ZingTruyen.Asia

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 46

betrayal1988

"Lẻ biến chẵn không đổi...... Lẻ biến chẵn không đổi......" Tiêu Tranh lẩm nhẩm cái gọi là ám ngữ của Tây Hạ, nhất thời chẳng có manh mối gì. "Các ngươi đã xem sớ khá lâu rồi." Tiêu Tranh nói tiếp, "Có ý kiến gì cứ nói ra đi."

Thừa tướng đại nhân suy nghĩ sâu xa: ""Lẻ" và "chẵn" ngược nhau. Nhưng "lẻ" đổi mà "chẵn" lại không đổi...... Thần nghĩ đây là ám chỉ thời gian hành quân của Tây Hạ: Ngày lẻ đi, ngày chẵn dừng."

Binh bộ Thượng thư suy tính: "Chữ "đổi" này rất đáng chú ý. Thần lại nghĩ đây là trận pháp biến hóa, chỉ sợ Tây Hạ định dùng một loại trận pháp biến hóa khó lường để tập kích quân ta đấy ạ."

Thái tử tẩy mã (*) trầm ngâm: "Chẵn lẻ thường dùng trong toán học. Thần nghĩ câu này đang ám chỉ một phương pháp toán học nào đó."

(*) Chức quan phụ tá Thái tử, dạy Thái tử chính sự.

Hộ bộ Thị lang không dám gật bừa mà băn khoăn nói: "Phương pháp toán học thì có liên quan gì đến đánh trận hành quân chứ?"

......

Đám người bàn bạc nửa ngày, cách nói của ai cũng có chỗ gượng ép khó thuyết phục người khác hoàn toàn. Tiêu Tranh im lặng nhìn quần thần tranh luận, chờ bọn họ yên tĩnh lại mới chậm rãi hỏi: "Nói xong chưa?"

Thừa tướng đại nhân cung kính hỏi: "Xin hỏi Thái tử điện hạ có cao kiến gì không ạ?"

Tiêu Tranh chậm rãi thổi khói bốc lên từ chén trà: "Cố Phù Châu nói đây là ám ngữ của Tây Hạ mà các ngươi cũng tin à?"

Đám người quay sang nhìn nhau. Báo cáo sai việc quân là phạm tội khi quân, với nhân phẩm của Cố đại tướng quân sao có thể làm ra chuyện này chứ.

Binh bộ Thượng thư dò hỏi: "Ý điện hạ là?"

Tiêu Tranh đặt chén trà xuống: "Gần ba tháng nay tính tình Cố Phù Châu thay đổi lớn, hành vi cử chỉ có nhiều chỗ đáng nghi. Lúc trước nằng nặc đòi về kinh, còn hôm nay lại đưa ra một ám ngữ Tây Hạ khó hiểu." Tiêu Tranh nheo mắt, "Cô đang nghĩ ám ngữ này có liên quan gì đến lý do y kiên quyết đòi về kinh hay không."

Thái tử tẩy mã: "Nghe điện hạ nói vậy thần cũng thấy có chỗ không ổn. Nếu năm chữ "lẻ biến chẵn không đổi" này thật sự là bí mật quân cơ của Tây Hạ thì sao có thể "loan báo rộng rãi" được. Ngay cả kinh thành dưới chân thiên tử cũng khó tránh khỏi có mật thám địch quốc. Cố đại tướng quân muốn chúng ta làm vậy không sợ bứt dây động rừng sao."

"Dù sao Cố đại tướng quân cũng là quân nhân, vì nóng lòng muốn thắng mà có chỗ sơ hở cũng là bình thường." Thừa tướng đại nhân nói, "Thái tử điện hạ, chiến sự ở Tây Bắc đang giằng co, chuyện ám ngữ thà tin có còn hơn không. Thần thấy vẫn phải giải ám ngữ này thôi ạ."

Tiêu Tranh nhếch môi cười lạnh: "Tất nhiên phải giải rồi, dù sao cô cũng rất muốn biết trong hồ lô của Cố Phù Châu đang chứa thứ gì. Nhưng không thể giải theo ý muốn của y được." Tiêu Tranh suy nghĩ rồi nói, "Loan báo rộng rãi thì khỏi, đưa các học sĩ viện Hàn Lâm đến đây, để bọn họ ở thiên điện của điện Cần Chính từ từ giải, chưa giải ra thì cứ ở lại đó. Còn nữa, cô không muốn bất kỳ ai khác biết ám ngữ này, các ngươi hiểu chưa?"

