ZingTruyen.Com

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 126: Vướng bận

KhanhLinhPham

Đợi đến lúc phục hồi tinh thần, Hoằng Lịch nhận ra hầu như đêm nào mình cũng ngủ lại Diên Hi cung.

Tới Thái hậu cũng nhịn không được nhắc nhở hắn: "Hoàng thượng, phải biết sủng hạnh ban đều."

Hoằng Lịch lập tức toát mồ hôi lạnh. Cẩn thận nhớ lại, vậy mà hắn lại bỏ hoang hậu cung lâu như thế rồi. Rốt cuộc Ngụy Anh Lạc đã dùng yêu pháp gì mê hoặc hắn?

"Chỉ là một nữ nhân mà thôi." Hắn ấn ấn mi tâm, nhắm mắt lại, "Chỉ là một nữ nhân mà thôi..."

Chỉ là một nữ nhân mà thôi... Kết quả vừa nhắm mắt lại, bóng dáng nữ nhân này chiếm hết tất cả tâm trí hắn, không còn ai khác!

"Hoàng thượng!" Chợt một thân thể mềm mại nhào vào lòng hắn, khóc đến thở không ra hơi, "Thần thiếp nhập cung đã lâu, nhưng chưa từng phải tức giận thế này!"

Hoằng Lịch mở mắt nhìn tiểu Gia tần trong ngực.

Chính hắn còn đang phiền não chuyện trong lòng, đâu có kiên nhẫn nghe nàng ta buông lời than vãn, cũng chỉ là cuộc chiến giữa các phi tử tranh sủng, gièm pha bôi nhọ lẫn nhau, nên giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Ai chọc giận nàng?"

"Là Ngụy quý nhân đó Hoàng thượng!" Tiểu Gia tần lau nước mắt nói, "Từ khi được người sủng ái, cô ta liền bắt đầu ngông cuồng. Thần thiếp bị bệnh, kêu Lan Nhi đi lấy thuốc. Trên đường gặp được cô ta, cô ta không những ngang ngược tát Lan Nhi mà còn ném thuốc của thần thiếp đi nữa."

Hoằng Lịch vô cảm nghe nàng ta nói xong, sau đó quay đầu hỏi Lý Ngọc: "Ngụy Anh Lạc thật sự hống hách vậy sao?"

Lý Ngọc cười làm lành: "Chuyện này... Nô tài không tận mắt nhìn thấy nên không biết thật giả ạ."

Hoằng Lịch lạnh lùng: "Trẫm thấy nàng ấy thiếu sự dạy dỗ. Trước đây ở Trường Xuân cung nàng ấy còn dám cãi lời trẫm, bây giờ cậy được trẫm sủng ái mà càng không biết điều!"

Lý Ngọc: "Hoàng thượng, vậy ý của người là..."

Hoằng Lịch: "Gạt đi thẻ của nàng ấy!"

Lý Ngọc: "Vâng."

Tiểu Gia tần hài lòng rời đi, Hoằng Lịch lại có chút hối hận. Không phải hắn xả giận thay cho tiểu Gia tần, mà là xả giận cho chính mình. Oán nàng làm mình bỏ bê triều chính, oán nàng làm mình hỉ nộ thất thường.

Nhưng đã mở miệng vàng sao có thể lập tức thu hồi lệnh, chỉ đành đâm lao phải theo lao, liên tiếp mấy ngày không ghé qua chỗ Ngụy Anh Lạc.

Vốn định ban đều sủng hạnh cung tần phi tử như xưa, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy không có nơi nào bằng Diên Hi cung. Không phải mùi vị đồ ăn không đúng, mà chính là rượu đặc biệt khó uống...

"Hoàng thượng." Hôm nay Hoằng Lịch lật thẻ tiểu Gia tần. Tiểu Gia tần ca hát nhảy múa bên cạnh. Tuy tiếng ca dáng múa chỉ ở mức trung bình, nhưng nàng ta đang độ tuổi thanh xuân lại còn hiểu phong tình, cho nên vẫn được Hoằng Lịch ưu ái. Kết thúc điệu múa, nàng ta nâng một ly rượu tới dựa vào lòng Hoằng Lịch, hơi cô đơn tủi thân nói, "Lúc trước khi chưa có Ngụy quý nhân, người đối xử rất tốt với thần thiếp. Nhưng từ khi Ngụy quý nhân nhập cung, người không còn đến đây nữa..."

