ZingTruyen.Com

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 92: Từ đầu đến cuối

KhanhLinhPham

Viên Xuân Vọng đã nói sẽ bảo vệ Ngụy Anh Lạc thì không phải nói chơi.

Vì ở buổi cứu tế có biểu hiện xuất sắc, nên hắn rất được Nhàn quý phi tán thưởng. Hiện giờ, Hoàng hậu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thêm cả Tuệ quý phi đã hoăng thệ, toàn bộ quyền hành hậu cung do một tay Nhàn quý phi nắm giữ. Nhàn quý phi muốn hắn thăng chức, hắn lập tức liền thăng chức. Ở Tân Giả Khố, hắn nói một là một, nói hai là hai.

"Nhìn tay của muội kìa, riết rồi không giống nữ tử nữa rồi." Viên Xuân Vọng cầm tay Ngụy Anh Lạc, lắc đầu, "Sau này đừng cọ thùng xí nữa, trước tiên hãy đến Thiêu kháng xử, hỗ trợ bên đó đi."

Anh Lạc: "Thiêu kháng xử?"

"Thiêu kháng xử trực thuộc Tích tân ty, chuyên phụ trách đồ sưởi ấm cho các cung, chỉ khi Tử Cấm Thành sang đông thì mới bắt đầu cung cấp than. Trước mắt thời tiết còn nóng, công việc chỗ họ sẽ nhẹ nhàng hơn, muội cũng nhân cơ hội đó nghỉ ngơi chút đi." Viên Xuân Vọng loáng cái gõ mi tâm nàng, "Ngàn vạn lần đừng thành thật vậy nữa, bản thân phải học được cách lười biếng!"

Ngụy Anh Lạc sờ lên mi tâm, vừa cảm động sự quan tâm của hắn, vừa giận hắn thân thiết, không coi ai ra gì: "Được rồi được rồi, muội nhớ rồi!"

Đưa mắt nhìn nàng rời đi, Viên Xuân Vọng cười lắc đầu, đang muốn ra khỏi đây, một bàn tay sau lưng níu tay áo hắn lại: "Viên ca ca!"

Là giọng nói của Cẩm Tú.

Viên Xuân Vọng nhíu lại lông mày, đang muốn kéo tay áo về rồi bỏ đi, chợt nghe cô ta hạ giọng nói: "Ta biết ai là người giết Tuệ quý phi!"

Viên Xuân Vọng dừng bước.

Cẩm Tú thản nhiên cười, thuận thế ôm chầm cánh tay hắn, dán chặt vào bộ ngực đầy đặn của mình, thấp giọng nói: "Đêm nay giờ Tý, ta chờ huynh ở bên giếng chỗ hậu viện, không gặp không về!"

Đêm đến, Cẩm Tú đặc biệt tô son điểm phấn một hồi, không có đồ trang sức nào để mang, đành lặng lẽ bẻ một đóa hoa sơn trà trên cây, cẩn thận từng chút cài trên tóc mai, sau đó một mình ra chỗ hẹn.

Nước giếng phản chiếu khuôn mặt cô ta, cũng phản chiếu cả khuôn mặt người nọ xuất hiện sau lưng.

Cẩm Tú tràn đầy vui mừng, xoay người ôm chầm đối phương: "Viên ca ca, huynh đến rồi!"

Viên Xuân Vọng để mặc cho cô ta ôm ấp, ôn nhu cười nói: "Lời nói sáng nay của cô là có ý gì?"

Bắt gặp nụ cười của hắn, Cẩm Tú mở cờ trong bụng, đấm một cái vào lồng ngực hắn: "Viên ca ca, thật vất vả mới được hẹn hò riêng tư, huynh cũng chỉ có vấn đề này muốn hỏi ta sao?"

Viên Xuân Vọng cầm chặt tay cô ta, thanh âm ôn nhu, tràn ngập mê hoặc: "Ngoan, nói."

Hắn chưa từng có vẻ mặt ôn hòa như vậy đối đãi với mình đi? Trong lòng càng thêm nở hoa, Cẩm Tú hoàn toàn quên mình, ngoan ngoãn đáp hắn: "Được, ta nói cho huynh biết, hôm đó ta đã nhìn thấy Ngụy Anh Lạc ở cùng một chỗ với nghệ nhân Vạn tử thiên hồng!"

Ánh mắt Viên Xuân Vọng trầm xuống: "Ồ? Vậy thì sao?"

"Còn có thể sao nữa?" Cẩm Tú nở nụ cười, "Đến giờ vẫn chưa tra ra được hung thủ giết Tuệ quý phi là ai, không phải đám thợ đó, vậy thì còn lại người trong cung. Huynh nói xem, cô ta có khả nghi hay không?"

"Nếu nghi ngờ cô ấy, sao ngươi không đi tố giác?" Viên Xuân Vọng vừa dứt lời, liền lắc đầu nguầy nguậy, "Ngươi và Anh Lạc sớm có thù oán, lại không có bằng chứng, có tố giác cũng không ai tin ngươi."

Cẩm Tú cười nói: "Đúng! Ta biết nếu chỉ nói suông thì rất khó thuyết phục người khác, nên mới kề cà kiềm chế không tố cáo, nhưng mà nghĩ lại, dù người khác không tin, thì vẫn còn có Cao gia! Đến bây giờ, huynh trưởng của Tuệ quý phi vẫn luôn điều tra kẻ giết người này!"

Cảm nhận được sự uy hiếp trong câu nói đó, Viên Xuân Vọng thu liễm lại nét mặt hư tình giả ý, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: "Ngươi muốn gì?"

Cẩm Tú ôm chặt lấy hắn, đem đường cong quyến rũ của bản thân dính sát trên người hắn, cười nói: "Ta biết Viên ca ca là nghĩa huynh của Ngụy Anh Lạc, nhất định sẽ bảo vệ cô ta, đúng không?"

Viên Xuân Vọng nói hờ hững: "Cho nên?"

Cẩm Tú mềm mại đáng yêu nói: "Chỉ cần huynh đáp ứng sau này ở bên cạnh ta, ta sẽ giữ kín bí mật này!"

Viên Xuân Vọng nở nụ cười, giống như đã sớm biết trước cô ta sẽ nói như vậy, lại giống như chỉ đơn thuần cười nhạo cô ta không biết lượng sức mình: "Ngươi điên thật hay giả điên vậy? Cung quy cấm quan hệ đối thực giữa cung nữ và thái giám, ai làm trái sẽ nghiêm trị không tha, vậy mà ngươi còn dám đưa ra yêu cầu đó?"

"Tuy cung quy cấm cản, nhưng thực tế cũng đâu cấm được ai. Huynh xem đi, cho tới hiện tại, biết bao cung nữ và thái giám đã âm thầm kết đôi phu thê rồi!" Cẩm Tú lơ đễnh nói, "Viên ca ca, ta rất thích huynh, muốn ở bên huynh suốt đời. Ta cam đoan sẽ đối tốt với huynh, tốt hơn Ngụy Anh Lạc gấp nhiều lần!"

"Tại sao ngươi thích ta?" Viên Xuân Vọng dùng ánh mắt quái lạ nhìn đối phương, như là cuối cùng cũng bị lời nói của cô ta làm cảm động, "Nghe Anh Lạc nói, lúc trước ngươi toàn theo đuổi ngự tiền thị vệ, đem ta so sánh với bọn họ, chỉ có hai bàn tay trắng thôi."

Từ trước đến nay, Viên Xuân Vọng toàn dùng vẻ mặt vô cảm với cô ta, ngẫu nhiên bố thí một ánh mắt, đã đủ để cô ta ngất ngây cả ngày. Thấy lời nói của hắn có ý mềm mỏng, Cẩm Tú quả thực mở cờ trong bụng, thanh âm không ngớt run rẩy: "Ta thừa nhận, lúc trước là ta tham mộ hư vinh, chạy theo hào nhoáng, cả ngày mơ tưởng đến việc trèo cành cao, được gả vào nhà cao sang quyền quý! Nhưng từ khi đến Tân Giả Khố, ta đã thay đổi, ta thật sự thay đổi rồi! Đặc biệt từ lần đầu tiên gặp huynh, ta mới biết thế nào là yêu thích! Tất cả những theo đuổi lúc trước, đối với ta đã không còn quan trọng! Viên ca ca, ta muốn ở bên cạnh huynh, như đôi vợ chồng bình thường ngoài kia, quan tâm chăm sóc cho nhau cả đời, không rời nửa bước, được không?"

"Chăm sóc cho nhau, không rời nửa bước?" Viên Xuân Vọng lẩm bẩm tự nhủ.

"Đúng vậy!" Cẩm Tú nhào vào trong lòng hắn, động tình nói, "Chỉ cần huynh đáp ứng ta, cái gì ta cũng không nói, với ai ta cũng không tố! Thậm chí, ta có thể tha thứ tất cả cho Ngụy Anh Lạc, chỉ cần có được huynh, việc gì ta cũng sẵn lòng bỏ qua!"

Viên Xuân Vọng cúi đầu nhìn cô ta, chợt diễm lệ cười nói: "Yêu ta đến vậy thật sao?"

Có lẽ đây là nụ cười đẹp nhất mà Cẩm Tú từng được chứng kiến trong đời, đủ xinh đẹp để cô ta như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Cô ta thất thần nhìn đối phương hồi lâu, mới nhẹ gật đầu, đáp lại một tiếng: "Vâng!"

Sau một khắc, sắc mặt hóa cứng đờ, chậm rãi gục đầu xuống.

Một con dao găm đâm xuyên ngực, lút sâu vào trái tim.

Thuận theo lưỡi dao, Cẩm Tú lướt lên nhìn cán dao, lướt lên nữa nhìn bàn tay cầm dao, cuối cùng ánh mắt cố định trên gương mặt Viên Xuân Vọng. Hắn nở nụ cười đáp lại, vừa ôn nhu vừa xinh đẹp: "Yêu ta như vậy, vì ta mà chết, có thể không?"

Cẩm Tú há to miệng, muốn đáp hắn một câu -- có thể.

Nhưng Viên Xuân Vọng không chờ đối phương mở miệng, đã vươn nhanh tay ra, đẩy cô ta xuống giếng nước phía sau.

'Bõm' một tiếng, ánh trăng trên mặt nước tan thành nhiều mảnh.

Viên Xuân Vọng đứng bên thành giếng, rút ra một chiếc khăn, chậm rãi lau chùi vết máu trên ngón tay.

"Quên nói cho ngươi biết một câu." Viên Xuân Vọng giương cao khóe môi, buông tay ra, chiếc khăn bay bổng rơi vào trong giếng, phủ lên bề mặt vật thể đang nổi bồng bềnh trên nước, "Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp."

Ngày hôm sau.

"Thông báo các ngươi một việc." Bên trong nội viện Tân Giả Khố, Viên Xuân Vọng nói với đám cung nữ thái giám, "Tối qua cung nữ Cẩm Tú bỏ trốn rồi."

Tiếng bàn luận huyên náo dần nổi lên.

"Bỏ trốn? Cẩm Tú vậy mà chạy rồi sao?"

"Tử Cấm Thành canh giữ nghiêm ngặt như vậy, cô ta có thể chạy đi đâu?"

"Nha đầu kia thật đúng là to gan, cô ta không muốn sống nữa chắc?"

Ngụy Anh Lạc không tham gia bàn tán cùng mọi người. Nàng nhíu mày, ném ánh mắt về phía Viên Xuân Vọng.

"Ai biết tin tức về Cẩm Tú phải lập tức bẩm báo, nếu không sẽ xử chung tội với cô ta!" Vẻ mặt Viên Xuân Vọng thản nhiên, "Được rồi, đừng bàn tán chuyện này nữa, tất cả đi làm việc đi!"

Sau khi mọi người tản ra, Ngụy Anh Lạc lại lặng lẽ tới gần: "Ca, Cẩm Tú đi đâu thế?"

"Sao ta biết được chứ?" Viên Xuân Vọng nhìn nàng cười nói.

Ngụy Anh Lạc không tin hắn hoàn toàn không biết gì, nàng quan sát hắn nói: "Nếu cô ta muốn chạy trốn, sao lại không có dấu hiệu gì? Hơn nữa, hộ vệ Tử Cấm Thành tầng tầng lớp lớp, cô ta cũng không có cánh, có thể chạy đi đâu?"

Viên Xuân Vọng giúp Ngụy Anh Lạc sửa sang lại tóc rơi lòa xòa: "Hôm nay xức thuốc chưa?"

"Ca, đừng lảng sang chuyện khác!" Ngụy Anh Lạc cau mày nói, "Muội đang hỏi huynh đấy!"

"Người không quan hệ, không cần để trong lòng." Viên Xuân Vọng cười nói, "Bôi thuốc chưa? Đưa tay đây, để ta xem vết thương lành đến đâu rồi."

Tuy trời nóng bức, nhưng Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy lưng mình mát lạnh. Trong mắt hắn, mạng người còn không bằng vết sẹo trên tay nàng.

Công việc ở Tân Giả Khố nhiều không đếm xuể, Ngụy Anh Lạc thử hỏi vòng vo vài câu, nhưng vẫn không có được đáp án, đành phải về chỗ làm tiếp việc dang dở.

Chờ đến khi bóng nàng khuất dần, Viên Xuân Vọng mới thu hồi dáng vẻ tươi cười, lâm vào trầm tư.

Hắn biết Ngụy Anh Lạc đang nảy sinh nghi ngờ, nhưng vậy thì đã sao? Từ đầu đến cuối, hắn đều xử lý rất ổn thỏa, không sợ người khác phát hiện. Giả dụ có bị phát hiện đi nữa, nhưng sẽ có ai vì một tội nhân Tân Giả Khố, mà dám đắc tội với đại hồng nhân đang được Nhàn quý phi ưa chuộng này?

"Lập mưu tính kế đẩy Anh Lạc vào tù, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Cẩm Tú." Viên Xuân Vọng nhíu mày nghĩ thầm, "Cô ta có thù oán với Anh Lạc, còn Lưu ma ma thì sao? Lưu ma ma và Anh Lạc không thù không oán, vì sao phải hợp tác với Cẩm Tú cùng hãm hại Anh Lạc? Là bị Cẩm Tú lừa bịp, hay là sau lưng... có người ra lệnh bà ta?"

Nếu sau lưng bà ta thật sự có chủ mưu, chỉ sợ... bây giờ đối phương cũng sẽ giống như hắn, xử lý ổn thoả từ đầu đến cuối.

Bên trong Chung Túy cung, máu vương vãi đầy đất.

Máu đó là từ đầu ngón tay Lưu ma ma chảy xuống. Mười móng tay đều bị rút sạch sẽ, đầu ngón tay trơ trọi rơi tí tách từng giọt máu tươi.

Nhàn quý phi mỉm cười nói: "Thuần phi muội muội, lão nô tài này thật không biết phải trái, chẳng qua chỉ chịu có mấy trượng đã khai hết cả rồi. Muội muội, muội muốn biết bà ta đã nói gì không?"

Lưu ma ma chịu nhục hình, thần trí đã có chút mơ hồ, cả buổi không nói được lời nào, bỗng nhiên bật khóc thật to, tay chân bò lết đến chỗ Thuần phi: "Nương nương, nương nương, cứu, cứu lão nô với..."

Thuần phi thối lui một bước, cung nữ Ngọc Hồ bên cạnh vội giơ chân đạp văng đối phương ra xa, gấp gáp nói: "Ăn nói lung tung cái gì đấy? Nương nương chúng ta thì có liên quan gì đến lão già nhà ngươi?"

Lưu ma ma nghe xong, vội gào đến tê tâm liệt phế: "Ngọc Hồ, cô đừng phủi sạch quan hệ nhanh thế. Rõ ràng Thuần phi đã lệnh ta... lệnh ta hãm hại Ngụy Anh Lạc!"

"Nói bậy!" Ngọc Hồ cắn răng nói, "Nương nương chúng ta và cung nữ đó không thù không oán, cớ sao phải vu hãm cô ta? Ngươi, ngươi rõ ràng là chịu sự sai khiến của người khác, muốn vu khống ngược lại nương nương chúng ta!"

Cung nhân dâng lên tách trà nhỏ, Nhàn quý phi ngồi tựa vào ghế, dù bận vẫn ung dung uống một hớp: "Thuần phi, muội nói xem?"

Sắc mặt Thuần phi hơi trắng bệch: "Đây là vu hãm..."

"Cái gì mà vu hãm? Nương nương, người hãy nghe nô tài nói!" Thấy Thuần phi trở mặt, Lưu ma ma với tâm trạng 'ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa', dứt khoát kể hết mọi chuyện, từ lúc Thuần phi tìm bà ta như thế nào, lại an bài chính mình vu oan hãm hại ra sao, nguyên nhân hậu quả, toàn bộ khai ra hết sạch, nội dung tường tận, không có một chút sơ hở.

Chân tướng sự việc bị bại lộ, lời biện bạch của Thuần phi lộ rõ vô lực tái nhợt, thân thể nhịn không được lảo đảo, tựa vào bên người Ngọc Hồ.

Ngay lúc Thuần phi cho rằng bản thân xong đời rồi, Nhàn quý phi đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: "Thuần phi muội muội là người thế nào, ta là người rõ nhất và tin tưởng nhất. Chỉ là, sao có thể để điêu nô này tùy ý hỗn xược? Người đâu, cắt lưỡi bà ta!"

Lưu ma ma không thể nào ngờ, chính mình thẳng thắn, lại đổi lấy kết cục như vậy, giữa tiếng kêu gào thảm thiết, một đầu lưỡi đỏ au bị kéo vàng cắt rơi xuống dưới.

Nhìn thấy đầu lưỡi kia, sau lưng Thuần phi ứa ra mồ hôi lạnh, suýt nữa cũng ngất xỉu giống Lưu ma ma.

"Đối phó với loại nô tài phát ngôn bừa bãi, vu cáo chủ tử này, chỉ có thể nghiêm khắc xử trí, cảnh cáo răn đe. Có bà ta làm tấm gương, từ nay về sau sẽ không còn ai dám phạm thượng, tùy ý vu cáo chủ tử rồi." Nhàn quý phi tiến lên nắm chặt tay Thuần phi, ôn nhu nói, "Ai nha, muội muội, tay của muội sao lại lạnh như vậy..."

Vì nụ cười của ngươi làm lưng ta rét run.

Chôn sâu ý nghĩ chân thật trong lòng, Thuần phi run rẩy bờ môi, mở miệng nói: "Gần đây thân thể có chút không khoẻ, có lẽ đã bị nhiễm lạnh..."

"Thể chất muội muội xưa nay yếu ớt, lại hay sợ lạnh, nên phải giữ gìn sức khoẻ cho thật tốt." Nhàn quý phi vỗ vỗ tay Thuần phi, sau khi nói lời ân cần quan tâm, mới sai người kéo Lưu ma ma rời đi.

Một vệt máu uốn lượn ngoằn ngoèo, lan tràn sau lưng Lưu ma ma.

Bấy giờ Thuần phi mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm oặt ngã xuống giường, sau nửa ngày mới nói: "Ngọc Hồ, ngươi nghĩ xem, tại sao Nhàn quý phi phải thay ta xử lý từ đầu đến cuối?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com