ZingTruyen.Info

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Thái tử, Thái tử một nước, thiên tử tương lai, muốn lấy mạng y chẳng khác gì mưu phản giết vua, một khi bại lộ chính là tội tru di cửu tộc. Họ chỉ có hai người, một người bệnh nặng sắp chết và một nam thê bị giam hãm trong thâm viện, muốn vào cung một chuyến còn khó chứ đừng nói gì đến tận Đông Cung lấy mạng Thái tử đi đâu cũng có ảnh vệ tháp tùng.

Có lẽ họ đang lấy trứng chọi đá tự tìm đường chết. Nhưng Lục Vãn Thừa muốn Tiêu Tranh chết, hắn cũng muốn Tiêu Tranh chết, thế thì cứ làm thôi. Cung nữ tiền triều còn ám sát đế vương trong lúc ngủ, vậy sao họ lại không thể lấy mạng một Thái tử cơ chứ?

Trước đó Lâm Thanh Vũ không nghĩ sẽ ra tay với Thái tử, cùng lắm hắn chỉ nhắm đến Hoàng hậu mà thôi. Thái tử không liên quan gì đến chuyện tứ hôn, cũng không nằm trong danh sách kẻ thù của hắn. Nhưng hôm nay chén rượu uống dở ở Cẩm Tú Hiên thực sự làm hắn quá buồn nôn.

Hắn là nam tử nên đương nhiên biết ánh mắt Thái tử nhìn mình có ý gì. Gả cho Lục Vãn Thừa làm nam thê thì cũng thôi đi, nếu kẻ khác dám giở trò cường thủ hào đoạt với hắn thì dù đối phương có là Thái tử một nước hắn cũng quyết không tha.

Lục Vãn Thừa còn sống, Tiêu Tranh nể mặt Nam An Hầu chắc sẽ không làm gì quá đáng. Nhưng một khi Lục Vãn Thừa chết bệnh, rất có khả năng Tiêu Tranh sẽ ra tay với hắn. Thay vì ngồi chờ chết thì tốt nhất là đánh đòn phủ đầu.

Nhìn bề ngoài hắn giúp Lục Vãn Thừa nhưng sự thật là Lục Vãn Thừa đang giúp hắn.

Cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Lâm Thanh Vũ và mùi sách thoang thoảng trên người hắn, hơi thở Lục Vãn Thừa dần chậm lại. Nhất thời ngoài tiếng mưa hai người chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau.

Mãi đến khi Hoan Đồng phát hiện cửa phòng ngủ mở toang, tiểu Hầu gia lẽ ra phải ngủ như chết trên giường lại biến mất tăm, xe lăn còn ở trong phòng mới hấp tấp chạy đến thư phòng tìm người.

Hoan Đồng thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: "Sao tiểu Hầu gia chạy đến thư phòng được thế ạ? Xe lăn cũng không ngồi......"

Lâm Thanh Vũ lấy lại bình tĩnh bảo Lục Vãn Thừa: "Ngươi không được hóng gió, để ta bế ngươi về phòng."

Trước kia đối với Lục Vãn Thừa giết người mưu tài là chuyện không thể nào. Y còn đang đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt sau khi hạ quyết tâm thì bất thình lình nghe thấy câu này, cảm xúc càng mãnh liệt hơn nhưng lại theo một cách khác. Y thảng thốt: "Ngươi bế ta......?"

"Ừ." Lục Vãn Thừa ốm yếu như vậy, tuy Lâm Thanh Vũ chưa thử bao giờ nhưng dù sao cũng là một nam tử bình thường, bế Lục Vãn Thừa đi mấy bước chẳng đáng là gì.

Lâm Thanh Vũ cầm tay Lục Vãn Thừa khoác lên vai mình: "Ôm chặt vào."

...... Còn bế công chúa nữa à?

Lục Vãn Thừa đột ngột rút tay về: "Không không không. Khụ, ta tự về được rồi."