Hoằng Lịch nở nụ cười nhìn nàng ta, nhưng tâm trí lại không đặt trên người nàng.

"Nào, Hoàng thượng, thần thiếp kính người một ly." Tiểu Gia tần cầm ly rượu để bên môi Hoằng Lịch.

Hoằng Lịch cúi đầu uống, mùi rượu nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng, nhưng hắn cảm giác như đang uống nước lã, chẳng có chút tư vị nào.

"Lý Ngọc." Từ Trữ Tú cung bước ra, Hoằng Lịch hỏi Lý Ngọc, "Sao mùi vị rượu của Trữ Tú cung lại tệ hơn của Diên Hi cung nhiều vậy?"

Lý Ngọc cẩn trọng nhìn hắn một cái, sau đó mới thưa: "Hoàng thượng, Trữ Tú cung và Diên Hi cung đều dùng chung một loại rượu."

Hoằng Lịch nghe vậy sững sờ.

Hóa ra tất cả các cung đều được cung cấp đồ ăn và rượu giống nhau. Hóa ra không phải đồ ăn không ngon, cũng không phải mùi vị rượu dở, mà là không đúng người...

Trở về Dưỡng Tâm điện, Diệp Thiên Sĩ đã đợi sẵn ngoài cửa. Hoằng Lịch đi vào ngồi xuống, Diệp Thiên Sĩ tự động bước tới, ngón tay bắt mạch Hoằng Lịch, xem mạch cho hắn như thường lệ.

Tâm tình Hoằng Lịch đang không vui, chỉ muốn ở một mình suy nghĩ, thế nên lập tức ra lệnh: "Trẫm không sao cả. Ngươi lui xuống đi."

Nhưng Diệp Thiên Sĩ vẫn không đi mà cố gắng làm tròn bổn phận của đại phu, vừa bắt mạch vừa nói: "Hoàng thượng giấu bệnh sợ thuốc như thế là không được. Ngụy quý nhân cũng vì chậm chạp không chịu chữa trị nên vết thương trên đầu gối hết xanh lại tím, suýt nữa ảnh hưởng đến việc đi lại sau này. Hoàng thượng vẫn nên để thần bắt mạch thì hơn..."

Hoằng Lịch ngẩn người: "Ngươi vừa mới nói gì?"

Diệp Thiên Sĩ kinh ngạc: "Thần nói vẫn nên bắt mạch thì hơn, không thể trì hoãn..."

Hoằng Lịch không kiên nhẫn cắt ngang hắn: "Ngươi nói chân của Ngụy quý nhân thế nào?"

"Nghe nói cách đây vài ngày ở trong Ngự hoa viên, Ngụy quý nhân sơ ý đụng phải thị nữ của Gia tần nương nương, khiến thuốc của nương nương rơi đầy đất." Diệp Thiên Sĩ cung kính trả lời, "Tiểu Gia tần phạt Quý nhân quỳ suốt hai canh giờ, quỳ đến đầu gối bị thương luôn, phải điều dưỡng khá lâu nên hai ngày trước mới thấy đỡ... Ôi, Hoàng thượng, người đi đâu thế?"

Hoằng Lịch đang chạy tới cửa lớn, đột nhiên nhớ lại mệnh lệnh của bản thân lúc trước, bước chân ngừng lại rồi quay về chỗ cũ. Hắn cứ tới tới lui lui trong Dưỡng Tâm điện một hồi, khiến Diệp Thiên Sĩ đảo mắt nhìn theo đến hoa mắt choáng váng. Lại đột nhiên ngừng bước, Hoằng Lịch vội hô lớn: "Lý Ngọc!"

"Có nô tài!"

Đêm hôm đó, lễ vật tựa như nước chảy được đưa vào Diên Hi cung.

Thư họa châu báu, đồ cổ quý hiếm, còn có nhiều nhất là các loại thuốc bổ với chất lượng thượng hạng, ngay cả người chết uống vào đều có thể sống dậy.

Lý Ngọc ôm một cuộn tranh đi đến trước mặt Ngụy Anh Lạc: "Ngụy quý nhân, đây đều là Hoàng thượng thưởng cho người. Người nhìn xem, đây là bức họa《 Thước hoa thu sắc đồ 》của Triệu Mạnh Phủ. Lúc trước, Thuần quý phi còn muốn xin Hoàng thượng ban cho, Hoàng thượng không nỡ cho, hôm nay lại ban cho người đó."

Hắn vừa nói vừa dò xét đánh giá Ngụy Anh Lạc trên giường.

Đúng là Ngụy Anh Lạc có bộ dạng bệnh nặng mới khỏi, không thể tự mình xuống giường được, phải nhờ vịn tay Minh Ngọc đứng lên tạ ơn, sau đó thưởng hắn ngồi, cười nói: "Vậy sao? Đáng tiếc ta không tinh thông văn vẽ, Hoàng thượng tặng ta bức họa này là chà đạp nó đấy. Hơn nữa, bức tranh này thật sự quá trân quý, ta cũng không dám nhận, hay là ngài cứ mang về đi."

"Quý nhân." Lý Ngọc cười khổ nói, "Nói thật với người, Hoàng thượng đã phạt tiểu Gia tần rồi. Người hãy nhận bức tranh này, rồi đến Dưỡng Tâm điện tạ ơn đi."

Ngụy Anh Lạc 'ai' một tiếng, tay phải vuốt đầu gối của mình.

Kỳ thật vết thương của nàng không nặng. Mảng bầm tím trên đầu gối sớm đã có Diệp Thiên Sĩ chăm sóc nên đã lành bảy tám phần, nhưng nàng đắp thuốc quấn gạt như vậy là cố ý để cho người ngoài, đặc biệt là cho Hoằng Lịch xem đấy.

Thậm chí ngày đó gặp được tiểu Gia tần trong Ngự hoa viên, nàng không hề phản kháng quỳ xuống.

Tiểu Gia tần ngốc nghếch hại nàng trước mặt mọi người, vậy thì đừng trách nàng lợi dụng cơ hội này.

Lý Ngọc nhìn lên đầu gối nàng. Kỳ thật Hoằng Lịch sớm đã hỏi han liên tục Diệp Thiên Sĩ, biết rõ thương thế của nàng đang sắp lành lặn rồi, nhưng dù có chữa bệnh tốt đến mấy thì cũng khó trị tổn thương trong lòng. Nghĩ đến bản thân chỉ vì tiểu Gia tần nói dăm ba câu đã bỏ thẻ bài Ngụy Anh Lạc, Hoằng Lịch lòng mang áy náy nên cảm giác mình mắc nợ nàng.

Có điều là một đại quân vương, muốn hắn cúi đầu nhận sai còn khó hơn lên trời.

Nên hắn đã sai Lý Ngọc tới đây nhận lỗi thay hắn: "Quý nhân, nô tài đã hầu hạ Hoàng thượng bao nhiêu năm nay, nhưng chưa từng thấy người quan tâm đến một người như vậy bao giờ! Được rồi, người không muốn lộ mặt cũng được, nô tài dặn Kính sự phòng ghi tên người lên thẻ bài, vậy được chứ?"

"E là không được." Ngụy Anh Lạc thở dài, ngón tay vẫn đặt trên đầu gối bị thương, "Hiện giờ ta đi đứng bất tiện, hầu hạ Hoàng thượng thế nào được? Hơn nữa, khụ khụ... Mấy ngày nay, cổ họng lại có chút khó chịu, sợ lây cho Hoàng thượng. Hay là chờ thân thể khỏe hơn chút rồi ta sẽ qua sau."

Lý Ngọc không thuyết phục được nàng, cũng không thể cứng rắn kéo nàng đi đến Dưỡng Tâm điện. Việc khó khăn xui xẻo không dành cho người này sao cứ ập lên đầu hắn. Hắn run như cầy sấy đem tin tức này quay về Dưỡng Tâm điện, quả nhiên Hoằng Lịch nổi trận lôi đình, chộp khay thẻ trước mặt hất đổ toàn bộ.

Lý Ngọc: "Hoàng thượng bớt giận!"

Hoằng Lịch: "Nếu nàng ấy không muốn, vậy cả đời này cũng đừng thị tẩm nữa!"

Lý Ngọc: "Cái này... Dạ!"

Miệng vàng đã mở, mệnh lệnh đã truyền xuống, Hoằng Lịch... lại hối hận rồi. Thế là mấy ngày liên tiếp, hắn nhìn Lý Ngọc đều không thuận mắt, trách hắn tác phong quá nhanh, lời nói của mình vừa thốt ra miệng còn chưa kịp rút lại, hắn đã coi thành thánh chỉ mà phát ra ngoài rồi.

Lý Ngọc càng than khổ trong lòng. Hôm nay Hoằng Lịch chê hắn dâng trà quá nóng làm bỏng miệng, ngày mai ghét bỏ bảo giọng hắn the thé gây điếc tai, trái phải nhìn hắn không vừa mắt. Về lâu về dài không phải là cách hay. Khác với những người khác, thái giám có vinh sủng hay không toàn bộ đều dựa vào chủ tử. Càng nghĩ, Lý Ngọc lại tìm tới Ngụy Anh Lạc lần nữa, ám chỉ một phen nói: "Hiếm khi Hoàng thượng thay đổi chủ ý, tại sao không thuận thế bước xuống thang theo? Bây giờ chọc giận Hoàng thượng, chẳng phải được một mất mười sao?"

Ngụy Anh Lạc cười không nói, nhưng không chịu cúi đầu.

Lý Ngọc ủ rũ rời khỏi Diên Hi cung, tai mắt của các cung lập tức trở về báo tin cho chủ tử. Một trong số đó lặng lẽ tiến vào Chung Túy cung, ghé vào tai Thuần quý phi nói nhỏ vài câu.

Trước mặt Thuần quý phi đang bày một bộ bàn cờ bạch ngọc. Ngón tay nàng ta cầm quân cờ hồi lâu vẫn chưa hạ xuống.

"Rốt cuộc thì Ngụy Anh Lạc này đang suy nghĩ gì vậy?" Cùng Thuần quý phi đánh cờ chính là Nạp Lan Thuần Tuyết. Nàng ta cũng thuộc loại người nắm tin rất nhanh, biết rõ mọi chuyện của Ngụy Anh Lạc nhưng không hiểu lắm ý nghĩ của nàng, "Cô ta không sợ chọc giận Hoàng thượng sẽ bị thất sủng triệt để sao?"

Tạch —— một quân cờ đen hạ xuống, Thuần quý phi thản nhiên nói: "Mỗi một nữ nhân trên đời này đều cho là mình rất đặc biệt, nhất là những người mới được thánh sủng. Nhưng ngày tháng trôi qua sẽ phát hiện trong lòng Hoàng thượng căn bản không hề tồn tại hai chữ 'đặc biệt'."

Nạp Lan Thuần Tuyết suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời nàng ta nói có lý, giơ lên một quân cờ trắng nói: "Nương nương nói đúng. Phỏng chừng Ngụy Anh Lạc này muốn làm điều mới mẻ để khiến Hoàng thượng thương nhớ cô ta. Thế mà không nghĩ lại xem Hoàng thượng là ai chứ? Phàm phu tục tử chốn dân gian sao? Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, đâu thể giống như nam tử phàm tục mãi thương nhớ một nữ tữ trong lòng."

Tuy nhiên, cửu ngũ chí tôn thì vẫn là một nam nhân.

Lại còn là nam nhân cao cao tại thượng, một khi thương nhớ da diết một nữ nhân cũng sẽ đánh gãy hồng trần, biến thành một nam tử phàm tục.

Lý Ngọc trở về Dưỡng Tâm điện, thuật lại nguyên văn lời nói Ngụy Anh Lạc cho Hoằng Lịch nghe, sau đó cẩn trọng ngẩng đầu nhìn bóng lưng đối phương.

Hoằng Lịch đứng chắp tay đưa lưng về phía hắn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Lý Ngọc tưởng hắn sẽ buồn bực trong lòng, thậm chí cảm giác trong cơn giận dữ hắn sẽ lại muốn trách phạt Ngụy Anh Lạc, nhưng không ngờ đợi cả buổi lại nghe thấy được tiếng hắn thở dài.

"Có phải nàng ấy không thích 《 Thước hoa thu sắc đồ 》không?" Hoằng Lịch ngập ngừng một lát, hỏi tiếp, "Ngươi nghĩ thử nàng ấy thích cái gì?"

Lý Ngọc: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com