia quan tâm. Ta nhất định sẽ cưới vợ hiền rồi dẫn nàng đến thăm mộ tiểu Hầu gia."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Vậy ngươi nhớ đốt tiền giấy nhiều nhiều cho ta nhé, ta sợ ở dưới đó không đủ xài."

"Nhất định rồi."

Giao hẹn xong chuyện thăm mộ đốt vàng mã, Lâm Thanh Vũ nói tới chính sự, kể cho Lục Vãn Thừa nghe lúc nãy mình gặp Lục Niệm Đào trong vườn. "Lục Niệm Đào năm lần bảy lượt đòi gặp ngươi nhưng đều bị ngươi viện cớ từ chối. Ngươi biết được gì rồi à?"

"Thì ta đã bảo ngươi ta biết nhiều lắm mà."

Trên bàn đặt dược liệu Lâm Thanh Vũ mới phơi xong, Lục Vãn Thừa tò mò bốc lên xem, sau đó bị Lâm Thanh Vũ đánh kêu oai oái: "Đây cũng là "thiên tượng" nói cho ngươi biết sao?"

"Đúng vậy," Lục Vãn Thừa thổi thổi mu bàn tay đỏ ửng của mình, "Thiên tượng nói nàng ta không phải người tốt nên đừng để ý đến nàng ta làm gì."

Lâm Thanh Vũ trầm ngâm nói: "Ta biết rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Thế là có một ngày ——

Lâm Thanh Vũ thở dài nhìn người bên cạnh ngủ say như chết: Quả nhiên sẽ bị đè tóc mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia