ZingTruyen.Com

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Người Ôn quốc công đích thân chọn cho cháu ngoại đương nhiên sẽ không tầm thường. Trương Thế Toàn dày dạn kinh nghiệm, cẩn thận tỉ mỉ, quả thật chỉ mất một ngày đã chỉnh lý xong mọi sổ sách.

"Ta đã sắp xếp kỹ càng hết rồi." Trương Thế Toàn tự tin nói, "Nếu tiểu Hầu gia và thiếu quân không yên tâm thì cứ đọc lại đi ạ. Không phải Trương mỗ khoe khoang nhưng ta đã tính sổ sách hơn ba mươi năm mà chưa bao giờ mắc sai lầm nào dù chỉ là nhỏ nhất."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Làm phiền rồi."

"Trương quản sự thật lợi hại." Lục Vãn Thừa liếc mắt ra hiệu, Hoa Lộ đứng cạnh đưa cho Trương Thế Toàn phần thưởng đã chuẩn bị sẵn là một túi bạc nặng trĩu. "Chuyện này chắc còn dài dòng nên ngươi tạm thời ở lại phủ Nam An Hầu đi."

Trương Thế Toàn khom lưng nói: "Xin nghe tiểu Hầu gia dặn dò."

Trương Thế Toàn vừa đi thì Lục Vãn Thừa đang ngồi thẳng lưng lập tức nằm bò ra bàn, nhìn Lâm Thanh Vũ muốn nói lại thôi.

Lâm Thanh Vũ lật xem sổ sách đã chỉnh lý xong rồi lạnh nhạt nói: "Có gì nói đi."

"Ta bảo để ta xử lý mà ngươi chẳng chịu tin ta gì cả."

Ngữ khí của y như đang lên án.

Đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì với Lâm Thanh Vũ: "Thì có phải ngươi xử lý đâu, ngươi tìm người xử lý giùm mà."

"Có gì khác nhau sao?"

"Mọi chuyện đâu thể cứ dựa dẫm người khác mãi được."

"Sao không? Ta cho bạc, cả hai cùng có lợi mà."

"Vậy sau này ngươi lười ăn, lười ngủ, lười lấy vợ sinh con có phải cũng muốn người khác làm giùm ngươi không?"

"Ngươi nói sinh con à?" Lục Vãn Thừa làm bộ trầm tư, "Ừm...... Thôi để ta tự làm cũng được."

Lâm Thanh Vũ nhất thời không hiểu Lục Vãn Thừa nói gì. Sau khi hiểu ra thì đứng phắt dậy, trên mặt nóng bừng: "Ta không có ý này!"

Lục Vãn Thừa cười híp mắt: "Vậy ngươi có ý gì?"

Hắn chỉ muốn nói có một số việc nhất định phải tự mình làm, chỉ có kẻ không đứng đắn mới liên tưởng bậy bạ thôi.

Lâm Thanh Vũ nhìn kẻ không đứng đắn đang ngồi dựa vào bàn kia, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi."

Đảo mắt đã đến ngày Lương thị kiểm tra.

Lương thị dậy sớm trang điểm như mọi ngày, Lưu ma ma đứng sau lưng cuộn lại búi tóc cho bà ta.

Da đầu đột nhiên bị kéo đau làm Lương thị kêu lên: "Ngươi sao vậy, làm khổ sai ngoài vườn một tháng đã quên cách chải đầu rồi à?"

"Phu nhân thứ tội, phu nhân thứ tội." Lưu ma ma khom lưng cúi đầu lau nước mắt rồi trộm thăm dò sắc mặt Lương thị, "Không dối gạt phu nhân, nô tỳ đã gần sáu mươi tuổi mà có bao giờ phải chịu khổ vậy đâu. Tay này cầm chổi một tháng, giờ lại cầm lược ngọc của phu nhân nên nô tỳ sợ làm bẩn đồ phu nhân thôi ạ."

Lương thị xoa thái dương trầm giọng nói: "Ngươi là thân tín của ta, phạt ngươi chính là không nể mặt ta. Thiệt thòi cho ngươi rồi, hôm nay......" Lương thị nhếch miệng, "Cứ chờ mà xem."

Lục Niệm Đào đến thỉnh an Lương thị từ sớm. Thỉnh an xong vẫn chưa đi mà nán lại với bà ta. Nhưng mấy người chờ đến khi trà nguội ngắt mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Lâm Thanh Vũ đâu.

Lưu ma ma nghển cổ nhìn ra ngoài: "Chẳng lẽ thiếu quân chột dạ nên không tới thỉnh an? Thế thì kỳ quá, nam thê xuất thân bình dân đúng là không biết phép tắc gì cả."

"Lưu ma ma, nói năng cẩn thận." Lục Niệm Đào thong thả nói, "Chờ thêm một lát đi. Nếu không đến thì sai người đi hỏi cũng chưa muộn mà."

Lời vừa dứt thì bên ngoài vọng vào tiếng thông báo: "Đại thiếu gia và thiếu quân tới."

Lục Niệm Đào kinh ngạc: "Đại ca cũng tới sao?"

Lưu ma ma bĩu môi: "Nhất định là đến nói giúp cho thiếu quân rồi."

Chẳng hiểu sao trong lòng Lương thị hơi chột dạ. Trước kia y chỉ là một con ma bệnh, bà ta vờ vịt dỗ dành rồi mượn cớ xung hỉ tìm nam thê cho y, cuối cùng chỉ còn nhẫn nại chờ y tắt thở là xong. Nhưng từ khi Lâm Thanh Vũ gả vào đây thì sức khỏe ma bệnh ngày càng khá lên, thậm chí còn xuống được giường, tính tình cũng thay đổi không ít, nhất định là có liên quan đến những loại thuốc do Lâm Thanh Vũ phối kia.

Lần trước Lục Vãn Thừa quanh co lòng vòng "nhắc nhở" bà ta, còn nói đến chuyện mẹ đẻ làm bà ta ấm ức đến nỗi mấy ngày liền ngủ không ngon. Trước kia bà ta nói sao Lục Vãn Thừa nghe vậy, ai ngờ bây giờ y lại che chở cho nam thê không sinh được con này.

Bà ta đã sống quá nửa đời người mà chưa từng thấy nhà ai xung hỉ đem lại may mắn thật sự. Bà ta không tin chuyện này nên mới tìm người cầu hôn Lâm thị trước mặt Hầu gia để chứng tỏ mẫu tử tình thâm. Sớm biết thế này bà ta đã dứt khoát tiễn Lục Vãn Thừa đi phứt cho xong.

Thấy sắc mặt khó coi của Lương thị, Lục Niệm Đào gọi: "Mẫu thân?"

Lương thị cau mày: "Giờ ta chưa chắc đã nắm được Lục Vãn Thừa."

Lục Niệm Đào cười nói: "Mẫu thân đừng lo, phụ thân là người biết phải trái mà. Chỉ cần ngài có "lý" thì sợ gì."

Lưu ma ma vỗ tay một cái: "Nhị tiểu thư nói đúng ý nô tỳ lắm. Ngài tốt bụng nâng đỡ thiếu quân nhưng thiếu quân không có bản lĩnh giải quyết được sổ sách, chẳng lẽ còn có lý do gì sao?!"

Lương thị bừng tỉnh: "Các ngươi nói đúng, ta chẳng có gì phải sợ cả."

Mấy người đang nói thì Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa vào. Lương thị nở nụ cười: "Tới rồi à."

Lục Niệm Đào đứng dậy hành lễ: "Đại ca, đại tẩu."

Lâm Thanh Vũ gật đầu còn Lục Vãn Thừa lạnh lùng nói: "Ừ."

Lương thị và Lục Niệm Đào liếc nhau, không biết tại sao Lục Vãn Thừa lại cáu kỉnh. Chỉ có Lâm Thanh Vũ biết Lục Vãn Thừa nổi quạu vì phải dậy sớm. Lưu ma ma không tinh tế bằng bọn họ nên nói kháy: "Cuối cùng thiếu quân cũng tới, phu nhân đợi lâu lắm rồi đấy ạ."

"Tại ta nằm ỳ nên hắn mới đến trễ." Lục Vãn Thừa ngước mắt nhìn rồi khinh khỉnh nói, "Có sao không?"

Đối đầu với ánh mắt Lục Vãn Thừa, Lưu ma ma tỏ vẻ sợ hãi khúm núm đáp: "Nô tỳ không dám."

Lục Niệm Đào lo lắng hỏi: "Đại ca đã đi được rồi mà, sao còn ngồi xe lăn thế ạ?"

Lâm Thanh Vũ hờ hững đáp: "Y buồn ngủ quá nên lười đi."

Lục Vãn Thừa cãi: "Tại Lam Phong Các đến đây xa quá chứ bộ."

Tóm lại cũng chỉ vì một chữ "lười".

Lâm Thanh Vũ không muốn lãng phí thời gian với đám người Lương thị nên chưa đợi bà ta mở miệng đã vào thẳng chuyện chính: "Hoan Đồng."

Hoan Đồng bưng sổ sách tới cho Lương thị: "Thiếu gia chúng ta đã chỉnh lý xong sổ sách, mời phu nhân xem qua."

Trên mặt Lương thị không lộ ra nhưng trong lòng đầy hoài nghi. Tiểu tư này thản nhiên như vậy chẳng lẽ Lâm Thanh Vũ thật sự đã làm xong sổ sách cả tháng chỉ trong ba ngày? Rõ ràng người hầu ở Lam Phong Các nói ba ngày nay Lâm Thanh Vũ vẫn đọc sách phối thuốc như bình thường, vậy hắn lấy đâu ra thời gian chỉnh lý sổ sách?

Lưu ma ma cũng nghĩ như bà ta nên thấp giọng nói: "Phu nhân xem đi, nhìn là biết ngay mà."

Lương thị giở sổ ra, cứ lật một tờ thì cơn tức lại tăng thêm một bậc. Xem được nửa quyển thì trong lòng đã lạnh buốt nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng cười nói: "Sổ sách này chỉnh lý rất ngay ngắn rõ ràng, không hổ là Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ đáp: "Phu nhân quá khen."

Lưu ma ma biến sắc như muốn thốt ra mấy chữ "làm sao có thể", may mà bị ánh mắt Lương thị ngăn lại nên sửa lời: "Hay là phu nhân đọc kỹ lần nữa đi ạ?"

Lương thị là người rành sổ sách. Bà ta quản lý phủ gần hai mươi năm, nhìn qua cũng đủ biết hai phu thê này đã chuẩn bị trước. Sổ sách này chỉnh lý chỉn chu như thế ngay cả tiên sinh kế toán Hầu phủ cũng chưa chắc làm được.

Sao có thể...... Lam Phong Các không ai rành sổ sách, rốt cuộc bọn họ đã làm thế nào.

Lương thị bực bội trút giận lên Lưu ma ma: "Ta xem không kỹ thì ngươi tự xem đi."

Lục Niệm Đào trầm tư thật lâu rồi cười nói: "Nghe nói đại tẩu lần đầu tiếp xúc với việc quản lý mà lại làm hoàn mỹ như vậy. Mẫu thân, sau này ngài có thể yên tâm giao việc trong phủ cho đại tẩu rồi."

"Có lý." Lục Vãn Thừa cười sâu xa, "Sau khi mẫu thân bàn giao xong có thể nhàn nhã hưởng phúc rồi."

Lục Niệm Đào nói: "Đại ca và đại tẩu thật hiếu thảo. Nghe nói đại tẩu đã thấy gì thì sẽ không bao giờ quên, chắc sổ sách này đều nhớ kỹ chứ?"

Ánh mắt Lương thị sáng lên, nhìn con gái mình với vẻ tán thưởng rồi nói tiếp: "Đã vậy ta muốn kiểm tra Thanh Vũ một chút."

Lục Vãn Thừa nhíu mày, đang định đứng dậy thì bị Lâm Thanh Vũ đè bả vai: "Thanh Vũ?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Cứ để bà ta kiểm đi."

Lương thị lật sổ ra hỏi: "Phủ Nam An Hầu chúng ta có bao nhiêu cửa tiệm ở kinh thành?"

"Hai mươi sáu. Trong đó tiền trang và rượu mỗi thứ ba tiệm, trà, vải vóc và đồ sứ mỗi thứ hai tiệm......"

"Tháng trước trang trại thu hoạch nhiều nhất là?"

"Thư Dương Trang ở ngoại ô cách kinh thành hai mươi dặm."

Ngữ khí Lương thị nóng nảy: "Hầu phủ ở Từ Châu......"

"Tổng cộng có năm cửa hàng vải lụa, tháng trước lỗ hết một ngàn ba trăm lượng." Lâm Thanh Vũ lơ đãng nói, "Nếu con nhớ không lầm thì quê phu nhân ở Từ Châu đúng không nhỉ."

Lương thị thẫn thờ đặt sổ xuống rồi mỉm cười cực kỳ miễn cưỡng: "Đúng vậy."

Thấy vẻ mặt Lưu ma ma sượng trân không ợ ra rắm, Hoan Đồng trao đổi ánh mắt vui sướng với tiểu Hầu gia. Ngay cả sách y thuật khó nhằn nhất mà thiếu gia bọn họ chỉ cần nhìn một lần là có thể thuộc làu, sổ sách đã tính là gì. Lương thị đúng là không biết người biết ta.

Nhưng tiểu Hầu gia không nhìn y mà chỉ lẳng lặng nhìn thiếu gia nhà y, trong mắt lộ ra ý cười sáng ngời, còn mang theo vẻ tự hào.

Lâm Thanh Vũ nói: "Phu nhân còn muốn hỏi gì nữa không?"

Lương thị miễn cưỡng vực dậy tinh thần: "Không, hết rồi."

Lục Vãn Thừa bảo Lâm Thanh Vũ: "Ngươi về trước đi, ta có mấy lời muốn nói với mẫu thân."

Lâm Thanh Vũ liếc Lương thị một cái rồi dẫn Hoan Đồng đi.

Lục Niệm Đào đứng dậy cười nói: "Để ta tiễn đại tẩu."

Trong sảnh ngoại trừ người hầu chỉ còn Lục Vãn Thừa và Lương thị. Lương thị nâng chén trà lên che giấu sự bất an của mình: "Vãn Thừa muốn nói gì vậy?"

Lục Vãn Thừa giơ tay lên: "Con muốn đứng nói chuyện với mẫu thân, mẫu thân đỡ con lên được không?"

Lương thị cứng đờ: "Có gì mà không được, lúc con còn nhỏ mẫu thân toàn bồng bế con mà." Bà ta đi tới đỡ Lục Vãn Thừa dậy, hai người đứng đối mặt nhau, Lương thị chỉ cao tới vai Lục Vãn Thừa nên có cảm giác mình bị áp đảo.

"Mẫu thân đừng lo." Lục Vãn Thừa chậm rãi nói, "Con mắc bệnh nan y, dù Hoa Đà tái thế cũng chẳng cứu nổi. Thanh Vũ đọc sách thuốc không phải vì con. Thuốc cũng không phải phối cho con uống. Mà dù có đúng là thế thì hắn cũng không cứu được con đâu."

Ánh mắt Lương thị lảng đi trốn tránh: "Đứa nhỏ này đang nói bậy bạ gì thế."

Lục Vãn Thừa nhếch môi cười: "Thời gian của con không nhiều, còn lại chưa đầy nửa năm nên con chỉ muốn vui chơi giải trí và ngắm mỹ nhân thôi." Y chậm rãi tới gần Lương thị, "Được không? Mẫu thân."

Lương thị bị ép thụt lùi liên tục, đến khi không thể lùi được nữa thì ngồi phịch xuống bám chặt mép bàn, bờ môi trắng bệch, run giọng nói: "Ta......"

"Tiểu Hầu gia làm gì vậy!" Lưu ma ma muốn tiến lên ngăn cản, "Phu nhân chính là chủ mẫu trong nhà, tiểu Hầu gia sao lại không có quy củ thế chứ!"

Lục Vãn Thừa liếc mắt, trên mặt hiện ra vẻ hung hãn: "Đã cho phép ngươi mở miệng chưa?"

Lưu ma ma đứng sững tại chỗ như bị bóp cổ, ngay cả thở cũng không dám. Ngoại trừ bà ta thì những người hầu khác đều đứng im, không ai dám đỡ chủ mẫu đương gia dậy.

Trong sảnh lặng ngắt như tờ.

Thật lâu sau Lục Vãn Thừa quay sang cười nói với Lương thị: "Mẫu thân, ngài vẫn chưa trả lời con đâu."

Vẻ mặt Lương thị khiếp đảm, trong cổ phát ra giọng nói ấp úng: "Được...... Được chứ."

Lục Vãn Thừa cong môi cười: "Đa tạ mẫu thân."

Lâm Thanh Vũ về Lam Phong Các chưa lâu thì Lục Vãn Thừa cũng quay lại với bộ dạng mệt đứt hơi, liên tục ho sặc sụa.

Từ khi thời tiết ấm lên, rõ ràng Lục Vãn Thừa đã bớt ho hẳn, sao tự dưng lại ho nữa. Lục Vãn Thừa hời hợt nói: "Chắc lúc nãy nói chuyện phải làm bộ quá ấy mà."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi nói gì với Lương thị thế?"

"Không có gì, bảo bà ta an phận chút thôi."

Lâm Thanh Vũ không hỏi nữa: "Đưa tay đây ta xem mạch cho."

Lục Vãn Thừa chìa tay ra ngáp một cái: "Lâm đại phu......"

"Gì?"

Lục Vãn Thừa đưa mu bàn tay kia lên dụi mắt: "Buồn ngủ buồn ngủ."

Lâm Thanh Vũ cạn lời: "Ngươi bao tuổi rồi mà còn nói lặp từ nữa hả."

"Vậy được." Lục Vãn Thừa đổi giọng, "Gió xuân ấm áp, buồn ngủ ập tới, vi phu muốn lên giường nghỉ ngơi một lát."

Tác giả có lời muốn nói:

Đại mỹ nhân lạnh lùng: Ngươi lười làm thì biến.

Tiểu Hầu gia thổ huyết: Ta làm! Ta làm còn không được sao!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com