ZingTruyen.Asia

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 50

betrayal1988

Lâm Thanh Vũ khẽ giật mình —— ban nãy Cố Phù Châu đâu có nói vậy. Chử Chính Đức cũng không hiểu tại sao thái độ đại tướng quân lại quay ngoắt như thế. Lâm phụ ở Ung Lương đã quen với tính tình cợt nhả của Cố đại tướng quân nên chẳng hề ngạc nhiên nữa: "Thanh Vũ, hầu hạ tướng quân uống thuốc đi."

Lâm Thanh Vũ tiến lên bưng chén thuốc đưa tới trước mặt Cố Phù Châu: "Mời tướng quân uống thuốc."

Hai người ở khá gần nhau, Cố Phù Châu nhìn thoáng qua hắn rồi lập tức quay đầu đi, hơi thở cũng trở nên bất ổn.

Lâm Thanh Vũ nhận ra Cố Phù Châu đang hồi hộp. Hắn không rõ uống thuốc giải thì có gì phải hồi hộp nên hỏi y: "Tướng quân có chỗ nào không khỏe à?"

Cố Phù Châu lẩm bẩm: "...... Ngươi đứng gần quá."

Nghe vậy Lâm Thanh Vũ đặt chén thuốc lên bàn rồi lùi lại.

"Ầy, không phải ta có ý đó...... thôi bỏ đi." Cố Phù Châu có vẻ xấu hổ vì biểu hiện của mình nhưng không biết làm thế nào nên đành cam chịu cầm chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Chử Chính Đức nói: "Mỗi ngày phải uống thuốc giải một lần, uống đủ tháng mới giải hết độc. Hàng ngày cứ đến giờ này Thái y thự sẽ đưa thuốc giải đến phủ tướng quân, xin tướng quân uống thuốc đúng giờ ạ."

Nói cách khác là Cố Phù Châu chỉ được ở kinh thành một tháng. Chờ giải độc xong y phải quay lại biên giới Tây Bắc.

"Vậy mỗi ngày ai sẽ đưa thuốc cho ta?" Cố Phù Châu nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào Lâm Thanh Vũ, "Lâm thái y, ngươi đưa được không?"

Lâm Thanh Vũ chưa kịp trả lời thì Chử Chính Đức đã nói ngay: "Hôm nay Lâm thái y đưa thuốc đến muộn, lỡ lần sau lại thế nữa chẳng phải sẽ ảnh hưởng tôn thể của tướng quân sao ạ?"

Lâm phụ biết con trai mình không phải người chểnh mảng, chắc chắn chuyện này còn có nguyên nhân khác. Ông hỏi Lâm Thanh Vũ: "Hôm nay đã sai người báo tin tướng quân về kinh đến Thái y thự từ trước, sao con lại chậm trễ như vậy?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Có người bảo con ngày mai tướng quân mới về ạ."

Chử Chính Đức nhíu chặt mày: "Ai cơ?"

"Hồng Trường Phong."

Cố Phù Châu dứt khoát nói: "Vậy lỗi do Hồng Trường Phong chứ Lâm thái y có lỗi gì đâu? Mà cho dù có thì hắn là nghĩa đệ của bản tướng quân, bản tướng quân sẵn lòng chờ hắn."

Lâm phụ bất đắc dĩ nói: "Tướng quân đã nói vậy thì sau này Thanh Vũ đưa thuốc đến phủ tướng quân mỗi ngày đi."

Lâm Thanh Vũ gật đầu đáp ứng. Hắn không rảnh làm chân chạy vặt nhưng Cố Phù Châu có ơn với hắn nên hắn phải báo đáp.

Trời sập tối, đã đến giờ ngủ của nhà bình thường. Lâm phụ nói: "Tướng quân, hạ quan muốn về Lâm phủ một chuyến."

Cố Phù Châu cười nói: "Vâng. Nghĩa phụ đi đường vất vả, cũng nên về đoàn tụ với gia đình sớm đi ạ."

Lâm Thanh Vũ và Lâm phụ cùng nhau cáo lui. Lúc đi ra cửa, Cố Phù Châu chợt gọi hắn: "Thanh...... Lâm thái y."

Lâm Thanh Vũ quay lại: "Tướng quân còn gì dặn dò sao ạ?"

Cố Phù Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng đưa mắt nhìn thị vệ Thiên Cơ Doanh bên cạnh rồi chậm rãi nói: "Không có gì. Ta chỉ cảm thấy ngươi vất vả quá thôi."

Lâm Thanh Vũ khách sáo nói: "Có thể góp sức cho tướng quân là vinh hạnh của hạ quan."

Cố Phù Châu cười: "Cũng là vinh hạnh của bản tướng quân nữa."

Lâm Thanh Vũ theo phụ thân về nhà. Trước đó Lâm mẫu không biết Lâm phụ về kinh nên khi thấy phu quân thì chưa nói lời nào đã rơi lệ. Lâm phụ và Lâm mẫu bên nhau nhiều năm, phu thê tình thâm, giờ phút này nghẹn ngào không nói nên lời nhưng lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

"Cha!" Lâm Thanh Hạc chạy đến nhào vào lòng phụ thân. Lâm phụ cúi xuống bế nó lên cao: "Thanh Hạc tăng cân rồi này."

Lâu lắm rồi một nhà bốn người mới quây quần bên bữa cơm. Trong nửa năm Lâm phụ rời kinh đã xảy ra quá nhiều chuyện. Lục Vãn Thừa chết bệnh, Lâm Thanh Vũ rời khỏi phủ Nam An Hầu rồi trở thành y quan của Thái y viện. Sau này cha con họ cùng làm trong Thái y viện cũng xem như đồng liêu.

Nhắc đến Lục Vãn Thừa, Lâm phụ không khỏi thổn thức: "Cuối cùng tiểu Hầu gia vẫn không sống qua nhược quán, thật đáng tiếc."

Lâm Thanh Vũ lại chẳng thấy tiếc nuối lắm, có thể thoát khỏi thân thể ốm đau bệnh tật kia cũng là điều tốt với y.

Chờ Lâm mẫu dẫn Lâm Thanh Hạc mệt nhoài đi ngủ, Lâm Thanh Vũ mới hỏi: "Phụ thân có biết năm chữ "lẻ biến chẵn không đổi" không ạ?"

Lâm phụ gật đầu: "Câu này lan truyền rộng rãi trong quân chinh Tây mà. Nghe nói là thư mật của Tây Hạ bị Cố đại tướng quân thu được. Tướng quân không giải ra nên mới dâng tấu xin Thái tử triệu tập các nhân tài trong kinh thành giải đáp. Nhưng đến khi chúng ta được phép về kinh mà vẫn chưa ai giải được cả."

Lâm Thanh Vũ trầm ngâm suy nghĩ.

Vậy người kia ở Tây Hạ thật sao?

Xa cách lâu ngày cộng thêm men rượu nên Lâm phụ cũng nói nhiều hơn: "Cố đại tướng quân quả là một người thú vị."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao thế ạ?"

Lâm phụ lắc đầu cười: "Con gặp y mấy ngày sẽ biết thôi."

Lâm Thanh Vũ cũng cười: "Lúc con nghe nói phụ thân nhận Cố tướng quân làm nghĩa tử cũng kinh ngạc lắm."

"Đại tướng quân chính là Đại tướng phụ quốc nhất phẩm, một viện phán Thái y viện ngũ phẩm như ta sao dám làm nghĩa phụ của y chứ. Ta vốn đã từ chối đủ kiểu. Sau đó tướng quân bảo ta nhận y làm nghĩa tử thì địa vị Lâm phủ ở kinh thành sẽ khác xa trước đây, còn giúp ích cho sự nghiệp của con nên ta mới đồng ý đấy chứ."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Đúng là tướng quân đã giúp con rất nhiều."

