ZingTruyen.Info

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Ngày thứ ba sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc, thái giám trong cung đến phủ Nam An Hầu tuyên chỉ, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã chọn con gái Nam An Hầu là Lục Niệm Đào làm trắc phi của Thái tử. Cùng trúng tuyển với nàng còn có con gái của một võ tướng.

Thái giám đến phủ báo tin vui nói trước khi tiệc ngắm hoa bắt đầu, Thái tử và Lục Niệm Đào vô tình gặp nhau trong vườn. Lục Niệm Đào làm rơi một cái túi thơm, trong lúc đi tìm tình cờ gặp Thái tử, nhờ vẻ điềm tĩnh đoan trang mà lọt vào mắt xanh của Thái tử.

"Thái tử điện hạ kén chọn lắm, quả nhiên Lục nhị tiểu thư có phúc lớn, sau này nhất định sẽ là sủng quan Đông Cung."

Lâm Thanh Vũ nghe mà buồn cười. Thì ra thật sự có người cần phúc khí này.

Mặc dù địa vị trắc phi khá cao nhưng suy cho cùng chỉ là quý thiếp nên không thể xử lý hôn sự theo tam thư lục lễ, nếu không Thái tử phi tương lai biết để vào đâu. Hoàng hậu bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo, đến lúc đó dùng hai cỗ kiệu hỉ rước người vào Đông Cung.

Ngày Lục Niệm Đào vào Đông Cung được ấn định một tháng sau, thời gian hết sức gấp rút. Lương thị lâu nay rảnh rỗi giờ lại bận rộn chuẩn bị hồi môn cho con. Vì con gái mình, thái độ của Nam An Hầu đối với Lương thị cũng dịu đi nhiều, những người còn lại ở Hầu phủ thì ra sức lấy lòng chính thê —— Nhị tiểu thư sắp trở thành trắc phi Thái tử, chờ Thái tử đăng cơ, ít nhất nàng cũng được làm phi, nếu sau này sinh hoàng tử thì tiền đồ càng rộng mở, đố ai dám xem thường.

Lương thị vừa có chỗ dựa lập tức khiêng từng rương đồ tốt từ kho đến sảnh chính, Hoan Đồng nhìn mà xót hết cả ruột, y vẫn mong khi thiếu gia rời khỏi Hầu phủ có thể đem thêm một ít gia sản. "Thiếu gia, lúc nãy ta nghe quản sự kho nói ngay cả tơ lụa Giang Nam Hoàng hậu thưởng cho tiểu Hầu gia phu nhân cũng đem đi rồi ạ!"

Lâm Thanh Vũ thờ ơ nói: "Cứ để bọn họ lấy đi." Hắn còn mong Lục Niệm Đào may thêm mấy bộ đồ để lấy lòng Tiêu Tranh, tốt nhất là đêm đêm vui vẻ với nàng rồi cuối cùng chết trên người nàng luôn đi.

Hắn biết ý nghĩ của mình quá thâm độc nhưng Tiêu Tranh đáng bị như vậy.

Đảo mắt đã đến ngày Lục Niệm Đào xuất giá.

Giờ lành, Nam An Hầu và Lương thị ngồi nghiêm trang trên ghế ở sảnh chính, trưởng bối tông tộc Lục thị ngồi hai bên. Ngang hàng với Lục Niệm Đào chỉ có Lục Vãn Thừa ngồi xe lăn, còn những người khác đều đứng.

Chẳng bao lâu sau, Lục Niệm Đào đội mũ phượng được hỉ nương chậm rãi dìu vào. Hỉ phục trắc phi Thái tử do Thượng Phục Cục trong cung đưa đến, tinh xảo trang nhã hơn hẳn áo cưới của Lâm Thanh Vũ. Lục Niệm Đào đội mũ phượng bằng vàng đính rèm châu, giữa lông mày còn vẽ hoa điền.

Lục Vãn Thừa sực nhớ ra một chuyện quan trọng nên hỏi Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, đêm tân hôn ngươi cũng vẽ hoa điền trên trán à?"

"Đâu chỉ hoa điền," Lâm Thanh Vũ bình thản nói, "Ta còn trang điểm nữa kìa."

Lục Vãn Thừa đấm tay vịn xe lăn: "Chết tiệt, sao lúc đó ta lại ngủ cơ chứ."

Lục Niệm Đào đi đến trước mặt cha mẹ quỳ xuống lạy: "Con bất hiếu không thể ở bên phụng dưỡng phụ mẫu. Xin phụ thân và mẫu thân nhận ba lạy của con để đền ơn dưỡng dục."