Lâm Thanh Vũ biết ngay Lục Vãn Thừa lại nổi lòng tự ái vô dụng của nam tử: "Ngươi mà tự về chắc phải đến sáng."

Đêm hôm khuya khoắt từ phòng ngủ đến thư phòng, lúc tới đây Lục Vãn Thừa chẳng cảm thấy gì, giờ mới phát hiện quả thật một chút sức lực cũng không có, muốn đứng dậy cũng khó. Y đành phải thỏa hiệp: "Vậy để Hoan Đồng cõng ta về."

Trong phòng ngủ, cửa sổ đóng chặt ngăn cách mưa gió. Hoan Đồng hầu hạ Lục Vãn Thừa thay áo ngủ ướt sũng nước mưa. Lục Vãn Thừa nằm trên giường ấm áp khô ráo, sắc mặt vẫn tái nhợt như giấy, trong miệng còn thoang thoảng mùi máu tanh.

Hoa Lộ nấu canh gừng. Sau khi Lục Vãn Thừa nhăn nhó uống xong thì bảo Hoan Đồng và Hoa Lộ lui ra, trong phòng chỉ còn lại y và Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ mới nghe Hoa Lộ nói nàng thấy tiểu Hầu gia đã ngủ mới về phòng mình. Xem ra Lục Vãn Thừa bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ mới vội vã đến thư phòng.

Lâm Thanh Vũ ngồi cạnh giường hỏi: "Ngươi gặp ác mộng đúng không?"

"Ngươi cũng biết à." Ngữ khí Lục Vãn Thừa lại thoải mái nhẹ nhõm như mọi khi, "Ta mơ thấy ác mộng đáng sợ muốn chết."

"Ác mộng gì?"

Lục Vãn Thừa không nói lời nào mà chỉ yên lặng nhìn hắn như đang xác nhận người trước mắt vẫn đang lành lặn khỏe mạnh. Một lát sau y cười hỏi: "Lúc nãy có phải ta xấu xí nhếch nhác lắm không?"

Lâm Thanh Vũ ăn ngay nói thật: "Nhếch nhác thì có nhưng chưa đến nỗi xấu." Với tâm tính này của Lục Vãn Thừa, dù có bị hủy dung e là cũng chẳng xấu được.

Lục Vãn Thừa tặc lưỡi: "Ghét thật, ta muốn đẹp trai khi ở trước mặt ngươi mà."

Ở chung lâu ngày với Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ đã dần quen với những từ ngữ lạ lẫm mà thỉnh thoảng Lục Vãn Thừa nói ra, còn dựa theo ngữ cảnh để suy đoán điều Lục Vãn Thừa muốn diễn đạt. Từ "đẹp trai" này chắc cũng tương tự như phong lưu tiêu sái vậy.

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta thấy lúc nãy ngươi đẹp trai lắm."

Lục Vãn Thừa khẽ giật mình, sau đó từ từ chui vào chăn trùm kín mặt mình.

Sau đêm đó, âm mưu làm chuyện xấu trong thư phòng đã từ một người biến thành hai người.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hiểu biết của Lâm Thanh Vũ về Tiêu Tranh chỉ giới hạn ở hai lần gặp mặt, ấn tượng đối với y chỉ có mỗi hai chữ "ớn lạnh". Tuy Lục Vãn Thừa là biểu đệ của Tiêu Tranh trên danh nghĩa nhưng vì quanh năm bệnh liệt giường nên tiếp xúc với y không nhiều. Nhưng Lục Vãn Thừa có vẻ biết rất rõ về Tiêu Tranh, nhất là chuyện riêng tư và các chi tiết.

Lâm Thanh Vũ bảo Lục Vãn Thừa kể hết những thứ mình biết về Tiêu Tranh, Lục Vãn Thừa suy tư nửa ngày rồi nói:

"Biểu cảm thường thấy của Tiêu Tranh là "nhếch môi cười lạnh", "cười mà như không cười", "lưỡi đẩy má trong" cứ như răng bị dính rau vậy. Lúc y nói chuyện sẽ "chậm rãi", "ung dung", một lời không hợp lại nâng cằm người ta lên......" Lục Vãn Thừa nhại giọng Tiêu Tranh, "Nhìn cô đây này."

Lâm Thanh Vũ: "......"

"Bề ngoài y là Thái tử điện hạ sát phạt quả quyết, ngoan lệ vô tình. Nhưng khi ở bên người mình yêu thì y lại đỏ mắt khàn giọng nói "Hôn ta một cái, mạng ta và giang sơn đều cho ngươi hết" —— Mẹ nó ớn lạnh muốn chết, đúng là dầu mỡ lênh láng mà."

Lâm Thanh Vũ: "......"

"Đúng rồi, y còn có một đam mê là đặt biệt danh cho những người mình thích. Rõ ràng người ta có tên hẳn hoi nhưng y không chịu gọi mà cứ thích đùa bỡn gọi người ta là "nhóc con", "tiểu muội muội", "đệ đệ"......"

Lâm Thanh Vũ ngắt lời: "Đủ rồi đấy. Ngươi nói gì hữu ích hơn được không hả?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Điều hữu ích nhất ta đã nói lâu rồi mà."

Lâm Thanh Vũ nghĩ ngợi: "Tĩnh Thuần quận chúa?"

Lục Vãn Thừa búng tay một cái: "Ngươi lanh trí lắm. Thật ra đây là một câu chuyện xưa rích rồi: Lúc nhỏ Tiêu Tranh và Tĩnh Thuần quen nhau trong cung, thanh mai trúc mã, hai nhóc vô tư. Nhưng Tĩnh Thuần chỉ là một nữ quan nên đâu xứng làm hoàng tử phi, hai người chỉ có thể hẹn hò trong bí mật. Sau đó Bắc Cảnh Vương nhìn trúng Tĩnh Thuần, hai người được Thánh thượng tứ hôn. Lúc ấy Tiêu Tranh chưa phải Thái tử, vì thánh tâm mà một cái rắm y cũng không dám thả...... Ý ta nói là y không dám lỗ mãng, chỉ biết trơ mắt nhìn Tĩnh Thuần lấy chồng xa rồi tìm những người giống nàng để tự an ủi mình."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Hai người hẹn hò là bí mật mà sao ngươi biết hay vậy?"

Lục Vãn Thừa đáp: "Ta tự có cách, ngươi cứ tin ta là được rồi."

"Vậy ta giống Tĩnh Thuần ở chỗ nào?"

"Mắt. Dưới mắt trái của Tĩnh Thuần cũng có một nốt ruồi lệ. Mọi hầu quân và thị thiếp của Tiêu Tranh ít nhiều gì cũng có nét giống Tĩnh Thuần."

Lâm Thanh Vũ nói: "Vậy chỉ cần ta tự hủy mắt mình thì Tiêu Tranh sẽ mất hứng thú với ta đúng không?"

"Chắc thế." Lục Vãn Thừa đáp, "Nhưng ngươi sẽ không làm vậy đâu nhỉ, ta thích mắt ngươi lắm."

"Tất nhiên là không rồi." Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Dù ta chẳng có cảm giác gì với mặt mình nhưng ta không muốn tự hại mình chỉ vì một tên chó đâu."

Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm thì còn ý nghĩa gì nữa. Điều hắn muốn là mình không mất một sợi tóc nhìn đối phương bị giày vò sống không bằng chết, thống khổ xin tha.

Tiêu Tranh có tình cảm sâu đậm với Tĩnh Thuần quận chúa lấy chồng xa...... Họ có thể lợi dụng chuyện này để làm gì đây.

Hai người lâm vào trầm tư. Chốc lát sau một tỳ nữ ở Miên Nguyệt Các đến xin gặp Lâm Thanh Vũ vì có việc bẩm báo. Sau khi Lâm Thanh Vũ cho nàng vào, nàng nói: "Sáng nay phu nhân dẫn Nhị tiểu thư ra phủ đến lúc chạng vạng tối mới về. Di nương bảo ta đi tìm phu xe nghe ngóng mới biết phu nhân và Nhị tiểu thư đã vào cung, còn mang theo không ít quà cáp hậu hĩ. Sau đó ta lại tìm quản sự kho, quản sự nói phu nhân không lấy gì trong kho cả, chắc những lễ vật kia đều là đồ hồi môn của phu nhân."

"Biết rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Ngươi thay ta về cảm tạ di nương nhé, nàng thật cẩn thận."

Lần này vào cung Lương thị và Lục Niệm Đào hiển nhiên không muốn phô trương. Ba người họ chỉ mới vào cung thỉnh an và tạ ơn Hoàng hậu cách đây không lâu, Hoàng hậu còn phớt lờ hai mẹ con bọn họ. Lần này vào cung chẳng lẽ để lấy lòng Hoàng hậu?

Nghe Lâm Thanh Vũ nói ra ý nghĩ của mình, Lục Vãn Thừa nói: "Lương thị gả vào Hầu phủ đâu phải một hai năm, nếu bà ta được lòng Hoàng hậu thì đã được từ lâu rồi chứ cần gì chờ đến bây giờ."

Lâm Thanh Vũ gật đầu đồng tình: "Không phải lấy lòng Hoàng hậu chính là lấy lòng người khác."

"Trong cung cũng không phải chỉ có mình Hoàng hậu là chủ tử."

Mệnh phụ vào cung ngoại trừ đến cung Phượng Nghi thỉnh thoảng còn thỉnh an vấn an các cung phi được sủng ái. Hai người liếc nhau rồi đồng thanh: "Trần quý phi."

Lâm Thanh Vũ nhớ lại ánh mắt Lương thị và Lục Niệm Đào nhìn Thái tử ở cung Phượng Nghi hôm đó. Lương thị đã mất lòng tin của phu quân, quyền lực quản gia sa sút, con trai lại tuyệt hậu. Thấy hết đường sống ở Hầu phủ nên bà ta buộc lòng phải tìm chỗ dựa bên ngoài.

Hoàng hậu ghét bỏ thân phận vợ sau của bà ta nên đương nhiên sẽ không giúp. Trong hậu cung ngoài Hoàng hậu ra thì người có quyền thế nhất chính là mẹ đẻ Thái tử, Trần quý phi. Nam An Hầu trong triều luôn kín đáo thận trọng, độc lai độc vãng không bao giờ cấu kết bè phái, nếu ông biết Lương thị lấy lòng Trần quý phi chắc chắn sẽ giận tím mặt, vì vậy bọn họ chỉ dám đi lén.

Đông Cung của Thái tử, cung Phượng Nghi của Hoàng hậu, cung Trường Lạc của Trần quý phi...... Cùng với Lương thị và Lục Niệm Đào.

"Vãn Thừa." Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói, "Ta muốn về Lâm phủ một chuyến."

Lục Vãn Thừa hỏi ngay: "Ừ, khi nào?"

"Bây giờ."

"Ta đi với ngươi."

Lâm Thanh Vũ định viện cớ sức khỏe y hiện giờ không tiện ra ngoài thì nghe Lục Vãn Thừa nói: "Đúng lúc để nhạc phụ đại nhân nhìn xem ta còn bao nhiêu thời gian nữa."

Lâm Thanh Vũ chần chừ giây lát rồi gật đầu.

Sức khỏe Lục Vãn Thừa đã sắp vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn. Dù hắn có tài năng đến đâu cũng thật sự không biết...... phải làm gì bây giờ.

Trong thiên hạ hắn chỉ biết hai người có y thuật cao hơn mình là ân sư và phụ thân. Đơn thuốc kéo dài tính mạng Lục Vãn Thừa là do phụ thân hắn cho. Nói không chừng phụ thân còn có cách khác giúp Lục Vãn Thừa tranh thủ thêm chút thời gian.

Ở các vọng tộc, thê tử muốn đưa phu quân về nhà ngoại phải được chủ mẫu cho phép. Hiện giờ ngoài Nam An Hầu Lâm Thanh Vũ chính là người quản lý Hầu phủ, hắn muốn đi đâu không cần bẩm báo với bất kỳ ai. Nhưng muốn đưa Lục Vãn Thừa về Lâm phủ ở mấy ngày vẫn phải xin phép Nam An Hầu cho có lệ. Hắn nói muốn dẫn Lục Vãn Thừa về Lâm phủ chữa bệnh, Nam An Hầu biết y thuật của Lâm viện phán không ai địch lại nên lập tức gật đầu đồng ý.

Thế là Lâm Thanh Vũ dẫn Lục Vãn Thừa, Hoan Đồng và Hoa Lộ về Lâm phủ.

Lần này hắn về nhà quá đột ngột khiến cha mẹ và ấu đệ vừa mừng rỡ vừa bất ngờ. Lâm Thanh Hạc vẫn còn nhớ đại ca ca Lục Vãn Thừa mới gặp một lần, hồn nhiên vô tư nói: "Vãn Thừa ca ca gầy quá nha."

Lâm mẫu biến sắc. Lục Vãn Thừa ngồi trên xe lăn cười: "Tiểu Thanh Hạc cũng cao lên nhiều quá nha."

Lâm Thanh Hạc thẹn thùng nấp sau lưng mẫu thân. Vì là huynh đệ ruột nên Lâm Thanh Hạc khá giống Lâm Thanh Vũ. Nhìn nó Lục Vãn Thừa chợt thấy vui vẻ như đang nhìn Lâm Thanh Vũ lúc còn bé.

Lâm mẫu thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Các con về thật đúng lúc, trễ hơn chút nữa thì phụ thân con đã đi mất rồi."

"Đi?" Lâm Thanh Vũ nhìn sang Lâm phụ, "Phụ thân đi đâu ạ?"

Lâm phụ đáp: "Ung Lương."

Ung Lương nằm ở phía Tây Bắc Đại Du, giáp ranh với Tây Hạ. Tây Hạ vốn là nước chư hầu của Đại Du, mấy năm nay dần lớn mạnh nên mưu đồ phản loạn để thoát khỏi sự khống chế của Đại Du và thế chỗ vào đó.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Biên giới Tây Bắc đang có chiến tranh, sao giờ phụ thân phải đi Ung Lương ạ?"

Lâm phụ nghiêm túc nói: "Nửa tháng trước Cố đại tướng quân trên chiến trường không may trúng tên độc, sau khi nhổ tên ra vẫn chưa khử hết độc, quân y và danh y Ung Lương đều bó tay chịu thua. Có người dâng sớ nói Cố đại tướng quân vì trúng độc mà ngày càng suy yếu, còn chậm trễ nữa thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Thánh thượng lệnh cho ta lập tức khởi hành đi cả ngày lẫn đêm tới Ung Lương chữa trị cho Cố đại tướng quân."

Bản thân Lục Vãn Thừa cũng sắp chết tới nơi nên chẳng còn hơi sức quan tâm đến tính mạng người khác: "Ung Lương cách kinh thành xa như vậy, dù ngựa chạy không dừng vó thì ít nhất cũng phải mất nửa tháng, có tới kịp không ạ?"

Lâm phụ thở dài: "Chỉ mong Cố đại tướng quân ở hiền gặp lành thôi."

Là con của ông, Lâm Thanh Vũ ích kỷ không muốn phụ thân đến nơi chiến loạn vào lúc này. Nhưng người sống trên đất của vua đều là thần dân, họ đã sống ở Đại Du thì cả đời phải cúi đầu trước hoàng quyền. Hơn nữa Cố đại tướng quân...... cũng là người đáng cứu.

Lâm Thanh Vũ nói: "Xin phụ thân vạn sự cẩn thận, ngàn vạn bảo trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info