ZingTruyen.Com

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 55

betrayal1988

Hoàng đế bệnh nặng đã lâu, Lễ bộ đều tính đến việc lo hậu sự cho hắn. Nào ngờ Chử Chính Đức đổi đơn thuốc mới, uống chưa đầy hai ngày bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, người cũng tỉnh táo lại.

Hắn là một Hoàng đế không công không tội, đăng cơ hơn hai mươi năm chẳng lập được công lao to lớn nào, cũng không xa hoa lãng phí mà chỉ tầm tầm trông nom giang sơn tổ tiên để lại. Tuy đa nghi nhưng rất chăm lo quốc sự, vừa tỉnh dậy đã gọi Thái tử tới hỏi thăm tình hình triều đình trong lúc mình bệnh.

Cái khác cũng không có gì, chỉ có mỗi chuyện Cố Phù Châu là khó giải quyết nhất. Trước khi Hoàng đế tỉnh lại, dưới áp lực bức bách của đám người, Tiêu Tranh đành phải rút đi thị vệ Thiên Cơ Doanh bên cạnh Cố Phù Châu. Nhưng đám võ tướng kia vẫn chưa chịu yên, sau khi biết Hoàng đế tỉnh lại thì hè nhau dâng tấu cầu kiến, cứ như bị oan ức lắm nên nhất định phải tới ngự tiền cáo trạng.

Hoàng đế nằm trên long sàng ném sớ Vũ Quốc công dâng lên xuống chân Tiêu Tranh: "Xem chuyện tốt ngươi làm đi!"

"Nhi thần thấy mình chẳng có lỗi gì cả." Tiêu Tranh nhìn về phía trước cố chấp nói, "Cố Phù Châu có quá nhiều điểm đáng nghi, nếu không làm rõ chân tướng sao có thể để y tự do tự tại muốn làm gì thì làm ở kinh thành được ạ. Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài thật sự yên tâm về y sao?"

Hoàng đế cả giận: "Ngươi còn không biết lỗi nữa à!"

Tiêu Tranh quỳ xuống nói: "Xin phụ hoàng nói rõ nhi thần có tội gì."

Hoàng đế lắc đầu: "Ngươi còn trẻ quá."

Nói đến đa nghi thì Hoàng đế cũng chẳng thua kém Tiêu Tranh là bao. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã ngồi lâu trên ngai vàng nên hiểu rõ thuật cân bằng, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng. Đúng là Cố Phù Châu rất khả nghi nhưng còn lâu mới đến lúc ngửa bài với y. Tuy Cố Phù Châu đang ở kinh thành nhưng vẫn là người mà võ tướng trong kinh và ba mươi vạn đại quân ở Ung Lương hướng đến. Ngoài y ra Đại Du sẽ không bao giờ tìm được chiến thần bách chiến bách thắng thứ hai nữa.

Đại Du và Tây Hạ đánh nhau nhiều năm nên quốc khố gần như cạn kiệt, vô số tướng sĩ hy sinh ở sa trường. Mọi chuyện khác đều đứng sau chiến sự Tây Bắc, tuy Cố Phù Châu khả nghi cuồng vọng nhưng chỉ cần y có thể đánh thắng trận thì vẫn chưa đến lúc động tới y. Chờ Tây Bắc ổn định rồi từ từ lật lại từng món nợ cũ với y còn sợ không định tội được hay sao?

Hoàng đế nhìn người rất sáng suốt. Hắn biết thủ đoạn của Tiêu Tranh cứng rắn, không chịu thua thiệt, ngạo mạn tự đại, ngày sau lên ngôi chắc chắn sẽ không đi theo con đường minh quân lấy đức phục người, biết nghe lời phải. Dù có nghiêm trị thiên hạ nhưng một khi đã làm mất lòng võ tướng thì dù có thiên quân vạn mã cũng đâu ích gì.

Hoàng đế bị bệnh một trận nên lao tâm lao lực quá độ, mới mắng mấy câu đã mệt rũ: "Tranh nhi."

Con ngươi Tiêu Tranh co lại. Y đã quên mất lần cuối Hoàng đế gọi mình như vậy là lúc nào.

"Phải suy xét lòng người cho kỹ." Hoàng đế nói, "Của người khác và của chính mình nữa."

Lòng người chỉ là thứ vô dụng nhất trên đời mà thôi. Tiêu Tranh cúi đầu im lặng nhếch môi cười lạnh: "Nhi thần đa tạ phụ hoàng chỉ dạy."