Lương thị rưng rưng đỡ con mình dậy, đang định lên tiếng thì một quản sự vội vàng vào bẩm báo: "Lão gia phu nhân, Thái tử nói tới đón dâu ạ!"

Dứt lời trong sảnh lập tức xôn xao.

Chỉ nạp trắc phi mà thôi, theo cấp bậc lễ nghĩa Thái tử chỉ cần ở Đông Cung đợi người là được. Y tự mình đến đón dâu quả nhiên là cho phủ Nam An Hầu đủ thể diện.

Tông tộc Lục thị nhao nhao chúc mừng Nam An Hầu: "Thái tử điện hạ thích trắc phi nương nương như vậy quả là phúc phận của dòng họ Lục thị chúng ta!"

"Hoành tráng thế này đâu giống nạp trắc phi, ngay cả đại hôn cũng chỉ đến thế là cùng."

Nam An Hầu vẫn không quên thận trọng: "Đừng nói bậy. Thê là thê, thiếp là thiếp, sao có thể đánh đồng với nhau được. Các ngươi mau theo ta ra cung nghênh điện hạ đi."

Mặt Lục Niệm Đào biến sắc dưới rèm châu, được hỉ nương phủ khăn đỏ che lại.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Chúng ta có cần đi không?"

Lục Vãn Thừa cười lạnh: "Đi thôi. Tốt xấu gì cũng là biểu ca ta, lại nạp muội muội ruột của ta, kiểu gì cũng phải đi chúc mừng chứ."

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa theo mọi người ra cổng chính Hầu phủ. Tiêu Tranh không giống tân lang bình thường cưỡi ngựa đến đón dâu mà ngồi trong kiệu Thái tử, Nam An Hầu đến cũng chẳng thấy y đứng dậy, thay vì nói đón dâu thì nói y đến khoe khoang thân phận địa vị đúng hơn. Nói như Lục Vãn Thừa là: Lại bắt đầu làm màu.

Nam An Hầu dẫn đầu cả nhà hành lễ với y. Tiêu Tranh chậm rãi nói "miễn lễ" rồi chính xác tìm ra Lâm Thanh Vũ giữa đám người và Lục Vãn Thừa bên cạnh hắn, nhếch miệng cười với vẻ hứng thú, sau đó mới ra khỏi kiệu.

Hỉ nương dìu Lục Niệm Đào ra cổng, định đưa Lục Niệm Đào tận tay Tiêu Tranh như gả cưới bình thường nhưng y chỉ nhìn một cái rồi nói: "Đỡ trắc phi lên kiệu hỉ đi."

Hỉ nương giật mình, không dám hỏi nhiều mà đưa Lục Niệm Đào lên kiệu. Tiêu Tranh đi thẳng tới trước mặt Lục Vãn Thừa nói: "Biểu đệ ốm đau đã lâu, mẫu hậu và cô đều lo lắng không thôi. Chẳng hay dạo này sức khỏe biểu đệ đã khá hơn chưa?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Không khá lắm, chỉ sợ điện hạ phải tiếp tục lo lắng rồi."

Tiêu Tranh cúi người nói với Lục Vãn Thừa nhưng ánh mắt lại nhìn Lâm Thanh Vũ: "Biểu đệ yên tâm, sau khi ngươi đi cô sẽ thay ngươi chăm sóc Tiểu Thanh Vũ thật tốt."

"Tiểu Thanh Vũ". Lục Vãn Thừa cười khẽ, "Ta hơi tò mò điện hạ sẽ xưng hô thế nào với trắc phi mới nạp kia đây—— Tiểu Đào Đào?"

Tiêu Tranh bực bội nheo mắt lại: "Biểu đệ đã có sức nói đùa chi bằng tiết kiệm bồi dưỡng thân thể đi. Người vừa chết thì mọi thứ cũng kết thúc thôi."

Lục Vãn Thừa mỉm cười: "Điện hạ cứ yên tâm. Chỉ cần ta chưa nói kết thúc thì không có gì kết thúc cả."

Tiêu Tranh đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm Lâm Thanh Vũ một lát rồi quay người nói: "Về cung."

Đoàn rước dâu dần đi xa, Nam An Hầu và Lương thị vội vàng chào hỏi tông tộc Lục thị, Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa không tham gia náo nhiệt nên trở về Lam Phong Các.

Lâm Thanh Vũ nhíu mày nói: "Tiêu Tranh đã có Lục Niệm Đào, sao......"

