ZingTruyen.Com

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 52

betrayal1988

Những năm gần đây Hoàng đế thân cận với văn thần và đề phòng võ tướng nên các hán tử thật thà bộc trực này đã phẫn uất từ lâu. Hầu hết bọn họ đều có tính cách ngay thẳng, có một không nói hai, sở dĩ nhịn đến giờ là vì Cố đại tướng quân đáng kính đã khuyên họ lấy nước lấy dân làm trọng và gạt bỏ vinh nhục của mình.

Giờ Thái tử chỉ hơn chứ không kém, giám sát chèn ép đại tướng quân đến mức này có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục. Các quan võ ở đây mượn rượu bàn nhau ngày mai đồng thanh can gián, Lâm Thanh Vũ nghe vậy thì nhíu mày.

Dường như mưu trí của các quan võ này đã dồn hết vào hành quân đánh trận nên không tinh tế trong chuyện triều đình cho lắm, không giỏi nhìn mặt nói chuyện. Tùy tiện can gián e là không nói lại đám quan văn thân cận của Thái tử.

Đúng lúc này Tiêu Giới ngắt lời bọn họ, nói toạc ra chân tướng: "Nhưng các ngươi đã bao giờ cãi thắng quan văn đâu."

Các võ tướng: "......"

Tiêu Giới nói tiếp: "Lần nào các ngươi cũng tức đỏ mặt tía tai, nghẹn nửa ngày không thốt được chữ nào cả."

Lâm Thanh Vũ nhìn sang Cố Phù Châu. Người này vẫn im hơi lặng tiếng, sắc mặt trầm tĩnh nhưng Lâm Thanh Vũ cảm thấy y cực kỳ muốn nói, sắp nghẹn chết rồi.

Đám người bàn nhau một phen rồi quyết định hành động theo tình hình, tóm lại là phải cứu tướng quân ra khỏi nước lửa, trả lại sự tôn trọng và vinh quang mà y nên có.

Hôm sau trời vừa sáng, Ngô tướng quân xuống ngựa trước cổng cung chuẩn bị vào triều. Hắn nghe có người gọi mình: "Ngô tướng quân."

Ngô tướng quân nhìn lại, hóa ra là mỹ nhân thái y hôm qua vừa gặp ở phủ Tứ hoàng tử. Mỹ nhân thái y mặc quan phục màu xanh đậm của quan văn, điềm tĩnh đứng đó làm tăng thêm chút thiện cảm của hắn đối với quan văn.

Ngô tướng quân nhếch miệng cười rồi ngờ nghệch hỏi: "Lâm thái y tìm ta à?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Lát nữa tướng quân vào triều còn muốn can gián thay Cố đại tướng quân nữa không?"

"Có chứ." Ngô tướng quân đáp chẳng chút do dự, "Ta đã hẹn với các huynh đệ rồi mà."

"Vậy xin tướng quân nhớ kỹ. Dù quan văn có nói gì thì các ngươi chỉ cần đáp "Rồi sao, cho nên, thật à? Ta không tin, ngươi nói có lý nhưng ta không nghe......" là đủ rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Tuyệt đối đừng cãi lý với họ, cũng đừng để ý họ nói gì cả."

"Rồi sao, cho nên, thật à......" Ngô tướng quân dần tưởng tượng ra cảnh đó, gương mặt ngăm đen cười tươi như hoa, "Hay! Hay lắm! Chắc mấy lão già kia sẽ tức chết."

Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Đây là những câu ta học được từ vong phu, hy vọng có thể giúp ích cho tướng quân."

Ngoài Cố Phù Châu thì người có uy vọng nhất trong các quan võ là Vũ quốc công đã gần tám mươi tuổi. Vũ quốc công từng cứu mạng tiên đế trên chiến trường nên được phong làm công tước nhất đẳng, tước vị truyền thừa vĩnh viễn, được đeo đao vào điện. Vũ quốc công ở nhà dưỡng lão nhiều năm, nghe nói về cảnh ngộ của Cố Phù Châu ở kinh thành thì đem theo bảo đao tiên đế ban cho xuống núi lần nữa.

Có Vũ quốc công và Ngô tướng quân dẫn đầu, buổi tảo triều hôm nay còn náo nhiệt hơn cả họp chợ. Đêm qua Thiên Cơ Doanh báo cho quan văn biết quan võ muốn kiếm chuyện nên bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngô tướng quân vừa nhắc đến việc này thì bọn họ bắt đầu liệt kê ra những điểm khả nghi của Cố Phù Châu.

Chiến sự Tây Bắc giằng co, Cố đại tướng quân đang đánh trận ngon lành tự dưng gửi liên tiếp mấy chục sớ xin "cáo lão hồi hương" thật quá trẻ con, ba mươi vạn đại quân Chinh Tây chẳng lẽ nói mặc kệ là mặc kệ hay sao? Thậm chí còn đem cả chuyện ám ngữ Tây Hạ ra nói tướng quân bị nghi ngờ phát tán bí mật quân sự. Đương nhiên Thái tử tin Cố đại tướng quân trong sạch nhưng để chặn miệng những kẻ lắm lời vẫn phải điều tra, để ám vệ Thiên Cơ Doanh theo hầu tướng quân và đồng thời bảo vệ tướng quân an toàn ở kinh thành.

Võ tướng không giỏi ăn nói bằng văn thần nhưng được cái lớn giọng. Dù văn thần có nói gì đi nữa bọn họ cũng chỉ đáp lại bằng mấy chữ gọn lỏn. Đám văn thần tâm phúc của Thái tử xổ một tràng dài, miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng chỉ đổi lại một câu nhẹ nhàng của đối phương: "Thật à? Ta không tin."

Hỏi Ngô tướng quân tại sao không tin thì hắn nói: "Không biết, dù sao lời ngươi nói nghe lạ lắm."

Thừa tướng đại nhân lớn tuổi đã quen cao ngạo, nghe Ngô tướng quân nói vậy thì thở không ra hơi, suýt nữa hôn mê trên đại điện.

Tiêu Tranh ngồi trên ghế thái sư dưới ngai vàng, mặt đen như đáy nồi, gõ gõ ngón tay lên tay vịn, bộ dạng như gió thổi báo giông bão sắp đến. Sau khi Thừa tướng đại nhân được khiêng ra, rốt cuộc y nghiến răng nghiến lợi nói: "Đủ rồi."

Mọi người đều im bặt rồi cùng nhìn về phía y.

Tiêu Tranh hít sâu một hơi: "Việc này để cô nghĩ lại đã."

Các võ tướng chỉ thẳng tính chứ không hề ngốc. Bọn họ đều biết Thái tử nói vậy là muốn kéo rê, tốt nhất là kéo đến lúc Cố Phù Châu rời khỏi kinh thành.

Thế là bọn họ càng ầm ĩ hơn. Hạ triều cũng không an phận mà lần lượt nối đuôi nhau xin cầu kiến Thái tử. Những người này đều có công trạng, một hai người không sao nhưng mười người hợp lại Tiêu Tranh có muốn trách cũng không được nên chỉ có thể tránh mặt. Quan võ thấy thế lại chia thành hai nhóm. Một nhóm viết sớ góp ý với Thái tử, nhóm còn lại thì bắt đầu chơi chiêu quan văn hay dùng là quỳ ở cửa điện Cần Chính, nói nếu không được Thái tử triệu kiến thì sẽ quỳ tiếp.

Trong cung loạn như cào cào mà phủ Cố đại tướng quân lại hết sức yên bình.

Hương sen thoang thoảng, sương tre trong veo. Bên hồ nước có hai cái ghế dài, sau lưng ghế là dù che nắng. Khi Lâm Thanh Vũ đến đưa thuốc cho Cố Phù Châu thì y đang cầm cần câu nằm trên ghế câu cá, bên cạnh đặt nho đỏ ướp lạnh mới vớt ra khỏi nước giếng, ung dung nhàn nhã hết sức thoải mái.

"Lâm thái y." Cố Phù Châu lấy mũ rơm để trên ghế bên cạnh ra, "Chắc ngoài đường nóng lắm nhỉ, mau ngồi xuống ăn trái cây đi."

Lâm Thanh Vũ nhìn chùm nho lấp lánh nước rồi ngắt một quả, "Trượng phu đoản mệnh của ta cũng giống tướng quân vậy, mùa hè thích ăn đồ lạnh lắm."

Cố Phù Châu đang nhai chợt dừng lại.

Lâm Thanh Vũ vờ như không thấy mà nói tiếp: "Đáng tiếc thân thể y ốm yếu nên không ăn được đồ lạnh. Năm ngoái ham ăn thêm mấy trái nho nên bệnh không dậy nổi, suýt nữa đã mất mạng."

Cố Phù Châu cười khẽ: "Thế thì...... hơi thảm đấy."

"Nếu kiếp sau y có thân thể khỏe mạnh chẳng biết mùa hè có ăn thật nhiều nho ướp lạnh cho bõ thèm không nữa."

"Chắc có." Cố Phù Châu nói, "Người ta nói thiếu cái gì sẽ muốn cái đó. Biết đâu sau khi y đầu thai chuyển kiếp sẽ ăn những thứ trước đây mình không ăn được, cuối cùng ăn no căng luôn."

Hình như hắn đã hiểu tại sao Cố Phù Châu nằng nặc bắt mình xem y nâng tạ rồi.

...... Ngốc.

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu ăn nho say sưa rồi nói: "Buổi tối ăn trái cây dễ béo lắm. Hôm nay thời gian tướng quân luyện võ phải tăng gấp đôi mới được."

Cố Phù Châu nghe xong lập tức ỉu xìu: "Thì ta đang luyện đấy thôi. Câu cá cũng là một kiểu vận động mà."

"Thế ngươi vận động chưa?"

Cố Phù Châu xoay xoay cổ tay: "Ta vận động rồi đó."

Lâm Thanh Vũ răn đe: "Người ba mươi tuổi không thể so với thiếu niên được, hở một tí sẽ béo ngay. Với thân hình của đại tướng quân, nếu cơ bắp biến thành mỡ hết chẳng lẽ không sợ sau này không lấy được phu nhân sao?"

Cố Phù Châu im lặng hồi lâu rồi giơ tay che mặt buồn bã nói: "Lâm thái y đừng nói nữa. Lát nữa ta sẽ đi nâng tạ mà."

Hai người đang nói chuyện thì cần câu rung lên. Hai mắt Cố Phù Châu sáng rực, thuần thục kéo cần lên. "Trước kia vẫn không hiểu tại sao cha ta thích câu cá, giờ thì hiểu rồi." Cố Phù Châu cảm thán, "Trò này vui hơn đá bóng đánh cầu nhiều, lại không mệt nữa."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Từ nhỏ tướng quân đã không cha không mẹ thì lấy đâu ra cha chứ?"

Cố Phù Châu cười với vẻ sâu xa: "Ngươi thử nói xem."

Lâm Thanh Vũ thản nhiên đáp: "Ta không nói."

"Đương nhiên là nghĩa phụ của ta, phụ thân của ngươi rồi."

Lâm Thanh Vũ phối hợp gật đầu: "Đúng là phụ thân ta rất thích câu cá."

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu phí hết nửa ngày mới câu được một con chạch nhỏ, đứng dậy cáo từ: "Khi nào tướng quân xong việc thì đến phủ tế bái vong phu của ta nhé."

Mắt Cố Phù Châu còn sáng hơn cả khi thấy cá mắc câu: "Được."

Võ tướng náo loạn hai ngày nhưng Tiêu Tranh vẫn chưa chịu thua. Qua đó có thể thấy sau này y nhất định sẽ là một quân chủ duy ngã độc tôn, thánh đoán độc tài. Đây không còn là chuyện có rút ám vệ bên cạnh Cố Phù Châu hay không mà đã trở thành vấn đề chung của mọi võ tướng trong triều. Tiêu Tranh chỉ mới là Thái tử mà đã hung ác kiên quyết như vậy, sau này lên ngôi võ tướng bọn họ còn gì để trông mong nữa chứ.

Lâm Thanh Vũ đi ngang qua điện Cần Chính, từ xa nhìn thấy một đám người đang vây kín cửa như muốn bức vua thoái vị. Dù Tiêu Tranh có cứng rắn đến đâu cũng không cầm cự lâu được.

Hết giờ trực Lâm Thanh Vũ lập tức rời khỏi Thái y thự. Từ khi phụ thân hắn bị giáng chức và Cố Phù Châu bị điều tra, ở Thái y viện có không ít kẻ quang minh chính đại dòm ngó hắn. Trước đây bọn họ chỉ dám lén lút bàn tán, còn giờ ngang nhiên nói ngay trước mặt hắn. Cũng may bọn họ chẳng có gan làm gì nên Lâm Thanh Vũ cứ xem như bọn họ không hề tồn tại.

Được thần y Nam Cương chỉ dẫn, Lâm Thanh Vũ bắt đầu luyện một số cổ đơn giản. Hắn ở Thiên Thảo Đường đến tận khuya, đột nhiên nghe tiếng tủ thuốc kéo ra thì mơ hồ đoán được là ai. Hắn cầm nến đi tìm, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình.

"Thẩm thị vệ."

Thấy hắn đến, Thẩm Hoài Thức lập tức giấu tay sau lưng, ánh mắt trốn tránh: "Lâm thái y."

Lâm Thanh Vũ nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi lại bị thương à?"

Thẩm Hoài Thức lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Không có."

"Không có thì ngươi đến Thiên Thảo Đường làm gì?"

Đối với ám vệ Thiên Cơ Doanh thì bị thương là chuyện như cơm bữa. Hầu hết nhiệm vụ của Thẩm Hoài Thức phải tiến hành trong bí mật, đôi khi không tiện gặp thái y nên tự đến Thái y thự lấy thuốc chữa thương. Tuy nói vậy nhưng ngoài Thẩm Hoài Thức ra Lâm Thanh Vũ chưa từng thấy ám vệ nào khác được tự do ra vào Thái y thự. Nghe nói đây là đặc quyền Thái tử dành cho hắn.

Thẩm Hoài Thức ấp úng nói không nên lời. Lâm Thanh Vũ chìa tay ra trước mặt hắn: "Đưa đây."

Thẩm Hoài Thức: "......"

Kể cũng lạ, rõ ràng Lâm Thanh Vũ chỉ là một thái y không có võ công phòng thân, một chưởng của hắn cũng chịu không nổi. Nhưng khi đứng trước mặt Lâm Thanh Vũ, bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn chăm chú thì hắn lại yên lặng đưa đồ ra.

Đó là một bình thuốc mỡ. Lâm Thanh Vũ vừa ngửi đã biết thuốc mỡ này dùng ở đâu.

Lâm Thanh Vũ đi tới giật cổ áo Thẩm Hoài Thức ra, thấy trên xương quai xanh chi chít vết đỏ thì lạnh giọng hỏi: "Trên giường y luôn thô bạo với ngươi vậy sao?"

Thẩm Hoài Thức lui lại che cổ, mặt đỏ bừng: "Lâm thái y......!"

"Ngươi tới đây." Lâm Thanh Vũ quay lại chỗ mình lấy ra một cây kim bạc trong rương thuốc, "Đưa tay cho ta."

Thẩm Hoài Thức băn khoăn đưa tay ra. Lâm Thanh Vũ cầm kim bạc đâm thủng đầu ngón tay hắn để máu đỏ tươi chảy xuống khay cổ. Lâm Thanh Vũ quan sát một lát rồi kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà không hề trúng cổ sao?"

Thẩm Hoài Thức hỏi: "Sao Lâm thái y lại nghĩ ta trúng cổ?"

"Thái tử đối xử với ngươi như thế mà ngươi vẫn một lòng một dạ tình sâu nghĩa nặng với y. Ngoại trừ trúng cổ si tình thì ta chẳng nghĩ ra lý do nào khác nữa."

Thẩm Hoài Thức cười gượng: "Lâm Thanh Vũ, sao ngươi cứ mãi...... khinh thường ta vậy."

Lâm Thanh Vũ nhìn hắn: "Đâu phải ta khinh thường ngươi mà là ngươi tự khinh thường mình đấy chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com