Tiết Anh nói: "Hoàng thượng, Cố đại tướng quân tới rồi ạ."

Hoàng đế gắng gượng ngồi dậy: "Cho y vào đây. Tranh nhi ở lại với trẫm để trấn an Cố Phù Châu đi."

Tiêu Tranh nén giận đáp: "Vâng, phụ hoàng."

Chẳng bao lâu sau, Cố Phù Châu theo thái giám vào điện. Nam nhân cao lớn mặc nhung trang, lưng khoác áo choàng màu đỏ thẫm toát ra vẻ lạnh lùng.

Cố Phù Châu đang định quỳ xuống hành lễ thì Hoàng đế đã cười nói: "Ái khanh đừng đa lễ. Tiết Anh, ban thưởng ghế ngồi."

Cố Phù Châu nói: "Tạ ơn bệ hạ."

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Hoàng đế, Cố Phù Châu đã đoán được lý do nửa đêm không cho y thắp đèn tâm sự với Lâm Thanh Vũ mà gọi y vào cung.

Đầu tiên Hoàng đế hỏi thăm sức khỏe của y, biết dư độc đã trừ hết thì có vẻ rất mừng. Sau đó nhắc đến chuyện Thiên Cơ Doanh, nói Thái tử chỉ muốn bảo vệ y chu toàn, nào ngờ lại khiến các võ tướng bất mãn.

"Thái tử lần đầu giám quốc nên khó tránh khỏi sơ suất. Nếu chuyện đã xong thì các võ quan bên kia đành phải nhờ ái khanh nói giúp vậy."

Mấy lời này của Hoàng đế nghe như quan tâm đến hạ thần nhưng thật ra đang bênh vực con mình. Không thể không nói gừng càng già càng cay. Cố Phù Châu gật đầu, ngữ khí thâm trầm: "Thần hiểu."

Hoàng đế ho khan mấy tiếng rồi nhận trà Tiêu Tranh đưa tới, "À mà ái khanh đã ba mươi tuổi rồi nhỉ."

"Năm nay thần ba mươi mốt ạ." Cố Phù Châu có linh cảm không lành. Thông thường sau khi hỏi tuổi đều hối cưới cả.

Hoàng đế cười nói: "Ba mươi mốt rồi à. Khi trẫm bằng tuổi ngươi đã có mấy hoàng tử rồi. Đều tại trẫm cứ mãi giữ ngươi ở Tây Bắc nên mới làm trễ nải hôn sự của ngươi."

Ngay cả câu hối cưới cũng giống hệt như dự đoán của y. Cố Phù Châu nói: "Tây Bắc chưa ổn định nên thần không có lòng dạ lo chuyện riêng ạ."

"Đâu thể nói vậy được. Ngươi xuất chinh quanh năm, trong phủ không có người sao được." Hoàng đế nghĩ ngợi rồi nói, "Thất công chúa của trẫm đang độ xuân thì, ái khanh thấy thế nào?"

Tiêu Tranh mau chóng hiểu ra dụng ý của Hoàng đế. Gả công chúa cho Cố Phù Châu, thứ nhất có thể trấn an võ tướng để họ thấy Đại Du xem trọng võ tướng. Thứ hai là để một chính thê bên cạnh Cố Phù Châu còn hữu dụng hơn thị vệ nhiều.

Tiêu Tranh cười như không cười: "Không giấu gì phụ hoàng, Thất muội ngưỡng mộ khí chất Cố đại tướng quân đã lâu, chắc sẽ không phản đối hôn sự này đâu ạ."

Cố Phù Châu từ chối ngay: "Thần xin nhận sự ngưỡng mộ của Thất công chúa nhưng thần có người trong lòng rồi ạ."

"Nói nghe xem, là tiểu thư nhà nào thế? Trẫm có thể tứ hôn cho các ngươi."

...... Mẹ nó lại giở trò này nữa. Thích tứ hôn như vậy thì đừng làm Hoàng đế nữa mà đổi nghề làm bà mối luôn đi.

Cố Phù Châu nói: "Vậy thần không có nữa ạ."

Tiêu Tranh lạnh lùng nói: "Cố Phù Châu, ngươi xem đây là trò đùa hay sao. Nói có là có, nói không là không à?"

Hoàng đế quát lớn: "Thái tử." Sau đó chậm rãi nói, "Nếu không có thì hôm nào trẫm cho ngươi và Thất công chúa gặp gỡ một lần. Nếu không hợp nhau thì trẫm sẽ bảo Hoàng hậu chọn ra một người mà ngươi thích từ các quý nữ vọng tộc. Dù ngươi thích ai trẫm cũng sẽ làm chủ cho ngươi."

