ZingTruyen.Asia

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Mặc dù Lâm Thanh Vũ không xem Thẩm Hoài Thức là bạn nhưng vẫn coi như hiểu rõ những gì hắn từng trải qua. Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh quen nhau từ nhỏ, luyện võ là để bảo vệ Tiêu Tranh, nay đã đặt mình ở vị trí nô bộc trung thành. Tính hắn vốn cố chấp, sau đó còn được Tiêu Tranh cứu mạng nên đương nhiên sẽ càng phục tùng tuyệt đối và nghe lời răm rắp.

Công bằng mà nói Thẩm Hoài Thức là một người hầu đủ tư cách. Nhưng điều hắn muốn không phải là nô bộc trung thành của Tiêu Tranh mà là một quân cờ có thể giết chết y. Hắn đã thử nhiều lần nhưng đều không có kết quả. Có thể thấy nếu muốn Thẩm Hoài Thức nghe lời mình thì phải kích thích bằng ngôn ngữ, sau đó cần thêm một liều thuốc mạnh nữa.

Thấy Thẩm Hoài Thức im lặng, Lâm Thanh Vũ cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa: "Để ta xem vết thương cho ngươi."

Thuốc mỡ Thẩm Hoài Thức đang cầm là loại nương nương trong cung dùng sau lần đầu tiên được sủng hạnh. Do đó có thể biết Thẩm Hoài Thức bị thương ở chỗ khó nói.

Thẩm Hoài Thức ngẩng đầu lên, vết đỏ vừa mờ đi trên mặt lại hiện ra, kinh ngạc không nói nên lời.

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Ta là thầy thuốc, có gì mà chưa từng thấy chứ."

Thẩm Hoài Thức đứng bật dậy nói nhanh: "Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, ta còn có việc......"

"Với thể trạng của ngươi, đã đến Thiên Thảo Đường ắt phải bị thương không nhẹ. Ngươi đừng ngại, ta không thích nam phong đâu." Lâm Thanh Vũ nói rồi bất giác ngừng lại, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Thẩm Hoài Thức gần như quỳ xuống cầu xin Lâm Thanh Vũ đừng nói nữa: "Đa tạ Lâm thái y, ta đi trước đây." Hắn vừa quay người thì nghe ngoài cửa vang lên một giọng nam: "Đêm hôm khuya khoắt mà còn ai nói chuyện thế hả?"

Lâm Thanh Vũ nhận ra đây là giọng y quan lục phẩm Hồng Trường Phong. Vì chuyện đưa thuốc giải chậm trễ mà hắn và Hồng Trường Phong xảy ra hiềm khích, trước đây Hồng Trường Phong còn e dè nhưng sau khi phụ thân hắn bị giáng chức thì Hồng Trường Phong chẳng còn che giấu sự ghen ghét với hắn nữa: Cố ý nhắc đến hai chữ "nam thê" trước mặt hắn, bắt hắn trực thay phiên ban đêm, giao cho hắn những việc mà người bình thường không muốn làm, chẳng hạn như xem bệnh cho lão thái phi xấu tính nhất trong cung, ai bị bệnh tởm lợm cũng bắt hắn đi giải quyết.

Lâm Thanh Vũ không có ý kiến gì với mấy chuyện này. Chắc vì hay đi chung với Hồ Cát nên giờ hắn cảm thấy xem bệnh cho ai cũng như nhau cả, dù là nô tài thì cũng tính một mạng. Nhưng nếu Hồng Trường Phong muốn trêu chọc hắn ngoài những chuyện này thì hắn quyết sẽ không bỏ qua.

Quả nhiên Hồng Trường Phong vừa thấy hắn đã vênh mặt hỏi: "Đến giờ giới nghiêm rồi mà ngươi còn lén lút ở Thiên Thảo Đường làm gì?"

Lâm Thanh Vũ thờ ơ nói: "Hoàng thượng cho phép ta tự do ra vào Thái y thự. Ngươi có hiểu "tự do ra vào" nghĩa là gì không?"

Hồng Trường Phong á khẩu không trả lời được, lại không muốn mất mặt nên chĩa mũi dùi về phía Thẩm Hoài Thức: "Ngươi là ai, đang cầm thứ gì thế kia?"

