ZingTruyen.Com

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 41

betrayal1988

Mồng ba Tết, Lâm Thanh Vũ dẫn Hoan Đồng và mấy hộ vệ theo Lục Bạch Sóc lên thuyền xuôi Nam. Đi đường thủy từ kinh thành đến Lâm An cả đi lẫn về ít nhất cũng mất một tháng. Có lẽ hắn sẽ phải đón lễ Thượng Nguyên trên đường đi.

Mặc dù chuyến này đưa tang nhưng Lâm Thanh Vũ cũng không để mình thiệt thòi. Hắn thuê hai chiếc thuyền hai tầng lớn, một chiếc dành riêng để chở quan tài của Lục Vãn Thừa.

Tết là thời điểm mọi người đi thăm họ hàng bạn bè nên bến đò ở kinh thành tấp nập, tiếng người huyên náo, Lâm Thanh Vũ vịn Hoan Đồng lên thuyền. Hoan Đồng nhìn sông nước cuối trời cảm khái: "Mấy năm trước thiếu gia rời kinh đi học xa cũng đi đường thủy lâu lắm, ta sợ nhất là ngồi thuyền đấy."

Bến đò vẫn như xưa, người cũng vẫn vậy, chỉ có tâm cảnh là thay đổi. Giờ Lâm Thanh Vũ mới nhớ ra Hoan Đồng bị say sóng: "Hay ngươi về Lâm phủ đi."

"Vậy sao được." Hoan Đồng kiên quyết nói, "Thiếu gia đi đâu ta sẽ theo đó."

Hỏa kế khiêng quan tài lên thuyền, lúc còn sống Lục Vãn Thừa có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi, số lần ra ngoài trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, lặn lội xa nhà tàu xe mệt mỏi, nếu nói lấy mạng y cũng không ngoa. Lục Vãn Thừa từng nói có điên mới đi chịu khổ, không ngờ cuối cùng chết rồi vẫn phải theo hắn một đường xóc nảy.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, người chèo thuyền nhổ neo, thuyền dần xa bờ, tiếng người lắng xuống, tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn.

Thủy triều vừa rút, mặt sông phẳng lặng không gió, sương mù nước ngọt mây bay, nắng sớm chiếu xuống mặt sông có thể thấy rõ nửa hồng nửa biếc linh lung chan hòa.

"Cảnh sông cũng không tệ nhỉ?" Lâm Thanh Vũ lau sạch linh vị của Lục Vãn Thừa, "Nếu ngươi có thể trở về thì sau này đừng lười quá mà phải thường xuyên ra ngoài đấy nhé."

Lâm Thanh Vũ đang định nói tiếp thì chợt thấy mấy chữ "Mộ Lục Vãn Thừa", cứ cảm thấy có gì đó không hài hòa. Từ khi gặp thiếu niên ăn mặc kỳ lạ trong mộng, hắn nhìn quan tài Lục Vãn Thừa luôn có cảm giác không hài hòa này.

Lục Vãn Thừa đã chết nhưng người kia thì chưa chắc.

Thuyền xuôi xuống Nam, cảnh vật chung quanh biến đổi liên tục từ đồng bằng phía Bắc sang núi non phía Nam, mấy ngày sau thuyền bỏ neo ở bến đò Tầm Dương.

Dịch bệnh đang hoành hành ở Hồng Châu nên họ sẽ không dừng lại đó, vì vậy phải bổ sung vật dụng ở Tầm Dương cách Hồng Châu một ngày đi thuyền.

Lục Bạch Sóc hỏi Lâm Thanh Vũ có muốn lên bờ một lát không: "Nghe nói trà bánh ở Tầm Dương tuyệt nhất, Lâm thiếu quân muốn nếm thử không?"

Lâm Thanh Vũ đáp không mấy hứng thú: "Không cần đâu, ta sẽ ở trên thuyền chờ các ngươi."

"Vậy ta mua về cho ngươi." Lục Bạch Sóc nói, "Xem như đáp lễ món "dê nướng nguyên con" đi......" Lúc hắn vào kinh thăm viếng, Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa đã mời hắn ăn món này, "Hầy, xem mồm miệng ta kìa."

Lục Bạch Sóc nhận ra mình lỡ lời, đáng lẽ hắn không nên nhắc chuyện này trước mặt Lâm Thanh Vũ. Cố nhân đã đi, nhớ lại chuyện xưa chỉ thêm buồn, huống chi còn ở trước mặt thê tử người quá cố.

Cũng may Lâm Thanh Vũ không có phản ứng gì đặc biệt: "Vậy phiền Lục thiếu gia mua thêm một phần cho Vãn Thừa nếm thử nhé."

Hoan Đồng say sóng trầm trọng nên muốn xuống thuyền nghỉ ngơi một lát. Lâm Thanh Vũ nói: "Đúng lúc ngươi vào thành tìm tiệm hung tứ nào đó rồi bảo chủ tiệm làm gấp một bài vị, không cần cầu kỳ quá đâu, có thể dùng là được rồi."

Hoan Đồng tưởng thiếu gia muốn lập thêm bài vị cho tiểu Hầu gia nên hỏi: "Trên bài vị cũng khắc mấy chữ kia hay sao ạ?"

"Không, khắc......" Lâm Thanh Vũ trầm ngâm, trầm ngâm rồi lại trầm ngâm, "Khắc năm chữ "Mộ Giang Đại Tráng" đi."

Hoan Đồng hoang mang: "Giang Đại Tráng là ai ạ?"

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Một tên súc sinh."

Thuyền của Lục gia dừng lại Tầm Dương khoảng nửa ngày rồi băng qua Hồng Châu tiếp tục đi về phía Nam. Khi chỉ còn mấy ngày nữa là đến Lâm An thì Lục Bạch Sóc và Hoan Đồng lần lượt mắc bệnh cấp tính.

Chứng bệnh của hai người giống nhau như đúc, đầu tiên là sốt cao không hạ, nôn mửa đau bụng, chẳng bao lâu sau thì bắt đầu nổi mụn nước đầy người. Có người chèo thuyền là dân chạy nạn từ Hồng Châu đến nên vừa nhìn đã biết ngay hai người mắc bệnh dịch.

"Tầm Dương chỉ cách Hồng Châu một hai ngày đường, rất nhiều người trong thành là dân Hồng Châu chạy nạn tới. Tuy lúc vào thành quan phủ có tra xét từng người nhưng khó tránh khỏi bỏ sót người nhiễm bệnh, e là hai vị này bị lây bệnh ở Tầm Dương rồi." Người chèo thuyền bịt mũi tránh xa hai người, "Quan nhân đừng chê ta nói chuyện khó nghe, mắc phải bệnh dịch này chỉ có thể phó thác cho trời thôi. Hên thì khỏi bệnh, xui thì dù Thiên Vương Lão Tử đến cũng vô ích."

Trong khoang thuyền, Lục Bạch Sóc và Hoan Đồng sốt mê man, chỉ mới phát bệnh một ngày mà đã ý thức đã mơ hồ, mụn nước cũng từ thân lan rộng lên cổ.

Lâm Thanh Vũ đang định bắt mạch cho họ thì bị người chèo thuyền cản lại: "Không được đâu quan nhân, bệnh này lây đó!"

Lâm Thanh Vũ mở ra rương thuốc Lục Vãn Thừa tặng mình rồi nói: "Các ngươi tránh xa một chút là được rồi."

Trước kia Hồ Cát từng nhắc nhở Lâm Thanh Vũ nên hắn đã sớm chuẩn bị đối phó với bệnh dịch, chỉ là không ngờ nó lại đến đột ngột như vậy. Hắn lấy vải bông bịt kín mũi miệng rồi bảo những người còn lại trên thuyền làm theo. Đến bến đò kế tiếp, hắn nhờ người xuống thuyền mua dược liệu, còn mình thì ở lại thuyền chăm nom người bệnh.

Hoan Đồng vừa nôn một trận, hiếm hoi lắm mới tỉnh táo lại, thấy Lâm Thanh Vũ định châm cứu cho mình thì vội nói: "Thiếu gia đừng tới đây!"

Lâm Thanh Vũ đè vai y lại không cho nhúc nhích rồi hỏi: "Ngươi có tin ta không?"

Hoan Đồng đỏ hoe mắt gật đầu: "Thiếu gia là đại phu giỏi nhất trên đời mà."

"Trừ phụ thân và lão sư ra." Lâm Thanh Vũ nói, "Ta sẽ thử dùng ít thuốc cho ngươi. Đừng sợ, chỉ là mấy loại thuốc nhẹ thôi, dù không hiệu quả cũng sẽ không có hại cho ngươi đâu."

"Thiếu gia cứ tùy ý dùng đi, ta tin thiếu gia......"

Lâm Thanh Vũ đắp thuốc bột cho hai người, tự mình chia thuốc đảo thuốc sắc thuốc cho họ. Hắn cũng không có niềm tin tuyệt đối mà chỉ biết đến đâu hay đến đấy, tùy tình hình của hai người mà gia giảm thuốc.

Khi dịch bệnh bùng phát năm ngoái, hắn từng trao đổi thư từ với ân sư. Trong thư ân sư có bày tỏ không ít quan điểm về dịch bệnh nên hắn có được một số chỉ dẫn, việc dùng thuốc chữa bệnh cũng khá dễ dàng.

Được hắn chăm sóc kỹ lưỡng nên chỉ mấy ngày sau Hoan Đồng và Lục Bạch Sóc đã hạ sốt, mụn nước trên người vỡ ra rồi lần lượt kết vảy, không có dấu hiệu nổi tiếp nữa. Hai người nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày lại khỏe khoắn như chưa từng bị gì, chỉ là để lại khá nhiều sẹo trên người, may mà trên mặt không có.

Lục Bạch Sóc biết ơn gọi Lâm Thanh Vũ là cha mẹ tái sinh. Lâm Thanh Vũ nói: "Cha mẹ thì khỏi đi. Nếu được nhờ Lục thiếu gia tìm người đưa một phong thư về kinh giao cho Hồ thái y Hồ Cát giùm ta."

Hắn viết lại toàn bộ đơn thuốc mình dùng cho hai người trong thư, chỉ mong có thể giúp được Thái y thự.

Vì bị chậm trễ như vậy nên năm nay họ phải đón Tết Nguyên Tiêu trên thuyền. Người chèo thuyền dừng lại bến đò ở cổng thành, Lâm Thanh Vũ leo lên tầng hai. Sông xuân thủy triều dâng, lờ mờ thấy được trong thành giăng đèn kết hoa lung linh làm hắn nhớ tới ánh mắt người kia mỗi khi cười.

"Thiếu gia mau nhìn kìa."

Lâm Thanh Vũ nhìn theo hướng Hoan Đồng chỉ thì thấy từng chiếc đèn hoa sen từ trong thành xuôi dòng trôi lững lờ trên mặt sông như sao trời lấm tấm. Lâm Thanh Vũ nhìn một lát rồi hỏi: "Chúng ta còn rượu không?"

Bên kia Lục Bạch Sóc ngủ dậy không thấy chủ tớ Lâm gia đâu nên leo lên sàn lộ thiên tìm người. Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, một nam tử mặc đồ trắng ngồi đón gió, tóc dài như mực buộc bằng dây lụa bay phất phơ, sắc áo như tuyết, khi hắn ngửa cổ uống rượu dung nhan còn đẹp hơn ánh trăng ba phần.

Nhất thời Lục Bạch Sóc cứ tưởng mình gặp tiên nhân, đến khi người chèo thuyền thấy hắn ngẩn người nên gọi "đại quan nhân" thì hắn mới sực tỉnh.

"Lâm đại phu."

Bàn tay cầm bầu rượu của Lâm Thanh Vũ khựng lại rồi đứng bật dậy quay đầu nhìn, khi thấy Lục Bạch Sóc thì tia sáng trong mắt lập tức tắt ngấm.

Lục Bạch Sóc có chút bối rối: "Lâm đại phu?"

Từ khi được lãnh hội y thuật của Lâm Thanh Vũ, Lục Bạch Sóc cảm thấy cách xưng hô "đại phu" này thích hợp với hắn hơn là "thiếu quân". Ngày đó Lâm Thanh Vũ gả vào Hầu phủ xung hỉ quả là lãng phí tài năng.

Lâm Thanh Vũ định thần lại rồi lạnh nhạt đáp: "Không sao."

Nguyên Tiêu năm nay, trăng và đèn vẫn như xưa.

Ước hẹn trăm ngày của hắn và người kia đã qua một phần ba.

Đến Lâm An, việc chôn cất đã có Lục Bạch Sóc lo liệu nên Lâm Thanh Vũ không cần bận tâm. Dòng họ Lục thị biết nam thê của Lục Vãn Thừa đến thì kéo nhau đi xem náo nhiệt. Tiếc là Lâm Thanh Vũ không cho bọn họ cơ hội, ngay cả tổ trạch Lục gia hắn cũng không vào mà ở ngoài quán trọ, đến ngày hạ táng Lục Vãn Thừa mới lộ diện.

Hắn bình thản nhìn Lục Vãn Thừa được chôn cất trong mộ tổ Lục gia. Đám họ hàng kia khóc muốn sập trời lở đất, thậm chí có mấy người còn chưa từng gặp mặt Lục Vãn Thừa. Hắn thản nhiên như vậy khiến không ít kẻ xì xào sau lưng, cứ như hắn không tỏ vẻ đau buồn chính là xác nhận lời đồn mình khắc chồng vậy.

Nhưng người được chôn là Lục Vãn Thừa chứ đâu liên quan gì đến họ Giang. Chẳng qua họ Giang kia chỉ mượn thân xác này một năm, hắn vất vả lo hậu sự lâu như vậy cũng xem như thay họ Giang kia trả món nợ này.

Xuân phân tháng Hai, Lâm Thanh Vũ rốt cuộc về tới kinh thành. Tang sự của Lục Vãn Thừa đến đây là kết thúc. Hắn cũng phải về phủ Nam An Hầu chuẩn bị ra riêng.

Lâm Thanh Vũ vừa về phủ Nam An Hầu thì Hồ Cát đã tìm tới hớn hở báo cho hắn hai tin tốt.

Thứ nhất là đơn thuốc chữa bệnh dịch của hắn quả thực rất hiệu nghiệm, sau khi được Thái y thự cải tiến sơ qua thì phân phát cho mười chín châu ở Đại Du, bệnh dịch bị triều đình khống chế đã có chiều hướng rút lui.

Thứ hai là ở biên cương Tây Bắc, Cố đại tướng quân Cố Phù Châu sắp tắt thở không hiểu sao đột nhiên tỉnh lại, còn hì hục gánh đất hai ngày. Trong hai ngày này Lâm viện phán rốt cuộc đã tìm được cách giải kỳ độc của Tây Hạ. Hiện tại dư độc của Cố Phù Châu đã bị khử hết, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ khỏi hẳn.

"Nghe nói sau khi Cố đại tướng quân tỉnh lại thì xem viện phán đại nhân như cha mẹ tái sinh, cứ nằng nặc đòi nhận ông làm cha nuôi. Viện phán đại nhân từ chối mãi không được nên đành phải nhận y làm con nuôi." Hồ Cát cười nói, "Chẳng phải từ giờ trở đi thiếu quân sẽ thành nghĩa đệ của Cố đại tướng quân rồi sao?"

Nghĩa đệ?

Chẳng hiểu sao trong lòng Lâm Thanh Vũ mơ hồ có một cảm giác quen thuộc. Nhưng dù thế nào hai chuyện này đúng thật là tin tốt. Lâu lắm rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Cố đại tướng quân đã bình an vô sự thì phụ thân ta cũng sắp về kinh rồi đúng không?"

"Chắc vậy." Hồ Cát tươi cười, "Lâm thiếu quân biết gì chưa, Thánh thượng nghe nói con trai Lâm viện phán, thê tử Nam An tiểu Hầu gia phối đơn thuốc chữa bệnh dịch nên đã triệu ngươi vào cung diện thánh đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com