Cố Phù Châu đang định từ chối thì Hoàng đế lại ho sặc sụa không cho y cơ hội lên tiếng: "Trẫm mệt rồi, ái khanh lui ra đi."

Bệnh tình Hoàng đế chuyển biến tốt đẹp, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Việc này Chử Chính Đức có công đầu tiên, Hoàng đế muốn ban thưởng hậu hĩnh cho lão nhưng Chử Chính Đức lại nói với Hoàng đế phương thuốc mới không phải do mình phối mà do thái y thất phẩm Lâm Thanh Vũ phối.

Hoàng đế có ấn tượng với cái tên này nên hỏi ngay: "Là nam thê phối đơn thuốc chữa bệnh dịch ấy à?"

Chử Chính Đức đáp: "Đúng là người này ạ."

Hoàng đế bệnh lâu ngày, hiếm có người nào chữa được cho hắn nên đâu còn quan tâm nam thê hay không nam thê: "Truyền khẩu dụ của trẫm phong Lâm Thanh Vũ làm ngự y ngũ phẩm đi."

Ở Đại Du, chức vụ cao nhất trong Thái y viện là viện phán chính ngũ phẩm, tiếp theo là phó viện phán và ngự y ngũ phẩm. Lâm Thanh Vũ cứu mạng thiên tử được thăng liền ba cấp ngang hàng với Chử Chính Đức, chức quan tương đương với Ngự sử trung thừa của Ngự Sử Đài.

Khi Lâm Thanh Vũ đến tẩm cung Hoàng đế tạ ơn thì một nam thị quân đang hầu hạ Hoàng đế. Thị quân kia chỉ khoảng mười sáu mười bảy, vóc dáng thanh mảnh như nữ tử. Y ngồi trên kệ để chân gối đầu lên đùi Hoàng đế, ngoan ngoãn đáng yêu như thú cưng.

Hoàng đế thấy Lâm Thanh Vũ thì băn khoăn hỏi: "Trẫm...... trước kia đã từng gặp ngươi chưa nhỉ?" Gương mặt này nếu đã gặp sao hắn lại không có chút ấn tượng nào chứ.

Lâm Thanh Vũ nói: "Nửa năm trước thần may mắn được thấy thiên nhan rồi ạ."

Hoàng đế nhìn hắn hồi lâu: "Sau này ngươi và Chử Chính Đức cùng theo hầu thánh giá đi."

Theo hầu thánh giá nghĩa là mỗi ngày hắn và Chử Chính Đức phải bắt mạch, châm cứu, kê đơn thuốc cho Hoàng đế, nghiễm nhiên trở thành cận thần của thiên tử. Nhưng vừa nhớ đến ánh mắt Hoàng đế nhìn mình, Lâm Thanh Vũ chỉ mong Chử Chính Đức lấy luôn công lao của mình đi. Đáng tiếc là mặc dù lão đầu kia bất đồng chính kiến với hắn nhưng là người rất có nguyên tắc, xem thường việc cướp công lao của vãn bối.

Hôm đó vừa hết ca trực luân phiên, Lâm Thanh Vũ rời khỏi Thái y viện thì thấy Cố Phù Châu khoanh tay đứng dựa vào tường cung, ủ dột cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì.

"Tướng quân."

Cố Phù Châu đứng thẳng dậy mỉm cười: "Lâm thái y."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao tướng quân lại ở đây?"

"Hoàng hậu nương nương mời ta vào cung ngắm hoa. Ngắm xong tiện đường đến đón Lâm thái y tan sở luôn."

Đang yên đang lành sao Hoàng hậu lại mời Cố Phù Châu ngắm hoa. Lần trước bà ta mời người đến ngắm hoa là để chọn trắc phi cho Tiêu Tranh.

Hai người bảo thái giám dẫn đường lui xuống rồi đi đến chỗ vắng. Cố Phù Châu ngập ngừng gọi: "Thanh Vũ."

"Nói."

Cố Phù Châu hít sâu một hơi rồi thấp giọng hỏi: "Ngươi có chịu cưới ta về nhà không?"

Lâm Thanh Vũ khựng lại: "Sao cơ?"

Cố Phù Châu chắp tay trước trán: "Xin ngươi thương xót cưới ta về đi mà."

Lâm Thanh Vũ nhìn y bằng ánh mắt dò xét rồi nói ngay: "Không cưới."

