ZingTruyen.Com

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Ám sát Tiêu Tranh là việc đời này Lâm Thanh Vũ phải làm. Khi Cố Phù Châu còn là Lục Vãn Thừa, hai người từng ra tay một lần nhưng cuối cùng lại thất bại. Giờ đã khác xưa rồi, hai người một là võ tướng đứng đầu, một là cận thần của thiên tử, không còn giống lúc trước ngay cả cổng cung cũng không vào được, hắn còn làm quen với nhân vật mấu chốt là Thẩm Hoài Thức. Lần này tỷ lệ thành công của hắn là một nửa.

Nếu kế hoạch thành công thì trước khi Tiêu Tranh bỏ mình, Lâm Thanh Vũ sẽ nghĩ cách giữ mạng Hoàng đế, trong lúc đó Cố Phù Châu sẽ kéo Tiêu Giới lên thuyền. Tiêu Tranh chết thì Hoàng đế đau buồn sẽ chẳng còn tâm tư nghĩ đến hôn sự của Cố Phù Châu nữa. Mà dù có thì Lâm Thanh Vũ cũng sẽ cho hắn cưỡi rồng về chầu trời trước khi kịp hạ chỉ tứ hôn. Đến lúc đó chỉ còn Tiêu Giới có thể kế thừa hoàng vị mà thôi.

Nếu kế hoạch không thành, Tiêu Tranh và Hoàng đế đều sống tốt thì Cố Phù Châu sẽ khó tránh khỏi bị tứ hôn. Nhưng thấy y có vẻ không muốn cưới người khác, mình ngăn chặn nhân duyên cho y cũng...... chưa chắc không được. Trừ khi Hoàng đế chán sống, nếu không còn lâu mới cách chức hắn khi đang còn bệnh. Dù hắn có thành thân với Cố Phù Châu lần nữa cũng sẽ không cản trở hắn tiếp tục nghiên cứu y thuật ở Thái y viện.

Dù sao họ cũng không phải lần đầu thành thân. Về phần ai cưới ai gả thì đến lúc đó tính tiếp.

Sau khi hai người bàn xong đã đến giờ Tý. Cố Phù Châu ngồi xếp bằng ở giường dưới ngáp một cái rồi hỏi: "Thanh Vũ, trễ thế này chắc phủ tướng quân đóng cửa rồi. Ta ngủ lại chỗ ngươi được không?"

Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Ngươi muốn về chẳng lẽ phủ tướng quân không mở cửa cho ngươi hay sao?"

Cố Phù Châu cười: "Ta vẫn hay tìm cớ mà."

Lâm Thanh Vũ nói: "Muốn ngủ lại cũng được nhưng ngươi phải ngủ giường trên." Trước kia sức khỏe của Lục Vãn Thừa không tốt nên hắn toàn phải ngủ giường trên, mỗi lần trèo xuống hết sức phiền toái.

Cố Phù Châu lập tức đứng dậy sửa sang khăn giường bị mình ngồi nhàu: "Mời ngài." Nói xong y bám hai tay vào giường trên nhảy phóc lên một cách dễ dàng.

Hai người một trên một dưới như trở về lúc còn ở phủ Nam An Hầu. Hồi đó trước khi ngủ hai người sẽ thỉnh thoảng trò chuyện dăm ba câu. Có lúc Lục Vãn Thừa kể chuyện quê hương mình rồi dạy hắn nói vài câu ở đó. Có lúc hai người bàn nhau làm chuyện xấu. Có lúc Lục Vãn Thừa bừng tỉnh vì độc tái phát, hắn sẽ trèo xuống giường nhẹ nhàng ôm y vào lòng.

Sau khi Lục Vãn Thừa mất, Lâm Thanh Vũ ngủ một mình ở giường dưới rất lâu. Hắn luôn ngủ không ngon, trong lòng trống rỗng. Đêm nay rốt cuộc giường trên cũng có người nên lòng hắn như lại được lấp đầy.

Rõ ràng mới nãy còn âm mưu giết vua nhưng hắn lại bình tĩnh lạ thường. Dù bị đàn sói bao vây, con đường phía trước mù mịt, hơi sơ sẩy một chút sẽ mất mạng nhưng chỉ cần người này bên cạnh thì chẳng có gì phải sợ cả.

Cố Phù Châu nằm phía trên trở mình gây động tĩnh không nhỏ. Sau đó y thò đầu ra nhìn hắn: "Thanh Vũ, ngươi ngủ chưa?"

