ZingTruyen.Info

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Đêm đó Lục Vãn Thừa chết ngay trước mặt Lâm Thanh Vũ.

Mi dài rũ xuống, vẻ mặt thanh thản, áo bào đỏ thắm, thân thể sạch sẽ. Một tay y được Lâm Thanh Vũ nắm, còn tay kia gác trên tay vịn xe lăn như chỉ ngủ thiếp đi.

Mặt y mất lực đỡ ngoẹo sang một bên như trước kia hay ngủ gà ngủ gật trên xe lăn. Lâm Thanh Vũ vô thức ném đi cây dù trong tay rồi nâng gò má lạnh lẽo của Lục Vãn Thừa lên.

Không có dù che nên tuyết lặng lẽ rơi xuống tóc, mặt và vai họ.

Hỏa kế của hung tứ đã dặn dò Lâm Thanh Vũ về quá trình tang lễ. Vốn dĩ hắn nhớ rất rõ nhưng giờ lại hoang mang không biết làm gì —— Lục Vãn Thừa chết rồi hắn phải làm sao đây.

Hoan Đồng thật sự không yên tâm nên vào sân xem tình hình. Y thấy thiếu gia nhà mình quỳ một chân trước xe lăn, áo cưới đỏ tươi trải rộng trên tuyết, tóc dài che khuất nửa bên mặt. Một tay hắn nắm tay tiểu Hầu gia, tay kia ôm mặt y, cây dù bung ra nằm trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng.

Hai người bất động hệt như tượng đá.

"Tiểu Hầu gia!"

Lâm Thanh Vũ nghe thấy tiếng khóc vang lên sau lưng —— Là giọng Hoan Đồng.

Hoan Đồng là người hắn dẫn từ Lâm phủ đến, ban đầu cũng căm thù cả phủ Nam An Hầu đến tận xương tủy như hắn. Ai ngờ cuối cùng y lại khóc thương tâm như vậy vì Lục Vãn Thừa.

Chưa đầy một năm mà đã thu phục được lòng người, Lục Vãn Thừa thật có bản lĩnh.

Hoan Đồng quỳ trước xe lăn khóc không ra hơi. Tiếng khóc của y kéo Lâm Thanh Vũ từ hư vô mờ mịt về thực tại.

Lục Vãn Thừa chết rồi. Có lẽ y đã trùng sinh ở một thế giới kỳ lạ nào đó hoặc là đã chết thật rồi.

Không ai có thể cho hắn biết đáp án, hắn cũng chẳng biết mình có chờ được đáp án hay không. Nhưng dù thế nào hắn cũng đã hứa với Lục Vãn Thừa sẽ nhìn y đi, sau đó sống thật tốt.

Hắn đã làm được vế trước.

Lâm Thanh Vũ chậm chạp đứng dậy. Hắn giữ nguyên một tư thế quá lâu nên lúc đứng lên hai mắt tối sầm suýt ngã xuống, cuối cùng vẫn đứng vững lại được. "Đừng khóc," hắn nghe thấy mình nói, "Ngươi không nghe người bên hung tứ nói à. Nếu ngươi rơi nước mắt lên người y thì sau này không bao giờ mơ thấy y đâu."

Hoan Đồng run giọng: "Thiếu gia......"

Lâm Thanh Vũ từ từ nhớ lại lời dặn của hỏa kế hung tứ rồi thẫn thờ dặn dò: "Đưa y vào phòng, đắp lụa trắng lên mặt, đừng thay áo liệm mà cứ để y mặc bộ này nhập liệm được rồi. Làm xong mấy việc này thì báo tang đi." Hắn im lặng giây lát rồi nói: "À phải rồi, nhớ cõng y chứ đừng bế công chúa."

Hoan Đồng nghẹn ngào gật đầu: "Còn thiếu gia thì sao ạ?"

"Ta đi thay đồ."

Hắn không thể để người khác thấy mình mặc áo cưới và vẽ hoa điền. Chỉ có Lục Vãn Thừa mới được nhìn, còn những người khác thì không.

Báo tang, nhập liệm, canh quan tài...... Lễ tang của Lục Vãn Thừa được tiến hành một cách chỉn chu. Lâm Thanh Vũ tự làm mọi việc, tuy phủ Nam An Hầu đang khó khăn nhưng hắn vẫn muốn lo hậu sự nở mày nở mặt cho Lục Vãn Thừa.

Tin tức truyền vào cung, Hoàng hậu cực kỳ đau buồn. Đứa con muội muội ruột của mình đánh đổi cả mạng sống để sinh ra cuối cùng vẫn không thể sống qua nhược quán. Nàng lại nhớ tới con mình ở biệt cung xa xôi, gặp nhau một lần cũng khó khăn, còn phải trơ mắt nhìn con người khác tiền đồ rộng mở khiến lòng càng thêm chua chát.

