ZingTruyen.Info

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 149: Tử chiến

KhanhLinhPham


Quân cờ gõ nhịp hoa đèn tàn. Đợi tới đợi lui, không ngờ đến lại là hai thuyết khách.

"Vĩnh Kỳ." Du phi ôn nhu nói, "Đây là Lệnh phi nương nương. Đến thỉnh an nương nương đi."

Tiểu hài nhi lập tức tiến lên dập đầu với Ngụy Anh Lạc, chững chạc nói: "Vĩnh Kỳ thỉnh an Lệnh mẫu phi."

Ngụy Anh Lạc nghiêng mình trên trường kỷ tò mò nhìn hắn. Đứa nhỏ này ước chừng tám chín tuổi, môi hồng răng trắng, ngọc tuyết đáng yêu như kim đồng thường vẽ trên tranh tết, nhưng tác phong lại đâu ra đấy hệt như lão thần tám mươi chín mươi tuổi trong triều, vô cùng thú vị.

Du phi: "Vĩnh Kỳ, lúc con mới ra đời cả người vàng óng ánh, ai cũng cho rằng con là yêu vật, chỉ có Lệnh mẫu phi của con là liều mạng bảo vệ. Nếu không nhờ Lệnh phi thì có lẽ con đã không sống được tới bây giờ rồi."

Ban đầu Vĩnh Kỳ vốn đã đứng dậy, nghe xong lời này, lại lần nữa quỳ xuống, trịnh trọng khấu đầu Ngụy Anh Lạc một lần nữa: "Vĩnh Kỳ tạ ơn cứu mạng của Lệnh mẫu phi. Sau này khi Vĩnh Kỳ lớn nhất định sẽ hiếu thảo với người."

Minh Ngọc không thể nhìn nổi hai mẹ con người này, cười lạnh một tiếng: "Nương nương của chúng ta sẽ tự có a ca của mình hiếu thuận, không nhọc Ngũ a ca bận tâm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Kỳ ngẩn ngơ. Du phi biến sắc nói: "Minh Ngọc, Vĩnh Kỳ mới bao nhiêu tuổi chứ? Không cảm kích lòng thành của nó thì thôi, nói như vậy không phải quá đáng lắm sao?"

Minh Ngọc cười khẩy một tiếng, âm dương quái khí nói: "Đêm qua cứ nghe thấy tiếng động lạ, nô tỳ còn thấy kỳ quái, còn chưa tới năm mới mà chồn đã tới cửa rồi. Chủ tử, nô tỳ phải chặn cái hốc đó lại đây, không để nó buổi tối quấy rầy người nghỉ ngơi!"

"Minh Ngọc." Ngụy Anh Lạc nhìn nàng một cái, sau đó hướng Vĩnh Kỳ vẫy tay, "Năm đó Ngũ a ca còn nhỏ xíu, chớp mắt một cái mà đã lớn thế này rồi. Tới đây."

Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn bước tới gần, bỗng nhiên ho khan một tiếng, vội vàng nâng đôi bàn tay mũm mĩm nhỏ bé che miệng lại, xấu hổ ngước nhìn Ngụy Anh Lạc.

"Sao vậy? Cổ họng khó chịu à?" Ngụy Anh Lạc ân cần hỏi han.

"Gần đây Vĩnh Kỳ bị ho, thái y đã cho nó uống Bối Mẫu Tứ Xuyên rồi." Du phi nhìn Ngũ a ca bằng ánh mắt trìu mến.

Ánh mắt của nàng ta khiến Ngụy Anh Lạc ngẩn ngơ, bất tri bất giác nhớ lại dáng vẻ Hoàng hậu bồng bế Thất a ca.

Sau nửa ngày mới phục hồi tinh thần, Ngụy Anh Lạc bắt gặp Vĩnh Kỳ đang nhìn chằm chằm vào dĩa bánh ngọt hoa sen trên bàn. Phát giác được ánh mắt của nàng, hắn nhanh chóng dời mắt đi, bày ra điệu bộ quân tử không liếc mắt.

Ngụy Anh Lạc đặt dĩa bánh trước mặt hắn: "Rõ ràng rất muốn ăn bánh này, hơn nữa còn cạnh tay của con, tại sao lại vờ như không thấy?"