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại: "Ngủ rồi."

Cố Phù Châu cười: "Ừ. Ta vừa nhớ đến một chuyện. Ám hiệu ta để lại cho ngươi, ngươi và Thẩm Hoài Thức đã thấy chưa?"

Trong nguyên tác, sau khi Lục Vãn Thừa mất Lâm Thanh Vũ cũng dựa vào đơn thuốc chữa bệnh dịch để vào Thái y viện, cũng gặp Thẩm Hoài Thức một lần ở Thái y thự. Nhưng trong nguyên tác Lâm Thanh Vũ không có y mách nước nên chẳng mấy quan tâm đến Thẩm Hoài Thức, sau đó mới có kết cục tự sát ở Đông Cung.

"Thấy rồi." Chính nhờ ám hiệu này mà hắn và Thẩm Hoài Thức mới dần quen nhau. "Nghe nói đây là ám hiệu chỉ có người trong Thiên Ngục Môn mới biết thôi."

Cố Phù Châu nói: "Thẩm Hoài Thức chỉ có hai mối quan tâm duy nhất là Tiêu Tranh và Thiên Ngục Môn. Chuyện Thiên Ngục Môn bị diệt là điểm yếu lớn nhất của hắn, cũng là chìa khóa mở ra con đường truy thê của Tiêu Tranh."

Vì vậy y mới đưa cho Lâm Thanh Vũ rương thuốc có khắc ám hiệu của Thiên Ngục Môn. Chỉ cần Thẩm Hoài Thức thấy ám hiệu này thì sẽ tưởng Lâm Thanh Vũ có liên quan đến Thiên Ngục Môn nên sẽ không để hắn chết ở Đông Cung.

Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Vậy Thiên Ngục Môn bị diệt đều do một tay Tiêu Tranh làm à?"

Cố Phù Châu gối tay sau đầu, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy: "Thiên Cơ Doanh và Thiên Ngục Môn một sáng một tối, cùng là nanh vuốt của thiên tử nhưng lại không ưa nhau. Chủ nhân Thiên Ngục Môn họ Thẩm, chính là cha của Thẩm Hoài Thức. Thiên Ngục Môn bị Thiên Cơ Doanh chèn ép đã lâu khiến gia chủ Thẩm gia bất mãn. Vì Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh là trúc mã thân thiết nên gia chủ Thẩm gia gửi gắm hy vọng vào Tiêu Tranh, âm thầm chăm sóc y, thậm chí còn làm cho y không ít chuyện, những mong sau khi Tiêu Tranh đăng cơ Thiên Ngục Môn sẽ một mình một cõi. Nhưng lúc đó Tiêu Tranh vẫn chỉ là hoàng tử mà thôi."

Tổ chức ám vệ có quan hệ mật thiết với hoàng tử là điều cấm kỵ của Hoàng đế. Gia chủ Thẩm gia cứ tưởng mình đã che giấu rất kỹ nhưng vẫn để lại dấu vết, bị Thiên Cơ Doanh tìm ra chứng cứ nộp cho Hoàng đế. Lúc đó cuộc tranh vị đã đến hồi kết, Tiêu Tranh chỉ còn cách ngôi Thái tử một bước.

Hoàng đế công nhận năng lực của Tiêu Tranh, hắn biết Tiêu Tranh là ứng cử viên hoàn hảo cho ngôi Thái tử nhưng không thể tha thứ hành vi âm thầm trợ giúp hoàng tử tranh vị của Thiên Ngục Môn. Hoàng đế cho Tiêu Tranh xem chiếu thư lập y làm Thái tử rồi bảo y: "Chừng nào Thiên Ngục Môn bị diệt thì ngọc tỷ của trẫm sẽ đóng vào chiếu thư này."

Lâm Thanh Vũ: "Vậy Tiêu Tranh là thủ phạm diệt Thiên Ngục Môn sao?"

"Theo lý mà nói thì thủ phạm là Hoàng đế mới đúng. Phút cuối Tiêu Tranh mềm lòng vì tình cảm thơ ấu với Thẩm Hoài Thức. Tiếc là đã quá muộn, Thiên Cơ Doanh phụng chỉ Hoàng đế kịp thời đến giúp Tiêu Tranh làm chuyện y không nỡ làm. Chính vì Tiêu Tranh không đành lòng nên suýt nữa đã mất ngôi Thái tử. Vì vậy khi Tĩnh Thuần quận chúa bị Bắc Cảnh Vương nhìn trúng, để không làm phật ý Hoàng đế y đành chịu mất người mình thích. Y hối hận vì mình nhân từ nương tay nên đổ hết tội lỗi cho Thẩm Hoài Thức." Cố Phù Châu cười nhạo, "Thẩm Hoài Thức chỉ mất hết gia đình, còn Tiêu Tranh mất đi tình yêu cơ mà!"

