ZingTruyen.Info

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 4

betrayal1988

Hôm nay quá nhiều việc nên lúc sắp ngủ Lâm Thanh Vũ mới phát hiện ra mình đã tính sót —— Hắn quên gọi người trải giường trong thư phòng. Hắn vốn định dựa bàn ngủ một đêm ở thư phòng, không ngờ Lục Vãn Thừa lại bảo Hoa Lộ đến mời hắn về phòng ngủ.

Lâm Thanh Vũ sầm mặt đi vào phòng. Lục Vãn Thừa uống thuốc xong đang chuẩn bị ngủ, vừa thấy hắn thì lập tức nở nụ cười: "Tới rồi à."

Lâm Thanh Vũ hỏi thẳng: "Ngươi có ý gì?"

Lục Vãn Thừa không hiểu: "Ý gì là sao?"

"Chẳng phải ngươi nói chúng ta không cần xem hôn sự này là thật à?"

"Đúng vậy."

"Thế sao ngươi còn gọi ta về ngủ?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Ngươi hiểu lầm rồi. Ta mời ngươi về ngủ không phải để lên giường với ngươi đâu......"

Y nói quá thẳng thắn khiến mặt Lâm Thanh Vũ nóng lên: "Tốt xấu gì ngươi cũng là thiếu gia Hầu phủ, nói năng đàng hoàng chút được không?"

Lục Vãn Thừa trịnh trọng nói: "Ta mời ngươi về ngủ không phải để lên giường với ngươi. Dù ngươi có đẹp hơn nữa thì vẫn là nam nhân, ta đâu phải đoạn tụ."

Lâm Thanh Vũ hít sâu một hơi, quyết định không so đo với Lục Vãn Thừa nữa: "Có gì cứ nói thẳng đi."

"Ta muốn hưởng ké phúc khí của ngươi thôi." Lục Vãn Thừa trầm ngâm nói, "Ta thấy mỗi khi ở chung với ngươi thân thể ta lại nhẹ nhõm hẳn đi."

Lâm Thanh Vũ khựng lại: "Ngươi nói nghiêm túc đấy à?"

Lục Vãn Thừa gật đầu: "Nghiêm túc."

Lâm Thanh Vũ nhếch miệng cười nhạo: "Không ngờ ngươi cũng tin chuyện này."

Hắn còn tưởng Lục Vãn Thừa khác xa những người còn lại trong phủ Nam An Hầu, thì ra hắn đánh giá y quá cao rồi.

"Trước đây ta cũng không tin như ngươi vậy, nhưng giờ hơi tin rồi." Lục Vãn Thừa chậm rãi nói, "Lâm đại phu, ngươi có tin con người có ba hồn sáu phách, sinh tử luân hồi không?"

Lâm Thanh Vũ quả quyết đáp: "Không tin."

"Tại sao?"

"Vì ta chưa từng thấy."

"Nhưng ta thấy rồi đó."

"Chắc ngươi nhìn lầm thôi."

Lục Vãn Thừa yếu ớt nói: "Haizz, biết ngay chẳng ai tin mà."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Vậy ngươi cũng tin chuyện ma quỷ của quốc sư à?"

Nếu không phải quốc sư đưa ra ngày sinh tháng đẻ thì đã chẳng có xung hỉ. Tên của quốc sư tất nhiên cũng nằm trong danh sách kẻ thù của hắn.

"Quốc sư......" Lục Vãn Thừa trầm ngâm nói, "Ngươi nhắc ta mới nhớ, có rảnh ta phải đến gặp quốc sư "thông thiên địa, biết quỷ thần" này của Đại Du mới được."

Lâm Thanh Vũ không khách khí nói: "Trước hết ngươi phải xuống giường được rồi hãy nói."

Tuy quốc sư không liên quan đến chính sự nhưng thân phận rất tôn quý, có thể ngang với thiên hoàng quý tộc, thường được Thánh thượng triệu vào cung đàm đạo. Nếu Lục Vãn Thừa muốn gặp hắn thì phải cầu kiến trước.

Lục Vãn Thừa định thần lại nói: "Khoan bàn tới chuyện này đã. Lâm đại phu, ngươi xem thử ghế dài Hoa Lộ chuẩn bị cho ngươi đi."

"......Ghế gì?"

Giờ Lâm Thanh Vũ mới chú ý tới ghế dài đêm qua mình ngủ đã trải sẵn đệm giường và chăn bông dày sụ, còn đặt gối mềm, nghiễm nhiên trở thành một chiếc giường nhỏ.

Lâm Thanh Vũ nhất thời không có biểu cảm gì, cũng chẳng biết nên khen hay nên mắng.

Lục Vãn Thừa hào phóng nói: "Ta không ngại ngủ chung với nam nhân nhưng ta sợ ngươi ngại thôi."

Khi Lâm Thanh Vũ đi học xa nhà từng theo ân sư chu du khắp nơi, có khi sẽ ngủ chung giường với các sư huynh sư đệ. Hai nam tử không thích nam phong ngủ chung với nhau quả thực chẳng có vấn đề gì, nhưng Lục Vãn Thừa...... dù sao cũng là phu quân trên danh nghĩa của hắn nên hắn không thể nào xem Lục Vãn Thừa như một nam tử bình thường để chung sống được.

Dù sao ngủ trên ghế dài vẫn thoải mái hơn ngủ dựa vào bàn, nhân tiện có thể bớt đi rắc rối nếu Lương thị biết hắn và Lục Vãn Thừa chia phòng ngủ riêng.

Lâm Thanh Vũ quyết định rồi nói: "Ta đi rửa mặt trước đã."

Đêm dần khuya, đèn trong Hầu phủ lần lượt tắt ngấm. Hai nam tử mới cưới, một người ngủ trên giường, một người nằm trên ghế dài, ngăn cách bằng một tấm bình phong thêu hình uyên ương nghịch nước.

Ban ngày Lục Vãn Thừa ngủ quá nhiều nên giờ không buồn ngủ lắm. Y gối tay sau đầu nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Vũ: "Lâm đại phu, năm nay ngươi bao tuổi rồi?"

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt hờ hững đáp: "Mười tám."

"Theo quan niệm bình thường thì hình như ngươi lớn hơn ta mấy tháng. Sau này ta gọi ngươi "Vũ ca" nhé?"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi đau đầu à?"

Lục Vãn Thừa thử cảm nhận một chút: "Không đau."

"Ta còn tưởng ngươi bệnh hỏng đầu óc quên mất tuổi mình nữa chứ."

"Haizz, vậy ta bao nhiêu tuổi?"

Rốt cuộc người này ngốc thật hay giả ngốc đây.

Trước khi ngủ mà bực tức sẽ có hại cho sức khỏe nên Lâm Thanh Vũ cố gắng bình tĩnh hết mức: "Mười chín."

"Còn có chuyện tốt này nữa sao?" Lục Vãn Thừa cười nói, "Vậy ngươi gọi ta là "Vãn Thừa ca ca" đi."

Lâm Thanh Vũ trở mình quay lưng về phía Lục Vãn Thừa: "Ngủ đi tiểu Hầu gia, trong mơ muốn gì cũng có hết."

Lục Vãn Thừa khẽ bật cười rồi tự lẩm bẩm: "Đại mỹ nhân tính tình siêu xấu, hình tượng nhân vật thú vị thế này mà lại không phải vai chính......"

Bóng đêm nặng nề, cả thể xác lẫn tinh thần Lâm Thanh Vũ đều mệt rã rời nên để mặc mình chìm sâu trong mộng.

Đại Du xem trọng y học, ngoại trừ Thái y viện và Ngự Dược Cục trong cung thì ngoài cung còn thiết lập Thái y thự chuyên bồi dưỡng và tuyển chọn nhân tài về y dược. Cũng như khoa cử, Thái y thự sẽ mở kỳ thi ba năm một lần, bất kể xuất thân dòng dõi, bất kể theo học thầy nào, chỉ cần đậu kỳ thi này là có thể vào Thái y thự xem kỳ thư thiên hạ, thưởng thức trân tài thế gian, cộng tác với các đại danh y trong và ngoài triều, hoặc là vào cung, viết sách hay đến nước khác thực tập nghiên cứu.

Thái y thự là thánh địa của mọi thầy thuốc nên vô số người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào đây, khảo hạch tuyển chọn cực kỳ nghiêm ngặt, nếu nói một chọi một vạn cũng không ngoa. Lâm Thanh Vũ có thiên phú dị bẩm, tài hoa xuất chúng nên ân sư từng khẳng định hắn đã thi ắt sẽ đậu. Nhưng hắn vẫn không dám lười biếng, vì kỳ thi này mà học tập ròng rã suốt ba năm.

Cuối cùng đã tới ngày thi. Hắn và mấy đồng môn đợi ngoài trường thi. Thiếu niên đã chuẩn bị kỹ càng nên thoải mái chuyện trò vui vẻ. Nhìn hắn chẳng có vẻ gì là khẩn trương thấp thỏm như những người khác.

Cổng lớn sơn son của trường thi từ từ mở ra, hai mắt Lâm Thanh Vũ lóe sáng. Hắn chậm rãi bước lên bậc thềm, tiến về thánh địa mình mơ ước, ngay khi hắn sắp chạm đến luồng sáng kia thì một thanh âm xa lạ gọi giật hắn lại.

Đó là một nam tử mặc đồ thái giám. Lâm Thanh Vũ không thấy rõ mặt y mà chỉ thấy được thánh chỉ màu vàng sáng trên tay y.

"Thánh chỉ đến, Lâm Thanh Vũ tiếp chỉ ——"

Lâm Thanh Vũ quỳ xuống nghe chỉ. Các thí sinh khác dường như không hề để ý đến biến cố bất ngờ này mà lũ lượt kéo vào trường thi, từng bóng mờ vụt qua sau lưng Lâm Thanh Vũ.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, con trai Nam An Hầu là Lục Vãn Thừa, nhân phẩm quý giá, tướng mạo phi phàm, đã đến nhược quán. Hiện có con trai viện phán Thái y viện Lâm Chiêu Hành, hiếu lễ gia giáo, tướng mạo đoan trang. Nay tứ hôn cho hai người, chọn ngày tốt đại hôn, khâm thử."

Lâm Thanh Vũ bàng hoàng ngẩng đầu, ánh sáng vàng chói kia đâm vào mắt hắn đau rát.

Cổng Thái y thự "ầm" một tiếng khép lại.

......

Lâm Thanh Vũ đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Trong tĩnh lặng chỉ có tiếng thở dốc của hắn.

Nhịp tim dần ổn định nhưng nỗi uất ức không cam lòng lại đậm đặc như mực không sao tan ra trong lòng hắn.

Mơ và thực không giống nhau. Trong hiện thực, thái giám truyền chỉ đến thẳng Lâm phủ, sau đó hắn bị tước bỏ tư cách dự thi. Chưa đến ngày thi mà hắn đã thành nam thê của phủ Nam An Hầu.

Còn một canh giờ nữa mới rạng sáng nhưng Lâm Thanh Vũ đã tỉnh ngủ hoàn toàn. Hắn xuống ghế dài định rót cho mình chén trà, chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ cố kìm nén.

Là giọng Lục Vãn Thừa.

Lâm Thanh Vũ thắp đèn đi nhanh tới bên giường: "Tiểu Hầu gia?"

Lục Vãn Thừa co quắp trên giường, thân hình cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn nhúm, tóc dài bị mồ hôi làm dính bết vào mặt.

Lâm Thanh Vũ lại gọi: "Lục Vãn Thừa?"

Lục Vãn Thừa mở mắt ra, ánh mắt tan rã: "Lâm đại phu?"

"Ta đây."

"Lâm đại phu, ta khó chịu quá."

Lâm Thanh Vũ bắt mạch cho Lục Vãn Thừa, xác định hắn mắc chứng tim đập nhanh.

"Ta biết." Lâm Thanh Vũ hiếm khi ôn hòa nói, "Tức ngực đúng không?"

Lục Vãn Thừa gật đầu.

"Ngươi cố nhịn một chút, ta sẽ trở lại ngay."

Lục Vãn Thừa yếu ớt hỏi: "Ngươi định đi lấy đao à?"

Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Ta lấy đao làm gì?"

"Chém một nhát?"

Ngữ khí Lâm Thanh Vũ trở lại lạnh lùng như mọi khi: "...... Ta không có hứng thú giết người."

Nhưng trước khi đại hôn quả thực hắn đã định bỏ thuốc cho Lục Vãn Thừa để y không thể đụng chạm vào mình. May mà đêm tân hôn Lục Vãn Thừa có biểu hiện tốt, bảo hắn đừng xem hôn sự này là thật, nếu không chắc bây giờ Lục Vãn Thừa đã thành nửa thái giám rồi.

Lâm Thanh Vũ lấy từ rương đồ của mình ra một hộp gỗ đựng mấy thứ mà hắn tâm đắc, hầu hết là thuốc độc nhưng cũng có một ít thuốc hay để trị bệnh cứu người.

Lâm Thanh Vũ trở lại trước giường, trong tay cầm theo bình sứ và túi châm cứu. "Đây là Trấn Tâm Hoàn có thể làm dịu cơn đau của ngươi. Ngươi muốn uống không?"

Lục Vãn Thừa nói: "Miễn cưỡng uống vậy."

Lâm Thanh Vũ cố kìm lại ý muốn quay đầu bỏ đi, đỡ Lục Vãn Thừa dậy rồi đút Trấn Tâm Hoàn vào miệng y: "Để phòng vạn nhất ta sẽ đâm hai châm cho ngươi."

Lục Vãn Thừa nhớ lại nỗi ám ảnh lúc nhỏ nên chống tay ngồi dậy: "Đâm kim?"

"Chỉ là châm cứu thôi!"

"À." Lục Vãn Thừa nằm xuống lại, "Vậy ngươi làm nhẹ chút."

Lâm Thanh Vũ: "Ta phải đâm mạnh đấy."