Thẩm Hoài Thức mấp máy môi như không muốn để lộ thân phận. Lâm Thanh Vũ nói: "Hắn là bạn ta."

Thẩm Hoài Thức sững sờ nhìn sườn mặt Lâm Thanh Vũ, trong đôi mắt luôn cam chịu lóe lên một tia sáng.

Hồng Trường Phong tự cho mình đã nắm được thóp Lâm Thanh Vũ nên nói ngay: "Hoàng thượng cho phép ngươi tự do ra vào Thái y thự chứ có cho phép bạn ngươi đâu. Lâm Thanh Vũ, hơn nửa đêm ngươi còn dẫn người không phận sự vào đây, còn để bạn ngươi lấy đồ của Thiên Thảo Đường nữa, trong mắt ngươi còn có quy củ không hả?"

Thẩm Hoài Thức há miệng định giải thích nhưng bị Lâm Thanh Vũ cản lại: "Đây là sơ suất của ta, ngày mai ta sẽ đi tìm Chử viện phán chịu đòn nhận tội. Thẩm huynh, ngươi để thuốc lại đi."

Hồng Trường Phong cười đắc ý: "Tốt nhất ngươi nên tự giác đi, nếu không đừng trách ta không nể tình đồng liêu."

Đợi Hồng Trường Phong đi xong, Thẩm Hoài Thức áy náy nói: "Ta làm liên lụy ngươi rồi."

"Chưa chắc đâu." Lâm Thanh Vũ cười nhạt, "Nói không chừng ngươi còn giúp ta ấy chứ."

Thẩm Hoài Thức thắc mắc: "Ta giúp ngươi gì cơ?"

"Chuyện có thành hay không còn phải xem mức độ quan tâm của Thái tử dành cho ngươi nữa."

Thẩm Hoài Thức lẩm bẩm: "Sao điện hạ có thể quan tâm ta chứ."

Lâm Thanh Vũ: "Cứ thử xem."

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Vũ ở Thái y viện thì Hồng Trường Phong cứ nhìn hắn chằm chằm, lúc ăn trưa còn không quên "tốt bụng" nhắc nhở: "Lâm thái y, chừng nào ngươi tìm Chử viện phán thỉnh tội thế?"

Lâm Thanh Vũ không thèm nhìn hắn: "Giờ đi đây."

Ở Thái y viện Chử Chính Đức không ngồi chung với các thái y bình thường mà có phòng riêng của mình. Cách đây không lâu, gian phòng này thuộc về phụ thân hắn.

Lâm Thanh Vũ gõ cửa, nghe thấy tiếng "vào đi" thì đẩy cửa ra: "Chử viện phán."

Chử Chính Đức đang viết đơn thuốc cho Thánh thượng, viết đến bạc tóc cũng chẳng viết được thứ gì mới mẻ có hiệu quả. Lão vốn đang bực bội, thấy Lâm Thanh Vũ đương nhiên cũng chẳng vui vẻ gì: "Chà, khách quý ít gặp. Xưa nay Lâm thái y chưa bao giờ để lão phu vào mắt, hôm nay tìm lão phu chắc có chuyện lớn chứ gì."

Lâm Thanh Vũ không muốn nhiều lời mà nói thẳng: "Ta có một cách chắc sẽ giúp bệnh tình của Thánh thượng khá hơn."

"Ngươi?" Chử Chính Đức nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi thì có cách gì chứ." Không đợi Lâm Thanh Vũ trả lời, lão lại nói tiếp, "Chắc không phải muốn dùng cổ cho Thánh thượng như phụ thân ngươi đấy chứ?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Cổ thuốc của Nam Cương có tác dụng hay không chắc trong lòng Chử viện phán cũng rõ rồi."

Vẻ giễu cợt của lão vơi đi phần nào: "Trung Nguyên cách Nam Cương rất xa, dân chúng vừa nghe đến cổ đã tái mặt. Khi tiên đế còn sống cũng có phi tần hậu cung dùng cổ độc mưu hại hoàng tự. Thánh thượng là cửu ngũ chí tôn, sao Hoàng hậu và Thái tử có thể để mấy thứ bẩn thỉu kia sống trong long thể được chứ."

"Nếu biến "mấy thứ bẩn thỉu" kia thành vật chết rồi giã thành bột làm thuốc, tuy không hiệu quả bằng cổ sống nhưng vẫn có thể giảm triệu chứng đau đầu mà."

Chử Chính Đức cười lạnh: "Người trẻ tuổi nói thật nhẹ nhàng làm sao. Không có thuốc dẫn, không có thuốc phối, ngươi cho Thánh thượng dùng cổ chết khác gì giết ngài chứ?"

"Ta và thần y Nam Cương đã tìm được thuốc dẫn và thuốc phối phù hợp rồi." Lâm Thanh Vũ lấy từ tay áo ra thành quả mấy ngày nay của mình và thần y Nam Cương, "Đây là cách dùng và liều lượng."

Chử Chính Đức kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Vũ, sau đó giật lấy đơn thuốc nhìn hau háu.

"Chử viện phán có thể thử thuốc trước rồi hãy quyết định." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Vậy ta cáo lui đây."

Trong khi Lâm Thanh Vũ và Chử Chính Đức trò chuyện, Hồ Cát đến Đông Cung một chuyến. Mấy ngày nay vì chuyện quan võ xúm nhau can gián nên Tiêu Tranh phiền lòng không thôi, hai ngày rồi chưa chợp mắt. Sáng nay đến thỉnh an Trần quý phi, bà ta thấy sắc mặt y không tốt nên lệnh cho Hồ Cát đến Đông Cung xem thử.

Hồ Cát bắt mạch cho Tiêu Tranh rồi nói: "Điện hạ chẳng có gì đáng ngại cả, chỉ là ngủ quá ít nên tinh thần không tốt thôi. Hạ quan sẽ kê một liều thuốc an thần cho điện hạ, điện hạ uống vào có thể ngủ ngon hơn đấy ạ."

Tiêu Tranh nhắm mắt xua tay ra hiệu cho hắn lui ra. Hồ Cát lại nói: "Hạ quan còn một chuyện muốn bẩm báo với điện hạ nữa ạ."

"Ồ?" Tiêu Tranh mở mắt ra chậm rãi nói, "Một thái y như ngươi thì có chuyện gì để bẩm báo với cô chứ."

"Đêm qua Thẩm thị vệ đến Thái y thự lấy thuốc lại bị Hồng thái y Hồng Trường Phong đuổi ra. Thẩm thị vệ bị thương không nhẹ, đi đứng cực kỳ bất tiện. Sau đó hạ quan hỏi ra mới biết hắn là người bên cạnh điện hạ." Hồ Cát lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong rương thuốc, "Hạ quan sợ vì chuyện này mà Thẩm thị vệ chậm trễ bôi thuốc nên hôm nay cố ý đem thuốc tới ạ."

Tiêu Tranh vốn đã cáu kỉnh, nghe ám vệ của mình bị kẻ khác bắt nạt thì sầm mặt lạnh giọng nói: "Còn có chuyện này nữa à."

Hồ Cát cung kính đáp: "Hồng thái y không biết thân phận Thẩm thị vệ, tưởng hắn là kẻ trộm đột nhập nên mới xảy ra hiểu lầm ạ."

Đúng là hôm qua Tiêu Tranh có tìm Thẩm Hoài Thức phát tiết một trận nhưng không ngờ ngay cả thuốc mà Thẩm Hoài Thức cũng không dùng: "Đúng là đồ câm điếc."

Trong Thái y viện, Hồng Trường Phong thấy Lâm Thanh Vũ ra khỏi phòng Chử Chính Đức thì nghển cổ chờ xem trò vui. Nào ngờ chưa được xem mà đã nhận được khẩu dụ của Thái tử.

"Hồng Trường Phong bỏ bê nhiệm vụ, bất kính với Thái tử. Cách chức thái y, muôn đời không được nhập sĩ."

Hồng Trường Phong trợn mắt ngã phịch xuống đất, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị hai thái giám lôi xềnh xệch ra ngoài.

