ZingTruyen.Info

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Lâm Thanh Vũ từ chối dứt khoát, còn nhắc đến chuyện Nam An Hầu. Phan thị vừa kính vừa sợ con trai của ân nhân cứu mạng nên không dám nhiều lời, vội vàng bỏ qua việc này để lảng sang chuyện tiếp đãi Trung thu.

Lâm Thanh Vũ nghe câu được câu mất. Hắn đã sơ suất không nghĩ tới việc này. Lục Kiều Tùng mất khả năng nối dõi tông đường thì tất nhiên Nam An Hầu sẽ chuyển hướng sang Lục Vãn Thừa. Tuy Lục Vãn Thừa bệnh tật triền miên nhưng nếu gắng gượng cũng không phải không được.

Buổi tối Lục Vãn Thừa tắm xong về phòng mới phát hiện Lâm Thanh Vũ nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, lập tức có linh cảm không lành: "Sao thế?"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Dạo này ngươi thế nào?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Ngày nào ngươi cũng bắt mạch cho ta mà, ta thế nào ngươi phải rõ hơn ta chứ."

"Không phải ta hỏi bệnh tình của ngươi." Lâm Thanh Vũ dời mắt xuống chỗ nào đó rồi hất cằm hỏi, "Nó...... còn lên nữa không?"

Nói đến đây Lục Vãn Thừa lập tức ỉu xìu, trong mắt lộ vẻ ấm ức: "Ta toàn uống thuốc ngươi chế, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta nữa à."

Tác dụng phụ của thuốc chỉ là tạm thời, y ngừng thuốc mấy ngày hoặc Lâm Thanh Vũ ghim cho y mấy châm là có thể khôi phục lại. Nói cách khác thì y có được hay không đều tùy thuộc vào Lâm Thanh Vũ.

Ban đầu y còn cảm thấy mình bị sỉ nhục, sau đó lại dần buông xuôi. Đúng như Lâm Thanh Vũ nói, dù sao y cũng chẳng cần dùng tới, không được thì thôi, giãy dụa chỉ thêm mệt người.

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Vậy khi nào ngươi muốn dùng thì cứ tới tìm ta, ta sẽ châm cứu cho ngươi."

Lục Vãn Thừa kỳ quái: "Sao ta lại muốn dùng chứ?"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng thốt ra mấy chữ: "Nối dõi tông đường, kéo dài hương hỏa."

Lục Vãn Thừa là người thông minh, nói đến đây chắc y đã hiểu. Quả nhiên Lục Vãn Thừa cười toe toét: "Thì ra là thế, Thanh Vũ của chúng ta bị gọi tới nói chuyện rồi à."

Lâm Thanh Vũ không rảnh quanh co lòng vòng với y: "Ngươi có muốn nạp thiếp không?"

Thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Thanh Vũ, bốn chữ "đương nhiên không muốn" ra đến miệng Lục Vãn Thừa lại bị y nuốt xuống, giả vờ khó xử nói: "Muốn, mà cũng không muốn lắm."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Nói tiếng người đi."

"Thật không dám giấu giếm, ta sống gần hai mươi năm mà ngay cả tay nữ tử cũng chưa từng nắm. Trước khi chết nếu được ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng hình như cũng tốt nhỉ?"

A, mấy ngày trước còn khen hắn không chứa người trong phòng, tương lai có hy vọng, hôm nay đã muốn ôm nhuyễn ngọc ôn hương.

Đồ chó.

Lâm Thanh Vũ đang định mỉa mai thì lơ đãng thấy khóe miệng đối phương nhếch lên, trong lòng cười lạnh. Rõ ràng Lục Vãn Thừa cố ý, nếu nghiêm túc hắn sẽ thua ngay.

Lâm Thanh Vũ bình thản hỏi: "Vậy ngươi thích kiểu nữ tử thế nào? Ngươi nói đi, ta sẽ chọn giúp ngươi."

Lục Vãn Thừa thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra một câu trả lời nông cạn: "Ngoại hình đẹp, tính tính tốt, không hung dữ với ta."

