ZingTruyen.Com

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 56

betrayal1988

Lâm Thanh Vũ về phủ bảo Hoa Lộ và Hoan Đồng tối nay có khách tới. Từ khi ra riêng lập phủ, chưa ai ghé đến tòa nhà này cả. Hoan Đồng đoán khách là Hồ Cát, còn Hoa Lộ nói là họ hàng của Lâm gia.

"Đều không phải." Lâm Thanh Vũ nói, "Là nghĩa huynh của ta, Cố đại tướng quân."

Hoan Đồng nghe vậy thì reo hò nhảy cẫng, Hoa Lộ cũng háo hức đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ở Đại Du, Cố Phù Châu là chiến thần nổi tiếng nên nam nữ ở độ tuổi họ đều rất sùng bái y. Không cần Lâm Thanh Vũ nhiều lời, hai người đã rộn ràng tất bật chuẩn bị rượu thịt trà ngon đãi khách.

Lâm Thanh Vũ sực nhớ ra một chuyện nên hỏi Hoan Đồng: "Đồ ta dặn ngươi đi đặt đã làm xong chưa?"

"Xong rồi, để trong thư phòng đấy ạ."

Sau khi Lục Vãn Thừa chết còn được ở từ đường Lục gia hưởng thụ nhang khói, còn Cố đại tướng quân cả đời lừng lẫy lại không ai biết y đã hy sinh vì nước, cũng không được người đời sau thờ cúng. Cố Phù Châu nói mình cứu một thai phụ nên mới có cơ hội sống lại, Cố đại tướng quân tốt bụng từng cứu mạng vô số người nhất định cũng sẽ xuyên qua thế giới khác. Nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn bảo Hoan Đồng mua một tấm bia không ghi tên để thờ trong phòng tối sau thư phòng.

Trời dần về khuya, đã qua giờ ăn tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng Cố Phù Châu. Hoan Đồng mòn mỏi chờ ở cổng, rốt cuộc gặp được Viên Dần. Viên Dần nói với Lâm Thanh Vũ rằng Vũ quốc công đột nhiên đem hai bình rượu ngon đến thăm phủ tướng quân, muốn nấu rượu luận anh hùng với tướng quân. Dù sao Vũ quốc công cũng là trưởng bối và góp sức khá nhiều trong chuyện Thiên Cơ Doanh nên tướng quân không tiện chối từ, chỉ có thể đến muộn một chút.

"Tướng quân còn nói nếu muộn quá thì Lâm thái y đừng đợi mà cứ ngủ trước đi."

Lâm Thanh Vũ tạ ơn Viên Dần, ăn tối xong thì đến thư phòng. Mặc dù Cố Phù Châu bảo hắn đừng đợi nhưng biết y sẽ đến thì hắn làm sao ngủ được.

Đêm khuya thanh vắng, mãi đến cuối giờ Hợi, Lâm Thanh Vũ nghe một tiếng huýt sáo thì biết ngay người nào đó đã tới. Lẽ ra Cố Phù Châu vừa đến Hoan Đồng sẽ báo ngay cho mình mới đúng. Cũng không biết người kia lại giở trò gì.

Ra khỏi thư phòng, Lâm Thanh Vũ thấy một bóng đen nhảy qua tường, động tác nước chảy mây trôi, vững vàng đáp xuống đất. Cố Phù Châu phủi tay nói: "Chào buổi tối, Thanh Vũ."

Mặt Lâm Thanh Vũ lạnh tanh: "Sao lại trèo tường, có phải không để cổng cho ngươi đâu."

"Đêm đến nhà quả phụ mà đi cổng lớn thì ngại lắm. Muốn kích thích phải làm cho trót chứ."

"...... Ai nói muốn kích thích hả?"

Cố Phù Châu biết rõ còn cố hỏi: "Không muốn kích thích mà nửa đêm Lâm thái y mời bản tướng quân đến phủ làm gì?"