Cố Phù Châu đã đoán trước Lâm Thanh Vũ sẽ từ chối nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tại sao chứ?"

Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Sao ta phải cưới ngươi?"

Cố Phù Châu ra sức tẩy não: "Ngươi bị ta cưới một lần rồi, chẳng lẽ không muốn cưới ta để tìm lại tôn nghiêm nam nhân sao?"

"Không muốn lắm."

Cố Phù Châu đeo lên mặt nạ đau khổ: "Nhưng nếu ngươi không cưới ta thì ta sẽ bị tứ hôn đó."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Lại tứ hôn nữa à?"

Cố Phù Châu kể Lâm Thanh Vũ nghe chuyện Hoàng đế muốn gả Thất công chúa cho mình. Thì ra hôm nay Hoàng hậu tổ chức tiệc ngắm hoa là để y và Thất công chúa ra mắt nhau.

Lâm Thanh Vũ cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh: "Chẳng phải tốt lắm sao. Ngươi không thích nam phong nghĩa là thích nữ tử. Thất công chúa hoa dung nguyệt mạo, nết na thùy mị, lại là cành vàng lá ngọc thì xứng với ngươi quá còn gì."

"Không được." Cố Phù Châu nghiêm túc nói, "Tuổi thật của ta mới mười tám thôi. Ở quê ta nam tử ít nhất phải hai mươi hai tuổi mới được thành thân."

"Vậy làm sao ngươi thành thân với ta được?"

Cố Phù Châu cười: "Nếu là ngươi thì cưới sớm đẻ sớm cũng chẳng sao —— Cứ để luật pháp chế tài ta đi, ta chịu hết."

Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ hơi mất tự nhiên. Cố Phù Châu được đà lấn tới: "Lâm thái y, ngươi nghĩ lại đi mà. Cưới chiến thần về nhà ngươi không thấy hãnh diện sao?"

"Không cưới." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Cố đại tướng quân chết rồi, chẳng biết hồn phách đã đi đâu. Ngươi chiếm xác y không kéo dài vinh dự của chiến thần thì cũng thôi đi, còn bắt y gánh cái danh "nam thê" nữa à?"

"Ta cũng đâu còn cách nào." Cố Phù Châu rầu rĩ bắt đầu nói ngang, "Ngươi cứu Hoàng đế làm hắn tứ hôn cho ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta chứ."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Ngươi còn mặt mũi để nói nữa à. Nếu ta không cứu Hoàng đế mà để Tiêu Tranh thuận lợi đăng cơ, e là tình cảnh của ngươi càng khó khăn hơn nhiều."

Cố Phù Châu thở dài: "Được rồi, vậy ngươi cứ lo việc của mình đi, không cần để ý đến ta, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa đâu. Không sao, ta có thể tự nghĩ cách giải quyết chuyện này. Ta ổn mà."

Lâm Thanh Vũ cau mày: "Ngươi có thể đừng dùng mặt Cố đại tướng quân để làm ra vẻ đáng thương này không. Nam tử lấy chồng phải thoa phấn trang điểm, mũ phượng khăn quàng. Nếu ngươi vẫn là Lục Vãn Thừa thì làm vậy cũng không sao. Nhưng giờ ngươi đã là Cố Phù Châu, dùng thân thể Cố đại tướng quân mặc áo đỏ và dán hoa giữa mày ——" Tưởng tượng ra hình ảnh kia, khóe miệng Lâm Thanh Vũ giật giật, "Ta chỉ sợ vén khăn tân nương lên sẽ gặp ác mộng mất thôi."

Cố Phù Châu giật mình. Y hoàn toàn không ngờ Lâm Thanh Vũ từ chối mình không phải vì mấy lý do đầy thuyết phục như "không thích nam phong", "hai nam tử thành thân là trái đạo trời", "cưới vợ phải lấy vợ hiền, còn ngươi quá lười", mà là...... chê y mặc áo cưới vẽ hoa điền xấu ư?

Cố Phù Châu nghiền ngẫm câu nói của Lâm Thanh Vũ rồi rụt rè hỏi: "Ngươi đã không muốn cưới thì chẳng lẽ ngươi bằng lòng...... tái giá lần nữa à?"

Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Biết đâu còn có cách khác."

Cố Phù Châu bắt gặp ánh mắt ẩn chứa vẻ phấn khích của hắn thì biết ngay đại mỹ nhân lại sắp làm chuyện xấu.

"Tối nay ngươi đến phủ ta đi." Lâm Thanh Vũ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com