Lục Vãn Thừa: "......"

Lâm Thanh Vũ nín thở. Châm cứu đòi hỏi độ tỉ mỉ rất cao nên hắn phải hết sức tập trung.

"Lâm đại phu, có phải ta sắp chết rồi không. Ngươi cứu được thì cứu, không được cũng đừng miễn cưỡng nữa." Lục Vãn Thừa thở dài, "Ta mới ngủ mấy ngày tự nhiên tỉnh lại......"

"Im miệng." Trên trán Lâm Thanh Vũ lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sáng rực, tập trung đâm xuống châm đầu tiên, "Không để ngươi chết đâu, ít nhất là đêm nay."

Sau khi uống thuốc và châm cứu, triệu chứng của Lục Vãn Thừa giảm bớt nên mau chóng ngủ thiếp đi. Lâm Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi ngước mắt nhìn ra cửa sổ, chân trời đã hiện lên ánh sáng trắng.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao mà Lục Vãn Thừa vẫn chưa tỉnh. Hoa Lộ lo lắng không thôi, liên tục thăm dò hơi thở của y. Lâm Thanh Vũ thấy thế liền nói: "Nếu ngươi rảnh quá thì ra quét sân đi."

Hoa Lộ hỏi: "Thiếu quân, thiếu gia ngủ sáu canh giờ rồi, như vậy có sao không?"

Lâm Thanh Vũ lơ đễnh nói: "Bệnh phải ngủ nhiều một chút chứ." Chưa chờ Hoa Lộ thở phào nhẹ nhõm, hắn đã bồi thêm một câu: "Nhưng đúng là y ngủ nhiều thật. Trước kia y thiếu ngủ lắm à?"

Hoa Lộ lắc đầu: "Không phải, thiếu gia ốm yếu quanh năm nằm trên giường, từ trước đến giờ toàn ngủ thôi."

Lâm Thanh Vũ nghe xong lại trầm tư suy nghĩ.

Lục Vãn Thừa ngủ đến giờ Mùi mới chậm chạp tỉnh lại. Lâm Thanh Vũ bị y gọi đến trước giường để nhận lời cảm tạ của y: "Lâm đại phu, may mà đêm qua có ngươi, nếu không ta chết thế nào cũng chẳng biết nữa."

Lâm Thanh Vũ thấy sắc mặt y không tệ nên cũng lười cả nể: "Dĩ nhiên là chết bệnh rồi."

"Đại ân đại đức không thể báo đáp. Ta quyết định sẽ vì ngươi làm một việc phiền toái tốn sức."

Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Không cần đâu, trước khi ngủ ngươi bớt nói mấy câu là được rồi."

"Hả?" Lục Vãn Thừa cười, "Bị chê nói nhiều rồi sao......"

Hai người đang trò chuyện thì Phượng Cần vào bẩm báo: "Thiếu gia thiếu quân, Tam tiểu thư tới ạ."

Tam tiểu thư mà Phượng Cần nói là muội muội Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ vẫn chưa gặp qua.

Lục Vãn Thừa nghĩ ngợi rồi chậm rãi nói: "Tam tiểu thư...... Nàng tới làm gì."

Lâm Thanh Vũ đáp: "Tất nhiên là đến thăm bệnh rồi. Ta không quấy rầy huynh muội các ngươi nữa."

Lục Vãn Thừa giữ chặt tay áo hắn: "Xem ngươi gấp gáp chưa kìa, ta đâu có nói muốn gặp nàng."

Phượng Cần kinh ngạc: "Thiếu gia không gặp Tam tiểu thư sao? Thường ngày quan hệ của các ngươi tốt nhất mà. Ta thấy Tam tiểu thư còn mang theo đệm đầu gối tự mình làm đến nữa, nhất định là muốn tặng cho thiếu gia đấy. Hôm qua nàng đã tới một lần, biết thiếu gia ngủ nên về trước."

Lâm Thanh Vũ không có thiện cảm với người phủ Nam An Hầu nhưng Lục Vãn Thừa đâu phải là hắn. Muội muội năm lần bảy lượt tới thăm, làm huynh trưởng sao có thể vờ như không biết được.

Lâm Thanh Vũ nói: "Lần này ngươi không gặp nàng thì lần sau nàng sẽ tới nữa cho xem. Muội muội nhà mình ngươi tránh cái gì."

"Ta đâu có tránh, ta chỉ lười giả vờ giả vịt, lá mặt lá trái với nàng thôi." Lục Vãn Thừa suy tư giây lát rồi nói, "Hay là vậy đi, Phượng Cần ngươi ra bảo nàng cứ xem như ta chết rồi đi."

Nói xong Lục Vãn Thừa trở mình quay mặt vào tường, bỏ lại bóng lưng cô độc mà quật cường cho những người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info