Nhớ lại những ngày cuối đời đáng thương của người này ở kiếp trước, Lâm Thanh Vũ hít sâu một hơi kiềm chế tính nóng của mình rồi kiên nhẫn nói: "Ban ngày ở trong cung không tiện nói chuyện —— Tới đây."

Phủ Lâm Thanh Vũ nhỏ hơn Hầu phủ và phủ tướng quân không ít. Cố Phù Châu nhìn quanh rồi nói: "Ta chuẩn bị cho ngươi nhiều gia sản như vậy, ngươi hoàn toàn có thể mua một tòa nhà lớn như phủ Nam An Hầu cơ mà."

Lâm Thanh Vũ nói: "Để cho Ngự sử vạch tội phạm thượng à? Phủ ta cũng chẳng bao nhiêu người, cần lớn làm gì."

Hai người tới thư phòng. Thư phòng có hai gian trong ngoài, gian ngoài kê giá sách, bàn dài trước cửa sổ là nơi chủ nhân làm việc. Nếu chủ nhân đọc sách viết chữ mệt mỏi thì có thể vào gian trong nghỉ ngơi. Cố Phù Châu đi vào trong thấy giường tầng y và Lâm Thanh Vũ từng ngủ chung do mình tự thiết kế.

Cố Phù Châu ngẩn người rồi bật cười: "Sao cái này ngươi cũng mang đến vậy?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Trong phủ thiếu giường."

Lời nói dối vụng về này hắn cũng không mong Cố Phù Châu sẽ tin.

Giờ vóc người Cố Phù Châu rất cao, đứng dưới đất còn cao hơn giường này không ít. Y đưa tay vuốt chăn lụa trên đó. Trước kia Lâm Thanh Vũ từng ngủ ở đây, cùng y trải qua nhiều đêm bị bệnh tật hành hạ.

Cố Phù Châu mỉm cười quay sang nhìn Lâm Thanh Vũ.

Đôi mắt đen nhánh sáng rực của y phản chiếu dung nhan Lâm Thanh Vũ. Dưới cái nhìn chăm chú kia, không hiểu sao Lâm Thanh Vũ lại thấy bối rối.

Trong thư phòng ngoài mùi bút mực giấy nghiên còn thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt.

Lâm Thanh Vũ rũ mắt nói khẽ: "Chẳng phải ngươi uống rượu với Vũ quốc công à, sao trên người chẳng có chút mùi rượu nào vậy?"

Cố Phù Châu nhếch môi: "Trước khi đến gặp ngươi ta đã tắm rồi, thấy ta xem trọng ngươi chưa."

"Tắm trước khi gặp ta là xem trọng à?"

"Ừ," Cố Phù Châu nói cứ như thật, "Đây là phép lịch sự cao nhất đó."

Y muốn thể hiện những gì tốt nhất của mình với Lâm Thanh Vũ, lúc nào cũng nghĩ mình không đủ đẹp trai trước mặt hắn. Y rất khó hiểu, tự thấy mình cũng là một nam sinh sáng sủa dễ nhìn, thế mà vẫn có lúc thiếu tự tin trước mặt người mình thích.

Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Lần đầu tiên ta nghe cách nói này đấy."

Hơi thở Cố Phù Châu dần trở nên bất ổn. Rượu của Vũ quốc công lâu ngấm, uống xong vẫn chưa thấy gì, giờ mới bắt đầu say. Cố Phù Châu ngồi xuống giường dưới rồi chống tay ra sau lười biếng nói: "Thanh Vũ, ta hơi say rồi."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Nấu canh giải rượu cho ngươi nhé?"

Cố Phù Châu lắc đầu: "Canh giải rượu cũng vô ích thôi, nói chuyện chính trước đi. Chuyện Hoàng thượng muốn gả Thất công chúa cho ta ngay cả Vũ quốc công cũng nghe rồi, lúc uống rượu còn luôn miệng chúc mừng ta nữa, nói sau này muốn nhận con ta làm đồ đệ. Ngươi có cách nào để Hoàng thượng đổi ý không?"