Học sĩ viện Hàn Lâm đều là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một, nếu họ giải không ra thì thường dân làm sao biết được. Binh bộ Thượng thư khen ngợi: "Điện hạ anh minh."

Ngày hôm sau không thấy bóng dáng một học sĩ nào ở viện Hàn Lâm phía Tây hoàng cung, ngoài họ ra thì chẳng ai biết họ đang làm gì. Còn Thái y viện đối diện viện Hàn Lâm thì vẫn hoạt động bình thường.

Người đến Thái y viện mời thái y hầu hết là cung nữ và thái giám. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc và tư thái của họ cũng đủ biết địa vị chủ tử họ trong cung. Chẳng hạn như cung nữ ghé đến hôm nay mặc đồ không lộng lẫy lắm nhưng tư thái hào sảng rất có khí chất, thái giám ở Thái y viện cũng cực kỳ thân thiện với nàng. Thì ra người này là Lục Yêu, cung nữ ở cung Phượng Nghi.

Lục Yêu vừa bước vào cổng Thái y viện thì Chử Chính Đức đã đứng dậy: "Lục Yêu cô nương đến đây vì phượng thể của Hoàng hậu có vấn đề gì sao? Đợi lão phu chuẩn bị một lát rồi sẽ đến cung Phượng Nghi ngay."

"Không phiền Chử thái y đâu ạ." Giữa các thái y đang trực, Lục Yêu chỉ nhìn thoáng qua đã thấy người nổi bật nhất, "Hoàng hậu nương nương gọi đích danh Lâm thái y đến xem mạch bình an cho nàng."

Chử Chính Đức quay đầu nhìn Lâm Thanh Vũ, tức giận đến nỗi bộ râu rung rung: "Hắn ấy à? Một y quan thất phẩm mới vào Thái y viện sao có thể chăm sóc phượng thể cho Hoàng hậu chứ?!"

Lâm Thanh Vũ nhìn lướt qua Chử Chính Đức rồi đeo rương thuốc lên.

Thật chẳng có đầu óc gì cả. Hoàng hậu tìm hắn nhất định không phải để xem mạch bình an, nếu hắn đoán không lầm thì hẳn là vì Lục Vãn Thừa.

Lục Yêu lạnh nhạt nói: "Ta cũng không biết. Mời Lâm thái y theo ta đến cung Phượng Nghi."

Chử Chính Đức trừng mắt nhìn theo Lâm Thanh Vũ, râu ria như sắp bốc khói đến nơi: "Bất kính với tiền bối!"

Lâm Thanh Vũ đến cung Phượng Nghi thỉnh an Hoàng hậu. Hắn quỳ dưới đất, đang định mở rương thuốc thì chợt nghe Hoàng hậu nói: "Không cần phiền phức, hôm nay bản cung tìm ngươi không phải vì chuyện này — Bình thân đi."

Lâm Thanh Vũ đứng dậy, Hoàng hậu ngắm hắn từ trên xuống dưới rồi hài lòng nói: "Ngươi mặc quan phục đẹp lắm."

Lâm Thanh Vũ rũ mắt: "Nương nương quá khen."

"Ngươi ở Thái y viện mọi chuyện đều tốt chứ?"

"Tốt ạ, tạ ơn nương nương quan tâm."

"Bản cung đã xem di thư của Vãn Thừa." Hoàng hậu buồn bã nói, "Câu nào của nó cũng nhắc đến ngươi, còn tha thiết xin bản cung trả tự do cho ngươi, bản cung làm dì sao có thể từ chối được. Tất nhiên chính ngươi cũng có bản lĩnh, nếu không đã chẳng vào được Thái y viện rồi."

Lâm Thanh Vũ không mấy hứng thú trò chuyện với Hoàng hậu nên chỉ đứng im. Hoàng hậu thở dài: "Vãn Thừa trên trời có linh thiêng nhìn thấy ngươi bây giờ chắc cũng vui lắm. Tính ra Vãn Thừa đã đi hơn ba tháng rồi nhỉ."