"Biết rồi," Lâm Thanh Vũ nói, "Mai ta sẽ chọn cho ngươi một người, ngủ đi."

Lục Vãn Thừa mờ mịt: "Cứ thế mà ngủ à?"

"Không thì sao? Ngươi muốn nói gì nữa?"

Lục Vãn Thừa hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi vọng qua bình phong: "Thanh Vũ, chắc không phải ngươi sẽ nạp thiếp cho ta thật đấy chứ? Theo lý mà nói ta là phu quân ngươi đấy nhé."

Lâm Thanh Vũ đùa cợt: "Phu quân? Ta lấy đâu ra phu quân. Ta chỉ có một huynh đệ khác họ thôi, ta đang tìm tẩu tử cho mình đấy chứ. Sau này con ngươi còn phải gọi ta một tiếng "Lâm thúc" nữa kìa."

Lục Vãn Thừa đấm ngực dậm chân: "Ngươi đừng nhắc tới chuyện huynh đệ kết nghĩa nữa được không?"

"Sao không nhắc." Lâm Thanh Vũ chế nhạo, "Lúc ấy ai hò hét đòi kết nghĩa kim lan xưng huynh gọi đệ với ta ấy nhỉ."

Lục Vãn Thừa ngạt thở: "Vậy ta hối hận rồi. Dù sao lúc ấy chúng ta cũng đâu có uống máu ăn thề, đừng tính được không?"

"Không được, một ngày làm huynh, cả đời làm huynh."

"Theo lời ngươi nói thì một đêm phu thê tình nghĩa trăm năm đấy nhé."

"Đúng là thế thật," Lâm Thanh Vũ phũ phàng vạch trần, "Nhưng lúc đó ngươi có bái đường với ta đâu."

Lục Vãn Thừa bị hắn chẹn họng nói không nên lời, ôm gối đầu nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó sao không đến sớm hơn một ngày chứ......"

Sau đó Lục Vãn Thừa đích thân đến tìm Nam An Hầu. Không rõ hai người nói gì trong thư phòng mà Nam An Hầu nhốt mình ở từ đường cả đêm, tóc lại bạc nhiều thêm. Chuyện Lục Vãn Thừa nạp thiếp đành phải bỏ ngỏ.

Trung thu sắp tới, mùa hè nóng bức đã gần qua đi. Trong sân hoa quế nở rộ, đồ mặc hè đã mỏng nhưng không khoác thêm áo, tựa như làm vậy có thể níu chân mùa hè lâu thêm chút nữa.

Xuân sinh thu chết, xưa nay thu buồn tịch liêu, tâm tình Lâm Thanh Vũ cũng bị ảnh hưởng nên mấy ngày nay cảm xúc sa sút, gặp ai cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cả ngày tự nhốt mình trong thư phòng, đồ ăn Hoa Lộ đưa đến cho hắn nửa ngày vẫn còn nguyên.

Lâm Thanh Vũ rất ghét mình như vậy, hắn biết tinh thần sa sút cũng vô ích, tiếc là hắn không thể làm gì để giải tỏa cảm xúc ngột ngạt này.

Hắn đang nhìn sách ngẩn người thì cửa vang lên cọt kẹt, Lục Vãn Thừa bưng một khay điểm tâm vào thư phòng cười nói: "Thanh Vũ, xem ta mang món ngon gì cho ngươi này."

Lâm Thanh Vũ nói: "Cám ơn, để đó đi."

Lục Vãn Thừa bất mãn: "Qua loa quá vậy, ngươi còn chẳng thèm nhìn nữa."

Lâm Thanh Vũ ngẩng lên trông thấy bánh quế mới ra lò, chắc được làm từ hoa quế trong sân. "Thấy rồi, ra ngoài đi."

Lục Vãn Thừa vẫn đứng im. Lâm Thanh Vũ biết y đang nhìn mình nhưng hắn thực sự không có tâm trạng đáp lại. Hắn cố tiếp tục đọc sách, chỉ là cảm giác tồn tại của người nào đó quá mạnh khiến hắn không cách nào tập trung tinh thần. Hắn nhắm mắt lại rồi ngước lên hỏi: "Ngươi còn chuyện gì không?"

Lục Vãn Thừa nói khẽ: "Thanh Vũ, ngươi đang bực bội."

Ngữ khí hoàn toàn khẳng định.

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Ta không bực." Cũng không phải khẩu thị tâm phi mà thật sự bây giờ hắn không hề bực bội, chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện thôi.

"Ta ngủ nhiều quá làm ngươi giận à?" Lục Vãn Thừa đứng cạnh Lâm Thanh Vũ cúi đầu nhìn hắn, "Vậy ta không ngủ nữa nhé?"

Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Ngươi? Không thể nào."

Lục Vãn Thừa cũng tự hiểu rõ mình: "Hình như là không thể thật. Vậy phải làm gì ngươi mới vui lên đây?" Lục Vãn Thừa ngồi xuống bên cạnh rồi tựa cằm lên bàn nhìn hắn, "Hay là ta cho ngươi sờ cơ bụng nhé? À nhầm, giờ ta đâu có cơ bụng...... Vậy ta cho ngươi sờ đầu một cái nhé?" Nói xong y thò đầu tới.

Lâm Thanh Vũ một tay che mắt mình, một tay đẩy Lục Vãn Thừa ra: "Để ta ở một mình được không?"

Lục Vãn Thừa miễn cưỡng nói: "Thôi được, vậy ngươi nhớ ăn chút gì nhé."

Lục Vãn Thừa vừa ra khỏi thư phòng thì Hoan Đồng lập tức đón đường: "Tiểu Hầu gia, sao rồi ạ?"

Lục Vãn Thừa lắc đầu.

Hoan Đồng sốt ruột: "Rốt cuộc thiếu gia bị sao vậy, cả ngày nay hắn chẳng chịu ăn gì cả."

Lục Vãn Thừa nghĩ ngợi rồi nói: "Chắc không phải tại ta đâu, nếu không lúc nãy hắn đã bảo ta biến đi rồi. Mà này, khi nào mới có kết quả thi Thái y thự?"

Hoan Đồng bừng tỉnh đại ngộ: "Hôm nay ạ!"

"Quả nhiên," Lục Vãn Thừa quay đầu nhìn bóng dáng gầy gò bên cửa sổ, "Ca này khó đây, chắc không dỗ được đâu."

Hoan Đồng lo lắng: "Vậy phải làm sao ạ?"

"Không dỗ được thì thôi chứ biết sao giờ," Lục Vãn Thừa lười biếng nói, "Về ngủ cái đã."

Hoan Đồng thất vọng: "Tiểu Hầu gia sao lại thế chứ, mới thấy khó đã đầu hàng."

Lục Vãn Thừa cốc đầu Hoan Đồng: "Tin ta đi, giờ thiếu gia của ngươi chỉ muốn ở một mình thôi, chúng ta đừng làm phiền hắn nữa. Ta tin hắn sẽ tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình."

Nghe tiếng bước chân hai người đi xa, Lâm Thanh Vũ thở phào một hơi.

Trước kia mỗi lần gặp chuyện phiền lòng chỉ cần đọc sách thuốc là Lâm Thanh Vũ có thể tĩnh tâm lại. Nhưng giờ hắn cố gắng tập trung nhìn từng chữ trên sách mà vẫn thất bại, bồn chồn bứt rứt đứng ngồi không yên, chẳng biết tâm trí đã bay đến nơi nào.

Lâm Thanh Vũ một mình ra khỏi Lam Phong Các rồi lang thang vô định trong phủ. Đình đài ngập lá rụng, ngỡ ngàng biết thu tới. Khi hắn mới vào Hầu phủ trời còn có tuyết rơi, trong phòng đốt lò than. Thế mà chớp mắt đã qua hơn nửa năm.

Nam An Hầu thường xuyên vắng nhà, Lương thị và Lục Kiều Tùng đóng cửa dưỡng bệnh, Lục Niệm Đào mệt mỏi chạy tới chạy lui chăm sóc cho hai người nên hiếm khi lộ diện. Bất tri bất giác hắn trở thành chủ tử thật sự của Hầu phủ. Người hầu gặp hắn vừa kính vừa sợ, dường như chẳng còn ai nhớ đến nỗi hèn mọn khuất nhục khi hắn lấy thân phận nam tử gả vào Hầu phủ xung hỉ nữa.

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn bức tường đỏ thắm cao chót vót, tựa như còn nghe thấy tiếng rao hàng lanh lảnh bên ngoài. Trước cổng Thái y thự cách Hầu phủ bốn dãy phố không biết đang náo nhiệt đến mức nào. Những đồng môn ngày xưa của hắn, những kẻ thua kém hắn, ghen ghét hắn phải chăng đang đứng trước bảng, vừa háo hức vừa hồi hộp tìm kiếm tên mình.

Nếu hắn không động lòng trắc ẩn với Lục Vãn Thừa, không kéo dài tính mạng y thêm nửa năm thì giờ khắc này hắn đang ở đâu.

Gió thu phất qua, Lâm Thanh Vũ xòe tay ra để hoa quế thơm ngát rơi vào lòng bàn tay, âm thầm cầu nguyện ——

Hắn sẵn sàng ăn chay bảy ngày để những kẻ mình ghét thi rớt.

Không sai, lòng hắn nhỏ nhen vậy đấy, không thể chịu được kẻ mình ghét sống tốt hơn mình.

Tưởng tượng ra vẻ mặt Đàm Khải Chi sau khi thi rớt, tâm trạng Lâm Thanh Vũ khá hơn hẳn. Sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã, hắn quay lại thấy Hoan Đồng chạy thở không ra hơi: "Thiếu gia có tin vui đây ạ!"

"Ta thì có tin vui gì chứ."

"Đàm, Đàm Khải Chi thi rớt rồi!"

Lâm Thanh Vũ sững sờ.

Hoan Đồng hớn hở nói: "Ngoài Đàm Khải Chi còn có Vương công tử nói ngài giống nữ nhân và Lương công tử nói xấu ngài thi cử gian lận nữa...... Mấy người thiếu gia ghét toàn thi rớt cả! Chẳng lẽ không phải tin vui sao?"

Lúc này Lâm Thanh Vũ mới kịp phản ứng: "Ngươi đến Thái y thự à?"

"Vâng, ta vừa đi xem kết quả thi Thái y thự."

"Ai bảo ngươi đi?" Lâm Thanh Vũ hỏi xong trong lòng đã có ngay đáp án.

"Tiểu Hầu gia ạ," Hoan Đồng nói, "Y nói chắc thiếu gia sẽ thích nghe tin này."

Tâm tình Lâm Thanh Vũ cực kỳ phức tạp. Tại sao ngay cả ý nghĩ ác độc này của hắn mà Lục Vãn Thừa cũng biết? Rốt cuộc y là ai?

Lâm Thanh Vũ phủi sạch hoa quế trong tay: "Về thôi."

Trở lại Lam Phong Các, Lâm Thanh Vũ vô thức tìm kiếm bóng dáng Lục Vãn Thừa. Người không thấy mà chỉ nghe một tiếng huýt sáo du dương như oanh hót.

Nhìn lại thì thấy Lục Vãn Thừa đang ngồi dựa lưng vào lan can dưới mái hiên, tư thái vẫn thoải mái lười biếng như trước. Bắt gặp ánh mắt Lâm Thanh Vũ, Lục Vãn Thừa thả tay xuống khỏi môi, trong giọng nói mang theo ý cười: "Về rồi à, mau ăn cơm thôi."

Thiếu niên dựa vào lan can dưới hiên mỉm cười nhìn phàm trần không biết u sầu.

Lâm Thanh Vũ nghĩ thầm mình từ bỏ kỳ thi ba năm một lần để đổi lấy nửa năm tuổi thọ cho người trước mắt, nghĩ thế nào hắn cũng bị thiệt thòi.

May mà Lục Vãn Thừa huýt sáo không tệ, hình như...... cũng chẳng thiệt thòi lắm.

Lâm Thanh Vũ nhoẻn miệng cười, nụ cười như ánh trăng bàng bạc: "Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info