Lâm Thanh Vũ định thần lại: "Thất công chúa là con út của Hoàng thượng, xưa nay Hoàng thượng xem nàng như viên ngọc quý trên tay. Nếu ngươi là đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, chiến công hiển hách, cưới nàng đương nhiên sẽ là trai tài gái sắc. Nhưng nếu ngươi mắc bệnh kín thì chắc Hoàng thượng không nỡ gả nàng cho ngươi để phải chăn đơn gối chiếc đâu."

Mắc bệnh kín, chăn đơn gối chiếc?

Cố Phù Châu hiểu ra nên đứng bật dậy thảng thốt: "Lâm Thanh Vũ, ngươi muốn ta tức chết đúng không?"

Lâm Thanh Vũ hờ hững đáp: "Không phải."

Cố Phù Châu mỉa mai: "Thôi đi, ta thấy ngươi đang muốn chọc ta tức chết rồi tìm một cô nương thành thân chứ gì."

"Ta muốn tìm cô nương thành thân sao phải chọc ngươi tức chết làm gì?" Lâm Thanh Vũ khó hiểu, "Ngươi sống ta không tìm được hay sao?"

Cố Phù Châu sững sờ, tức quá hóa cười: "Nói hay lắm huynh đệ. Có lý lẽ có chứng cứ, ta hoàn toàn không cãi được."

Lâm Thanh Vũ dịu giọng: "Y thuật của ta ngươi còn chưa yên tâm hay sao? Chỉ tạm thời làm ngươi không thể gần gũi người khác thôi, chờ xong chuyện ta sẽ cho ngươi đứng dậy lần nữa. Chẳng phải lúc ngươi còn là Lục Vãn Thừa đã dễ dàng chấp nhận chuyện này rồi sao?"

"Lúc đó ta bị ép đấy chứ. Mạng còn không giữ được thì đâu còn tâm tư để ý chuyện kia nữa. Nhưng giờ thì khác." Cố Phù Châu trầm giọng, "Ta muốn sống có tôn nghiêm."

Lâm Thanh Vũ nhấn mạnh: "Chỉ tạm thời thôi."

"Tạm thời cũng không được." Cố Phù Châu cười lạnh, "Lần trước ngươi còn nói vì danh vọng và uy danh của Cố đại tướng quân, không thể để y gánh cái danh "nam thê" trên lưng được. Giờ thì hay rồi, chụp luôn cái mũ bất lực cho y, lương tâm của ngươi không đau sao?"

Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Ngươi nói cũng có lý." Nếu làm Cố Phù Châu bất lực, lỡ bị truyền ra ngoài thì sau này Cố Phù Châu sẽ hết đường làm người, biết đâu còn ảnh hưởng đến uy vọng của y trong quân đội nữa. "Vậy, vậy chỉ có thể......"

Cố Phù Châu tức giận nửa chừng, không nhịn được hỏi tiếp: "Ngươi chịu gả rồi à?"

"Chỉ có thể nghĩ cách để Hoàng đế và Tiêu Tranh cùng thăng thiên thôi." Lâm Thanh Vũ tỏ vẻ hời hợt như đang nói chuyện làm thịt hai con gà hầm canh. "Hoàng đế không chết thì sẽ không tránh được bị tứ hôn. Hoàng đế chết, Tiêu Tranh đăng cơ thì tình cảnh của chúng ta chỉ càng thêm khó khăn." Hai mắt Lâm Thanh Vũ tối đi, thấp giọng nói, "Trừ khi...... bọn hắn đều chết hết để hoàng tử khác lên kế vị."

Cố Phù Châu im lặng, cũng không quá kinh ngạc. Lâm Thanh Vũ dám ra tay với Thái tử thì giết vua đã là gì.

"Gan Lâm thái y càng lúc càng to nhỉ." Cố Phù Châu cười tủm tỉm, "Chẳng lẽ ngươi muốn biến Hoàng đế thành con rối để mình làm ngư ông đắc lợi sao?"

Lâm Thanh Vũ nhướng mày: "Có gì không được chứ?"

