ZingTruyen.Info

[ĐM] Ba lần gả cho cá muối

Chương 35

betrayal1988

Phương thuốc của Lâm phụ là lấy độc trị độc, dùng độc dược kích thích sức sống tiềm tàng của người bệnh rồi từ đó kéo dài tính mạng. Độc tính của thuốc cực mạnh, sau khi vào cơ thể sẽ phát tác mang đến đau đớn khó chịu đựng và một vài tác dụng phụ lớn cho người bệnh. Chỉ mới uống thuốc ba ngày mà hai chân Lục Vãn Thừa đã dần mất đi tri giác.

Dù vậy thời gian mà phương thuốc này kéo dài cũng chỉ có hạn. Mỗi ngày sau mùa đông đều có thể là ngày cuối cùng của Lục Vãn Thừa trên đời này. Nhưng chỉ cần y còn sống thì Tiêu Tranh sẽ không ngốc đến mức ra tay với thiếu quân Hầu phủ. Đúng như Tiêu Tranh nói, y đang chờ đợi, chừng nào Lục Vãn Thừa chết thì tất cả sẽ kết thúc.

Giữa tháng Mười, Trương Thế Toàn trở về sau mấy tháng rời kinh. Việc đầu tiên hắn làm là cầu kiến hai vị chủ tử.

Gần đây Lục Vãn Thừa luôn ngủ li bì nên Trương Thế Toàn chỉ gặp được mỗi mình Lâm Thanh Vũ.

"Thiếu quân, đã tra rõ hết rồi." Trương Thế Toàn thì thào, "Thu nhập tăng thêm ở trang trại Từ Châu là do buôn muối lậu đấy ạ."

Đôi mắt Lâm Thanh Vũ tối sầm nhưng lại nở nụ cười: "Nói Lương thị có bản lĩnh thì ngay cả con mình cũng không bảo vệ được. Nói bà ta không có bản lĩnh thì lại to gan làm ra việc một khi bại lộ phải chịu tội chết này, quả là một người thần kỳ."

Khi tiên đế còn sống, nạn muối lậu hoành hành khắp Đại Du dẹp mãi không hết, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu nhập của triều đình. Sau khi Thánh thượng lên ngôi thì mạnh tay bài trừ muối lậu, thậm chí còn ban hành luật muối mới, buôn muối lậu quá số lượng quy định sẽ bị xử tội chết. Nhưng muối lậu mang lại lợi nhuận cực cao nên vẫn có không ít người bí quá hoá liều. Lâm Thanh Vũ không ngờ Lương thị lại là một trong số đó.

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu là muối lậu thì thu nhập trên sổ sách đâu chỉ có bấy nhiêu."

"Thiếu quân anh minh. Trang trại chỉ là ngụy trang thôi, còn phần lớn đều thuộc về nhà mẹ đẻ của phu nhân."

Điều này cũng chẳng có gì lạ. So với Hầu phủ thì nhà mẹ đẻ Lương thị chỉ là tép riu, bọn họ nghĩ trời cao hoàng đế xa, lấy danh nghĩa trang trại của phủ Nam An Hầu ở Từ Châu để tuỳ cơ ứng biến, âm thầm kiếm chác. Quan viên địa phương Từ Châu dù có biết cũng nể mặt phủ Nam An Hầu nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nam An Hầu vốn thận trọng đương nhiên sẽ không dám làm vậy, chắc chắn lâu nay đã bị qua mặt. Một khi sự tình bại lộ, có lẽ Thánh thượng sẽ nể tình ông trung thành tận tụy bao năm qua nên không chém đầu cả nhà nhưng chắc chắn phải lục soát niêm phong.

Trương Thế Toàn hỏi: "Thiếu quân, việc này có cần nói cho tiểu Hầu gia không ạ?"

"Không cần đâu." Lục Vãn Thừa còn sống thì hắn vẫn là người phủ Nam An Hầu trên danh nghĩa, sự tình bại lộ cũng sẽ bị liên luỵ. Lâm Thanh Vũ nhìn ra cửa sổ rồi lạnh nhạt nói, "Chờ y đi xong ta sẽ tự mình xử lý...... tất cả mọi người."

Hai người lại bàn bạc chi tiết về chứng cứ, Lâm Thanh Vũ nhớ đến Từ Châu cách Hồng Châu không xa nên hỏi: "Ngươi từ phương Nam về kinh có thấy bệnh dịch không?"