Hôm sau Lâm phụ trở lại Thái y viện, việc đầu tiên là tìm hiểu nguyên nhân khiến thuốc bị chậm trễ. Ông cho Lâm Thanh Vũ và Hồng Trường Phong đối chất với nhau, Hồng Trường Phong kiên quyết phủ nhận mình nói sai, đều do Lâm Thanh Vũ nghe nhầm mà ra. Hai người chỉ nói miệng mà không có bằng chứng, lúc đó cũng chẳng có người thứ ba. Xưa nay Lâm phụ luôn xử sự công bằng, dù trong lòng tin tưởng con mình nhưng không có chứng cứ nên cũng không thể đưa ra phán quyết. Cũng may đại tướng quân không truy cứu nên Lâm phụ chỉ phạt hai người một tháng bổng lộc.

Hồ Cát nói: "Nhất định Hồng Trường Phong bị Chử viện phán xúi giục rồi, ai mà chẳng biết hai người này là thầy trò ruột thịt."

"Chưa chắc. Chử Chính Đức ghét ta đâu phải ngày một ngày hai, tính tình ông ta cổ hủ ngoan cố, nhắm vào ta đều là công khai." Lâm Thanh Vũ nói, "Xem ra trong Thái y viện và Thái y thự người ghét ta không chỉ mỗi mình ông ta đâu."

Hồ Cát thở dài: "Người ta thường nói cây cao đón gió lớn. Nhờ đơn thuốc chữa bệnh dịch mà ngươi trở thành người trẻ tuổi nhất Thái y viện, còn có quan hệ thân thích với Hoàng hậu và Cố đại tướng quân nữa, phụ thân lại là viện phán, đương nhiên sẽ có người ghen ghét rồi, bình thường vẫn nên khiêm tốn lại đi."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ta cần gì phải khiêm tốn, bọn ngu xuẩn kia bớt trêu chọc ta đi."

Sau bữa tối, Lâm Thanh Vũ phối thuốc giải Thiên Chu ở Thái y thự rồi đem đến phủ tướng quân. Quản gia phủ tướng quân tên Viên Dần. Cố Phù Châu thường xuyên vắng nhà, lại không có cha mẹ vợ con nên ngày thường Viên Dần lo liệu hết mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ.

Biết Lâm Thanh Vũ sẽ đưa thuốc đến nên Viên Dần phụng mệnh đợi sẵn ở cổng. "Tướng quân đang hóng mát ở sân sau," Viên Dần cung kính nói, "Mời Lâm thái y đi theo ta."

Mùa hè oi ả, côn trùng kêu vang. Nam tử khôi ngô tuấn tú nhắm mắt nằm trên xích đu chậm rãi đung đưa. Thân hình y cực kỳ cao lớn nên không duỗi thẳng chân được mà phải gác lên. Hai gã sai vặt ngồi hai bên cầm quạt hương bồ phe phẩy cho y.

Bộ dạng nhàn nhã lười biếng của Cố Phù Châu khiến Lâm Thanh Vũ cảm thấy hết sức quen thuộc. Phía sau y có hai thị vệ đeo đao, khí chất không giống võ tướng hành quân đánh giặc mà tương tự như Thẩm Hoài Thức. Nếu hắn đoán không lầm thì đây là người của Thiên Cơ Doanh. Tiêu Tranh phái Thiên Cơ Doanh theo sát Cố Phù Châu, trên danh nghĩa là bảo vệ đại tướng quân chu toàn nhưng thực tế là gì thì trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Viên Dần đi tới bẩm báo: "Tướng quân, Lâm thái y đưa thuốc đến rồi ạ."

Xích đu dừng lại, Cố Phù Châu đứng lên. Y không còn khẩn trương như lần trước nữa, đi đến trước mặt Lâm Thanh Vũ cúi đầu nói: "Ngươi đến rồi."

Trong số nam tử Lâm Thanh Vũ không tính là thấp bé nhưng đứng trước Cố Phù Châu lại như một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, cằm mới đến ngang vai Cố Phù Châu. Chỉ có thể nói Cố Phù Châu không hổ là chiến thần mãnh tướng của Đại Du.

"Tướng quân, đến giờ uống thuốc rồi."

Cố Phù Châu uống thuốc rồi ngẩng đầu thở dài: "Ánh trăng đêm nay đẹp thật. Nếu Lâm thái y không có việc gì thì uống rượu, ăn nhẹ rồi ngắm trăng với bản tướng quân nhé?"

Lâm Thanh Vũ thoáng do dự rồi khẽ gật đầu: "Đa tạ tướng quân đã mời."

Cố Phù Châu mỉm cười. Lúc không cười mặt y rất lạnh lùng nhưng cười lên không hề mất tự nhiên mà trái lại còn trẻ trung hơn hẳn. Cố Phù Châu bảo Viên Dần đem bữa khuya lên, Lâm Thanh Vũ nhắc y: "Giờ tướng quân không được uống rượu đâu."

"Ta không uống, ngươi uống đi." Cố Phù Châu rót một ly rượu cho Lâm Thanh Vũ rồi mỉm cười nhìn hắn nhấp một ngụm, trong mắt như chứa đầy ánh trăng.

Lâm Thanh Vũ nhíu mày, cứ cảm thấy khung cảnh này rất quen. "Sao tướng quân lại nhìn ta như vậy?"

Cố Phù Châu ho khẽ một tiếng: "Ta nghe nói Lâm thái y vừa trải qua nỗi đau mất chồng. Giờ xem ra ngươi cũng không buồn lắm nhỉ?"

Lâm Thanh Vũ hờ hững đáp: "Người mất cũng đã mất rồi, người sống vẫn phải nhìn về phía trước chứ."

"Không buồn thì tốt rồi, buồn hại thân lắm." Cố Phù Châu thản nhiên nói, "Lâm thái y đã từng nghe câu lẻ biến chẵn không đổi chưa?"

Vừa dứt lời, hai thị vệ kia lập tức nhìn về phía họ.

Tiêu Tranh chưa công khai việc này nên đương nhiên hắn không thể để lộ ra. "Chưa nghe bao giờ."

Cố Phù Châu nhíu mày cười nói: "Thế à, thú vị thật đấy." Y liếc nhìn hai thị vệ kia rồi nói lấp lửng, "Cũng đúng, giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ý tướng quân là sao?"

Cố Phù Châu đổi đề tài: "Phải rồi, đã điều tra rõ chuyện hôm qua chưa?"

Lâm Thanh Vũ kể lại vắn tắt, Cố Phù Châu biết hắn bị phạt một tháng bổng lộc thì cười nói: "Vậy ngươi phải nhớ kỹ thù này để mai sau trả lại gấp mười nhé."

Cảm giác quen thuộc càng lúc càng mãnh liệt. Lâm Thanh Vũ nhìn chằm chằm Cố Phù Châu hồi lâu mới nói: "Ta sẽ nhớ."

Ngắm trăng nửa canh giờ, Lâm Thanh Vũ đứng dậy cáo từ. Cố Phù Châu xoa bụng thở dài: "Ta phải vận động một lát để ra mồ hôi mới được."

Cảm giác quen thuộc lập tức biến mất sạch. Nếu là người kia thì còn lâu mới vận động vào mùa hè để mình toát mồ hôi đầm đìa.

Lâm Thanh Vũ nói: "Độc của tướng quân vẫn chưa giải hết, đừng nên tập võ quá sức."

Cố Phù Châu u sầu nói: "Ta già rồi, đâu thể so với lúc mười bảy mười tám ăn bao nhiêu cũng không mập, ngủ cỡ nào cũng chẳng béo. Ta không muốn vận động đâu nhưng cũng chẳng muốn trung niên béo phị chút nào." Cố Phù Châu sực nhớ ra điều gì nên cong môi cười, "Nghĩa đệ, ngươi có muốn xem ngày thường ta tập võ thế nào không?"

Nói thật thì không muốn lắm. Nhưng nghĩ tới Cố Phù Châu đã giúp mình nên Lâm Thanh Vũ vẫn gật đầu.