Hoàng hậu âm thầm rơi lệ trong cung Phượng Nghi. Nàng không thể ra khỏi cung nên chỉ có thể sai công công tâm phúc của mình đến phủ phúng điếu. Thánh thượng thương cảm hạ thần cũng ban cho không ít thứ, còn dặn Nam An Hầu an tâm dưỡng bệnh trong phủ, công việc của Hộ bộ cứ để Thái tử phụ trách.

Phu thê Ôn quốc công hay tin cháu ngoại qua đời cũng khóc ngất. Hai người đã cao tuổi không chịu được cảnh thương tâm này nên chọn ra mấy quản sự đắc lực để giúp đỡ thê tử của cháu mình lo hậu sự. Họ biết cháu mình rất lo lắng cho thê tử này, nếu không đã chẳng năm lần bảy lượt nhờ người ở chỗ họ đến giúp vì không muốn thê tử nhọc lòng với chuyện quản lý phủ.

Ngoại trừ tông tộc Lục thị thì đa số người đến phúng điếu là quan lại trong triều và gia quyến. Ai đến linh đường cũng gặp vị nam thê do Thánh thượng tự mình tứ hôn kia. Hắn mặc đồ trắng ngồi quỳ trước quan tài, vẻ mặt lạnh nhạt không rơi một giọt nước mắt. Giữa linh đường có một chữ "Điện" thật lớn, cờ trắng bay phấp phới càng làm nổi bật dung mạo tuyệt sắc của hắn.

Trong vòng một tháng, hai thiếu gia phủ Nam An Hầu lần lượt ra đi, chủ quân bệnh liệt giường còn chủ mẫu hóa điên, đúng là không thể tưởng tượng nổi, những người biết chuyện xì xào bàn tán: Phu thê chỉ có thể là một nam một nữ, hai nam nhân kết làm phu thê là trái đạo trời. Hơn nữa nam thê kia đẹp như vậy thì một con ma bệnh làm sao chịu nổi. Lúc đó phủ Nam An Hầu không phải xung hỉ mà là xung họa.

Ban ngày người phúng điếu không ngớt, chỉ đến đêm Lâm Thanh Vũ mới có chút yên tĩnh. Hoa Lộ vừa khóc vừa thả tiền giấy vào chậu than, cả Lam Phong Các chỉ có mình nàng khóc lóc thảm thiết nhất.

"Có gì mà khóc." Lâm Thanh Vũ hờ hững nói, "Chẳng phải từ lâu đã bảo các ngươi y không thể sống qua mùa đông rồi sao."

Hoa Lộ khóc như mưa: "Nhưng, nhưng...... thiếu quân, ngài thật sự không buồn chút nào sao?"

Lâm Thanh Vũ ngẩn người nói: "Vẫn ổn."

Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn. Từ lần đầu gặp Lục Vãn Thừa hắn đã biết y sẽ không sống lâu. Có tới một năm để chuẩn bị tâm lý thì còn gì để buồn chứ.

Lâm Thanh Vũ nhìn bài vị của Lục Vãn Thừa, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nhận ra có chỗ nào không đúng. Hắn đứng phắt dậy nói: "Các ngươi làm sai rồi."

"Thiếu quân nói gì cơ?"

"Tên y không phải Lục Vãn Thừa."

Phan thị và Hoa Lộ nhìn nhau. Phan thị tưởng Lâm Thanh Vũ thiếu ngủ làm đầu óc mụ mẫm nên khuyên nhủ: "Hay là thiếu quân về phòng nghỉ một lát đi. Ở đây có ta trông coi rồi."

Lâm Thanh Vũ lắc đầu rồi lặp lại: "Y không phải là Lục Vãn Thừa."

Phan thị bất đắc dĩ: "Tên y không phải Lục Vãn Thừa thì là gì?"

Lâm Thanh Vũ mấp máy môi, "Y tên Giang......"

Hắn đột ngột im bặt.

Tiếng khóc vẫn không ngừng, nức nở đứt quãng làm người ta phiền chán.

Lâm Thanh Vũ cố gắng phớt lờ những tạp âm này. Hắn là người đã thấy sẽ không quên, nghe rồi cũng không quên, chỉ cần người kia nói thì nhất định hắn có thể nhớ lại.

Hắn nghĩ thật lâu, đến khi tất cả mọi người tản đi hết, đến khi trong linh đường chỉ còn mỗi mình hắn nhưng vẫn không sao nhớ ra tên người kia. Hắn chỉ nhớ đêm Trung thu hôm đó, người kia cợt nhả hồ ngôn loạn ngữ:

"Ta họ Chu, tên Đại Tráng, ngoại trừ gọi ta "Vãn Thừa" ngươi còn có thể gọi ta là "Đại tráng ca."

"Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa. Thật ra ta họ Giang, tên là......"

Lâm Thanh Vũ cười khẽ một tiếng.

Ánh nến hắt lên gương mặt tái nhợt nhưng khó giấu vẻ xinh đẹp. Nụ cười của hắn từ từ phai nhạt, sau đó không còn biểu cảm nào nữa.

Hắn cứ thế ngồi trước quan tài người kia đến tận bình minh.

Sau khi Lục Vãn Thừa chết, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày cúng tuần cho y.

Tương truyền linh hồn người chết sẽ về nhà vào ngày cúng tuần để thăm người thân lần cuối, sau đó mới thanh thản đầu thai chuyển kiếp. Đêm cúng tuần hồn về, người nhà nên tránh ở linh tiền, gặp người đã khuất trong mơ.

Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ tin những điều này nhưng vẫn lên giường ngủ sớm. Chẳng biết có phải vì mấy ngày nay vất vả quá hay không mà hắn ngủ rất nhanh.

Trong mơ hắn loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tên mình. Giọng nói rất lạ nhưng ngữ điệu vô cùng quen thuộc, còn mang theo ý cười giống hệt người nào đó.

Lâm Thanh Vũ đột ngột mở bừng mắt. Hắn cứ ngỡ mình sẽ gặp được Lục Vãn Thừa nhưng ai ngờ lại thấy một thiếu niên xa lạ.

Vóc dáng thiếu niên cao gầy, vai rộng chân dài, cách ăn mặc kỳ lạ hắn chưa từng thấy, tóc ngắn gọn gàng, nét mặt thanh tú tự mãn, bộ dạng lộ ra vẻ lười biếng mệt mỏi như thiếu ngủ.

Thiếu niên ngồi dưới đất dựa vào giường, thấy hắn tỉnh thì cười gọi: "Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ kinh ngạc nhìn y.

"Ta đâu có gạt ngươi," Thiếu niên chống má cười nói, "Ta đẹp hơn Lục Vãn Thừa nhiều đúng không?"

Lâm Thanh Vũ ngơ ngẩn gật đầu.

Thiếu niên lại hỏi: "Giọng cũng hay hơn y đúng không?"

Lâm Thanh Vũ lại gật đầu.

Thiếu niên kéo tay hắn để lên bụng mình: "Cho ngươi sờ cơ bụng này."

Thiếu niên chỉ mặc một bộ đồ mỏng tay ngắn. Lâm Thanh Vũ chạm vào cái gọi là cơ bụng, săn chắc ấm áp, tràn đầy sức sống, vô cùng chân thực.

Là mơ sao? Người này là Lục Vãn Thừa trong tưởng tượng của hắn sao?

Thiếu niên nhìn hắn một lát rồi thở dài: "Khó khăn lắm mới gặp nhau mà sao ngươi lại ngơ ra vậy. Nếu ngươi không chịu nói thì ta sẽ đi đó."

Lâm Thanh Vũ quýnh lên giữ chặt vạt áo thiếu niên: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Trước mặt ta chỉ có một con đường nên đành đi tới phía trước thôi. Ta cũng chẳng biết con đường này dẫn tới đâu nữa. Ngươi còn nhớ ám hiệu của chúng ta không?"

Lâm Thanh Vũ lập tức gật đầu.

Thiếu niên hài lòng mỉm cười đứng dậy: "Ta phải đi rồi."

Lâm Thanh Vũ leo xuống giường, lúc này mới phát hiện thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu. "Tên," Lâm Thanh Vũ vội hỏi, "Ngươi tên gì?"

Thiếu niên im lặng rồi đột nhiên bế bổng hắn lên. Vì quá bất ngờ nên Lâm Thanh Vũ vô thức ôm cổ y. Thiếu niên cười thoải mái: "Ngươi nhẹ quá, còn nhẹ hơn ta tưởng nữa."

Người này không cho người ta bế mình kiểu công chúa nhưng y bế công chúa người ta lại dễ dàng như vậy.

Lâm Thanh Vũ muốn chế nhạo y nhưng nhớ lại người này đã chết, hai người đang ở trong mơ nên đành kìm lại rồi chọn điều quan trọng hơn để hỏi: "Rốt cuộc ngươi tên gì? Ngươi không nói thì sao ta thờ cúng bài vị của ngươi được?"

Thiếu niên đặt hắn lên giường rồi quỳ một chân trước giường như hôm đó hắn quỳ trước xe lăn. "Nếu ta có thể trở về thì ta sẽ nói ngươi biết. Nếu không ngươi cứ xem như ta chưa từng xuất hiện đi."

"Không, ta muốn ngươi nói với ta ngay bây giờ."

Thiếu niên phớt lờ hắn rồi quay lưng đi vào bóng tối, vừa đi vừa vẫy tay.

Lâm Thanh Vũ muốn đuổi theo nhưng dưới chân như mọc rễ không cách nào động đậy.

"Giang......"

Giang gì?

Lâm Thanh Vũ đột ngột bừng tỉnh, chỉ thấy ngoài trời sáng choang, ánh nắng trong trẻo nhạt nhòa hắt vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info