ZingTruyen.Info

Dien Hy Cong Luoc Truyen Story Of Yanxi Palace

"Cha!" Viên Xuân Vọng bảy tuổi khóc ròng nói, "Đừng bỏ lại con!"

Con đường dài thăm thẳm nhìn không thấy tận cùng, giống dòng người chạy nạn dài tít tắp vô tận. Có người đi trên đường, có người ngã ven lề, rồi không dậy nổi nữa.

Trên mặt đất cỏ úa vàng khắp nơi, nhìn không ra chút sắc xanh tươi nào, đều bị họ nhổ ăn sạch sành sanh. Bần cùng sinh đạo tặc, đói quá hóa súc sinh. Nhiều nạn dân lảo đảo lết tới gần Viên Xuân Vọng, khóe miệng chảy nước miếng, giống như trước mắt họ không phải là người, mà là con cừu non có bộ lông trắng muốt.

Ngay lúc Viên Xuân Vọng hoảng sợ cùng cực, một phụ nữ gầy trơ xương bỗng từ phía sau bọn họ lao tới, bế lấy hắn bỏ chạy.

"Mẹ!" Viên Xuân Vọng ôm cổ mẹ khóc to.

"Nàng... Sao nàng lại đem nó về nữa?" Một người đàn ông cũng gầy đét thở dài, "Bản thân chúng ta còn chẳng sống nổi, lo cho nó chi không biết?"

Dọc đường đi, người cha lén vứt hắn năm lần, thì đều bị mẹ hắn ôm về hết cả năm. Nhưng sau cùng, lòng tốt lại không được báo đáp. Người đàn ông cuối cùng lén bỏ đi biệt tăm, còn một thân một mình người phụ nữ lảo đảo bồng hắn đến kinh thành, lại bất hạnh nhiễm dịch bệnh. Lúc lâm chung, người phụ nữ nắm tay hắn nói: "Sau khi mẹ mất, con hãy đi tìm cha ruột của mình."

Viên Xuân Vọng lặng người sửng sốt: "Cha ruột?"

"Mẹ không phải là mẹ ruột của con." Người phụ nữ ho khan hai tiếng, "Năm đó Ung Chính gia bị người đuổi giết, sau đó trốn trong một nhà nông, cùng với con gái nhà đó sinh ra con... Con trai, con không phải là một người bình thường, con là a ca!"

Viên Xuân Vọng khiếp sợ nói không nên lời.

"Thương thay mẹ con mệnh khổ, sau khi Ung Chính gia trở về đã không phái người đi tìm, phận là nữ nhân, làm sao mang theo một đứa bé tái giá? Nên mẹ con đành gửi con cho ta nuôi nấng." Người phụ nữ thò tay vào vạt áo trước, móc ra một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, ngón tay run run, chầm chậm đeo vào cổ tay Viên Xuân Vọng, "Mang theo cái này, đi tìm cha ruột của con, để ông ấy..."

Lời còn chưa dứt, tay đã buông thõng xuống dưới.

"Mẹ!" Viên Xuân Vọng đẩy đẩy người phụ nữ, nhưng bà ấy vẫn không nhúc nhích. Dù Viên Xuân Vọng khóc lóc thảm thiết thế nào, gào to thế nào, bà ấy cũng không mở mắt.

Sợ đám nạn dân đói mờ mắt ăn thịt thi thể của dưỡng mẫu (*), Viên Xuân Vọng nhỏ tuổi dựa vào đôi tay nho nhỏ, cấp tốc đào ra một hố đất, chôn cất để dưỡng mẫu an nghỉ nơi chín suối.

(*) mẹ nuôi

Sau đó, hắn để rũ đôi tay rướm máu, vượt qua cửa thành.

Vào được cửa thành thì dễ, nhưng cửa Tử Cấm Thành lại khó. Trải qua trăm nghìn đắng cay, cuối cùng hắn cũng tìm được một quý nhân mặc y phục tươm tất, đồng ý đưa hắn nhập cung.

Nhưng không ngờ, người nọ lại là Bát thúc của hắn. Sau khi tranh vị với Ung Chính thất bại, ông ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, phát hiện đối phương có con rơi trong nhân gian, cũng không biết xuất phát từ lòng dạ đen tối nào, đi dẫn một đứa bé lên bảy đến phòng tịnh thân, giơ tay chém xuống, Viên Xuân Vọng từ một tiểu a ca biến thành một tiểu thái giám.

Sau đó, hắn bị điều đến sở a ca, hầu hạ chính đệ đệ của mình -- Bát a ca Phúc Tuệ.

Viên Xuân Vọng không những mất đi mệnh căn của mình, mà còn mất luôn tràng hạt gỗ tử đàn kia. Không còn thứ đó, hắn không cách nào tiết lộ thân phận của mình với Ung Chính. Nói đi cũng phải nói lại... Dù trong tay hắn còn chuỗi hạt này đi nữa, Ung Chính sẽ thừa nhận một tiểu thái giám làm nhi tử sao?

Hắn chỉ có thể chấp nhận thân phận hạ nhân này, lẳng lặng hầu hạ một bên, vẻ mặt tràn đầy ao ước cùng hâm mộ nhìn Ung Chính bồng Phúc Tuệ, tay cầm tay dạy hắn viết chữ.

"Nhi tử không muốn học viết!" Phúc Tuệ bướng bỉnh ném bút đi, "Hoàng a mã, nhi tử muốn cưỡi ngựa!"

Nói xong, Phúc Tuệ từ trên đùi Ung Chính trượt xuống, chạy đến trước mặt Viên Xuân Vọng, chỉ vào hắn nói: "Nhanh ngồi xổm xuống, ta muốn cưỡi ngựa!"

Viên Xuân Vọng ngây ra một lúc, đại thái giám sau lưng không nói một lời đè hắn xuống đất: "Bát a ca muốn cưỡi ngựa, ngươi không nghe thấy sao? Nhanh cúi xuống!"

Dựa vào cái gì? Hắn là nhi tử của Hoàng đế, lẽ nào ta không phải? Trong lòng Viên Xuân Vọng trào dâng phẫn nộ, đang định đứng lên, nhưng cảm giác trên lưng nằng nặng, là Phúc Tuệ cưỡi trên lưng hắn.

Phúc Tuệ vừa cười vừa hô to: "Hoàng a mã, người xem này, nhi tử đang cưỡi ngựa đó! Hây! Hây! Chạy nhanh lên, nhanh lên nữa! Nhanh lên nữa đi!" Ung Chính bật cười ra tiếng: "Phúc Tuệ, cẩn thận kẻo ngã!"

Viên Xuân Vọng nghiến răng bò trên mặt đất, cúi đầu xuống thật thấp, không để bọn hắn nhìn thấy khuôn mặt thống khổ đầy hận ý của mình.

Thân là nhi tử được Ung Chính thích nhất, Phúc Tuệ sống rất tự do tự tại, không chút cố kỵ, cả ngày xem Viên Xuân Vọng là ngựa để cưỡi, Viên Xuân Vọng theo thói quen cũng trầm mặc thuận theo. Phúc Tuệ cho rằng tính khí của ngựa thật cũng hiền giống vậy, kết quả có một lần học cách cưỡi ngựa thật, không may ngã xuống.

"Các ngươi trông nom Bát a ca kiểu gì thế? Một đám phế vật!" Trong sở a ca, Ung Chính nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay vào đám cung nữ thái giám đang quỳ trên đất, ra lệnh, "Lôi xuống hết, mỗi người phạt ba mươi trượng!"

Viên Xuân Vọng cũng nằm trong số đó.

Bịch, bịch, bịch, từng tiếng đòn roi dán trên da thịt. Khắp nơi vang lên tiếng hét thảm nối tiếp nhau, nhưng Viên Xuân Vọng chỉ nắm chặt nắm đấm, im lặng chịu đòn.

Màn đêm buông xuống. Viên Xuân Vọng khập khiễng bước vào gian phòng Phúc Tuệ, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm cái người đang ngủ mê man trên giường, sau đó nhoẻn miệng cười.

Từ sau cái chết của dưỡng mẫu, hắn cũng chưa từng cười qua một lần.

Đây là lần đầu hắn nở nụ cười, diễm lệ chói mắt, giống như một loài rắn độc sặc sỡ, ra đời trong Tử Cấm Thành đầy rẫy âm mưu này, sau đó vô thanh vô tức chạy đến cửa sổ, vù vù một tiếng cửa mở, gió lạnh tê buốt thấu xương từ bên ngoài thổi vào, Phúc Tuệ sau lưng ho một tiếng.

Viên Xuân Vọng vừa cười khẩy, vừa kéo mở tất cả cửa sổ bên trong tẩm điện...

"Sau khi Phúc Tuệ mắc bệnh qua đời, ta và những người hầu khác đều bị đày đến Tân Giả Khố." Ánh sáng le lói dập dờn, ngọn nến đã cháy hết một nửa, nhà kho lúc sáng lúc tối, Viên Xuân Vọng nhẹ nhàng vuốt tóc Ngụy Anh Lạc, thủ thỉ nỉ non, "Ta không thấy tiếc, chỉ thấy hận."

Hận Bát thúc. Hắn vì giành ngôi báu thất bại, đã phát tiết tất cả oán hận lên người một tiểu hài tử bảy tuổi.

Hận Ung Chính. Rõ ràng con trai ruột đứng ngay trước mắt, nhưng hắn lại làm như không thấy.

Hận Phúc Tuệ. Cả hai đều là huynh đệ của nhau, nhưng lại ép hắn làm trâu làm ngựa.

"... Thứ ta hận nhất, chính là thế gian nực cười này." Chợt Viên Xuân Vọng cười rộ một tiếng, tiếng cười mang theo u ám không hề thuyên giảm, "Ta đã làm sai chuyện gì? Tại sao tất cả bất hạnh đều đổ lên đầu một mình ta? Các huynh đệ ấy cũng cùng chảy chung dòng máu, từng người bọn họ cao cao tại thượng, còn ta thì nằm rạp xuống đất, làm một tên nô bộc thấp hèn nhất thiên hạ!"

Khoé mắt Ngụy Anh Lạc rơi ra một giọt lệ.

Thực ra nàng vẫn tỉnh táo, vẫn luôn nhắm mắt lắng nghe Viên Xuân Vọng kể về quá khứ của bản thân, một câu chuyện không muốn người khác biết.

"Anh Lạc, trời đất bất công, thế gian vô tình. Muốn không là cá bị giết trên thớt, muội chỉ có thể cầm dao trong tay!" Viên Xuân Vọng cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu cười nói, "Muội không phải sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội. Bởi vì, muội chính là ta, ta chính là muội. Trên đời này, chỉ có hai ta bi thảm giống nhau, cũng chỉ có hai ta mới có thể sưởi ấm lẫn nhau, thương xót lẫn nhau."

Nói xong, hắn cúi đầu xuống, nhẹ hôn lên giọt nước mắt vương dài trên mặt.

Ngụy Anh Lạc càng thêm hoảng sợ.

Lúc nãy đã không mở mắt ra, hiện tại càng không dám mở mắt.

Chỉ đành tiếp tục giả vờ ngủ, mặc cho đối phương dán môi lên mí mắt, bờ môi lạnh lẽo, dần dần làm tăng độ ấm nước mắt nàng.

Không ngờ Cẩm Tú lại tìm đến nhà kho, đúng lúc bắt gặp một màn này, tức khắc sững sờ đứng trước cửa, trong mắt nảy sinh ghen ghét khó lòng ức chế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info