Mi mắt Lâm Thanh Vũ khẽ run lên: "Vâng. Còn ba ngày nữa là tròn trăm ngày ạ."

"Thời gian trôi qua nhanh thật." Hoàng hậu thương cảm nói, "Bản cung đã sai người đến chùa Trường Sinh thắp một chiếc đèn chong cho Vãn Thừa, ngươi có rảnh thì đến chùa nhang khói cho nó đi."

Lâm Thanh Vũ hành lễ đáp: "Vi thần tuân mệnh."

Hai ngày sau, nhân dịp được nghỉ Lâm Thanh Vũ dẫn Hoan Đồng đến chùa Trường Sinh.

Tháng Tư hương sắc phai tàn hết, hoa đào chùa núi mới nở đầy. Tháng Ba đã qua, mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Ngày này năm ngoái là lúc người kia dồi dào sức sống nhất.

Bài vị của Lục Vãn Thừa được thờ ở thiên điện chùa Trường Sinh. Lâm Thanh Vũ thắp ba nén nhang bằng lửa từ đèn chong, cúi người lạy ba cái rồi cắm nhang trước bài vị.

"Lâm thái y."

Lâm Thanh Vũ quay lại, thấy người tới cũng không kinh ngạc: "Thẩm thị vệ."

Thẩm Hoài Thức vẫn mặc đồ đen, bên hông đeo bội kiếm. Chỉ cần hắn không đứng cạnh Tiêu Tranh và không ở trong cung thì cũng được xem là khí vũ hiên ngang. "Hình như Lâm thái y đã đoán trước ta sẽ đến nhỉ."

"Ta chỉ đoán ngươi sẽ đến tìm ta chứ đâu biết hôm nay ngươi đến chùa Trường Sinh gặp ta." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Xem ra Thẩm thị vệ vẫn luôn theo dõi ta."

"Ta...... ta cũng không muốn vậy đâu." Thẩm Hoài Thức thấp giọng nói, "Nhưng trong cung không tiện nói chuyện nên ta đành phải tìm cơ hội ngoài cung —— Thật xin lỗi." Hắn đến trước đèn chong nhìn bài vị của Lục Vãn Thừa rồi hỏi, "Lâm thái y, nỗi đau mất chồng có phải khổ sở lắm không?"

"Vẫn ổn, tìm chuyện cho mình làm là được rồi."

Thẩm Hoài Thức cười buồn: "Nếu ai cũng nghĩ thoáng như Lâm thái y thì trên đời đâu có nhiều nam nữ si tình như vậy."

Lâm Thanh Vũ không có kiên nhẫn thương xuân tiếc thu với Thẩm Hoài Thức: "Ngươi đến tìm ta vì ký hiệu trên rương thuốc à?"

Thẩm Hoài Thức gật đầu: "Đó là ám hiệu cơ quan chỉ có người Thẩm gia trong Thiên Ngục Môn mới biết. Nhưng giờ Thiên Ngục Môn chỉ còn lại mình ta......" Hầu kết Thẩm Hoài Thức nhấp nhô, "Sao Lâm thái y lại biết nó?"

Nếu đây là kế hoạch do một tay họ Giang sắp đặt thì hắn cũng chẳng cần giấu giếm làm gì: "Ta không biết. Rương thuốc này do vong phu tặng ta mà."

"Lục tiểu Hầu gia? Sao y......" Thẩm Hoài Thức nhíu mày trầm tư một lát, "Lâm thái y, giờ rương thuốc kia đang ở đâu?"

"Hầu như lúc nào ta cũng mang theo nó cả, giờ đang trên xe ngựa đấy."

Lâm Thanh Vũ bảo Hoan Đồng đem rương thuốc tới. Thẩm Hoài Thức đưa tay vuốt ve ký hiệu kỳ lạ kia rồi hỏi: "Lâm thái y, ta có thể gỡ nó ra xem không?"

Lâm Thanh Vũ thoáng do dự rồi nói: "Xin cứ tự nhiên."

