ZingTruyen.Com

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Trong Thanh Đại Các, Thường Ương bắt mạch cho Lục Kiều Tùng, kết quả chẩn bệnh hệt như của Lâm Thanh Vũ. Nhưng y không thẳng thắn như Lâm Thanh Vũ mà chỉ nói: "Lục Tam thiếu gia mệt nhọc quá độ, dạo này còn uống nhiều rượu nên dạ dày mới khó chịu. May mà Tam thiếu gia trẻ trung khỏe mạnh, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, ăn uống thanh đạm, thanh tâm quả dục thì mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn thôi."

Lục Niệm Đào mỉm cười: "Làm phiền Thường đại phu rồi."

"Vậy ta sẽ kê đơn thuốc."

Lục Niệm Đào gật đầu rồi vờ như lơ đãng hỏi: "Lúc nãy ta nghe Thường đại phu gọi đại tẩu ta là sư huynh đúng không?"

Thường Ương thoáng chần chừ rồi đáp: "Không giấu gì Nhị tiểu thư, thiếu quân của quý phủ và tại hạ học chung một thầy. Nhưng lâu rồi chúng ta chưa liên lạc với nhau."

Lục Niệm Đào cười nói: "Thì ra còn có chuyện trùng hợp như vậy, bảo sao Thường đại phu gặp đại tẩu ta lại vui vẻ đến thế."

Thường Ương: "......"

Thường Ương kê đơn thuốc rồi cáo từ, Lục Niệm Đào nói: "Thường đại phu đã là sư đệ đồng môn với đại tẩu thì sao không đến Lam Phong Các thăm đại tẩu rồi hãy đi?"

Thường Ương nhớ lại lúc nãy Lâm Thanh Vũ bảo mình lát nữa trò chuyện tiếp nên cũng không từ chối: "Đa tạ ý tốt của Nhị tiểu thư."

Lục Niệm Đào sai người đưa Thường Ương đến Lam Phong Các rồi đi tìm đại phu khác kê đơn bốc thuốc. Sau đó nàng tự tay hầm tổ yến đưa tới cho Nam An Hầu được nghỉ phép mà vẫn miệt mài bận rộn với đống công văn. Nhân lúc tâm tình Nam An Hầu thoải mái, nàng nhắc đến Lục Kiều Tùng bị bệnh liệt giường rồi lại nói mẫu thân vì chuyện này mà lo âu chẳng màng ăn uống, người gầy rộc hẳn đi, tội nghiệp Tam đệ lúc mê sảng luôn miệng gọi "mẫu thân".

Nam An Hầu nghe vậy thì không khỏi động lòng trắc ẩn. Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ vụ quà mừng thọ Trần quý phi, Lương thị vẫn đang đóng cửa hối lỗi, an phận thủ thường. Dù sao bà ta cũng là chính thê Hầu môn, là đích mẫu của ba đứa con nên vẫn phải cho bà ta chút thể diện.

"Mẫu thân con dưỡng bệnh lâu vậy chắc cũng đỡ nhiều rồi." Nam An Hầu lạnh nhạt nói, "Nhưng giờ sức khỏe nàng kém, chuyện quản gia không cần nàng lo nữa."

Lương thị vừa hết cấm túc thì lập tức đến Thanh Đại Các. Sau khi biết được nguyên nhân bệnh thật sự của Lục Kiều Tùng, bà ta giận điên người: "Lúc con thi rớt bị Hầu gia trách mắng thế nào con quên rồi à? Còn dám bén mảng đến thanh lâu tầm hoan tác nhạc nữa, con muốn bị đám yêu tinh lẳng lơ kia hút khô hay sao!"

Lục Kiều Tùng là người đọc sách, bị mẹ ruột chỉ vào mũi mắng thì thẹn quá hóa giận nói: "Con vốn chẳng bị sao cả, đều tại Lâm Thanh Vũ kia thêm mắm dặm muối, trước mặt người hầu nói con...... Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, thù này không báo con thề không làm người!"

"Đừng nói nữa." Lục Niệm Đào trấn tĩnh nói, "Giờ mẫu thân đã hết cấm túc, đây là chuyện tốt."

"Hết cấm túc thì sao chứ." Lương thị than thở, "Giờ phụ thân con không tin ta, nhà ngoại con lại chẳng nhờ cậy được gì. Từ sau lần trước phụ thân con không còn ghé phòng ta nữa, chắc toàn đến Miên Nguyệt Các thôi."

Lục Niệm Đào bất đắc dĩ: "Mẫu thân, con đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, một thiếp thất không con không cái chẳng có bất kỳ uy hiếp gì với ngài cả. Trái lại đại tẩu...... Hiện giờ trong phủ việc nhỏ do Phan thị lo liệu còn việc lớn đều nằm trong tay đại tẩu. Mẫu thân muốn giành lại quyền quản gia thì phải đặt trọng tâm vào đại tẩu chứ."

Lục Kiều Tùng căm hận nói: "Ta thật sự không hiểu nổi Lâm Thanh Vũ là nam thê xung hỉ, phụ thân chỉ là viện phán Thái y viện hàng ngũ phẩm, sao các ngươi lại bị hắn hại ra nông nỗi này?"

Lục Niệm Đào nhìn Lương thị: "Con cũng muốn hỏi lắm đây. Mẫu thân, ngài và Lưu ma ma làm mấy chuyện kia sao không nói trước với con?"

Lương thị biết con gái mình cực kỳ thông minh nên đành chịu lép vế trước mặt nàng: "Ta, ta sợ con lo lắng mà."

"Nếu ngài chịu nói sớm thì con đã cản rồi. Con có hỏi Trương đại phu, hắn nói đại ca sẽ không sống đến sang năm, chúng ta chờ được mà, ngài sốt ruột gì chứ? Giờ thì hay rồi, ngay cả nhà cũng không được quản, còn làm phụ thân mất lòng tin nữa. Đại ca đi xong vẫn còn Phan thị và đại tẩu, ngài làm sao một tay che trời được đây."

Lương thị nghĩ lại cũng cảm thấy lúc đó mình bị Lưu ma ma xúi giục làm đầu óc mụ mẫm. Lục Kiều Tùng nói: "Việc đã đến nước này tỷ trách mẫu thân thì có ích lợi gì. Chi bằng nghĩ cách giành lại quyền quản gia đi. Một tháng chỉ có ba trăm lượng sao đủ xài được."

Lục Niệm Đào nghĩ ngợi rồi nói: "Con có một cách, có thể thử xem sao."

Lương thị vội hỏi: "Cách gì?"

Lục Niệm Đào chậm rãi nói: "Bệnh của Tam đệ cứ tiếp tục để Thường đại phu trông nom đi."

Trong phòng ngủ Lam Phong Các, Lâm Thanh Vũ cầm bút viết một đơn thuốc. Lục Vãn Thừa sắp ngủ hé mắt ra muốn ngắm mỹ nhân rồi ngủ tiếp.

"Ngươi đang viết gì vậy?"

"Phương thuốc."

Lục Vãn Thừa ngây người: "Hả? Ngươi lại cho ta uống thuốc mới nữa à? Lần này là thuốc gì thế?"

Lâm Thanh Vũ nheo mắt: "Thuốc kích dục."

Lục Vãn Thừa: ?

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Tam đệ ngươi bảo vì ngươi không thỏa mãn được ta nên ta mới nói xấu hắn bị hư thận đấy."

Lục Vãn Thừa: ???

Đúng lúc này giọng Hoa Lộ vang lên cắt ngang dấu chấm hỏi của Lục Vãn Thừa. Nàng nói có một đại phu họ Thường xin gặp thiếu quân, giờ đang chờ trong sân.

"Sư đệ ta đấy," Lâm Thanh Vũ nói, "Ta ra gặp y, ngươi ngủ trưa đi."

Lục Vãn Thừa chậm chạp nói: "Ờ, được thôi."

Y nhắm mắt lại, không hiểu sao đã hết buồn ngủ. Hoa Lộ rón rén tới cạnh giường định sửa chăn cho y, bất thình lình nghe thấy y gọi: "Hoa Lộ."

Hoa Lộ giật nảy mình: "Thiếu gia? Ngài vẫn chưa ngủ sao ạ. Bình thường giờ này theo lời thiếu quân nói thì thiếu gia đã ngủ như hôn mê mới đúng."

Lục Vãn Thừa ngồi dậy ôm gối hỏi: "Ngươi đổi gối đầu của ta thành màu xanh lá từ lúc nào thế? Làm ta cứ có cảm giác trên đầu mình xanh biếc."

"Vậy thiếu gia thích gối màu gì để ta đổi cho ngài."

Lục Vãn Thừa nhìn ra cửa sổ trầm ngâm: "Để ta nghĩ xem."

Lâm Thanh Vũ đến tiền sảnh tiếp Thường Ương. Trong mấy sư huynh đệ, Lâm Thanh Vũ và Thường Ương vào sư môn cùng năm nên thân nhau hơn các sư huynh đệ khác một chút. Giờ gặp lại sau hai năm xa cách, nhìn thiếu niên trước mặt cao lên thấy rõ và đen sạm hơn, lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình đã khác xưa nên Lâm Thanh Vũ không khỏi ngậm ngùi.

"Sư đệ cao hơn......" Lâm Thanh Vũ im bặt, nhớ lại người nào đó gọi "Cao sư đệ" thì đột nhiên không nói tiếp được nữa, thậm chí còn muốn cười.

Lục Vãn Thừa chẳng làm được bao nhiêu chính sự mà chỉ giỏi tẩy não người ta thôi.

Thường Ương không hề hay biết sự chú ý Lâm Thanh Vũ dành cho mình đã bị xao lãng, y nhìn Lâm Thanh Vũ thật sâu, cảm xúc dâng trào trong lòng.

Dáng vẻ sư huynh vẫn hệt như trong trí nhớ của y, da trắng hơn tuyết, giọng nói lạnh lùng. Rõ ràng là nam tử mà khuôn mặt lại có thể dùng hai chữ "lãnh diễm" để hình dung. Chỉ tiếc đời lắm trái ngang, mới hai năm mà sư huynh y luôn nhớ thương đã trở thành nam thê của tiểu Hầu gia bệnh tật, thật khiến người ta chua xót.

Nếu y biết sau này sư huynh sẽ thành vợ người ta thì y đã sớm ra tay chứ tội gì phải kìm nén bao năm nay.

So với y Lâm Thanh Vũ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Sư đệ đến kinh thành lúc nào?"

Trong lòng Thường Ương ngổn ngang trăm mối: "Cuối năm ngoái đệ bái biệt sư phụ về Lâm An đón năm mới với cha mẹ, sau đó ngựa không dừng vó chạy đến kinh thành. Đầu tiên đệ đến Lâm phủ tìm huynh nhưng phụ thân huynh nói huynh đã......"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sư phụ vẫn khỏe chứ?"

"Sư phụ càng già càng dẻo dai, nhàn vân dã hạc. Chỉ có sư huynh......" Thường Ương hạ giọng, trong mắt khó giấu tình cảm, "Sư huynh, đệ biết huynh bị ép buộc. Vì thánh chỉ nên huynh mới không thể không gả."

Lâu ngày gặp lại nên Lâm Thanh Vũ không muốn nhắc chuyện này với sư đệ: "Đừng nói nữa."

Thường Ương phớt lờ hắn: "Chẳng ai hiểu sư huynh hơn đệ cả. Đệ biết rõ chí hướng của sư huynh, biết sư huynh lưu lạc đến tận đây, mấy ngày mấy đêm đệ không sao chợp mắt được."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Sư đệ."

"Đệ đã nghĩ ra cách rồi, đệ muốn dẫn huynh rời khỏi Hầu phủ. Chúng ta sẽ lại như xưa, cùng nhau du lịch khắp nơi......"

Lâm Thanh Vũ đang định ngắt lời y thì một giọng nam vang lên: "Các ngươi đang nói gì thế, cho ta tham gia được không, ta cũng muốn nghe nữa."

Hai người nhìn lại thì thấy Lục Vãn Thừa ăn mặc chỉn chu rất ra dáng vọng tộc lịch sự tao nhã: "Thanh Vũ, không giới thiệu à?"

Lâm Thanh Vũ chợt thắc mắc tại sao Lục Vãn Thừa chịu xuống giường vào giờ này. "Sư đệ, đây là tiểu Hầu gia. Tiểu Hầu gia, đây là sư đệ ta."

Giới thiệu đơn giản rõ ràng không thừa một chữ.

Thường Ương chắp tay nói: "Chào tiểu Hầu gia."

Lục Vãn Thừa chẳng chút khách khí cười nói: "Chào sư đệ."

Trong mắt Thường Ương lộ vẻ kỳ quái rồi cười nói: "Tiểu Hầu gia tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé," y nhìn sang Lâm Thanh Vũ bên cạnh, "Ngày xưa ta và sư huynh cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh đệ rất thân thiết. Đã lâu không gặp nên lỡ nói nhiều một chút. Quấy rầy tiểu Hầu gia sao ạ?"

Tình huynh đệ thân thiết? Hừ, ngươi tưởng ông đây ít đọc thoại bản nên không biết sư huynh là nghề nghiệp có nguy cơ cao à?

Cùng là nam hồ ly ngàn năm, ở đây chơi trò liêu trai gì chứ.

Lục Vãn Thừa mỉm cười: "Hiểu lầm? Ta có gì để hiểu lầm đâu, sư đệ tuyệt đối đừng hiểu lầm ta sẽ hiểu lầm."

Có mặt Lục Vãn Thừa tất nhiên Thường Ương không thể tiếp tục đề tài ban nãy. Y nói: "Phải rồi sư huynh, khi sư tôn du lịch ở Nam Hải đã phát hiện một loại thuốc có tác dụng thần kỳ với bệnh lao đấy."

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ hơi dịu lại: "Nói nghe xem nào."

Bàn về y thuật Lục Vãn Thừa không có cơ hội xen vào. Y cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao người ngồi chung ghế chủ nhà chậm rãi thưởng thức trà với Lâm Thanh Vũ chính là y. Những lúc thế này càng phải thể hiện mình hào phóng rộng lượng mới được.

Chờ hai người trò chuyện xong, Lục Vãn Thừa nhiệt tình mời Thường Ương ở lại dùng bữa. Thường Ương thấy sự tồn tại của mình chẳng mảy may ảnh hưởng đến Lục Vãn Thừa mà trái lại còn làm mình gượng gạo không vui, thế là dù không nỡ xa sư huynh nhưng vẫn từ chối khéo lời mời vồn vã của Lục Vãn Thừa. Đáng tiếc y chưa kịp nói rõ kế hoạch của mình với sư huynh, nhưng việc này cũng không thể gấp gáp, tìm cơ hội khác là được rồi.

Trước khi đi, Thường Ương nhắc đến bệnh tình của Lục Kiều Tùng, đúng là hắn bị thận hư nên y đã hốt thuốc đúng bệnh.

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Lục Niệm Đào đã biết quan hệ sư huynh đệ giữa ngươi và ta. E là sư đệ kê đơn vô ích rồi."

Sau khi Thường Ương cáo từ, khí chất công tử quyền quý trên người Lục Vãn Thừa lập tức tan biến sạch sành sanh, y ngáp dài một cái rồi nói: "Buồn ngủ muốn chết, ta phải đi ngủ bù đây."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Trưa ngươi không ngủ mà chạy đến đây nói nhảm chi vậy?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Thì ta muốn tiếp đãi sư đệ ngươi thật nồng nhiệt mà."

Lâm Thanh Vũ không hiểu lắm: "Tại sao?"

Lục Vãn Thừa cười hết sức vô lại: "Đây gọi là khí độ của chính cung đó Thanh Vũ à. Có phải hoàn toàn khác xa hoa dại ven đường không?"

Lâm Thanh Vũ nói: "...... Không."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com