Cố Phù Châu hăng hái nói: "Đến lúc cho ngươi xem thực lực chân chính của ta rồi. Đi đi đi, để ta dẫn ngươi đến võ đài."

Giáo trường có đốt đuốc nhưng vẫn không sáng bằng ban ngày. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao tướng quân không tập ban ngày?"

"Ban ngày nắng lắm, chỉ có ngốc mới tập thôi."

Lâm Thanh Vũ khó hiểu. Người quanh năm chinh chiến bên ngoài mà còn sợ nắng à?

Cố Phù Châu đến trước một quả tạ bằng đá rồi nói: "Tạ này chắc nặng bằng ngươi đấy nhỉ."

Lâm Thanh Vũ: "...... Ừm."

"Nhìn kỹ vào nhé." Cố Phù Châu vươn vai rồi ngồi xuống nâng tạ đá lên bằng một tay.

Lâm Thanh Vũ trầm trồ khen ngợi: "Tướng quân uy vũ."

"Ngươi xem tiếp này ngươi xem tiếp này." Cố Phù Châu hít sâu một hơi rồi nâng tạ lên đỉnh đầu, "Thế nào?"

"Lợi hại quá."

Cố Phù Châu cười ném tạ xuống: "Bản tướng quân khỏe hơn vong phu của ngươi nhiều đúng không?"

"Ừm."

"Vậy ngươi có thích vóc dáng của bản tướng quân hơn y không?"

Ngữ khí Lâm Thanh Vũ trở nên lạnh nhạt: "Tướng quân có cái tốt của tướng quân nhưng ta thích vong phu của ta hơn."

Nụ cười của Cố Phù Châu cứng đờ: "Không phải chứ, y ốm yếu bệnh tật thế kia thì có gì tốt đâu?"

Lâm Thanh Vũ rũ mắt nói: "Nếu tướng quân không còn gì dặn dò thì hạ quan cáo lui."

Cố Phù Châu cười: "Ầy, nghĩa đệ sao vậy, đang yên đang lành mà giận hờn gì thế. Chúng ta đừng nhắc tới y nữa, để ta biểu diễn tay không chặt gạch xem như tạ lỗi nhé?"

Lâm Thanh Vũ: "......"

Cứ thế qua nửa tháng, mỗi ngày Lâm Thanh Vũ đều đưa thuốc đến phủ tướng quân nên đã hiểu vì sao phụ thân mình nói Cố Phù Châu là một người thú vị. Nhưng hắn cảm thấy phải hình dung y bằng hai chữ "lập dị" mới đúng.

Mấy ngày nay Thái y thự đón tiếp một vị khách quý là thần y Nam Cương nổi danh khắp thiên hạ.

Thầy thuốc Nam Cương giỏi về cổ, có thể nói thần y này là vua của các loại cổ. Hầu hết người già ở Trung Nguyên đều xem nuôi cổ là tà thuật, vừa nghe đã biến sắc nhưng thật ra không phải. Thuốc chia thành thuốc tốt và thuốc độc, cổ cũng có cổ lành và cổ độc, cổ độc có thể hại người còn cổ lành có thể cứu người. Lâm phụ biết rõ lợi hại trong đó nên nhiều lần viết thư cho thần y Nam Cương, cuối cùng đã mời được người đến Thái y thự truyền thụ cổ thuật cho các học sinh. Lâm phụ muốn học sinh Thái y thự ngoài việc học cách dùng cổ cứu người còn học được cách giải cổ độc nữa.

Mặc dù Lâm Thanh Vũ đọc đủ thứ sách thuốc nhưng hiểu biết với cổ thuật chỉ giới hạn ở lý thuyết. Lần này thần y Nam Cương giảng dạy ở Thái y thự đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ.

Hôm đó tan học, Lâm Thanh Vũ xách chồng sách thuốc ra khỏi học đường thì chợt nghe thấy tiếng huýt sáo. Hắn quay lại thì thấy Cố Phù Châu đứng dựa vào lan can tươi cười vẫy tay gọi mình, thị vệ Thiên Cơ Doanh vẫn kè kè sau lưng.