Hắn chẳng có hứng thú với giang sơn. Ban đầu hắn chỉ muốn tập trung nghiên cứu y thuật nhưng hết kẻ này đến kẻ khác chạy tới chọc hắn và Cố Phù Châu khiến người ta bực bội. Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, nâng đỡ một tân đế hợp ý hắn và không bao giờ gây sự với bọn họ lên ngôi.

Cố Phù Châu nghĩ ngợi: "Trong cuộc tranh giành ngôi vị ba năm trước, các hoàng tử của Hoàng thượng người chết kẻ tàn phế, giờ ngoài Tiêu Tranh ra chỉ còn Tiêu Giới và Tiêu Ly mà thôi. Tiêu Ly ngốc nghếch nên dù là con trưởng cũng không thể kế thừa hoàng vị. Vậy chỉ còn lại Tiêu Giới? Một kẻ đẹp mã nhưng ngu ngốc."

Lâm Thanh Vũ nắm lấy trọng điểm: "Ngươi thấy hắn đẹp à?"

Khát vọng sống đột ngột xuất hiện làm Cố Phù Châu lập tức đổi giọng trêu chọc: "Thường thôi, nhìn mấy cũng chỉ đến thế. Đâu giống Lâm thái y, không chỉ kinh diễm mà ngày càng đẹp hơn. Đẹp quá mức quy định luôn."

Lâm Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, "Nếu Tiêu Giới ngu ngốc thì chúng ta càng dễ khống chế chứ sao."

Cố Phù Châu không dám gật bừa: "Bên cạnh Tiêu Giới có người thông minh, chỉ sợ không tới lượt chúng ta khống chế đâu."

"Ai?"

"Chắc ngươi từng gặp người kia rồi, trước đây là tiểu thái giám hầu hạ Tiêu Giới. Sau này trở thành đại thái giám rồi cùng Tiêu Giới ra ngoài cung lập phủ, giờ là quản gia trong phủ của hắn."

Lâm Thanh Vũ nhớ ra người này: "Y thông minh lắm à?"

"Có thể lọt vào ba hạng đầu của Đại Du đấy." Cố Phù Châu nói, "Hơn nữa thân thể người này không trọn vẹn nên tính cách cố chấp hung ác nham hiểm, muốn liên hệ với y phải tốn chút đầu óc."

Lông mày Lâm Thanh Vũ giãn ra: "Chuyện sau này để sau này tính. Việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách lấy mạng hai kẻ kia." Muốn lấy mạng Hoàng đế cũng không khó, Hoàng đế vốn đã bệnh nặng, hắn chỉ cần sửa lại đơn thuốc là có thể làm Hoàng đế trở bệnh nặng hơn rồi chết. Nói tới nói lui khó giải quyết nhất vẫn là Tiêu Tranh.

Cố Phù Châu cũng nghĩ đến chuyện này: "Tiêu Tranh không uống thuốc, ăn uống cũng chỉ dùng đồ ở Đông Cung, có vết xe đổ nên huân hương cũng không dùng. Hạ độc là không thể nào, sơ hở duy nhất là......"

Lâm Thanh Vũ nói tiếp: "Thẩm Hoài Thức."

Cố Phù Châu gật đầu: "Nhưng Thanh Vũ à, ta không chờ lâu được đâu. Hoàng thượng đang muốn ta định hôn ước ngay đấy."

"Nếu kế hoạch của chúng ta thành công, đương nhiên chuyện tứ hôn sẽ bị hủy bỏ. Nếu thất bại thì bàn chuyện cưới lần hai cũng chưa muộn."

Cố Phù Châu tổng kết: "Nói cách khác là chúng ta có cưới lần hai hay không còn tùy thuộc vào Tiêu Tranh chết lúc nào à?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Không sai."

Vẻ mặt Cố Phù Châu phức tạp: "Tâm trạng đột nhiên vi diệu thật đấy. Ta vốn mong Tiêu Tranh chết sớm mà."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ giờ ngươi không mong à?"

Cố Phù Châu cười: "Thế thì mong tiếp vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com