ZingTruyen.Info

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Lâm phụ biết lần này con mình đưa phu quân về nhà nhất định là có chuyện quan trọng nên dẫn hai người đến thư phòng. Lâm Thanh Vũ bảo người hầu dâng trà lui xuống rồi lấy từ trong tay áo ra một bình sứ đưa cho Lâm phụ: "Phụ thân, ngài có nhận ra hương này không ạ?"

Lâm phụ mở nắp bình ngửi thoáng qua rồi trầm ngâm nói: "Hương này trang trọng, mùi nồng không tan, có tám chín phần giống "Phượng Cầu Hoàng" chỉ có ở cung Phượng Nghi."

Lâm phụ là viện phán Thái y viện, tuy chức quan không lớn nhưng lại là cận thần của thiên tử, tôn thể của Hoàng thượng và Hoàng hậu đều do ông đích thân phụ trách. Cứ ba ngày một lần ông lại đến cung Phượng Nghi bắt mạch bình an cho Hoàng hậu nên khá quen thuộc với mùi hương Phượng Cầu Hoàng.

Lâm Thanh Vũ cười bất đắc dĩ: "Chỉ giống tám chín phần thôi sao."

Lục Vãn Thừa nói: "Thì ra dạo này ngươi bận tái tạo huân hương Hoàng hậu dùng à...... Nhưng ngươi có ở cung Phượng Nghi bao lâu đâu, giống được tám chín phần là giỏi lắm rồi."

Lâm Thanh Vũ lắc đầu: "Không đủ." Hương liệu và dược liệu có nhiều điểm tương đồng, lẽ ra hắn có thể làm được tốt hơn.

"Ngươi đặt yêu cầu quá cao với mình rồi đấy, nên giảm xuống chút đi." Lục Vãn Thừa khuyên nhủ, "Nếu ngươi yêu cầu mình được chăng hay chớ thì sẽ đỡ áp lực hơn nhiều."

Lâm Thanh Vũ liếc mắt: "Ngươi nhất định phải ba hoa với ta vào lúc này à?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Được được được, ta sai rồi. Ngươi đừng trừng ta trước mặt nhạc phụ đại nhân nữa, như thế nhìn ta chẳng có chút địa vị nào trong gia đình cả."

Nhìn hai người nói qua nói lại, Lâm phụ đã hiểu vì sao Lục Vãn Thừa vẫn còn sống đến giờ. Phương thuốc ngày đó ông đưa cho Lâm Thanh Vũ rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Lâm Thanh Vũ phớt lờ người nào đó rồi nói: "Phụ thân, ngài có thể lấy giùm con mẫu huân hương mà cung Phượng Nghi, cung Trường Lạc và Đông Cung hay dùng được không ạ?"

Lâm phụ giữ chức viện phán Thái y viện đã lâu nên có những mối quan hệ nhất định trong Thái y thự và Thái y viện. Ông cực kỳ chú trọng bồi dưỡng nhân tài, mỗi một tiểu thái y mới đến Thái y viện đều được ông hướng dẫn tận tình. Trong đó có một người gia cảnh bần hàn, tính tình hiền lành hiếu học nên được ông nhận làm đồ đệ dốc lòng chỉ dạy.

Thái y không đủ kinh nghiệm chỉ được xem bệnh cho thái giám và cung nữ trong cung. Đồ đệ này của ông nhờ y thuật tốt và tính tình dễ gần nên được các thái giám cung nữ quý mến, có lẽ sẽ lấy được thứ Lâm Thanh Vũ cần từ cung nữ ở ba cung kia.

"Để thử xem sao." Lâm phụ đáp, "Nhưng con cần những thứ này làm gì?"

Lâm phụ cẩn trọng cả đời, nếu biết con trưởng và con rể mình đang bí mật mưu đồ giết Thái tử thì chỉ sợ không thể chấp nhận nổi. Lâm Thanh Vũ không muốn để người nhà bị cuốn vào chuyện này nên chỉ nói: "Con có việc cần dùng đến, phụ thân đừng hỏi nữa ạ."

Lâm phụ lộ vẻ lo lắng: "Thanh Vũ, bất kể con muốn làm gì cũng đừng dính vào chuyện trong cung nhé."

