ZingTruyen.Info

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 37

betrayal1988

Lục Kiều Tùng chết bất đắc kỳ tử vì uống đan dược quá liều.

Chuyện xảy ra hết sức đột ngột. Trưa đó Lục Kiều Tùng còn phấn chấn tinh thần, khí thế ngất trời. Đến tối thì thất khiếu chảy máu, đại tiện tiểu tiện mất kiểm soát rồi chết thảm ở Thanh Đại Các.

Lương thị không chịu nổi đả kích này nên nghe tin xong lập tức ngất xỉu. Còn Nam An Hầu chỉ đến Thanh Đại Các nhìn thoáng qua rồi liêu xiêu đến từ đường Lục gia, sau một đêm mái đầu bạc trắng, hôm sau không dự tảo triều nổi. Cuối cùng lễ tang của Lục Kiều Tùng đều do một tay Phan thị xử lý.

Phan thị đã chuẩn bị cho đám tang từ lâu nhưng là chuẩn bị cho Lục Vãn Thừa. Đâu ai ngờ Lục Kiều Tùng lại đi trước Lục Vãn Thừa, đã vậy còn chết cực kỳ thảm khốc. Đương nhiên những thứ chuẩn bị cho Lục Vãn Thừa không thể dùng cho hắn nên Phan thị đành phải sai người đi mua, nhiều thứ chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Phủ Nam An Hầu treo cờ tang, tiền giấy vương vãi, quan tài của Lục Kiều Tùng để trong sảnh. Lương thị mặc đồ trắng quỳ trước quan tài, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt chết lặng như đã khóc cạn nước mắt.

Tuy Lục Kiều Tùng chết trong ô nhục nhưng dù gì cũng là con trai hầu tước, lúc sống giao thiệp rộng rãi nên người đến phúng viếng hắn cũng không ít. Trong đó có một nam tử lạ mặt tự xưng là thái giám Đông Cung thay trắc phi nương nương đến dập đầu cho Tam thiếu gia.

Rốt cuộc Lương thị cũng hơi tỉnh táo lại, khàn giọng hỏi: "Trắc phi nương nương...... nàng, nàng có khỏe không?"

Nam tử kia tỏ vẻ khó xử nhưng bị Lương thị liên tục hỏi dồn nên đành báo cho bà ta biết Lục Niệm Đào đã bị Thái tử giam vào lãnh cung.

Lương thị bàng hoàng hồi lâu, bất thình lình thấy Lâm Thanh Vũ thì hét toáng lên rồi run rẩy chỉ vào mặt hắn nói năng bừa bãi: "Yêu nghiệt...... phủ Nam An Hầu cưới phải yêu nghiệt vào cửa rồi!"

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Phu nhân cứ đùa. Chẳng phải lúc trước ngài nói ta là phúc tinh của Hầu phủ sao."

Lương thị trợn trừng mắt như bị bóp cổ, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu nhảm nhí.

Lương thị đã hóa điên hẳn. Đại phu nói tinh thần bà ta bị chấn động quá mạnh nên e rằng cả đời chữa không hết. Nam An Hầu chịu đả kích liên tiếp, lao tâm lao lực quá độ nên bệnh liệt giường. Ông không còn sức lo chuyện trong phủ mà chỉ dặn người hầu trông chừng phu nhân đừng để bà ta ra ngoài làm mất mặt. Còn những chuyện khác thì giao hết cho Phan thị quản lý.

Trong mấy ngày lo đám tang cho Lục Kiều Tùng, sức khỏe Lục Vãn Thừa khá hơn đôi chút nhưng cũng chỉ là tỉnh táo lâu hơn và có thể nói chuyện thêm một lát.

Biết Lục Kiều Tùng chết bất đắc kỳ tử, Lương thị phát điên, Nam An Hầu bệnh không liệt giường, Lục Vãn Thừa chẳng hề bất ngờ mà còn nhìn Lâm Thanh Vũ bằng ánh mắt tán thưởng: "Thanh Vũ, hình như ngươi lại đẹp hơn rồi đấy."

Tựa như một loài hoa độc ẩn mình nhiều năm cuối cùng phát ra chất kịch độc, đẹp đến mức khiến người ta sợ hãi, vừa thấy đã chấn động tâm hồn.

Lâm Thanh Vũ cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn không tì vết của mình, trong giọng nói lộ ra vẻ lên án: "Đều tại ngươi biến ta thành như vậy đấy."

Lục Vãn Thừa nhẹ giọng cười nói: "Đây là vinh hạnh của ta mà."

Bên ngoài vang lên tiếng kèn của người ở tiệm hung tứ tiễn đưa Lục Kiều Tùng.

