ZingTruyen.Com

Điều Ngọt Ngào [Biblebuild]

(7)

Nmrom222

"Build. Tôi yêu em. Em thì sao?"

Build mở to mắt ngỡ ngàng trước lời bộc lộ đột ngột. Chuyện gì đã xảy ra? Build biết anh có tình cảm với mình. Đương nhiên biết, cậu không ngốc.

Nhưng Bible chắc chắn không phải kiểu người tùy hứng, anh sẽ suy xét mọi thứ, thời điểm, hoàn cảnh. Và....

Chàng bác sĩ không ngờ tới nhất ngay lúc này đây. Bible nói yêu mình.

Cậu chưa sẵn sàng.

Build do dự.

Có lẽ Apo đã đúng.

Rằng Bible lầm rồi...

Đau quá.

Bible run rẩy đưa cánh tay lên, anh muốn chạm vào cậu, muốn Build biết bản thân đang khát cầu tình yêu như thế nào...và cần cậu đến xoa dịu cõi lòng khô cằn của mình đến mức nào.

" Build, em có thể yêu tôi không?"

Build, thuốc đã tích đủ rồi. Vì vậy không sao. Nếu em không yêu tôi sẽ dùng nó để rời khỏi đây, rời khỏi nơi ngột ngạt đầy rẫy mảnh gai và cùn gông lạnh lẽo. Nhưng nếu...em đồng ý, tôi sẽ vì em mà ở lại.

Cho nên, Build...em có nguyện cứu vớt lấy tôi không?

Một...

Hai...

Ba...

Khóc rồi, thậm chí chưa nghe câu trả lời mà Bible đã khóc.

Có lẽ khi hỏi câu này anh cũng có đáp án cho mình. Một người như cậu tại sao phải yêu anh chứ, một kẻ với tâm hồn mục nát, không có tương lai ý chí. Chỉ là không ngờ sau từng ấy năm nước mắt đã cạn, mi cũng ráo, lòng đã cằn cỗi mà Bible vẫn có thể khóc.

Build không đáp, cậu mím chặt môi để mặc cái chua chát bò trên má mình.

Bible hoảng hốt, anh không muốn Build khóc. Vốn dĩ không nên thế. Người mang tổn thương chồng chất nhưng tuyệt đối không để điều ngọt ngào của mình phải khổ sở. Anh đã tự hứa như vậy.

Có lẽ Bible nên giấu kín, chỉ là đau quá, cái giá của việc quan tâm thêm một thứ ngoài cái chết thật sự quá đắt. Anh đã chấp nhận buông xuôi rồi mà. Đã chấp nhận chết đi để không phải lặp lại những ngày nhàm chán rồi cơ mà.

Giờ đây, khi cố gắng vớt vát lại sự ấm áp cuối cùng, trái tim bẫng một nhịp khiến cơ thể bị găm bấy?

Cái ánh sáng mỏng manh khó khăn lắm mới gây dựng trong mắt Bible dần vỡ vụt. Build yêu nó. Thậm chí có tình cảm khác biệt với người trước mặt. Nhưng không chắc bản thân mình có đủ khả năng đáp lại tình yêu to lớn của anh.

Build đang đứng ở đâu đây? Ngã ba? Ngã tư? Đường thẳng gập ghềnh hay không gập ghềnh? Đường cong hay vòng xoáy? Hay là ở giữa đống hỗn độn ngay cả bản thân tuy nhận ra cũng chẳng thể hiểu hết?

Hơn tất thảy, chàng bác sĩ cần thời gian để giải quyết mâu thuẫn quấy phá trong đầu cậu.

'Đừng..." Build lùi lại, cũng đánh tan toàn bộ mảnh vỡ. Không sót lại gì.

Build từng nghĩ Bible không khác gì một cây xương rồng ở sa mạc. Đối diện với hoàn cảnh nghiệt ngã tự mình vẫn trữ nước và có thú vị riêng.

Ấy nhưng để ôm được xương rồng bản thân cậu sẽ bị đâm chi chít toàn những gai nhọt. Tình yêu này Build phải dùng bản thân để đổi lấy, chỉ là... chàng bác sĩ vẫn đang nghĩ, liệu mình có nguyện để bản thân trở thành cỏ rễ dài trên sa mạc cằn cỗi, loài cây tồn tại song song với xương rồng?

Cánh tay dừng trên không trung sững lại rồi siết chặt, cuối cùng là buông thõng hai bên hông. Bible mỉm cười. "Được, em đừng sợ. Tôi không làm gì nữa... Build lên nhà nhé. Tôi về đây, tối rồi nhớ để ý bậc thềm trước cửa."

Cuống họng Bible nghẹt đắng, anh khô khan dừng một chút ngăn mình nấc lên "Ngày mai...sau này không có ai đưa về nhớ bảo Apo đến đón. Đừng đi một mình."

Tôi có thể không khi mà rời đi như thế...

Cả người Bible nặng trĩu, hệt như cách cái chết gông lấy cổ anh.

Tôi có thể không khi chết để quên được em...

Cái đau rát lan từ trái tim đến từng mạch máu, bào mòn từng cơ quan.

Tôi có thể không khi mà thả tự do cho đợt nắng ấm cuối cùng? Và có thể không khi cười với em lần cuối?

Không gian chẳng biết vì cớ gì trở nên im lặng, nó như bóp nghẹt trái tim toạc miệng đang thoi thóp. Tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực giống như lần anh nhận ra mình phải lòng Build đến lạ lùng. Bible bật cười chua chát.

Wake up in Tokyo, feel like a tourist, so...

I know it's time to go.

I see Pinocchio wearing a poncho

That's me sometime ago.

(Tỉnh dậy ở Tokyo, cảm giác bản thân như một pho tượng bán thân, nên...

Tôi biết đã đến lúc phải đi.

Tôi thấy cậu bé người gỗ mặc chiếc áo poncho

Đó chính là tôi ngày xưa.)
_Tokyo_RM (BTS)_

Biết nực cười là gì không? Tượng bán thân làm gì có chân để bước đi. Và dù Bible có dùng bản thể còn lành lặn nhất để đối với Build thì sao? Nó vẫn sẽ là cái mặt nạ gỗ cứng ngắt giả dối y hệt Pinocchio.

"Eno dạo này chán ăn, em nhớ đưa bé đến bác sĩ nhé. Nhớ chăm sóc bé ấy và...cả bản thân nữa." Chân Bible dần lùi về sau. Anh muốn bỏ chạy, muốn trốn khỏi tình cảm của bản thân.

Build, tôi trả em nhé? Trả em mọi hơi ấm, mọi rung cảm, mọi hưng phấn và tình yêu của tôi...

Đến khi câu nói kết thúc thì dáng hình người con trai cũng chìm hoàn toàn vào bóng tối. Mất dạng. Thứ còn sót lại chỉ có ánh đèn trơ trọi và 'chàng thơ'.

___________________

Mấy ngày nay Bible không đến tiệm thuốc nữa. Thay thói quen đó bằng việc đi từ nhà Build đến tiệm thuốc, đợi cậu đóng cửa rồi tiễn Build từ tiệm thuốc về nhà, cậu ấy sẽ chẳng nghe lời chờ Apo đến đón đâu. Như một tên biến thái vụng trộm.

Nhưng nhìn kìa...

Điều gì làm em trầm tư như vậy, đến cả nắng hàng ngày tinh nghịch trên vạt áo em cũng trốn đâu hết rồi?

Có phải do tôi không? Tình cảm của tôi làm em khó xử sao?

Bible có chút tự giễu, bước chân cũng thả chậm lại. Trái tim đang từng chút rời bỏ. Khoảng cách giữa anh và trái tim là một quãng đường gồ ghề khó đi.

Còn xa quá.

Để giờ đây cõi lòng là một mảnh hoang sơ lụi tàn.

Bible hối hận? Ừ, hối hận..Đôi chân muốn lùi thật nhiều bước, để quay trở lại đứng dưới ánh đèn sáng bên đường. Nhưng anh lo sợ đằng sau sẽ xuất hiện thêm cái hố nào khác mà trái tim và đôi mắt chẳng thể nhìn thấy...

Nếu vậy thì hãy để bánh xe cuộc đời về đúng quỹ đạo quay của nó. Để dòng xô lệch thôi chệch hướng vận mệnh. Ước nguyện ban đầu cũng nên thực hiện thôi.

Người con trai nằm trên giường nhìn xung quanh căn phòng. Tiếc thật. Nó mới chỉ thay đổi gần đây, ngay cả bước tranh xinh đẹp trên tường cũng vừa hoàn thành.

Anh đã định rủ Build đến nhà xem thử thành quả của chuyến đi như đã hứa. Đành vậy.

Bible lại nhớ về mẹ, có lần bà bày khắp sàn nhiều bảng màu. Bà sưu tập nó lâu rất lâu rồi. Từ cái hồi bắt đầu cầm cọ.

"Trên thế giới còn nhiều màu sắc mà ta chưa biết tới, sắc độ lại càng vô vàn. Con qua đây, mẹ chỉ cho con màu mẹ yêu thích nhất."

Dù cả cuộc đời Bible đã chiêm ngưỡng đủ sắc màu như thế. Nhưng giờ đây, anh chỉ nhớ...

Màu đỏ mận của hoa hồng, màu đỏ tươi của những viên kẹo ngọt, màu đỏ nghiêng rượu mọng của máu hay màu đỏ thoáng hồng trên gò má em hao gầy. Tất cả, tất cả đâu mới là màu đỏ đẹp nhất?

Nhưng Build ơi có lẽ tôi sẽ không thể mỗi sáng mai được ngắm nhìn em chơi đùa bên bé mèo, không thể cảm nhận cái tê rần khi vô tình sượt qua tay em.

Giờ đây, khi đôi mắt lim dim dần đi vào giấc ngủ mà Bible mong đợi hằng đêm. Niềm tiếc nuối nhấn chìm cơ thể.

*************

Thấy chương này ngọt ngào khum, muahaha:)))))

Mà đợt xem phim thấy Vegas hỏi Kin muốn bắn vào đâu? Rồi ví Posche là trái tim soft lắm luôn á. Thế nên tui cũng gọi Build như vậy : "Trái tim đang từng chút rời bỏ"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com