Lâm Thanh Vũ cười: "Phụ thân yên tâm, con biết điểm dừng mà."

Điểm dừng của hắn rất đơn giản, chính là lấy mạng Tiêu Tranh.

Lâm phụ gật đầu rồi quay sang Lục Vãn Thừa: "Tiểu Hầu gia hiếm khi tới đây một lần, có thể cho ta xem mạch tượng được không?"

Lục Vãn Thừa chìa cổ tay ra: "Đa tạ nhạc phụ đại nhân."

Xưa nay Lâm phụ bắt mạch đều không lộ ra biểu cảm gì. Lâm Thanh Vũ kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời cảm thấy có chút khẩn trương.

Thật ra trong lòng hắn biết rất rõ sức khỏe Lục Vãn Thừa đã đến tình trạng này thì dù phụ thân hắn có y thuật cao siêu thế nào cũng chỉ kéo thêm chút thời gian hoặc bớt chút thời gian mà thôi.

Hắn không cần khẩn trương, dù kết quả thế nào đều nằm trong dự đoán của hắn.

Lâm Thanh Vũ ép mình trấn tĩnh lại, đợi phụ thân thu tay về mới bình thản hỏi: "Phụ thân, sao rồi ạ?"

Lâm phụ nhìn Lâm Thanh Vũ với vẻ sâu xa: "Con sửa lại đơn thuốc ta cho đúng không?"

"Dạ. Con đổi những loại có độc tính mạnh thành rễ sắn và tam thất tương đối nhẹ hơn, ảnh hưởng cũng không lớn lắm."

"Rễ sắn và tam thất là thuốc hay, nhưng nếu dùng chung với những loại còn lại thì chỉ sợ......" Lâm phụ muốn giữ thể diện cho ai đó nên không nói tiếp nữa.

Lục Vãn Thừa hướng ánh mắt u oán sang Lâm Thanh Vũ.

Ngay cả nhạc phụ đại nhân cũng biết y bất lực, thật quá mất mặt rồi.

Cũng may Lâm phụ chẳng mấy quan tâm đến việc này: "Giờ đã khác trước rồi, với sức khỏe hiện giờ của tiểu Hầu gia thì dùng thuốc nhẹ không lấp được hao hụt vì bệnh của y đâu. Muốn sống lâu hơn chỉ có dùng thuốc mạnh thôi."

Lục Vãn Thừa hỏi: "Dùng thuốc mạnh thì sẽ thế nào ạ?"

Lâm phụ và Lâm Thanh Vũ liếc nhau, không ai nói năng gì.

Lục Vãn Thừa hiểu rõ nên cười nói: "Vậy thôi đừng dùng, ta sợ đau lắm."

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa, bên ngoài vang lên thanh âm trong trẻo của Lâm Thanh Hạc: "Cha, ca ca, Vãn Thừa ca ca, mẫu thân nói đến lúc dùng bữa tối rồi ạ."

Lâm Thanh Vũ mở cửa ra nói: "Thanh Hạc, đệ đẩy Vãn Thừa ca ca đến tiền sảnh trước đi."

Lục Vãn Thừa cố ý hỏi Lâm Thanh Hạc: "Thanh Hạc có đẩy nổi ta không đấy?"

Lâm Thanh Hạc gật đầu lia lịa: "Được ạ, được ạ, đệ mạnh lắm đó."

Sau khi hai người rời đi, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Phụ thân, thật sự không còn cách nào khác sao ạ?"

Lâm phụ thở dài: "Bảo phủ Nam An Hầu chuẩn bị hậu sự đi, không quá hai tháng nữa đâu."

Hai tháng có đủ để họ lấy mạng chó của Tiêu Tranh không?

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại, nghe thấy mình nói: "Vâng."

Lục Vãn Thừa và Lâm gia một nhà bốn người cùng nhau dùng bữa tối. Lâm mẫu lo cho người bệnh nên cố ý dặn đầu bếp nấu thêm mấy món thanh đạm dễ nuốt. Ngày mai Lâm phụ phải khởi hành đến Ung Lương nên bữa cơm này cũng xem như tiễn ông.

Tâm tình Lục Vãn Thừa có vẻ không tệ, khóe miệng lộ ra ý cười, đũa cũng gắp lia lịa. Mỗi lần y chỉ gắp một ít vào đĩa, chẳng bao lâu sau đã đầy nửa đĩa.

Lâm Thanh Vũ biết giờ Lục Vãn Thừa ngoại trừ húp cháo thì món gì cũng nuốt không trôi. Y làm vậy chỉ đơn giản vì không muốn bọn họ mất vui mà thôi.

Nhưng rõ ràng như vậy mới khiến người ta mất vui nhất. Nếu không tại sao hắn đối mặt với một bàn đồ ăn mình thích mà chẳng có chút khẩu vị nào cả.

Trong bữa tiệc, Lâm phụ nhắc tới đệ tử của mình ở Thái y viện: "Ta đã bảo tiểu tư đến nhà mời hắn ngày mai đến phủ một chuyến. Con cần gì cứ nói với hắn là được."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Dạ."

"Thanh Vũ." Lâm mẫu gọi khẽ ra hiệu cho hắn nhìn sang Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa ngồi trên xe lăn, đầu ngoẹo một bên, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thanh thản, trên tay...... còn cầm đũa bạc.

Người Lâm gia hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đặt đũa xuống. Lâm Thanh Hạc rụt rè gọi: "Vãn Thừa ca ca?"

Lâm Thanh Vũ suỵt một tiếng rồi nói khẽ: "Y chỉ ngủ thiếp đi thôi."

Ngồi xe ngựa từ phủ Nam An Hầu đến Lâm phủ, còn nói chuyện lâu như vậy nên Lục Vãn Thừa mới vô thức ngủ quên khi cả nhà đang quây quần.

Lâm Thanh Vũ gọi Hoan Đồng và Hoa Lộ tới: "Đưa tiểu Hầu gia về phòng ngủ đi."

Hoan Đồng hỏi: "Thiếu gia, ngài nói phòng nào ạ?"

Lâm Thanh Vũ ngẩn ra.

Lâm mẫu nói: "Thanh Vũ, phòng con dọn xong rồi. Tiểu Hầu gia ở chung phòng với con hay là......"

Lâm Thanh Vũ hơi do dự rồi nói: "Để y ngủ phòng khách đi ạ."

Ở Hầu phủ hắn chịu thiệt ngủ ghế dài chung một phòng với Lục Vãn Thừa vì có lý do, giờ đã về nhà tất nhiên không cần ngủ chung nữa.

Lý do hắn chịu ở chung phòng với Lục Vãn Thừa ban đầu là để chặn miệng Lương thị, còn sau đó...... chắc vì quen rồi nên lười đổi chỗ khác.

Đó chẳng phải thói quen gì tốt, thế mà cũng duy trì gần cả năm.

Lâm Thanh Vũ bảo Hoan Đồng và Hoa Lộ trông coi Lục Vãn Thừa ở phòng khách, còn mình thì về phòng ngủ. Từ khi lớn lên hắn vẫn luôn ngủ ở đây mãi đến khi mặc áo cưới gả vào Hầu phủ.

Phòng đã được quét dọn tinh tươm, cách bày trí đồ đạc vẫn hệt như trong trí nhớ của hắn. Nhưng hắn cứ thấy có gì đó không đúng, nếu giữa giường và ghế dài có một tấm bình phong uyên ương nghịch nước thì......

Lâm Thanh Vũ cố ngăn mình nghĩ tiếp rồi thổi tắt nến nằm xuống ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng, Lâm phụ đã từ biệt vợ con rồi được mấy binh sĩ hộ tống đến Ung Lương. Không ai gọi Lục Vãn Thừa nhưng y vẫn tự dậy, thậm chí còn dậy sớm hơn cả Lâm Thanh Vũ để thỉnh an Lâm phụ, sau đó đi theo người Lâm gia tiễn Lâm phụ lên xe ngựa.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao hôm nay ngươi dậy sớm thế?"

"Chắc do hôm qua ngủ sớm ấy mà." Lục Vãn Thừa khoan thai đáp, "Dậy sớm không tốt à? Mất công ngươi lại chê ta ngủ nhiều."

Lâm Thanh Vũ tư lự nói: "Giờ ta đâu có chê nữa, ngươi thích ngủ bao lâu thì ngủ."

Lục Vãn Thừa nheo mắt nhìn nắng ban mai đã lâu không thấy: Sau này còn nhiều thời gian ngủ mà, giờ ngủ ít một chút cũng đâu có sao."

Lâm Thanh Vũ đứng cạnh xe lăn ngắm mặt trời mọc với y một lát rồi nói: "Vào thôi."

Lâm Thanh Hạc đã đến tuổi đi học nên ngày thường phải đến học đường. Lâm mẫu thấy Lâm Thanh Vũ hiếm khi được về nhà nên cho con út nghỉ mấy ngày để hai huynh đệ quây quần bên nhau. Ai ngờ Lâm Thanh Hạc ở nhà với ca ca cũng chẳng nhẹ nhõm hơn đi học, đọc bài viết chữ đều không thiếu.

Lục Vãn Thừa thấy một lớn một nhỏ miệt mài vất vả cũng buồn chán cầm bút vẽ vời lung tung trên giấy. Lâm Thanh Vũ nghe Lâm Thanh Hạc trả bài xong thì ngẩng đầu nhìn Lục Vãn Thừa, chỉ thấy y ngáp một cái, cầm bút định xoay nhưng bắt gặp ánh mắt hắn thì dừng lại, sau đó thản nhiên lấy từ trong áo ra một cây trâm cài tóc xoay tròn một cách điêu luyện.

Lâm Thanh Hạc thấy mới lạ nên kéo tay áo Lâm Thanh Vũ nói: "Ca ca, đệ muốn học cái này."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Không được học."

Lâm Thanh Hạc lộ ra vẻ thất vọng tràn trề. Lục Vãn Thừa nháy mắt với nó: "Không sao, tối nay ta sẽ lén dạy đệ."

Lâm Thanh Vũ: "......"

Lâm mẫu sai ma ma đến nói đã làm mấy món điểm tâm, bảo ba vị thiếu gia nghỉ giải lao một lát rồi hãy tiếp tục. Lâm Thanh Hạc háo hức hỏi: "Ca ca, đệ nghỉ được chưa ạ?"

Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Đi đi."

Lâm Thanh Hạc vui vẻ nắm tay ma ma đi. Lục Vãn Thừa hỏi: "Ngươi không đi à?"

Lâm Thanh Vũ vừa cúi đầu kiểm tra chữ Lâm Thanh Hạc mới viết vừa đáp: "Ta không đói."

Lục Vãn Thừa nhìn hắn một hồi rồi hỏi: "Thanh Vũ, tối nay ta có phải ngủ phòng khách nữa không?"

Trong lòng Lâm Thanh Vũ khẽ động: "Ngươi ở phòng khách ngủ không ngon à?"

Lục Vãn Thừa chậm rãi nói: "Cũng không hẳn." Y đang định nói tiếp thì nghe thấy Hoan Đồng bên ngoài bẩm báo: "Thiếu gia, Hồ thái y tới ạ."

Hồ thái y Hồ Cát chính là đệ tử mà Lâm phụ nói.

"Mời hắn đến tiền sảnh chờ một lát." Chính sự quan trọng nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn nhớ đến giờ uống thuốc của Lục Vãn Thừa, "Hoan Đồng, đẩy tiểu Hầu gia về phòng uống thuốc đi."

Lục Vãn Thừa lộ ra vẻ mặt phức tạp nhìn theo Lâm Thanh Vũ vội vàng rời đi. Hoan Đồng đến trước mặt y nói: "Tiểu Hầu gia, để ta đẩy ngài về phòng."

Lục Vãn Thừa im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ rồi thấp giọng nói: "Hoan Đồng, tự dưng ta thấy phiền muộn thì phải làm sao đây."

Hoan Đồng khó hiểu: "Sao tiểu Hầu gia lại phiền muộn ạ?"

Lục Vãn Thừa nghĩ ngợi rồi lưỡng lự nói: "Hình như là vì...... ta không quen ngủ một mình."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info