Hai người lặng im một hồi, Lục Vãn Thừa chợt hỏi: "Thanh Vũ, ngươi nghĩ xem Lục Kiều Tùng sẽ đi đâu?"

"Người chết rồi đương nhiên chẳng còn gì, có thể đi đâu chứ."

"Vậy ngươi có biết ta đến đây thế nào không?"

Lâm Thanh Vũ giật mình: "Ngươi không nói làm sao ta biết được."

"Hôm đó ta tan học về nhà thì trên đường cứu được một phụ nữ mang thai, đổi lại ta bị mất mạng." Lục Vãn Thừa cảm thán, "Ta đúng là người tốt mà."

Lâm Thanh Vũ tròn xoe mắt: "Ngươi nói mình...... từng chết một lần rồi sao?"

Lục Vãn Thừa gật đầu: "Một chiếc xe chở đầy hàng cán qua người ta. Thôi đừng nói nữa, còn thấy đau đây này." Lục Vãn Thừa cười, "Có câu làm gì hưởng nấy, ta đã cứu hai người, vậy có phải ta sẽ sống hai lần không? Từ Quân Nguyện từng tính quẻ cho ta, hắn nói mạng ta...... có thể vẫn chưa kết thúc hẳn."

Lâm Thanh Vũ đứng phắt dậy thốt lên: "Có thể là sao chứ!"

Lục Vãn Thừa không thể làm ra vẻ hời hợt được nữa, ấp úng nói: "Thì là...... có thể thôi. Chết xong có thể ta sẽ chết hẳn luôn, cái gì cũng chấm dứt. Cho dù ta may mắn tỉnh lại thì cũng chưa chắc sẽ ở Đại Du, sẽ ở thế giới này, ngươi hiểu không?"

Lâm Thanh Vũ bần thần nhìn Lục Vãn Thừa, thật lâu sau mới hỏi: "Ngươi có mấy phần chắc chắn?"

Lục Vãn Thừa im lặng hồi lâu rồi nói khẽ: "Ta không biết nữa."

Lâm Thanh Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc: "Ngươi thế này là sao chứ?"

Lục Vãn Thừa có vẻ đã lường trước hắn sẽ phản ứng như vậy nên trầm giọng nói: "Xin lỗi. Ta đã đắn đo rất lâu, ta nghĩ vẫn nên nói với ngươi một tiếng thì hơn."

"Chưa biết chắc sao lại nói với ta?!" Lâm Thanh Vũ không nhịn được nữa. Hắn đã chuẩn bị tâm lý sẽ vĩnh viễn mất đi Lục Vãn Thừa, nhưng giờ Lục Vãn Thừa lại nói với hắn rằng "có thể" y vẫn còn hy vọng sống.

Lục Vãn Thừa muốn hắn phải làm thế nào đây? Suốt ngày không làm gì mà chỉ băn khoăn y có chết không, chờ đợi một đáp án không biết có tồn tại hay không sao?!

Nếu...... nếu cuối cùng vẫn chỉ là "có thể" thì hắn thà không cần còn hơn.

"Ngươi đợi ta một năm nhé." Lục Vãn Thừa nói xong chợt nghĩ một năm có lâu quá không, y và Lâm Thanh Vũ quen biết chưa đầy một năm, dựa vào đâu mà bắt người ta chờ mình một năm chứ.

"Không cần một năm đâu, khụ khụ —— Nửa năm...... không, một trăm ngày là được rồi." Lục Vãn Thừa nói nhanh vì sợ yêu cầu quá đáng của mình bị cự tuyệt, "Nếu trong vòng một trăm ngày ta không đến tìm ngươi thì ngươi cứ xem như ta chết rồi đi. Chúng ta có thể định ra một ám hiệu, nếu ta không chết mà xuyên vào người khác thì chúng ta sẽ dựa vào ám hiệu này để nhận ra nhau được không?"

Miệng Lâm Thanh Vũ đắng chát, tâm tình hỗn loạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Vãn Thừa, ngươi là đồ súc sinh."

Lục Vãn Thừa cười gượng: "Các mỹ nhân khác mắng chồng cùng lắm chỉ là "đồ khốn", còn Lâm đại phu lại mắng hẳn "súc sinh" mới chịu, không hổ là lão bà của ta."

"Biến."

Lục Vãn Thừa chơi xấu: "Không biến được đâu Thanh Vũ, chân ta què rồi."

Lục Vãn Thừa không chỉ què chân mà ngay cả nội tạng cũng chẳng còn lành lặn. Mỗi ngày y đều phát độc đau đến mụ mẫm đầu óc, chỉ biết gọi tên hắn.

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại: "Nói đi."

Lục Vãn Thừa sửng sốt: "Nói gì cơ?"

"Ám hiệu."