Vĩnh Kỳ: "Ngạch nương nói, không hỏi mà tự lấy là không lễ phép."

Anh Lạc nở nụ cười, cầm lấy một miếng bánh hoa sen đưa cho hắn: "Ăn đi, là ta cho phép đấy."

"Tạ Lệnh mẫu phi." Vĩnh Kỳ hành lễ quy củ xong mới tiếp nhận miếng bánh từ tay nàng, ăn từ tốn nghiêm túc, tất cả vụn bánh đều lấy tay hứng được, không để rơi xuống mặt đất.

Ngụy Anh Lạc còn không ăn được kiểu khuôn phép như hắn, nhịn không được nhìn hắn cười.

"Khụ, khụ." Vĩnh Kỳ bỗng nhiên che miệng ho hai tiếng.

Anh Lạc: "Bị ho thì đừng ăn đồ ngọt nhiều quá."

Vĩnh Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn cất lại miếng thứ hai.

Ngụy Anh Lạc rất thích đứa nhỏ này, nhưng không thích mẹ của hắn.

Tiểu hài tử thường rất dễ buồn ngủ. Ngụy Anh Lạc và Du phi nói chuyện không có mục đích một hồi, Vĩnh Kỳ đã bắt đầu ngáp, Ngụy Anh Lạc nói: "Minh Ngọc, dẫn Ngũ a ca đến Thiên Điện ngủ trưa."

Không còn hiện diện của đứa nhỏ, người lớn cũng không cần quanh co lòng vòng nữa.

"Nếu cô đã đứng về phía Thuần quý phi, tại sao còn muốn quay lại tìm ta?" Ngụy Anh Lạc thổi nhẹ tách trà, Bích Loa Xuân tỏa hương thơm ngào ngạt.

"Anh Lạc, không phải ai cũng tốt số như cô, trước có Hoàng hậu bảo vệ, sau có Hoàng thượng sủng ái." Du phi nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, "Ta chẳng có gì trong tay cả. Nếu muốn đứng vững trong Tử Cấm Thành, ngoài cách dựa dẫm vào Thuần quý phi thì còn cách nào khác nữa đâu?"

Ngụy Anh Lạc biết cô ta sống khó khăn, có thể đây không phải là lý do cô ta phản bội Hoàng hậu.

"Cô có biết," Đột nhiên Ngụy Anh Lạc đặt tách trà nhỏ lên bàn, trong mắt hiện lên tia tàn khốc, "Thuần quý phi là hung thủ sát hại Thất a ca, là chủ mưu bức tử tiên Hoàng hậu?"

Du phi nghe xong, hít sâu một hơi.

Ngụy Anh Lạc nhìn Du phi chăm chú, hy vọng được thấy vẻ mặt phẫn nộ và thút thít nỉ non của nàng ta, nhưng nàng ta lại chậm rãi mở miệng, khúm núm nói: "Ta không biết, cũng không muốn biết. Đối với một người thấp kém như ta, chỉ có sống sót mới có thể bảo vệ Vĩnh Kỳ, bảo vệ con trai ta thật tốt! Căn bản ta không có sức tìm hiểu chuyện của người khác."

Vốn Ngụy Anh Lạc cũng không trông chờ nàng ta có thể giúp được mình.

Nói cách khác, căn bản nàng không hề có ý định lôi mẫu thân có hài tử vào chuyện này.

Nàng chỉ muốn thấy đối phương nổi giận bất bình, rơi nước mắt thương cảm mà thôi...

Nhưng Du phi chẳng cho nàng thấy bất cứ điều gì!

Ngụy Anh Lạc ôm ngực, cảm nhận miệng vết thương đau đớn đến mức khó nhịn, mồ hôi tuôn như mưa trên trán.

"Đủ rồi! Nói chuyện với loại người này có ích gì?" Minh Ngọc vọt vào, hung hăng trừng mắt Du phi, "Cho con chó một miếng thịt, nó còn biết trông nhà giữ cửa. Cô được tiên Hoàng hậu bảo vệ hết lần này đến lần khác, vậy mà cô lại về phe Thuần quý phi! Du phi, thật sự cô còn không bằng một con chó!"

Du phi nghe xong lời ấy, buồn bã cười một tiếng: "Chó? Đúng vậy, trong Tử Cấm Thành này, chẳng phải nữ nhân không được sủng ái còn không bằng một con chó sao?"

Quả thực, nàng là một người đáng thương vô mệnh, cũng không có bản lĩnh tài cán gì.

Trơ mắt chứng kiến tỷ muội tốt nhất của mình chết ngay trước mặt nhưng không thể không khom lưng uốn gối với kẻ thù, thật vất vả chịu đựng đến ngày Tuệ quý phi hoăng thệ, lại không ngờ phải chịu đựng tiếp kẻ đến sau như tiểu cung nữ Ngụy Anh Lạc nho nhỏ của Trường Xuân cung năm nào leo lên vị trí nàng muốn mãi cũng chẳng được.

"... Anh Lạc, coi như cô tội nghiệp xót thương con chó này mà trả lời ta một câu." Du phi tội nghiệp nói, "Có phải chính cô nói với Hoàng thượng, người hại cô ngã ngựa là Thuần quý phi không?"

Ngực Ngụy Anh Lạc vẫn đau âm ỉ. Nàng vừa xoa bóp ngực vừa lạnh lùng nhìn nàng ta.

"Bây giờ ta là con chó của Thuần quý phi. Nếu còn tiếp tục điều tra chuyện này, sớm muộn cô ta cũng sẽ đẩy ta gánh tội thay." Du phi đi tới muốn nắm chặt tay Ngụy Anh Lạc, "Ta chết rồi cũng không hề gì, nhưng Vĩnh Kỳ phải làm sao bây giờ? Anh Lạc, trước đây cô vất vả lắm mới cứu được mạng Vĩnh Kỳ từ tay Tuệ quý phi, lẽ nào bây giờ cô nhẫn tâm nhìn nó không còn mẫu thân, sống một mình lẻ loi hiu quạnh sao?"

"Cô điên rồi?" Minh Ngọc đẩy tay Du phi ra, "Cô muốn Anh Lạc buông tha Thuần quý phi?"

"Không, không phải buông tha, là biến chiến tranh thành hòa bình." Du phi lắc đầu, sau đó vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, "Anh Lạc, cô đừng đối đầu với cô ta, đừng truy cứu nguyên nhân cái chết của tiên Hoàng hậu nữa. Tất cả đều đã qua, đôi bên chung sống hoà bình có được không?"

Ngụy Anh Lạc gần như nghiến răng nặn ra bốn chữ: "Không truy cứu nữa?"

Du phi rưng rưng gật đầu: "Đúng, nay cô nhận được hoàng ân sâu sắc như mặt trời ban trưa, hà tất canh cánh trong lòng mãi? Nếu cô làm hòa với Thuần quý phi, sau đó hạ sinh nhi tử cho Hoàng thượng, thì sau này trong cung còn ai dám tranh giành với cô? Cái này không chỉ vì ta, vì đích thân cô cứu Vĩnh Kỳ, mà còn là vì chính cô nữa!"

Ngụy Anh Lạc trầm mặc không đáp.

Minh Ngọc thấy Du phi lại thốt ra được lời nói không biết xấu hổ này, không thể nhịn được nữa định chửi ầm lên, lời đã đến bên miệng nhưng lại hung hăng nuốt xuống. Chỉ thấy cửa phòng hơi hé mở, Vĩnh Kỳ vừa dụi mắt vừa từ khe cửa sau chui vào: "Ngạch nương."

Ba người đều im bặt, không thảo luận việc này nữa.

"... Lúc này cũng không còn sớm nữa. Minh Ngọc, chuẩn bị bánh hoa sen để Vĩnh Kỳ mang về ăn." Ngụy Anh Lạc mở miệng tiễn khách.

Bánh ngọt rất nhanh đã chuẩn bị xong được đặt ngay ngắn trong hộp gấm. Ngoài mặt Vĩnh Kỳ bình tĩnh nhưng hai tay lại ôm hộp bánh rất chặt, hiển nhiên trong lòng đang vô cùng vui mừng.

Du phi dắt hắn rời đi. Ra tới cửa chợt quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, có thâm ý khác nói: "Anh Lạc, chỉ cần cô chịu bảo vệ Vĩnh Kỳ, ta sẽ không để Thuần quý phi làm hại cô lần nào nữa. Ta bảo đảm."

Ngụy Anh Lạc không cho rằng lời nàng ta nói là thật, ngay cả mạng mình còn khó giữ mà vẫn khoe khoang khoác lác. Bảo vệ được nàng sao? Ngụy Anh Lạc cảm thấy vừa đáng thương vừa mắc cười, hồi lâu mới đáp lại: "Du phi, cô thật sự không hối hận?"

Vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ ân nhân, thậm chí vứt bỏ đạo đức để làm tay sai cho kẻ khác, cô thật sự không hối hận?

"Vì an nguy của Vĩnh Kỳ, dù người đời có mắng chửi ta tiểu nhân đê tiện, dù phải quỳ gối hầu hạ kẻ thù, ta đều có thể chịu được." Du phi vuốt vuốt đầu Vĩnh Kỳ, sau đó cười với Ngụy Anh Lạc, "Đợi đến lúc có con rồi, cô sẽ hiểu được nỗi lòng của ta hôm nay."

Ngụy Anh Lạc ngẩn người.

"Nương nương, đừng để ý tới kẻ phản bội đó nữa!" Minh Ngọc dứt khoát đóng cửa nhốt đôi mẫu tử đó bên ngoài, sau đó thở phì phò quay trở lại đứng cạnh Ngụy Anh Lạc, miễn cưỡng nở nụ cười, "Để ta kể cô nghe truyện cười nha."

Minh Ngọc kể chuyện không hài hước tí nào. Ngụy Anh Lạc vừa nghe vừa gật gà liên tục, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Mấy ngày sau, nàng vẫn luôn nằm dưỡng thương trên giường, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, vết thương càng lúc càng chuyển biến tốt đẹp. Rốt cuộc cũng có thể xuống giường, nàng vịn tay Minh Ngọc đi dạo trong sân.

Đi dạo một hồi, chợt thấy có người vội vội vàng vàng tiến lại gần.

"Lệnh phi nương nương." Là Lý Ngọc. Hắn ôm cây phất trần, vẻ mặt lạnh lẽo đứng trước mặt Ngụy Anh Lạc, "Hoàng thượng mời người đến Vĩnh Hòa cung."

Ngụy Anh Lạc nhìn hắn nghiền ngẫm. Đôi khi, hắn chính là mặt mũi của Hoằng Lịch. Hoằng Lịch đối xử với mọi người thế nào, hắn cũng sẽ biểu lộ vẻ mặt như thế ấy. Bây giờ bắt gặp vẻ mặt hắn lạnh lẽo, nàng đoán nhất định chờ đợi mình ở Vĩnh Hòa cung chẳng phải là chuyện tốt lành gì.

Sự thật chứng minh, chuyện so với tưởng tượng của nàng còn tồi tệ hơn nhiều.

Ở Vĩnh Hòa cung, Vĩnh Kỳ nằm thở thoi thóp trên giường.

"Lệnh phi, Vĩnh Kỳ mới mấy tuổi đầu thôi, sao cô có thể hạ độc thủ như vậy?" Du phi quỳ gối bên giường khóc lóc nói, "Hoàng thượng, người phải làm chủ cho hai mẹ con thiếp!"

Ngụy Anh Lạc ngẩn người: "Hạ độc thủ? Cô có ý gì?"

"Lệnh phi." Thuần quý phi đứng bên cạnh Du phi, bộ dáng vì nàng ta làm chủ, "Có phải mấy hôm trước, Ngũ a ca đã ghé thăm Diên Hi cung?"

Ngụy Anh Lạc nhìn về phía cô ta. Ánh mắt hai người chạm nhau như đánh giáp lá cà, hiểu rõ lòng dạ lẫn nhau. Cuối cùng Thuần quý phi cũng đã hạ nước cờ rồi ——

Một đứa con. Trận đánh này là một cuộc tử chiến, không phải cô chết thì ta chết. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info