Sắc mặt Trương Thế Toàn ngưng trọng: "Bệnh dịch đang hoành hành rất mạnh, một khi lây bệnh thì ngày hôm sau sẽ sốt cao đau bụng, trên người mọc đầy mụn nước, ai ốm yếu thì chưa đầy ba ngày sẽ mất mạng. Các thôn làng ở Hồng Châu lần lượt chết sạch, không ít người đến phương Bắc lánh nạn khiến ở đó cũng manh nha xuất hiện dịch bệnh, chẳng biết ngày nào sẽ đem tai họa tới kinh thành nữa. Nghe nói danh y khắp nơi đang tập trung ở Thái y thự để mau chóng tìm ra thuốc hay diệt trừ bệnh dịch."

Thời buổi loạn lạc rối ren, đây có lẽ là mùa đông lạnh nhất ở Đại Du trong vòng mười năm qua.

Trong phòng vọng ra tiếng ho khẽ, Lục Vãn Thừa đã tỉnh. Trương Thế Toàn nói: "Thiếu quân, ta muốn vấn an tiểu Hầu gia, không biết......"

Dù sao Trương Thế Toàn cũng là người Lục Vãn Thừa mời đến phủ, Lâm Thanh Vũ hiểu lòng trung thành của hắn nên nói: "Đi đi, đừng ở lâu quá."

Lục Vãn Thừa tỉnh dậy phải uống thuốc nhưng hôm nay thuốc vẫn chưa đưa tới, Lâm Thanh Vũ định đến phòng thuốc xem thử. Trương Thế Toàn theo Hoa Lộ vào phòng thì thấy Lục Vãn Thừa nằm trên một chiếc giường hai tầng, sắc mặt xám xịt, ngay cả đứng dậy cũng phải có người đỡ, dù không phải đại phu vẫn có thể nhìn ra y đã đến lúc nguy kịch, chẳng khác nào mặt trời sắp lặn.

Lục Vãn Thừa nói chuyện cũng chẳng còn hơi sức: "Về rồi à."

Trong lòng Trương Thế Toàn chua xót: "Thỉnh an tiểu Hầu gia."

Lục Vãn Thừa bảo Hoa Lộ lui xuống rồi hỏi: "Ngươi làm xong việc thiếu quân dặn chưa?"

Trương Thế Toàn nhớ thiếu quân không cho mình nhiều lời nên chỉ nói chung chung: "Tiểu Hầu gia yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong tay thiếu quân rồi ạ."

Lục Vãn Thừa gật đầu: "Vậy việc ta nhờ ngươi thì sao? Người có tìm được không?"

"Được ạ." Trương Thế Toàn lấy từ ngực áo ra một vật được gói kỹ trong khăn, "Tín vật tiểu Hầu gia cần đây ạ."

Lục Vãn Thừa cử động ngón tay ra hiệu cho Trương Thế Toàn mở khăn ra. Trương Thế Toàn hỏi: "Việc này có cần nói với thiếu quân không ạ?"

Lục Vãn Thừa lắc đầu: "Chưa đến lúc." Y nghĩ ngợi rồi nói, "Ngươi tìm thợ mộc trong phủ đến cho ta đi."

Bên kia Lâm Thanh Vũ chưa vào phòng thuốc đã nghe tiếng cãi cọ ầm ĩ, trong đó có cả giọng Hoan Đồng.

"Ai mà không biết ngày nào Lam Phong Các cũng phải dùng loại hà thủ ô này chứ!"

"Đại thiếu gia bệnh chẳng lẽ Tam thiếu gia không bệnh sao? Phòng thuốc đâu có nhiều hà thủ ô ngàn năm, trước đây toàn bị Lam Phong Các của các ngươi giành hết, hôm nay chúng ta lấy một ít thì đã sao?"

Hoan Đồng tức giận nói: "Bệnh của Tam thiếu gia sao có thể so với bệnh của tiểu Hầu gia được!"

Lâm Thanh Vũ ngắt lời: "Có chuyện gì vậy?"

Đám người thấy Lâm Thanh Vũ thì lập tức ngậm miệng nhưng rõ ràng bằng mặt mà không bằng lòng. Lần này chính phòng khôi phục vị thế, đại thiếu gia lại thoi thóp chẳng sống được bao lâu nên người hầu không còn cung kính với thiếu quân sắp ở góa này như trước nữa.

"Thiếu gia!" Hoan Đồng chạy tới chỗ hắn rồi căm phẫn kể cho hắn nghe đầu đuôi sự việc.

Lục Kiều Tùng được mẫu thân và tỷ tỷ khích lệ nên vực dậy tinh thần rồi tìm vô số đại phu xem bệnh cho mình, uống không biết bao nhiêu thuốc nhưng vẫn chẳng thấy khá hơn. Hắn không dám mơ ước xa vời một đêm bảy lần như trước mà chỉ cần duy trì nòi giống là được.

Mấy ngày trước, một lang trung giang hồ đến phủ tự xưng mình có phương thuốc giúp Lục Kiều Tùng mạnh mẽ như xưa. Lục Kiều Tùng có bệnh thì vái tứ phương, cũng mặc kệ lai lịch của lang trung giang hồ này mà sai người bốc thuốc theo đơn. Trong phương thuốc của lang trung giang hồ có hà thủ ô ngàn năm là thuốc quý ngàn vàng khó mua, ngay cả nhà giàu như phủ Nam An Hầu cũng chỉ có rất ít.

Thuốc của Lục Vãn Thừa cần dùng hà thủ ô ngàn năm, Lâm Thanh Vũ phải tốn rất nhiều bạc mới tìm được một ít để phòng thuốc sắc cho y. Hôm nay Hoan Đồng tới lấy thuốc như thường lệ thì tình cờ bắt gặp người Thanh Đại Các đòi hỏa kế trong phòng thuốc lấy hà thủ ô ngàn năm của Lam Phong Các cho mình, Hoan Đồng nhất quyết xông tới ngăn cản nên hai bên cãi vã ầm ĩ, suýt nữa còn đánh nhau.

Lâm Thanh Vũ nói: "Sau này thuốc của Lam Phong Các không cần phòng thuốc sắc nữa. Hoan Đồng, đem thuốc tiểu Hầu gia về đi, chúng ta sẽ tự sắc lấy."

Một ma ma dạn dĩ ở Thanh Đại Các tiến lên nói: "Thiếu quân, đại thiếu gia và Tam thiếu gia là huynh đệ ruột thịt mà. Tam thiếu gia cần dùng thuốc, đại thiếu gia làm đại ca chẳng lẽ không thể nhường đệ đệ hay sao."

"Không thể," Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói, "Về bảo Tam thiếu gia nhà ngươi bệnh của hắn đời này không bao giờ chữa hết đâu. Hắn sẽ mãi là một kẻ "vô dụng" thôi."

Ma ma nghiến răng dọa dẫm: "Thiếu quân nói vậy thì ta chỉ có thể thuật lại nguyên văn cho Tam thiếu gia và phu nhân nghe. Chờ phu nhân vào cung sẽ báo lại việc này với trắc phi nương nương."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Tốt nhất là ngươi đừng kể sót chữ nào đấy."

Về Lam Phong Các, Hoan Đồng đem thuốc vào bếp sắc. Khi Lâm Thanh Vũ vào phòng ngủ thì Lục Vãn Thừa đã ngồi dậy.

Hiện giờ Lục Vãn Thừa xuống giường rất khó khăn nên bảo thợ mộc làm một cái bàn vuông nhỏ có thể kê trên giường, giờ y đang nằm bò ra bàn cầm bút vẽ vời gì đó. Tay y run dữ dội, tay trái buộc phải nắm chặt cổ tay phải mới miễn cưỡng vẽ được.

Thấy Lâm Thanh Vũ, Lục Vãn Thừa đặt bút xuống cười nói: "A, lão bà về rồi."

Lâm Thanh Vũ: "......"

Ở Đại Du hai chữ "lão bà" chỉ phụ nữ già cả nên Lâm Thanh Vũ thực sự không biết tại sao Lục Vãn Thừa muốn gọi mình như vậy. Nhưng hắn biết Lục Vãn Thừa không có ác ý, mỗi lần gọi còn hết sức vui vẻ. Chắc ở quê hương Lục Vãn Thừa "lão bà" có nghĩa khác, ví dụ như có thể thay cho bạn bè thân thiết.

Nhớ lại bộ dạng dở sống dở chết của Lục Vãn Thừa khi độc phát tác, Lâm Thanh Vũ ngầm cho phép y thỉnh thoảng gọi một hai lần. "Gặp Trương Thế Toàn chưa?"

"Ừ, gặp rồi."

"Hắn nói gì với ngươi?"

Lục Vãn Thừa ho khan mấy tiếng rồi đáp: "Chỉ hỏi thăm đơn giản thôi."

Lâm Thanh Vũ ngồi xuống cạnh giường thấy Lục Vãn Thừa vẽ một ký hiệu kỳ quái trên giấy: Một vòng tròn bên trong có một hình cung, trong hình cung lại có một vòng tròn nhỏ giống con mắt. "Đây là cái gì?"

Lục Vãn Thừa không đáp mà hỏi lại: "Thanh Vũ, ngươi biết những kẻ chơi trò thế thân có điểm chung gì không?"

Câu hỏi này trước kia Lục Vãn Thừa đã giải đáp cho hắn: "Vô liêm sỉ."

"Đây là thứ nhất." Lục Vãn Thừa nói, "Thứ hai là những kẻ chơi trò thế thân này kiểu gì cũng sẽ yêu một thế thân trong số đó nhưng yêu mà không có được, đau khổ theo đuổi hối hận. Mấy thế thân này thường mang họ Thẩm, Sở, Bạch, Tạ......"

Lâm Thanh Vũ thấy may mắn vì Lục Vãn Thừa gặp mình, nếu không sẽ chẳng ai hiểu được những lời kỳ quặc này của y. "Ý ngươi là Tiêu Tranh sẽ rung động thật sự với một thế thân à?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Thông minh lắm."

Lâm Thanh Vũ nhớ lại: "Thẩm, Sở, Bạch...... Thẩm Hoài Thức?"

Lục Vãn Thừa kinh ngạc nói: "Sao ngươi biết?"

"Ngươi từng viết ra tên này mà."

Lục Vãn Thừa xuýt xoa khen ngợi: "Quá thông minh luôn."

"Vậy Thẩm Hoài Thức là ai?" Lâm Thanh Vũ hỏi, "Thị thiếp Đông Cung à?"

"Không, hắn là nam nhân, là ảnh vệ của Tiêu Tranh." Lục Vãn Thừa nhìn chằm chằm hình vẽ trên giấy, bờ môi trắng bệch nói, "Hắn thường ẩn nấp bên cạnh Tiêu Tranh, không chừng đã thấy chúng ta rồi cũng nên."

Thấy Lục Vãn Thừa có dấu hiệu phát độc, Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nói: "Khoan bàn đến chuyện này đã, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi trước đi."

Đúng lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào.

"Đại thiếu gia cần nghỉ ngơi, mời Tam thiếu gia về đi."

"Cút!"

"Nếu Tam thiếu gia cứ cố xông vào thì nô tỳ phải —— Á!"

Lâm Thanh Vũ đứng phắt dậy: "Là Lục Kiều Tùng, chắc đến vì chuyện hà thủ ô."

Lục Vãn Thừa lại ho khan, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lâm Thanh Vũ định gọi người đuổi Lục Kiều Tùng đi nhưng hắn đã nhanh chân xông vào. Lâm Thanh Vũ đứng chắn trước giường Lục Vãn Thừa lạnh lùng trừng mắt: "Cút."

Gương mặt bệnh hoạn của Lục Kiều Tùng xấu đi nhiều chứ không còn phong lưu như xưa, ngay cả tính tình cũng trở nên cay nghiệt. Hắn chỉ vào Lục Vãn Thừa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bộ dạng này của y có uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích thôi! Y dựa vào cái gì mà giành với ta? Chẳng lẽ y có thể duy trì dòng dõi cho Lục gia sao!"

Lâm Thanh Vũ không muốn để ý đến hắn: "Người đâu."

Hoan Đồng dẫn mấy tiểu tư chạy đến: "Thiếu gia!"

"Kéo ra ngoài."

Lục Kiều Tùng bị trói hai tay nhưng vẫn ở lì không đi, căm tức trừng Lâm Thanh Vũ: "Lục Vãn Thừa đã dở sống dở chết thì Lâm Thanh Vũ ngươi còn phách lối được mấy ngày chứ? Để xem y chết xong một nam thê thủ tiết như ngươi có thể gây ra sóng gió gì! Đến lúc đó phải bán ngươi vào kỹ viện để nam nhân tha hồ chơi ngươi mới không uổng phí khuôn mặt này của ngươi!"

Lâm Thanh Vũ cố gắng kìm nén ác ý mãnh liệt. Lục Vãn Thừa phải nghỉ ngơi nên hắn chỉ cần đuổi người đi là được. Còn những chuyện khác chờ Lục Vãn Thừa đi rồi hắn lại tính sổ với Lục Kiều Tùng cũng chưa muộn.

"Thanh Vũ, ta, ta khó chịu, Thanh Vũ......" Lục Vãn Thừa thều thào gọi tên hắn rồi ọe một tiếng, máu đỏ tươi trào ra khóe miệng.

Hoan Đồng hoảng hốt: "Tiểu Hầu gia!"

Thoáng chốc vẻ lạnh lùng trên mặt Lâm Thanh Vũ tăng vọt. Hắn thô bạo túm áo Lục Kiều Tùng rồi nện mạnh vào cột nhà: "Chết đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info