Lục Vãn Thừa chậm chạp mỉm cười: "Ngươi đợi ta nghĩ đã nhé." Ám hiệu này nhất định phải độc lạ, dễ nhớ và không có ai biết. Sau một hồi suy tư cân nhắc, Lục Vãn Thừa nói: "Vậy thì lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông nhé?"

Lâm Thanh Vũ lạnh giọng hỏi: "Đây là cái gì. Ngươi có thể nói những câu mà ta hiểu được không?"

"Ngươi không hiểu gì thì cứ hỏi đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Lâm Thanh Vũ hỏi y: "Câu ngươi vừa nói có nghĩa là gì, "lão bà" và "mê mẩn" có nghĩa gì?"

Lục Vãn Thừa tự động bỏ qua hai cái sau, "Cái này phải nói từ định lý hàm số lượng giác cơ bản......"

Lục Vãn Thừa đang hăng hái nói nửa chừng thì đột ngột nhíu mày cắn môi. Đây là dấu hiệu độc phát tác, Lâm Thanh Vũ nói: "Để ta đi lấy châm đến."

Châm cứu cho Lục Vãn Thừa có thể giảm bớt đau đớn cho y nhưng chỉ là hạt cát trong sa mạc, thà ít còn hơn không.

Lục Vãn Thừa níu chặt hắn lắc đầu nói: "Không cần, ngươi ở lại với ta là được rồi."

Lâm Thanh Vũ ngồi xuống cạnh giường để Lục Vãn Thừa nằm trong lòng mình.

Lục Vãn Thừa cố mở to mắt nhìn tới phía trước, ngón tay bấu chặt cánh tay Lâm Thanh Vũ rồi cười hỏi hắn: "Thanh Vũ, ngươi nhớ rõ...... ám hiệu chưa?"

Lâm Thanh Vũ đưa tay che mắt y lại: "Nhớ rồi."

"Thật sự chỉ cần chờ ta một trăm ngày là đủ rồi......" Lục Vãn Thừa nhắm mắt trong lòng bàn tay Lâm Thanh Vũ, "Đừng chờ lâu quá, ta sẽ đau lòng lắm."

Sau lập đông là tiểu tuyết. Năm nay tuyết rơi muộn hơn nhiều so với mọi năm, bầu trời lúc nào cũng âm u xám xịt như thể ông trời cũng chưa chắc sẽ có tuyết rơi hay không.

Thời gian Lục Vãn Thừa tỉnh táo càng ngày càng hiếm, lâu lâu tỉnh lại một lần là do độc phát tác nên đau quá mà tỉnh. Trước đây y còn có thể ngồi trên xe lăn ra sân phơi nắng nhưng giờ ngay cả ngồi cũng không nổi. Trừ giường ra y không thể đi bất cứ nơi nào khác.

Cuối tháng là đại thọ bốn mươi tuổi của Lâm mẫu nên Lâm Thanh Vũ về Lâm phủ một chuyến. Lâm mẫu thấy hắn về một mình thì biết ngay tình trạng Lục Vãn Thừa không khả quan. Bà sợ con mình buồn nên không hỏi nhưng Lâm Thanh Hạc lại thắc mắc tại sao Vãn Thừa ca ca không đến. Lâm Thanh Vũ xoa đầu nó nói lần sau Vãn Thừa ca ca sẽ đến.

Lâm mẫu thích yên tĩnh không ưa náo nhiệt, hơn nữa chồng vắng nhà nên chỉ bảo người nấu mấy món các con thích ăn rồi lặng lẽ mừng thọ với tụi nhỏ. Bà vừa nhìn ra bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ vừa nói: "Khi nào tuyết rơi chắc phụ thân con cũng về nhà rồi."

Lâm Thanh Vũ không dám rời Hầu phủ quá lâu nên sau khi ăn trưa với Lâm mẫu xong thì trở lại Hầu phủ. Về Lam Phong Các, Lâm Thanh Vũ thấy Hoa Lộ vừa hát ngâm nga vừa tưới nước cho cây hoa quế trụi lá trong sân, hắn hỏi: "Có chuyện gì mà vui thế?"

Từ khi Lục Vãn Thừa nôn ra máu, cả Lam Phong Các nhuốm màu ảm đạm thê lương, lâu lắm rồi hắn không thấy Hoa Lộ phấn chấn như vậy.

Hoa Lộ vui vẻ nói: "Thiếu gia vừa tỉnh đấy ạ. Hôm nay tinh thần y cực kỳ tốt, còn tự ngồi dậy uống hết gần nửa chén cháo rồi bảo ta thay cho y một bộ hỉ phục đỏ nữa. Thiếu quân, có phải thiếu gia sắp khỏe hẳn rồi không ạ?"

Lâm Thanh Vũ sững sờ, trái tim bỗng nhiên nặng trĩu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info