Lâm Thanh Vũ buột miệng hỏi: "Sao ngươi biết được mấy chuyện này thế? Ở quê ngươi có ghi lại trong tư liệu lịch sử à?"

"Không phải tư liệu lịch sử đâu." Cố Phù Châu thờ ơ nói, "Tất cả những điều này —— Dù là vận mệnh của ngươi hay yêu hận của Tiêu Tranh và Thẩm Hoài Thức đều được viết trong một cuốn sách tên là "Hoài Bất Thức Quân". Mà ta lại may mắn đọc hết quyển sách có một không hai này."

"Hoài Bất Thức Quân?" Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Thảo nào Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh là nhân vật chính."

"Đúng vậy, quyển sách này viết về hai người họ mà."

Nghe Cố Phù Châu nói xong, Lâm Thanh Vũ có một nghi vấn: "Trước kia ngươi không thích nam phong mà, sao lại đọc loại sách này chứ?"

"Nghe ngươi nói vậy ta hết buồn ngủ luôn rồi." Cố Phù Châu ngồi dậy lộ ra vẻ mặt bị lừa, "Chị họ ta giới thiệu quyển sách này cho ta, nói là kể về con đường nghịch tập thăng cấp của một ảnh vệ. Ta thấy tên sách khá hay nên thử đọc một trang, thế là cứ như mở ra cánh cửa thế giới mới vậy."

Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Lúc ngươi xem không thấy kỳ quái hay sao mà còn đọc hết chứ."

"Đúng là kỳ quái thật. Nhưng Thẩm Hoài Thức thảm quá làm ta chỉ muốn chửi người nên ta định chờ ngày hắn vùng lên." Cố Phù Châu u oán nói, "Ngươi có hiểu cảm giác muốn ngừng mà không được không. Vừa chửi vừa đọc không cách nào ngừng được, chẳng hiểu sao đọc tới cuối luôn."

Lâm Thanh Vũ không hiểu được cảm giác muốn ngừng mà không được như Cố Phù Châu nói. Nếu hắn thấy loại tiểu thuyết này thì một trang cũng chẳng thèm đọc. "Vậy trong "Hoài Bất Thức Quân" bọn họ có kết cục thế nào?"

"Sau khi Thẩm Hoài Thức biết sự thật thì hắc hóa —— Ta giải thích từ "hắc hóa" này cho ngươi rồi đúng không?"

"Ừ."

"Hắn thề phải báo thù cho Thẩm gia. Nhưng sắp thành công thì Thẩm Hoài Thức cũng mềm lòng quăng kiếm bỏ đi, rời khỏi Đông Cung lang bạt kỳ hồ. Đợi hắn đi rồi Tiêu Tranh mới nhận ra mình thật lòng thích hắn nên ra sức truy bắt người về, thậm chí còn giải tán hậu cung vì hắn rồi trình diễn tiết mục giam cầm. Về sau Thẩm Hoài Thức tìm được cơ hội phản sát, lúc đó Tiêu Tranh đã làm Hoàng đế, y thoải mái ưỡn ngực rồi nói câu kinh điển kia "Hôn ta một cái, mạng ta và giang sơn đều cho ngươi hết". Sau đó —— Thẩm Hoài Thức bị cảm động ngươi hiểu không? Hắn thế mà bị làm cho cảm động! Hắn đón nhận Tiêu Tranh lần nữa rồi trở thành nam Hoàng hậu đầu tiên của Đại Du. Hai người cứ thế sống hạnh phúc mỹ mãn bên nhau."

Cố Phù Châu vẫn nhớ rõ cảm giác ức chế của mình khi đọc hết truyện.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lâm Thanh Vũ mau chóng làm rõ suy nghĩ của mình. Để giải quyết Tiêu Tranh trước khi Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, họ cần làm hai việc. Thứ nhất là phải sớm để Thẩm Hoài Thức biết chân tướng năm đó Thiên Ngục Môn bị diệt. Thứ hai là quyết không để Thẩm Hoài Thức mềm lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com