Thẩm Hoài Thức lấy hết đồ trong rương ra. Sau mấy nhát kiếm chớp nhoáng, mặt ngoài rương gỗ lim xuất hiện vô số vết cứa rồi "rắc" một tiếng, rương gỗ bung ra.

Trong đống gỗ vụn có một vật màu xanh biếc. Thẩm Hoài Thức thở dồn nhặt nó lên. Đó là một tấm thẻ ngọc có khắc hai chữ "Thiên Ngục".

"Sao lại......" Thẩm Hoài Thức thì thào, "Người của Thiên Ngục Môn đã chết, ngọc bài cũng bị hủy...... chẳng lẽ có người vẫn còn sống?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Phía sau ngọc bài có một hàng chữ nhỏ kìa." Nhìn vết khắc có vẻ còn rất mới.

Thẩm Hoài Thức lật lại xem: "Từ Châu, Toại Thành......"

Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Từ Châu à."

Họ Giang muốn dẫn Thẩm Hoài Thức đến Từ Châu để tìm chủ nhân ngọc bài này sao?

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi muốn đi à?"

Thẩm Hoài Thức đáp ngay chẳng chút do dự: "Tất nhiên rồi!"

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Ngươi là ảnh vệ có võ công cao cường mà tâm tư đơn thuần như trẻ con vậy. Ngươi cứ thế mà tin vong phu của ta sao?" Bị người ta dắt mũi thảo nào luôn một lòng tận tụy với Tiêu Tranh. Chắc họ Giang cũng biết rõ điều này nên mới làm vậy.

Ngực Thẩm Hoài Thức phập phồng kịch liệt, hai mắt ửng đỏ: "Chỉ cần có một tia hy vọng thì ta sẽ, ta sẽ......"

"Ngươi định khi nào đi?" Lâm Thanh Vũ nói, "Thái tử có cho ngươi đi không?"

Ánh mắt Thẩm Hoài Thức lộ ra vẻ mờ mịt rồi nhanh chóng thay thế bằng vẻ kiên định: "Ta sẽ nghĩ cách."

Thiên Ngục Môn...... trước đây hắn chưa từng nghe qua. Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Thẩm Hoài Thức, giờ cũng không phải lúc truy hỏi cặn kẽ.

"Nếu ngươi nghĩ ra cách thì báo ta một tiếng nhé." Lâm Thanh Vũ nói, "Ta cũng muốn đi Từ Châu xem rốt cuộc vong phu của ta có ý đồ gì."

Thẩm Hoài Thức nắm chặt ngọc bài khàn giọng nói: "Được."

Khi Lâm Thanh Vũ ra khỏi chùa, trời đã về chiều. Hoàng hôn như lửa, khi tàn lụi thì ngày cũng hết. Hắn đang định lên xe ngựa thì một tiểu tăng gọi hắn lại: "Lâm thí chủ."

Lâm Thanh Vũ nhớ rõ tiểu tăng này. Lần trước hắn và họ Giang đến chùa Trường Sinh, người này đã mời họ Giang đến gặp Từ Quân Nguyện.

Từ Quân Nguyện......

Trong lòng Lâm Thanh Vũ khẽ động: "Quốc sư tìm ta à?"

"Quốc sư đang bế quan nên không gặp người ngoài." Tiểu tăng nói, "Nhưng trước khi bế quan ngài ấy có nhờ tiểu tăng giao lại một vật cho Lâm thí chủ." Nói xong tiểu tăng lấy ra một túi gấm từ trong áo, "Lâm thí chủ, mời."

Lâm Thanh Vũ mở túi gấm, bên trong có một tờ giấy viết mười chữ —— Ngày sinh tháng đẻ và một cái tên.

"Đây là......"

Nhìn nét chữ quen thuộc của người kia, mắt Lâm Thanh Vũ bị gió thổi khô rát. Lúc nãy hắn còn cười Thẩm Hoài Thức thất thố, thế mà giờ tay hắn cũng đang run lên.

Ngày thứ chín mươi chín sau khi người kia ra đi, rốt cuộc hắn đã biết tên y.

Không ngờ con cá muối ngủ bao nhiêu cũng thấy thiếu kia lại có tên như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia