ZingTruyen.Info

Dm Ba Lan Ga Cho Ca Muoi

Phủ Nam An Hầu, đêm động phòng hoa chúc.

Sau khi hai hỉ nương làm xong mọi việc cần thiết thì dẫn tỳ nữ Hầu phủ nối đuôi nhau rời khỏi gian trong, còn chưa ra cửa đã thì thào bàn tán.

"Ta sống quá nửa đời người mà chưa từng thấy nam nhân nào đẹp đến thế cả."

"Tiếc là phải gả cho một con ma bệnh, chao ôi."

"Có gì mà tiếc, hắn gả vào đây sẽ được làm thiếu quân Hầu phủ. Nếu không nhờ ngày sinh tháng đẻ có thể xung hỉ cho tiểu Hầu gia thì Hầu gia và Hầu phu nhân có để mắt đến con trai của viện phán ngũ phẩm trong Thái y viện không?"

"Ngươi nói cũng có lý, cuối cùng là phúc hay họa thì phải một thời gian nữa mới biết được."

......

Trong lúc nói chuyện hỉ nương đã ra đến gian ngoài, trước khi khép hai cánh cửa lại còn tranh thủ liếc mắt nhìn vào trong: Giữa căn phòng toàn màu đỏ rực, thiếu quân mới gả vào Hầu phủ đội khăn hỉ lẳng lặng ngồi trên giường cưới như một pho tượng bằng ngọc.

Cửa chậm rãi đóng kín, trong phòng cưới chỉ còn lại hai người vừa thành hôn.

Chung quanh dần im ắng, sống lưng thẳng đơ cả ngày của Lâm Thanh Vũ rốt cuộc cũng được thả lỏng. Hắn khẽ cựa quậy làm tua rua trên khăn hỉ lắc lư theo.

Đội khăn hỉ thực sự rất bất tiện. Khi nữ tử lấy chồng thì khăn hỉ trên đầu sẽ do phu quân nàng vén lên, nam tử lấy chồng chắc cũng thế.

Nhưng e là phu quân của hắn không làm được chuyện này đâu.

"Phu quân" hắn.......

Lâm Thanh Vũ đưa tay kéo khăn hỉ xuống, tầm mắt lập tức trở nên thoáng đãng. Hắn nhìn tấm màn lụa mỏng và rèm đỏ rực rỡ trước mắt. Cuối cùng mới nhìn về phía nam tử ngủ say trên giường — Tiểu Hầu gia phủ Nam An Hầu, Lục Vãn Thừa.

Dưới ánh nến, Lâm Thanh Vũ điềm tĩnh quan sát Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa mặc hỉ phục đỏ chót, lông mày như núi xa, hàng mi dài rậm, hai má hóp sâu, đôi môi trắng bệch như giấy. Dù hai mắt đang nhắm nghiền, thân hình gầy trơ xương thì vẫn có thể nhìn ra tướng mạo y vô cùng tuấn tú.

Từ giờ trở đi người này chính là phu quân của hắn.

Tuy hắn là nam tử nhưng lại trở thành thê tử của một nam nhân khác. Hắn là nam thê đầu tiên được "cưới hỏi đàng hoàng" ở Đại Du.

Thật buồn cười làm sao.

Hắn đã chuẩn bị suốt ba năm cho kỳ thi Thái y thự. Nếu đậu kỳ thi này thì hắn sẽ trở thành một y quan như phụ thân. Dù không vào cung thì vẫn có thể mở tiệm thuốc trong kinh thành rồi làm một đại phu bình thường.

Đáng tiếc khi hắn đang chuẩn bị phát triển sự nghiệp thì Hoàng hậu trong cung gọi phụ thân hắn đến hỏi: "Bổn cung nghe nói ngươi có một người con sinh vào giờ Thìn ngày mười một tháng Ba năm Quý Mùi đúng không?"

Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Lâm phụ, Hoàng hậu lập tức xin Hoàng đế tứ hôn cho Lâm gia, gả Lâm Thanh Vũ cho con trưởng của Nam An Hầu là Lục Vãn Thừa.

Giới quyền quý trong kinh đều biết Lục Vãn Thừa sinh thiếu tháng nên triền miên nằm trên giường bệnh. Lúc y ra đời, Nam An Hầu còn mời thái y đến phủ xem bệnh, thái y từng khẳng định Lục tiểu Hầu gia sẽ không sống qua tuổi hai mươi.

Năm nay Lục Vãn Thừa đã mười chín, thân thể ngày càng suy nhược. Thấy ngày tháng qua mau, đại nạn sắp tới, Nam An Hầu hết cách nên đành viết thư cho quốc sư trong triều Đại Du nghe nói tinh thông trời đất quỷ thần để xin giúp đỡ. Trong thư quốc sư hồi âm cho ông chỉ có một dãy ngày sinh tháng đẻ: Giờ Thìn ngày mười một tháng Ba năm Quý Mùi.

Cãi lệnh vua là tội chết, một mình Lâm Thanh Vũ chết cũng không có gì đáng tiếc nhưng hắn phải che chở song thân đã lớn tuổi và đệ đệ còn nhỏ dại. Cứ thế hắn trở thành nam thê xung hỉ của Lục Vãn Thừa.

Mười mấy năm học hành gian khổ giờ làm trò cười cho cả kinh thành.

Đã qua giờ Hợi, tỳ nữ gác đêm ngoài cửa nói: "Thiếu quân, đến giờ rồi, hầu hạ tiểu Hầu gia ngủ đi ạ."

Lâm Thanh Vũ siết chặt tay nhìn phu quân đang mê man. Bảo hắn hầu hạ Lục Vãn Thừa? Nói đùa gì thế.

Quy tắc gả cưới của vọng tộc xưa nay luôn rườm rà. Tuy xung hỉ vội vàng nhưng phủ Nam An Hầu vẫn phái cô cô giáo tập đến Lâm phủ dạy Lâm Thanh Vũ cái gọi là "Đạo làm nam thê", trước khi đại hôn còn tẩy rửa sạch sẽ toàn thân hắn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, thậm chí còn bôi một thứ giống như mỡ.

Lâm Thanh Vũ không thích nam phong nên chưa từng chịu khuất nhục như vậy, nếu không phải vì giữ mạng mấy chục người nhà họ Lâm thì hắn chỉ muốn đồng quy vu tận với Lục Vãn Thừa.

Thấy trong phòng cưới không có động tĩnh, tỳ nữ lại thúc giục: "Thiếu quân, đi ngủ thôi."

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại cố nén ác ý đang dâng trào. Hắn thổi tắt nến, chỉ chừa lại một ngọn nến đỏ trước giường. Lục Vãn Thừa còn mặc đồ cưới rườm rà nằm ngoài chăn, ngủ thế này e là sẽ không thoải mái.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn đâu? Hắn chỉ mong Lục Vãn Thừa vĩnh viễn đừng tỉnh lại nữa.

Lâm Thanh Vũ đi đến cạnh giường, ánh mắt rơi xuống hai bàn tay Lục Vãn Thừa đan vào nhau đặt trên ngực.

Lâm gia có truyền thống làm nghề y. Từ nhỏ Lâm Thanh Vũ đã theo phụ thân nghiên cứu y thuật. Thời niên thiếu hắn đi học xa nhà, bái được danh sư nên y thuật vượt xa những người đồng trang lứa. Chỉ cần nhìn sắc mặt Lục Vãn Thừa cũng đủ biết y đang nguy kịch, mắc bệnh lâu năm khó chữa hết.

Để chắc chắn hơn, Lâm Thanh Vũ hạ mình bắt mạch cho con ma bệnh này. Cổ tay Lục Vãn Thừa lạnh ngắt như mới vớt ra khỏi nước lạnh.

Đúng như hắn suy đoán, nguyên khí của Lục Vãn Thừa đã cạn kiệt, có dấu hiệu tuyệt mạch, trừ khi gặp thần y tái thế còn nếu không Lục Vãn Thừa chỉ sống thêm khoảng nửa năm là cùng.

Hắn chỉ cần nhẫn nhịn nửa năm thôi. Chờ Lục Vãn Thừa chết bệnh hắn sẽ được giải thoát.

Lâm Thanh Vũ vô thức bóp mạnh làm hai vết mờ mờ hiện ra trên cổ tay Lục Vãn Thừa.

Bỗng nhiên ngón tay tái nhợt kia khẽ động.

Lâm Thanh Vũ rút tay về theo bản năng. Tay Lục Vãn Thừa rơi phịch xuống giường, đôi mắt dưới mi mắt lăn lăn, lông mi dài cũng rung nhẹ.

Lục Vãn Thừa sắp tỉnh lại sao?

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ ngưng trọng, nhìn Lục Vãn Thừa không chớp mắt. Dưới ánh nhìn sắc như dao của hắn, Lục Vãn Thừa chậm chạp mở mắt ra.

Trong mắt Lục Vãn Thừa như phủ một lớp sương mù không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Đợi sương mù trong mắt tan đi, y lộ ra vẻ ngơ ngác: "Ơ......? Mỹ nhân cổ trang ở đâu ra thế này......"

A, đồ háo sắc. Đã sắp chết bệnh mà vẫn không quên gọi mỹ nhân.

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi tỉnh rồi."

Lục Vãn Thừa bần thần giây lát rồi khàn khàn hỏi: "Ngươi là ai?"

Trong mắt Lâm Thanh Vũ lóe lên một tia kinh ngạc: "Ngươi không biết ta à?"

Đúng là hai người mới gặp nhau lần đầu nhưng chỉ cần Lục Vãn Thừa không ngốc thì nhìn thấy hỉ phục trên người hắn cũng phải hiểu ra chứ.

Lục Vãn Thừa lắc đầu ho khan mấy tiếng rồi buồn bực nói: "Tuy câu này cũ lắm rồi nhưng ta vẫn muốn hỏi: Đây là đâu, sao ta lại ở đây?"

Lâm Thanh Vũ: "......" Chẳng lẽ con ma bệnh này váng đầu rồi sao? Hay là Lục Vãn Thừa hoàn toàn chẳng biết gì về hôn sự này?

Trước khi xung hỉ, hắn đã nghe phụ thân nhắc đến bệnh tình của Lục Vãn Thừa. Nghe nói y hôn mê gần một tháng nay nên thần chí không rõ. Nếu đúng là vậy thì rất có thể Lục Vãn Thừa hoàn toàn không biết đến hôn sự này.

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ dịu đi: "Ta họ Lâm, tên Thanh Vũ."

"Lâm Thanh Vũ? Lâm...... Thanh...... Vũ." Lục Vãn Thừa lẩm nhẩm tên hắn rồi sực nhớ ra điều gì, "Mỹ nhân thái y chết ở Đông Cung ấy à?"

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Gì cơ?"

Lục Vãn Thừa nhìn hắn không chớp mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, sau đó chật vật ngồi dậy.

Theo thói quen của đại phu, Lâm Thanh Vũ ấn người bệnh nằm xuống lại: "Ngươi muốn làm gì."

"Gương." Lục Vãn Thừa một tay ôm ngực, một tay chỉ vào gương đồng trên nóc tủ, tóc dài xõa tung, "Khụ khụ, đưa gương cho ta."

Gương?

Lâm Thanh Vũ đưa gương đồng cho Lục Vãn Thừa rồi hỏi: "Gương này có gì không ổn à?"

Lục Vãn Thừa thấy mình trong gương thì cứ như gặp quỷ, hai mắt trợn to. Vẻ mặt y như có trăm ngàn lời muốn nói, nghẹn nửa ngày suýt ngạt thở, cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ: "...... Phắc."

Tỳ nữ gác đêm nghe thấy động tĩnh trong phòng cưới lập tức gõ cửa hỏi: "Thiếu quân, có chuyện gì thế ạ?"

Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa như bị sét đánh, lạnh nhạt đáp: "Báo cho Hầu gia và phu nhân các ngươi biết đại thiếu gia tỉnh rồi."

Tỳ nữ lập tức sai người đi bẩm báo Nam An Hầu và Hầu phu nhân, sau đó còn mời đại phu đến. Chỉ chốc lát sau trong phòng cưới đã đông nghịt, Lâm Thanh Vũ đứng xa nhất hệt như người ngoài cuộc.

Trương đại phu bắt mạch cho Lục Vãn Thừa không phải thái y nhưng cũng là danh y trong kinh thành. Ông vuốt râu kinh ngạc nói: "Lão phu làm nghề y hơn mười năm nhưng đây là lần đầu thấy trường hợp này đấy."

Hầu phu nhân vội nói: "Trương đại phu, rốt cuộc Vãn Thừa......"

"Phu nhân đừng gấp, tiểu Hầu gia có thể tỉnh lại tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng mạch tượng này...... Hôm qua lão phu đã xem bệnh bắt mạch cho tiểu Hầu gia, lúc ấy nguyên khí tiểu Hầu gia suy kiệt, ngày về chầu trời không còn xa nữa. Nhưng hôm nay cứ như đã biến thành người khác." Trương đại phu trầm trồ, "Như được thần linh rót một luồng tức giận mới vào cơ thể y vậy."

Lâm Thanh Vũ lặng im suy tư. Lục Vãn Thừa đột nhiên chuyển biến tốt lên nhưng lại không phải hồi quang phản chiếu đúng là hơi kỳ lạ thật, trong sách thuốc hắn cũng chưa từng thấy ca bệnh nào tương tự.

Hầu phu nhân sững sờ hỏi: "Vậy bệnh của nó có đỡ hơn không?"

Đại phu không dám cam đoan nên nói lấp lửng: "Ít nhất cũng có chút hy vọng sống."

"Tốt quá, tốt quá......" Hầu phu nhân vui mừng rơi lệ, "Vãn Thừa, con nghe thấy chưa. Bệnh của con có chuyển biến tốt rồi đó."

Lục Vãn Thừa chẳng có phản ứng gì đặc biệt mà chỉ nói: "Nghe rồi ạ."

Đại phu lại nói: "Phu nhân, tiểu Hầu gia mới tỉnh lại cần phải tĩnh dưỡng mới được."

Hầu phu nhân lau nước mắt: "Vậy mẫu thân không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa. Thanh Vũ đâu? Thiếu quân đâu rồi."

Đám người hai mặt nhìn nhau. Lâm Thanh Vũ tiến lên phía trước: "Phu nhân."

Hầu phu nhân nắm chặt tay hắn cười nói: "Thanh Vũ, con vừa gả vào Hầu phủ thì bệnh tình của Vãn Thừa đã đỡ ngay. Quốc sư quả nhiên thần cơ diệu toán, con chính là cứu tinh của Vãn Thừa. Sau này Vãn Thừa nhà chúng ta đều nhờ cả vào con đấy."

Lục Vãn Thừa ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ cười như không cười: "Phu nhân yên tâm, con sẽ tận tâm chăm sóc tiểu Hầu gia."

Ma ma bên cạnh Hầu phu nhân trêu ghẹo: "Ôi, thiếu quân đừng gọi tiểu Hầu gia như chúng ta mà phải gọi "phu quân" chứ ——"

Mọi người đồng thanh cười vang, không ai chú ý tới bàn tay Lâm Thanh Vũ âm thầm siết chặt trong tay áo cưới.

Đám người tản đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nến đỏ cũng sắp tàn.

Lục Vãn Thừa nằm im trên giường, lông mày lúc nhíu lúc giãn như đang cố nhớ lại gì đó.

Lâm Thanh Vũ mặc kệ y, đứng cạnh cửa sổ nhìn vầng trăng lạ lẫm bên ngoài, cả người như được ánh trăng bao phủ.

Chẳng biết qua bao lâu, Lục Vãn Thừa thở dài một hơi rồi gọi: "Anh bạn...... À nhầm —— Mỹ nhân, ngươi qua đây."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng hỏi: "Ngươi gọi ai đấy?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Ở đây còn người nào khác sao?"

Lâm Thanh Vũ quay lại. Ánh nến chập chờn khiến gò má hắn ửng lên màu hồng nhạt, nốt ruồi ở khóe mắt như đóa mẫu đơn xinh đẹp động lòng người.

Người thì đẹp nhưng hình như không hiền cho lắm.

Lục Vãn Thừa ho mấy tiếng rồi gật đầu ra hiệu cho Lâm Thanh Vũ ngồi xuống nhưng y chỉ đứng cạnh giường, cách Lục Vãn Thừa một sải tay.

"Ta vừa xâu chuỗi lại các manh mối." Ngữ khí Lục Vãn Thừa hết sức bình thản chứ không còn hoang mang như lúc mới tỉnh nữa.

Lâm Thanh Vũ hờ hững nói: "Ngươi nghĩ gì cũng đâu liên quan đến ta."

"Có liên quan chứ. Vì những điều ta nghĩ đều liên quan tới ngươi mà." Lục Vãn Thừa nói xong mấy câu này thì thể lực đã chống đỡ hết nổi, sắc mặt trắng bệch, "Nếu ta đến sớm hơn mấy ngày thì nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, báo hại ngươi gả cho ta xong phải thủ tiết nữa."

Thần sắc Lâm Thanh Vũ chết lặng: "Giờ ngươi còn nói chuyện này làm gì."

"Đúng ha. Giờ chúng ta cưới cũng cưới rồi, đường cũng bái rồi, cả kinh thành ai mà chẳng biết chúng ta là phu thê."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Đâu có."

"Hả?"

Lâm Thanh Vũ nói giễu: "Chúng ta không hề bái đường. Ngươi ngủ mê man nên ta bái đường với một con gà trống to."

Lục Vãn Thừa xì một tiếng: "Thế mà được à. Thôi, không bái cũng tốt, ngươi đừng xem hôn sự này là thật. Tóm lại ta sẽ sống không quá nửa năm đâu, tạm thời ngươi chịu khó thêm nửa năm đi. Chờ ta chết rồi ngươi đem di sản của ta về Lâm phủ vui vẻ hưởng thụ cũng chẳng thiệt thòi lắm."

Lâm Thanh Vũ khẽ giật mình, hoài nghi nói: "Còn có chuyện tốt vậy sao?"

"Có chứ. Nhưng đem được bao nhiêu di sản về nhà thì phải xem bản lĩnh của ngươi đã." Lục Vãn Thừa ngồi dựa vào gối lười biếng nói, "Với thân xác tàn tạ này ta không chơi trạch đấu đâu. Phủ Nam An Hầu nước quá sâu nên ta không dám chắc, chỉ muốn làm cá muối ngồi ăn chờ chết thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info