Lâm Thanh Vũ vội vã đi tới: "Tướng quân đến Thái y thự vì Thiên Chu phát tác à?"

"À không, ta vào cung báo cáo công việc với Thái tử, tình cờ đi ngang Thái y thự thôi. Ta nghĩ......" Cố Phù Châu cười gian rồi đưa tay gãi khóe mắt, "Ừm, nhân tiện tới đón ngươi tan học luôn."

Lâm Thanh Vũ giật mình —— đón hắn tan học? Hắn đâu phải trẻ con mới đến học đường mà tan học phải cần người đón chứ? Hơn nữa từ phủ tướng quân đến hoàng cung sao lại đi ngang Thái y thự được?

Lâm Thanh Vũ chưa kịp trả lời thì trên tay bỗng nhiên nhẹ hẫng, Cố Phù Châu đã đỡ lấy chồng sách thuốc. Động tác của y tự nhiên như thể bình thường thứ y cầm nhiều nhất không phải cây thương Thanh Vân Cửu Châu của mình mà là sách.

Lâm Thanh Vũ nói: "Không cần phiền đại tướng quân."

"Không sao, ta khỏe hơn ngươi, người khỏe thì nhiều việc mà." Cố Phù Châu giở sách của hắn ra xem, "Vậy hôm nay Lâm thái y học được gì rồi?"

Lâm Thanh Vũ đáp: "Kiến thức y thuật thôi, chắc tướng quân không có hứng thú đâu."

Cố Phù Châu cười: "Đâu có, Lâm thái y nói gì ta cũng thấy hứng thú cả."

"Cổ độc Nam Cương."

"Cổ? Cổ cũng hay, đại mỹ nhân nên dùng cổ."

Lâm Thanh Vũ dừng lại rồi nhìn Cố Phù Châu với vẻ sâu xa.

Cố Phù Châu vẫn chẳng hay biết gì, hoặc là biết nhưng vờ như không biết: "À mà ta vẫn muốn thắp một nén nhang cho vong phu của ngươi, xem như bày tỏ chút lòng thành của nghĩa huynh vậy."

Lâm Thanh Vũ thu lại ánh mắt: "Tướng quân có thể đến phủ Nam An Hầu tế bái tiểu Hầu gia mà."

"Phủ Nam An Hầu thì khỏi đi," Cố Phù Châu nói, "Hay là đến nhà ngươi nhé?"

"Phủ của ta?"

"Chắc ngươi có thờ bài vị của y trong phủ mình......" Cố Phù Châu dừng lại, có vẻ không tự tin lắm, "Nhỉ?"

Có thì có nhưng không phải bài vị của Lục Vãn Thừa.

Thấy vẻ mặt phức tạp khó xử của Lâm Thanh Vũ, tâm tình Cố Phù Châu cũng phức tạp theo, y nói giễu: "Ngay cả bài vị ngươi cũng không lập cho y mà còn không biết xấu hổ nói thích y. Mà cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là nhân duyên Thánh thượng ban cho, quả nhiên nghĩa đệ chẳng quan tâm gì đến đệ phu đáng thương kia của ta cả."

Đệ phu là cách xưng hô kỳ quái gì đây.

Lý trí mách bảo Lâm Thanh Vũ đừng để ý câu khích bác này. Nhưng không hiểu sao nghe Cố Phù Châu nói với mình bằng giọng điệu kia thì hắn lại buột miệng đáp: "Ta có chứ."

"Thật không?" Cố Phù Châu nhếch miệng, "Vậy ngươi dẫn ta đến để chứng minh cho ta thấy đi."

Nhớ đến ba chữ "Giang Đại Tráng" trên bài vị, Lâm Thanh Vũ trấn tĩnh nói: "Không tiện lắm đâu."

Cố Phù Châu tỏ vẻ khó hiểu: "Có gì mà không tiện chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia