ZingTruyen.Com

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 37: Tặng thuốc

KhanhLinhPham

Phú Sát Phó Hằng quay đầu sang chỗ khác, mặt đỏ đến tận mang tai, hắn đứng cách Ngụy Anh Lạc tầm ba bước, tùy thời có thể dễ dàng chuồn nhanh: "Cầm lấy đi."

Ngụy Anh Lạc chần chừ một lát mới tiếp nhận chai thuốc trong tay hắn.

Phú Sát Phó Hằng giống như nhẹ nhàng thở ra, lại xoay người sang chỗ khác nói: "Thuốc này rất hữu dụng với ngoại thương, một ngày bôi hai lần vào sáng và tối."

Ngụy Anh Lạc dời sự chú ý từ vết thương trên người sang thái độ hiện tại của hắn, cẩn thận từng li từng tí dò xét: "Vì sao thiếu gia lại né tránh ta?"

"..." Câu hỏi này khiến Phú Sát Phó Hằng có chút quẫn bách, sau nửa ngày mới ho khan một tiếng, "Nam tử không thể nhìn thẳng thân thể nữ tử, ngươi... tay áo ngươi đang vén lên."

Ngụy Anh Lạc lúc này mới nhớ tới, lúc trước vì kiểm tra thương thế của mình, nàng đem một bên tay áo cuốn đến bả vai, toàn bộ cánh tay đều hiện ra trước mắt hắn, như một ngó sen tươi mới trắng như tuyết, sinh trưởng trong làn nước xanh trong lành.

Chậm rãi buông tay áo xuống, Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ngài có thể xoay người lại rồi."

Phú Sát Phó Hằng lúc này mới xoay người lại, mặt hắn quả thực có chút mỏng, chỉ là nhìn cánh tay nữ nhân mà cũng đỏ mặt, thoạt nhìn chật vật xen lẫn ngây thơ. Hắn vẫn vô thức nghiêng người chưa phát giác ra, bộ dáng nghiêm túc bất khả xâm phạm như thường ngày, hỏi nàng: "Tại sao hôm nay ngươi phải đốt cháy màn trướng? Nếu không cẩn thận, cả ngươi và Du quý nhân cùng chết cháy trong điện thì sao?"

"Ta biết vô cùng nguy hiểm, nhưng trong tình huống như vậy, đây là cách duy nhất có thể dẫn dụ người đến." Ngụy Anh Lạc thấp giọng nói, "Thử nghĩ xem, nếu ta lớn giọng kêu cứu, nói Tuệ quý phi muốn giết người, ai còn dám xông vào Vĩnh Hòa cung chứ? Bọn hắn đều sợ gặp phải chuyện như vậy, sẽ chỉ giả vờ như không nghe thấy. Nhưng trong cung bị cháy thì khác, tất cả mọi người đều sẽ chạy vào dập lửa, như vậy ta và Du quý nhân có thể được cứu rồi."

Nhớ lại nàng lúc ấy tuyệt vọng bất lực, bộ dáng hướng bản thân lớn tiếng cầu cứu, Phú Sát Phó Hằng trong lòng mềm nhũn, thế là ngữ khí cũng mềm mỏng lại: "Nếu mọi người vẫn chưa kịp tới, Quý phi xông vào đại điện trước thì sao?"

Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải ngài đã tới rồi sao?"

Phú Sát Phó Hằng nghe vậy sững sờ.

Rõ ràng nàng quần áo chỉnh tề, kín cổng cao tường, cũng không cười với hắn, không làm chuyện gì khác người, thế nhưng hắn lại muốn lảng tránh ánh mắt nàng.

Miễn cho bị nàng phát hiện khuôn mặt đỏ bừng.

"Thiếu gia..." Ngụy Anh Lạc tiến sát mặt hắn, "Ngài bị bệnh sao? Mặt của ngài hơi có chút đỏ..."

Nàng duỗi một tay ra, như muốn sờ trán hắn đo nhiệt độ.

Phú Sát Phó Hằng vội vàng thối lui một bước.

"Thật xin lỗi." Giống như ý thức được hành vi của mình có chút không thích hợp, Ngụy Anh Lạc thu tay về, cười áy náy với hắn.

Không rõ trong lòng mình là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, Phú Sát Phó Hằng trầm giọng nói: "Lần sau chú ý một chút, đừng... Là nữ nhân đừng có nở nụ cười như vậy, chẳng lẽ ngạch nương ngươi chưa từng dạy ngươi, thế nào mới là lễ nghi của tiểu thư khuê các sao?"

Ngụy Anh Lạc không cười, thản nhiên nói: "Ta không phải tiểu thư khuê các, cũng không có mẹ."

Phú Sát Phó Hằng nghe vậy sững sờ, định cân nhắc nói gì thêm, liền nghe Ngụy Anh Lạc nặng nề mở miệng.

"Ta chỉ có một tỷ tỷ, tên gọi là Ngụy Anh Ninh." Dừng một chút, Ngụy Anh Lạc cười nói, "Nhưng trong cung tỷ ấy còn một tên gọi khác là A Mãn."

Phú Sát Phó Hằng sắc mặt tái mét.

"Sao vậy?" Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm đối phương, không chịu buông tha bất cứ biến hóa nào, "Thiếu gia, ngài biết tỷ tỷ ta sao?"

"Không biết." Phú Sát Phó Hằng dừng một chút, "Thuốc được đưa đến rồi, chỗ thị vệ ta còn có việc nên đi trước."

Nói hắn mượn cớ rời đi, chi bằng nói là chạy trối chết.

Hắn đi vội vàng như thế, cho nên không chú ý tới lúc hắn rời đi, Ngụy Anh Lạc vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngón tay gắt gao nắm chai thuốc, gương mặt vô cảm nhìn hắn.

"Đây là loại thuốc chữa thương tốt nhất, người bình thường không lấy được, chỉ có võ quan phẩm cấp cao mới có."

Đêm xuống, Trương ma ma đi đến thăm nàng, thuận tiện mang theo bình thuốc trị thương, mặc dù cũng là xin thuốc từ chỗ thái y, nhưng so với thuốc chữa thương chuyên dụng đang để trên bàn kia, lại có tác dụng một trời một vực.

Ngụy Anh Lạc nằm lỳ trên giường, xiêm y trên người đã được cởi bớt, phần lưng trơn bóng lộ ra bên ngoài, nàng bị thương nặng nhất không phải ở cánh tay, mà là ở lưng —— nơi xấu hổ lúng túng mà nàng không tự bôi thuốc được.

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn lọ thuốc bằng ngọc sáng óng ánh trên bàn, Ngụy Anh Lạc thản nhiên nói: "Phú Sát Phó Hằng đưa đến, nhưng ta tạm thời không muốn dùng."

Nghe ra lãnh ý trong lời nói của nàng, Trương ma ma lắc đầu, một bên thay nàng bôi thuốc, một bên khuyên nhủ: "Ngươi còn đang hoài nghi hắn?"

"Hôm nay ta trực tiếp hỏi Phú Sát Phó Hằng, ngài ấy nói không quen biết tỷ tỷ ta." Ngụy Anh Lạc cười nói, "Nhưng nhìn sắc mặt của ngài ấy, hình như hoàn toàn không phải là như vậy... Ối."

Trương ma ma vội thả nhẹ lực đạo: "Sao, sao rồi, hết đau chưa? Ai, chuyện gì cũng cần chứng cớ, không bằng không chứng, sao ngươi nghi ngài ấy là hung thủ?"

"Chứng cứ?" Ngụy Anh Lạc trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, "Ma ma, người cũng biết tính tỷ tỷ ta mà. Dựa vào tính cách của tỷ ấy, nếu nhặt được ngọc bội quý giá, nhất định sẽ trả lại cho người làm mất. Nhưng tỷ ấy giữ lại ngọc bội, chỉ có hai khả năng: một là tình nhân, hai là kẻ thù. Tỷ tỷ đã có người thương, đương nhiên sẽ không vô tình vứt bỏ, cũng sẽ không dễ dàng thay lòng. Vậy chỉ còn lại một khả năng: Phó Hằng đã vũ nhục tỷ tỷ!"

"Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi thôi!" Trương ma ma biết nàng đã có chút nghiền ngẫm, liền vội vàng phân tích với nàng, "Có lẽ miếng ngọc bội đó thực sự chỉ là tỷ tỷ ngươi tình cờ nhặt được, không tìm được người mất nên không thể trả lại, hoặc là... Phó Hằng quả thực có quen biết tỷ tỷ ngươi, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của cô ấy..."

Ngụy Anh Lạc tâm tình bất định, sau nửa ngày mới chậm rãi thở ra một hơi: "Ma ma, người nói tỷ tỷ bị mất thanh bạch, lại nhất định không chịu nói đối phương là ai. Nam nhân trong cung ngoài Hoàng thượng ra thì có ngự tiền thị vệ. Nếu là Hoàng thượng thì sẽ trở thành thánh sủng, chẳng có gì không thể nói cả, vậy thì chỉ có thị vệ trong cung. Tỷ tỷ bề ngoài yếu đuối, thực chất thâm tâm lại cứng rắn, vô duyên vô cớ chịu nhục, nhất định sẽ đòi lại công đạo. Tỷ tỷ không nói, không phải là không muốn nói, mà là không dám nói! Tỷ ấy sợ liên lụy người nhà, liên lụy cha và ta. Ai có thể khiến tỷ ấy sợ như thế chứ? Chỉ có Phó Hằng quyền cao chức trọng!"

Nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trương ma ma, giống như tìm được mục tiêu ám sát, lại như tìm được sợi dây dẫn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn là thiếu gia kim tôn ngọc quý của Phú Sát thị, là đệ đệ ruột của Hoàng hậu, lại là thân tín của Hoàng thượng, tương lai làm đại thần ngự tiền, sao mà dám để xuất hiện gièm pha như thế? Đó chính là nguyên nhân tỷ tỷ bị giết người diệt khẩu!"

"Đủ rồi..." Trương ma ma vô cùng đau đầu.

"Ma ma, người có dám nói tuyệt đối không có khả năng xảy ra không?" Ngụy Anh Lạc hỏi vặn lại.

Trương ma ma nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nếu Ngụy Anh Lạc chỉ đơn giản càn quấy, bà vẫn có thể nghiêm khắc răn dạy, vấn đề là, thật sự có khả năng này, lại có manh mối ngọc bội thì khả năng còn rất lớn.

"... Được, coi như hung thủ là Phú Sát Phó Hằng đi, vậy ngươi định làm gì?" Trương ma ma bất đắc dĩ hỏi, "Ngươi định làm thế nào đây?"

"Ta còn có thể làm gì?" Ngụy Anh Lạc cười lạnh một tiếng, "Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền!"

Biết rõ nàng tính tình cố chấp, lại không nghĩ rằng lại cứng đầu đến mức này, Trương ma ma lại càng hoảng sợ, vội vàng nắm tay của nàng nói: "Ngươi đừng xúc động quá! Không vì chính mình, cũng nên vì tỷ tỷ ngươi, nhớ lại tỷ tỷ ngươi đã vất vả nuôi ngươi khôn lớn thế nào, chẳng lẽ cô ấy muốn ngươi đi chịu chết hay sao?"

Ngụy Anh Lạc ngây ra một lúc, không phải bởi vì sợ chết, mà vì trong mắt đối phương lấp lánh ánh lệ.

Không khỏi nhớ tới lúc trước bà ấy từng cảm thán một câu —— "Không ai... lại khóc vì một người dưng."

"... Người nói rất đúng." Ngụy Anh Lạc có chút cảm động lại có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, "Ta không thể chết được."

Nếu trên đời này còn có người lo lắng cho nàng, nàng không thể chết vậy được, nàng sợ bản thân chết rồi, đối phương sẽ biến thành nàng thứ hai, lâm vào thống khổ cùng oán hận, vì báo thù mà không tiếc gì cả.

"Hài tử ngoan, hài tử ngoan..." Trương ma ma trìu mến vuốt ve mái tóc nàng, "Lại đây, lật người lại, ma ma tiếp tục bôi thuốc cho ngươi."

Ngụy Anh Lạc nhu thuận 'vâng' một tiếng.

Ngón tay bôi thuốc đầy vết chai thô ráp, cùng với thuốc trị thương nóng rát, đồng thời thoa lên vai Ngụy Anh Lạc.

Nàng nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, cho dù vết thương có chồng chất, cho dù là thứ tốt hơn đi nữa, nhưng... thuốc mà Phú Sát Phó Hằng đưa cho, nàng một giọt cũng không muốn dùng qua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com