"Sao còn nhìn ngươi bằng ánh mắt buồn nôn kia đúng không?" Lục Vãn Thừa ra vẻ bí hiểm, "Ngươi có biết những kẻ thích tìm thế thân có điểm chung gì không?"

"Nói."

Ngữ khí Lục Vãn Thừa đầy khinh miệt: "Bọn họ thích bỏ mặc những thứ đã có trong tay và luôn thèm khát những gì chưa đạt được. Nếu trước kia ngươi thuận theo y thì y đã chẳng có hứng thú với ngươi nhiều như vậy. Nhưng giờ ngươi là người đầu tiên dám cự tuyệt y nên đương nhiên y sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt khác."

Lông mày Lâm Thanh Vũ càng nhíu chặt hơn: "Vậy chẳng phải vô liêm sỉ lắm sao."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Đúng vậy, đây chính là vô liêm sỉ —— Khụ."

Lục Vãn Thừa lại ho, muốn ngăn cũng không được, Lâm Thanh Vũ vỗ nhẹ lưng y nói: "Ngủ một lát đi."

Lục Vãn Thừa uống thuốc xong lập tức ngủ thiếp đi. Hoa Lộ từ bên ngoài vào nhìn quanh hỏi: "Thiếu quân, thiếu gia đâu rồi ạ?"

"Mới ngủ. Sao?"

Hoa Lộ thì thào: "Hỏa kế hung tứ tới ạ."

Hung tứ là cửa hàng chuyên bán đồ mai táng. Lâm Thanh Vũ chọn tiệm hung tứ lâu đời nhất kinh thành, từ lúc triều Đại Du còn chưa lập, tiệm này đã có lịch sử trăm năm. Ngoại trừ bán đồ, hung tứ còn nhận xử lý tang lễ cho khách, chỉ cần có bạc thì sẽ có một tang lễ hoành tráng.

Lâm Thanh Vũ nhìn vào phòng rồi hỏi: "Người đâu?"

"Đang chờ ở cổng phủ ạ." Hoa Lộ đáp, "Hắn nói hôm nay Hầu phủ có chuyện vui nên hắn không dám vào phủ vì sợ mang đến xúi quẩy."

Lâm Thanh Vũ ra cổng Hầu phủ gặp hỏa kế hung tứ, tuy làm nghề này nhưng rất hoạt bát vui vẻ: "Thiếu quân có yêu cầu gì xin cứ nói, tiệm chúng ta nhất định sẽ làm hết khả năng để lo liệu tang lễ cho Hầu phủ thật tốt."

Lâm Thanh Vũ chưa từng lo tang sự nên không khỏi bối rối. Hắn nhìn chữ "Hỉ" dán trên cổng Hầu phủ và dải lụa đỏ treo dưới mái hiên, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Cứ làm theo ý thích của y là được rồi."

Dạo này Lục Vãn Thừa ngủ nhiều mà tỉnh cũng nhiều, mỗi lần ngủ chưa tới một canh giờ đã ho tỉnh. Ngủ rồi tỉnh, từng ngày cứ thế trôi qua.

Lần này y tỉnh lại lúc chạng vạng tối. Y thấy Lâm Thanh Vũ ngồi cạnh giường lẳng lặng trông nom mình, ánh nắng chiều phủ lên người hắn một vầng sáng ấm áp.

Trước mắt Lục Vãn Thừa nhòe đi, vô thức gọi: "Thanh Vũ......"

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đây."

Lục Vãn Thừa mơ màng hỏi: "Đông Cung có tin tức gì chưa?"

Lâm Thanh Vũ im lặng.

Hương liệu xâm nhập vào mũi, để đạt hiệu quả như mong muốn đâu chỉ một hai ngày. Ít nhất cũng năm ba tháng mới có tác dụng.

"Khoan nói chuyện này đã." Lâm Thanh Vũ dịu giọng hỏi, "Vãn Thừa, ngươi thích màu gì?"

Lục Vãn Thừa ngẩn người, dường như hiểu ra chuyện gì nên cười nói: "Nếu là trước kia thì ta thích mặc đồ trắng xám đen. Nhưng ở Đại Du ta thích mặc màu đỏ, kết hợp với tóc dài đẹp hơn."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Ừ."

"Lâm đại phu đang chuẩn bị hậu sự cho ta đấy à?" Lục Vãn Thừa cười tủm tỉm, "Cái khác thì sao cũng được, nhưng ta có thể tự chọn quan tài cho mình không?"

"...... Sao thế?"

Lục Vãn Thừa cười đùa: "Ta muốn tìm cái nào ngủ thoải mái một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info