Đảo mắt võ tướng đã náo loạn ba ngày. Nhiều văn thần không chống đỡ nổi nên khuyên Thái tử đừng điều tra Cố đại tướng quân vì sự an ổn của triều đình. Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tra được gì, còn làm triều đình chướng khí mù mịt, thật sự không phải là hành động sáng suốt. Nhưng tính tình Thái tử bướng bỉnh, trẻ tuổi nóng tính nên không muốn nhượng bộ mà liều mạng giữ vững uy nghiêm Thái tử của mình. Tình hình cứ thế tiếp tục giằng co.

Lâm Thanh Vũ kể lại việc này với Cố Phù Châu, y đau lòng nhức óc nói: "Sao bọn họ có thể làm khó Thái tử vậy chứ. Ta nghe nói vì chuyện này mà Thái tử tức giận đến nỗi phải gọi thái y. Nếu Thái tử xảy ra chuyện gì không hay thì ta sao dám đối mặt với thiên hạ thương sinh nữa, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội thôi."

Hai thị vệ Thiên Cơ Doanh gác cửa âm thầm liếc nhau.

Mấy lần đầu Lâm Thanh Vũ đến đưa thuốc Cố Phù Châu còn đứng, sau đó đổi thành ngồi. Hôm nay Cố Phù Châu...... nằm dài.

Lâm Thanh Vũ nói: "Tướng quân dậy uống thuốc đi."

Đau lòng nhức óc xong Cố Phù Châu miễn cưỡng nói: "Phiền Lâm thái y bưng thuốc tới giùm ta."

Lâm Thanh Vũ bưng thuốc đến giường. Cố Phù Châu chống đầu dậy, cũng không ngẩng lên hẳn mà chỉ hơi nhổm dậy uống thuốc, sau đó trả lại chén cho Lâm Thanh Vũ rồi thản nhiên nằm xuống.

Lâm Thanh Vũ buột miệng hỏi: "Hôm nay tướng quân ngủ bao lâu rồi?"

"Ăn trưa xong là ta nằm luôn trên giường."

"Vậy ngươi dùng bữa tối ở đâu?"

Cố Phù Châu chớp mắt mấy cái: "Trên giường."

Động tác chớp mắt này xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của nam tử cao lớn ba mươi tuổi khiến Lâm Thanh Vũ thật sự không dám nhìn thẳng. "Tướng quân không thể tiếp tục như vậy được. Nếu ngươi là ma bệnh thì cũng thôi, nhưng giờ thân thể ngươi cường tráng khỏe mạnh, sao có thể nằm dài cả ngày không làm gì chứ. Chẳng lẽ ngươi muốn thành phế nhân thật à."

"Không giấu gì Lâm thái y, từ khi ta giành lại một mạng từ tay Diêm Vương thì đã giác ngộ rồi."

"Tướng quân giác ngộ gì cơ?"

"Nếu một người chỉ mơ ước làm phế nhân thì có khác gì vô ưu vô lo đâu?"

"......"

Cố Phù Châu ung dung than thở: "Ngươi không biết trước kia ta sống thế nào đâu. Dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó. Ngày nào cũng bị đám thuộc hạ làm khổ, buổi tối khó khăn lắm mới được ngủ một giấc còn bị quân địch đánh lén, nằm trên giường chưa đầy một khắc đã phải đứng dậy chạy trốn. Ngươi có thể tưởng tượng ra nỗi khổ này không?" Cố Phù Châu lại cường điệu, "Nằm trên giường chưa đầy một khắc nữa!"

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Đáng đời."

Cố Phù Châu thấy hắn cười thì nhịn không được. Biết rõ mối đe dọa của mình vẫn chưa được tháo gỡ nhưng vẫn gọi ra cái tên mình còn sống ngày nào thì nhớ ngày ấy: "Thanh Vũ......"

Ngực Lâm Thanh Vũ nóng lên, biết giờ không phải lúc tốt nhất nhưng vẫn không nhịn được trả lời y: "...... Ơi?"

"Ngươi thật gầy quá." Cố Phù Châu không muốn làm bầu không khí quá thương cảm nên vừa cười vừa nói, "Ta cường tráng lên rồi này, ngươi thấy tức chưa?"

Lâm Thanh Vũ: "......"

Tức chứ, tức đến nỗi muốn hạ độc cho họ Giang liệt dương lần nữa luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia