ZingTruyen.Info

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Lâm Thanh Vũ cứ tưởng Lục Vãn Thừa chỉ buột miệng nói chơi, không ngờ y thật sự lo liệu cho lễ tang của mình. Nào là chê áo hung tứ xấu nên đòi mặc đồ của mình vào quan tài. Nào là chê áo trắng đưa tang quá đơn điệu nên hỏi có thể đổi thành sặc sỡ đủ màu không. Biết trên bia mộ không thể khắc câu mình muốn còn cãi cọ với Lâm Thanh Vũ nửa ngày.

"Sao lại không được?" Lục Vãn Thừa hậm hực nói, "Ngay cả mộ mình mà ta cũng không có quyền quyết định nữa sao?"

Lâm Thanh Vũ đùa cợt: "Đây là nơi yên nghỉ của một con cá muối, sau khi chết cuối cùng cũng được ngủ ngon. Trăm ngàn năm nữa ngươi cảm thấy người đời sau sẽ nghĩ về mình thế nào hả?"

Lục Vãn Thừa thản nhiên cười nói: "Chắc sẽ nghĩ ta là nhân tài vượt chuẩn quy định, sau đó xếp ta đứng đầu "Tám văn sĩ lừng danh của Đại Du" cũng nên......"

Lâm Thanh Vũ phũ phàng gạt đi: "Nằm mơ cũng phải có chừng mực chứ."

Không thể khắc câu mình bỏ tâm huyết ra sáng tác lên bia mộ nên Lục Vãn Thừa thất vọng ngồi trên xe lăn cúi đầu thở dài, Hoa Lộ thấy vậy cũng nảy lòng thương cảm. Lâm Thanh Vũ mặc kệ y, đến thư phòng làm việc của mình.

Chốc lát sau Hoa Lộ bưng một khay táo đã rửa sạch tới ngập ngừng hỏi hắn: "Thiếu quân, ngài ăn táo không?"

"Có gì nói thẳng đi."

Hoa Lộ do dự nửa ngày rồi nói: "Thiếu gia chỉ còn một tháng cuối cùng, ta nghĩ ngài nên đối tốt với y một chút, cứ chiều theo ý y đi ạ."

Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Nhưng y cũng đâu muốn được chiều."

Hoa Lộ kinh ngạc: "Dạ?"

"Y nghĩ trăm phương ngàn kế để chúng ta nhẹ nhõm, làm sao chúng ta phụ ý tốt của y được." Trong giọng nói Lâm Thanh Vũ lộ ra sự trìu mến nhỏ đến mức khó nhận ra, "Bảo đám người ở Lam Phong Các trong khoảng thời gian cuối cùng này chúng ta nên làm thế nào thì làm thế ấy, cứ như bình thường là được rồi."

Hoa Lộ nghe cái hiểu cái không nhưng nàng tin tưởng thiếu quân. Nàng hầu hạ đại thiếu gia lâu như vậy mà vẫn không dám tự nhận mình hiểu rõ y, còn thiếu quân chỉ mới gả vào chưa đầy một năm mà đã nhìn thấu đại thiếu gia.

Có lẽ đây chính là tri kỷ mà văn nhân mặc khách thường nói.

Quan tài là nơi người chết an nghỉ, là vật quan trọng nhất trong lễ tang. Nhớ lời Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ thật sự đưa y đi chọn quan tài. Hung tứ không thể khiêng quan tài vào Hầu phủ cho họ lựa nên đành phải làm phiền họ đi một chuyến.

Những cửa hàng đặc biệt như hung tứ thường mở ở nơi vắng vẻ hẻo lánh. Cả dãy phố này hầu như toàn kinh doanh đồ tang, trong đó tiệm lớn nhất tên Vô Vọng Đường chính là hung tứ mà Lâm Thanh Vũ thuê.

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa đi phía trước, Hoan Đồng rụt rè theo sau xoa xoa cánh tay, cảm thấy con đường này lạnh hơn bên ngoài nhiều, gió thổi vù vù, thỉnh thoảng đi ngang qua một tiệm trưng bày người giấy lại nổi da gà đầy mình.

Hỏa kế Vô Vọng Đường biết thiếu quân Hầu phủ sắp tới nên đã chờ sẵn trước cửa. "Tiểu nhân kính chào thiếu quân." Hỏa kế thấy Lục Vãn Thừa trên xe lăn thì kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ vị này là......"

Hoan Đồng đáp: "Tiểu Hầu gia nhà ta đó."

Lục Vãn Thừa mỉm cười chào hỏa kế khiến hắn sửng sốt. Hắn làm nghề này lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy ai đích thân đến hung tứ chọn quan tài cho mình cả.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Đồ đâu?"

Hỏa kế lanh lợi mà phản ứng cũng nhanh, vội vàng cười nói: "Chuẩn bị xong rồi ạ, xin mời Hầu gia và thiếu quân sang bên này."

Tuy mặt tiền Vô Vọng Đường hơi nhỏ nhưng phía sau rất rộng rãi. Quan tài mới đóng được xếp ngăn nắp ở sân sau, chủng loại đa dạng, hỏa kế giới thiệu từng cái với họ: "Đây là tử mộc, kia là gỗ trinh nam. Tử mộc khó bị ăn mòn, chịu được ẩm mốc. Gỗ trinh nam thì bền chắc nên khó biến dạng......"

Lục Vãn Thừa phát hiện điểm mù: "Sao ở đây toàn quan tài đôi thế?"

Hỏa kế đáp: "Tiểu Hầu gia đã thành hôn tất nhiên phải dùng quan tài đôi rồi ạ. Đã kết làm phu thê thì sống cùng chăn, chết chung huyệt. Trăm năm sau tiểu Hầu gia và thiếu quân phải hợp táng chung huyệt thì kiếp sau mới nối lại tiền duyên được."

Nhất thời Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa đều lặng thinh.

Lâm Thanh Vũ chưa từng nghĩ sẽ hợp táng với Lục Vãn Thừa, nghe hỏa kế nhắc mới nhận ra ý nghĩa của "kết làm phu thê".

Mặc dù lúc trước hắn và Lục Vãn Thừa đối với cuộc hôn nhân này một người không tình nguyện, một người không biết rõ tình hình nhưng hôn sự vẫn được xử lý theo tam thư lục lễ, trên bái thiên địa, dưới bái cao đường, hoàn toàn khác với Tiêu Tranh và Lục Niệm Đào.

Kết tóc làm phu thê, tin tưởng tôn trọng nhau.

Còn sống thì sẽ gặp lại, chết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư.

Bốn chữ "kết làm phu thê" không khỏi quá nặng nề.

Lục Vãn Thừa cười nói với Lâm Thanh Vũ: "Hay là dùng quan tài đơn đi, ta quen ngủ một mình rồi. Hợp táng ta không có ý kiến nhưng để ngươi chôn trong mộ tổ Lục gia cũng quá ủy khuất cho ngươi rồi." Nếu là mộ tổ Giang gia thì y còn có thể nghĩ lại.

Hỏa kế khó xử nhìn Lâm Thanh Vũ: "Thiếu quân, chuyện này......"

Lâm Thanh Vũ thờ ơ nói: "Cứ nghe theo tiểu Hầu gia đi."

Hỏa kế không dám cãi: "Quan tài đơn ở phía sau, xin mời tiểu Hầu gia và thiếu quân đi theo ta."

Đột nhiên có tiếng khóc thút thít của nữ tử vang lên. Hoan Đồng hoảng sợ nép sát vào Lâm Thanh Vũ: "Thiếu, thiếu gia, ngài có nghe thấy tiếng khóc không?"

Hỏa kế giải thích: "Tiểu ca đừng sợ, chỉ là một vị khách xem quan tài thôi."

Mấy người theo hỏa kế đi qua từng dãy quan tài, quả nhiên trông thấy một nữ tử. Nàng mặc đồ trắng, hai mắt đờ đẫn, dáng vẻ tiều tụy, gầy như lá liễu. Dù vậy vẫn có thể nhìn ra nàng đã từng xinh đẹp tuyệt sắc.

Hỏa kế thì thầm: "Vị này là Hoắc phu nhân. Ba năm trước phu quân nàng mắc bệnh lao, hôm qua vừa chết ở nhà."

Hoắc phu nhân vốn là một đào kép tài hoa ở giáo phường ty, sau đó có duyên gặp gỡ một công tử thư sinh, hai người lưỡng tình tương duyệt thề ước cả đời. Công tử thư sinh bỏ hết gia tài ra chuộc thân cho nàng, cứ tưởng có thể bên nhau đến khi đầu bạc, ai ngờ chỉ mới chung sống mấy năm đã vĩnh viễn chia lìa.

Hỏa kế thổn thức: "Hoắc phu nhân là nữ tử yếu đuối xuất thân từ chốn phong trần, không cha không mẹ, còn trẻ đã góa chồng, dung mạo xuất chúng như thế e là cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng đâu."

Mấy người đứng cách Hoắc phu nhân không xa nhưng dường như nàng không hề thấy họ, cũng chẳng nghe họ nói. Nàng vừa vuốt nhẹ quan tài gỗ trinh nam tơ vàng vừa lẩm bẩm: "Nguyện làm gió Tây thổi vào nỗi nhớ của chàng......."

Dứt lời một hàng lệ trong suốt từ khóe mắt nàng chậm chạp trượt xuống vỡ vụn.

Lâm Thanh Vũ thu hồi ánh mắt rồi nói: "Chúng ta đi thôi."

Lục Vãn Thừa trầm mặc giây lát rồi cười nói: "Ta thấy quan tài gỗ trinh nam tơ vàng kia được đấy, có loại đơn không?"

Vô Vọng Đường không hổ là cửa tiệm danh tiếng lâu đời trong kinh, làm việc vừa nhanh gọn vừa chu đáo. Chỉ mấy ngày sau không chỉ quan tài gỗ trinh nam tơ vàng mà mọi thứ khác cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Nói theo lời Lục Vãn Thừa là bất cứ lúc nào y cũng có thể chào tạm biệt mọi người.

Sau khi chuẩn bị đủ mọi thứ, hỏa kế đến Hầu phủ tính tiền. Lâm Thanh Vũ thấy hắn làm tốt nên còn thưởng riêng cho hắn. Hỏa kế nhận thưởng cười nói: "Trong tiệm còn có việc, tiểu nhân không quấy rầy tiểu Hầu gia và thiếu quân nữa."

Lục Vãn Thừa thuận miệng hỏi: "Có phải cứ đến mùa đông thì Vô Vọng Đường các ngươi lại bận rộn hơn không?"

"Vâng." Hỏa kế đáp, "Mùa đông năm nào cũng có khối người già cầm cự không nổi. Nhưng hôm nay lại là một phu nhân trẻ tuổi...... Chắc tiểu Hầu gia và thiếu quân vẫn còn nhớ, chính là Hoắc phu nhân hôm đó chúng ta gặp ở Vô Vọng Đường đấy ạ."

Lục Vãn Thừa sững sờ: "Hôm trước nàng vẫn khỏe mà, sao tự dưng lại thế?"

Hỏa kế thở dài: "Hoắc phu nhân không chịu nổi đau khổ vì mất chồng nên sau khi lo xong tang lễ cho phu quân đã nhảy xuống hồ tuẫn tình ngay trong đêm rồi ạ."

Nghe vậy Hoa Lộ đỏ hoe mắt che miệng lại, Hoan Đồng cũng lộ vẻ xúc động. Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa rồi bảo hỏa kế: "Vất vả cho ngươi rồi, về đi."

Sau khi hỏa kế đi xong, rõ ràng Lục Vãn Thừa trầm lặng hẳn đi. Lâm Thanh Vũ có thể đoán được tại sao y lại như thế, chắc chắn có liên quan đến Hoắc phu nhân.

Quả nhiên uống thuốc xong Lục Vãn Thừa hỏi hắn: "Thanh Vũ, chắc ngươi vẫn chưa xem ta là phu quân đấy chứ?"

Lâm Thanh Vũ đáp: "Ta đã nói rồi, ta xem ngươi là bạn, là tri kỷ."

May quá may quá, chỉ là tri kỷ thôi.

Nhưng nếu tri kỷ không còn nữa thì cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ buồn bã.

"Tri kỷ thì khỏi đi." Lục Vãn Thừa có vẻ nóng nảy, "Ngươi cứ xem ta như...... như công cụ là được rồi."

Công cụ...... dùng xong thì vứt, không cần có bất cứ tình cảm nào?

Lục Vãn Thừa muốn hắn nghĩ vậy sao?

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Lục Vãn Thừa, ngươi xem ta là ai chứ?"

Lục Vãn Thừa sững sờ: "...... Thanh Vũ?"

"Ngươi tưởng sau khi ngươi chết ta sẽ giống những góa phụ khác, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, chán sống tìm chết sao?" Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh như băng tuyết mùa đông, "Ngươi tưởng ta sẽ bỏ mặc bản thân, u sầu buồn bã, mãi sống trong nỗi nhớ thương ngươi sao? Ngươi sai rồi, Lục Vãn Thừa. Nếu ta yếu đuối nhu nhược đến vậy thì ngay khi gả cho ngươi ta đã đập đầu chết trên giường cưới rồi." Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa, hầu kết nhấp nhô, bình tĩnh nói, "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nhìn ngươi đi, sau đó...... sống thật tốt."

Lục Vãn Thừa nhìn hắn thật lâu, đôi mắt lăn tăn như nước hồ thu, khẽ thở dài nói: "Làm sao đây Thanh Vũ, ngươi thật sự...... làm ta mê mẩn quá rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info