ZingTruyen.Info

Điều Ngọt Ngào [Biblebuild]

(3)

Nmrom222

Trời đã bắt đầu hửng, tia sáng đầu tiên của ngày mới len vào khe hở rèm cửa. Bò theo chiều dài cọ vẽ, nhuộm màu bức tranh điên loạn kia. Màu cam ấm của nắng, đen xám của màu vẽ, màu đỏ biến dạng của máu, hết thảy đè lên nhau thành một mớ hỗn độn xấu xí.

Là ai đã nói màu nắng sớm xinh đẹp và ấm áp, là ai nói bình minh sẽ bao bọc mọi cơn ác mộng của đêm đen. Tất cả đều giả dối, Bible cũng đã từng hi vọng vào những điều đó, hi vọng rằng nó sẽ xoa dịu mọi day dứt, tức giận, oán trách của anh, dù chỉ một chút.

Bible chán nản nhìn lên trần_ chốn quen thuộc của ánh mắt mỗi khi anh ở nhà. Quả thật trước nay là một vòng lặp, đi làm về nhà rồi đi làm. Hiện tại không làm nữa nên có chút tịnh mịch.

Mà rảnh rỗi là nguyên nhân làm Bible muốn tự tử.

Này, có ai từng thắc mắc tại sao anh không tìm cách chết khác chứ không phải tích thuốc ngủ? Thật ra chính Bible cũng chẳng rõ.

Có lẽ Bible sợ đau, có lẽ sợ nhìn thấy máu ... nhưng biết sao không, nếu là vậy thì nó đi ngược lại với những điều xảy ra trước đây. Khi mà Bible nhìn máu chảy dọc bàn tay, khi mà tô điểm bức tranh của mình bằng thứ màu xinh đẹp.

Anh không sợ đau, cũng chẳng sợ máu.

Vậy tại sao? Hoặc...Bible vẫn níu kéo lấy bản thân của chính mình.

Trước đây, khi đứng trên sân thượng tần ngần hóng gió, thỉnh thoảng anh muốn nhảy xuống. Hay khi nhìn thấy mảnh dao lam sắc lẹm, anh muốn cứa lên. Nhưng mỗi lần chuẩn bị rời bỏ cuộc sống này, cả người đứa con trai run lên cầm cập, sống lưng lạnh toát, cổ họng ngứa ngáy đến buồn nôn.

Bible từng đọc ở đâu đó: Trầm cảm thật ra không phải là căn bệnh biến người đó trở nên trầm lặng mà là biến người đó từ hét thành tiếng, thành gào lên một cách thầm lặng.

Vì anh biết sẽ chẳng ai thật lòng tỏ ra thương xót những vết lồi lõm của bản thân cả.

Có lẽ như thế...do đó mà mỗi lần anh muốn làm đau bản thân đều không thể. Vậy nếu ngủ thì sao, ngủ một giấc từ đây và mãi mãi về sau?

_________________

Bible dừng bước chân trước quầy thuốc, từ buồng đơn dạng mở, cậu bác sĩ ló đầu ra. Nhìn thấy người đến là vị khách hôm nào, bác sĩ mím môi hất mặt về phía đối diện

"Anh vào đây ngồi chờ một chút." Quay lại với công việc dang dở, cậu trai trẻ cầm thanh gỗ, ánh mắt dịu dàng nâng cằm đứa bé trước mặt, ra hiệu há miệng "A".

Đến khi thanh gỗ dùng một lần nằm yên trong sọt rác vẫn không thấy vị khách trước cửa nhúc nhích. Cậu cau mày nâng giọng hỏi "Này, sao còn đứng ở đó?"

Lần này Bible đành dời vị trí đến cái ghế đơn lẻ sau quầy thuốc, yên yên tĩnh tĩnh ngồi.

Xong xuôi, cậu tháo tai nghe để lên khay, kéo găng tay y tế rồi lấy từ trong túi một nắm kẹo sặc sỡ. Mỉm cười xoa nhẹ mái tóc đứa bé, mắt ôn nhu như nước híp thành trăng khuyết.

"Vì em đã đến đây khám một mình nên anh thưởng cho em. Nhưng lần sau hãy đi cùng mẹ nhé."

"Ưm... nhưng như thế sẽ không được kẹo ạ?" Đứa bé đáng yêu nghiêng đầu tròn mắt hỏi.

"Không có, sẽ được càng nhiều kẹo hơn đó. Vì em đã nghe lời mà."

Đứa bé nghe vậy khúc khích cười, gật đầu vâng dạ rồi rời đi. Anh nhìn chằm chằm vào nắm kẹo trên tay bé con. Đôi khi Bible thấy ngây thơ là một điều tốt đẹp. Nó sẽ giúp ta không phải chấp nhận những điều mà ta không muốn, không xuôi theo những điều người khác áp đặt lên ta.

Anh hơi muốn quay về lúc còn nhỏ, gối đầu lên chân và nghe mẹ kể về sắc độ của màu sắc. Khổ sở quá.

"Mấy đứa nhỏ có vẻ thích cậu, còn nghe lời nữa."

"Ừm...vậy sao?" Cậu nhóc khẽ cười trong khi sắp xếp lại bộ dụng cụ vừa sử dụng "Anh cũng rất nghe lời, đã quay lại tiệm của tôi..."

Cậu dừng động tác xoay người, nhíu mày nhìn Bible. Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo phông mỏng, bên ngoài khoác chiếc hoodie chùm kín đầu.

" Nhưng mà... nhớ không nhầm là còn một liều nữa mới hết thuốc không phải sao?"

"Cậu thích tặng kẹo cho người khác sao?"

"Này, đừng đánh trống lảng!!" Cậu chống hai tay đi về phía anh. Bible nghĩ người trước mặt chắc ngày thường hoà đồng lắm. Hiện tại cậu ấy cũng tỏ ra rất tự nhiên nói chuyện với mình.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng một lực kéo anh đứng dậy. Cậu bác sĩ lôi anh vào buồng khám, hai tay cầm cánh tay Bible xem xét.

Người thanh niên còn hơi ngỡ ngàng với độ lún của chiếc ghế đưa tay còn lại đẩy cái kẹp bông sát trùng ra " Này, tôi không..."

"Tôi không phải Này. Build, Build Jakapan Puttha."

"..."

Không gian phút chốc trở nên ngưng lặng, Bible đăm chiêu nhìn theo tay Build xử lý vết thương có chút doạ người. Anh còn nghĩ tiếp theo cậu sẽ hỏi nguyên nhân, sau đó anh phải bịa một lí do nào đó.

Nhưng chờ mãi Build vẫn chung thủy với sự yên lặng, thỉnh thoảng thổi nhẹ lên vết thương như thể làm thế sẽ thổi bay mọi đau xót nó gây ra.

Tới đây, Bible có chút thoải mái hơn, anh sẽ không phải tốn thời gian bào chữa cho vết thương kia, cũng chẳng cần tiếp nhận ánh mắt thương hại như những người khác thường hay làm.

" Tôi chán."

Build ngước mắt nhìn anh, ý hỏi "Sao đột nhiên nói thế?"

Bible ngồi thẳng người lên rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, cầm cổ tay giữ kẹp của Build đặt đúng chỗ do vừa rồi ngẩng mặt lên mà lệch vị trí.

"Không, chỉ là chán một chút nên đi ra ngoài, tiện lấy thuốc."

Có lẽ cậu không nghĩ anh sẽ trả lời câu hỏi tưởng rằng đã bỏ quên lúc nãy, Build nhướn mày.

"Anh không đi làm hay sao?"

Bible vò vò góc áo hoodie, không có trả lời.

"Ừm... nếu chán thì... thỉnh thoảng đến đây. Đương nhiên... nếu anh muốn thế."

Bible nhìn sườn mặt thoáng chút đỏ của người đối diện. Lần đầu trong cuộc đời, anh phát hiện màu đỏ này còn đẹp hơn màu đỏ của máu. Nhận ra mẹ nói góc độ màu sắc đẹp tùy vào hoàn cảnh, tùy vào thứ mà con nhìn thấy. Thì ra, người con trai mang tim đã thoi thóp này còn có thể thưởng thức cái đẹp...

*************
Tui đang phân vân khum biết mình có diễn đạt đúng về tâm lý của Bible hay không? Về trầm cảm ấy, tại tui dựa theo những gì tôi thấy và cảm nhận được.

Um...vì từ đầu tui đã nói đây chỉ là tui lên cảm hứng rồi viết thui, nên nó ko có sườn từ trước. Do đó có vài nhược điểm là tui có thể thỉnh thoảng không hiểu rõ nhân vật á. Tất cả tình tiết đều do cảm xúc dẫn dắt và nhân vật muốn nó diễn ra.

Vậy nên, ai đọc được thì cho tui chút cảm nghĩ nha, sớm hay muộn cũng được, tui đều rep hết á, then kìu 🙆.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info