ZingTruyen.Com

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 114: Trục xuất

KhanhLinhPham


Một cái khay được đưa tới trước mặt Ngụy Anh Lạc.

Bên trên có để ba vật, từ trái qua phải, theo thứ tự là dao găm, lụa trắng, Hạc đỉnh hồng (*).

(*) là một loại độc dược có tên khác là Hồng tín thạch (Thạch tín). Đây chính là khoáng vật tự nhiên của Asen (III) Oxit. Độc tố này sau khi đi vào cơ thể sẽ khiến cho protein trong cơ thể biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho các tế bào, khiến người nhiễm độc mau chóng rơi vào trạng thái tử vong (Nguồn: Soha)

"Anh Lạc cô nương." Lão thái giám có mặt mũi hiền lành vừa nâng khay vừa nói, "Nể tình cô luôn một lòng trung thành với Hoàng hậu nên mới có đãi ngộ này. Đổi lại là người khác, một sợi dây thừng siết chết là xong. Cô hãy tự mình chọn đi."

Ngụy Anh Lạc mỉm cười, tỏ ra thoải mái vô cùng.

Nàng không chút do dự cầm lọ thuốc trắng như ngọc kia lên, khóe miệng giương lên nét cười như trút được gánh nặng, giống như một người sức cùng lực kiệt cuối cùng cũng tìm được vị thuốc có thể làm mình yên giấc nghìn thu.

Chậm rãi vặn mở nắp thuốc, Ngụy Anh Lạc nhắm mắt lại, đưa miệng lọ tới bên môi.

Hạc đỉnh hồng chưa kịp kề môi nàng, một bàn tay bỗng nhiên từ bên cạnh duỗi ra đánh đổ lọ thuốc.

Ngụy Anh Lạc mở mắt ra, bắt gặp Lý Ngọc đang thở phì phò đứng bên cạnh nàng. Giống như vừa chạy thẳng tới đây nên trán túa đầy mồ hôi, hắn vất vả điều chỉnh lại nhịp thở đều đặn, sau đó mới nói: "Ngụy Anh Lạc, Hoàng thượng miễn tội cho cô, cô không cần phải chết!"

Nhưng Ngụy Anh Lạc không hề cảm kích, còn lạnh lùng hỏi ngược lại: "Tại sao?"

Điệu bộ đó tựa như việc đặc xá không phải là ân điển với nàng, mà rõ rành rành là một loại tra tấn.

Giống như sớm đã đoán được bộ dáng này của nàng, Lý Ngọc thở dài, lấy ra lá thư mà Hoằng Lịch dặn hắn mang đến, nói: "Đây là di chỉ của Hoàng hậu để lại."

Ngụy Anh Lạc ngẩn người, nhanh chóng giật lấy phong thư từ tay đối phương, sau đó gấp gáp mở ra xem, chỉ thấy bên trong thư viết.

"Hoàng thượng, Dung Âm ra đi sẽ là vĩnh biệt. Chỉ có tỳ nữ Anh Lạc, trung chính cương liệt, thà chết không phục, không thích hợp ở lại trong cung. Xin Hoàng thượng cho phép cô ấy xuất cung, trả tự do cho cô ấy. Mong người bảo trọng. Phú Sát Dung Âm cẩn bái."

"Nương nương..." Ngụy Anh Lạc cảm thấy cay mắt, một dòng lệ nóng hổi vừa rơi xuống đã được nàng nhanh tay hứng lấy, không để rơi trên giấy, tránh nhiễm ướt vật cuối cùng nương nương để lại cho nàng.

"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha." Lý Ngọc ở bên cạnh nói, "Anh Lạc cô nương, Hoàng thượng dặn cô lập tức khởi hành tới Trường Xuân tiên quán ở Viên Minh Viên canh giữ tượng thờ Hoàng hậu nương nương, cả đời không được quay về Tử Cấm Thành!"

Viên Minh Viên.

Ngụy Anh Lạc mặc y phục trắng toát, cầm trong tay cây chổi, giống như cung nữ mới tiến cung quét dọn. Nhìn non sông tươi đẹp cùng đình đài lầu cao trước mắt, đối với cung nữ và phi tử khác như bị đày vào lãnh cung, nhưng đối với Ngụy Anh Lạc lại trở thành một nơi ẩn chốn đào nguyên.

Khỏi phải lâm vào cảnh 'ngươi lừa ta gạt' ở chốn hậu cung nữa. Khỏi phải đề cao cảnh giác từng phút từng giây, phòng bị người xung quanh đâm sau lưng một nhát. Tuy chi phí ăn mặc có đơn sơ chút ít, nhưng không có nơi nào khác tốt bằng.

"Nương nương." Ngụy Anh Lạc đi vào Trường Xuân tiên quán, nhìn tượng thờ trước mắt.

Trên bàn thờ có đốt ba căn đàn hương, khói trắng lượn lờ phả vào khuôn mặt tượng thờ.

Tay thợ khéo léo đã chạm khắc diện mạo bức tượng ngọc thạch giống Hoàng hậu y đúc, chợt nhìn lại trông sống động như thật, giống như Bồ tát ở đài cao nhìn xuống Ngụy Anh Lạc bằng ánh mắt nhu hòa, mỉm cười với nàng.

Ngụy Anh Lạc để chổi trong tay xuống, cung kính quỳ gối trên bồ đoàn vàng đỏ, chắp tay trước ngực, nhắm mắt khấn bái. Sau khi dập đầu ba cái, nàng đứng dậy xách chổi ra ngoài.

So với hoàng cung, Viên Minh Viên mới là chốn đi về của nàng.

Ở nơi này, nàng có thể bầu bạn với tượng thờ Hoàng hậu nương nương cả ngày lẫn đêm, tưởng tượng nương nương vẫn còn bên người nàng, tay cầm tay dạy nàng viết chữ...

Xào xạc —— Không bút không mực trong tay, Ngụy Anh Lạc thay bút bằng chổi viết chữ trên mặt đất.

"Nhìn muội nhàn hạ thoải mái quá nhỉ." Một giọng nói trêu ghẹo nàng vang lên sau lưng.

Ngụy Anh Lạc nhìn lại, cả kinh nói: "Ca! Sao huynh lại ở đây?"

Viên Xuân Vọng cũng mặc trang phục cung nhân giản dị giống nàng, trong tay xách một thùng nước, cười nói: "Ta bị điều đến Viên Minh Viên rồi."

"Huynh là trưởng quản phòng kho của Nội vụ khố, lại được Nhàn quý phi tán thưởng." Ngụy Anh Lạc lẩm bẩm nói, "Tiền đồ sáng lạn đang ở ngay trước mắt. Huynh... sao huynh lại..."

Nhìn nàng thoáng cái đã nhíu mày, Viên Xuân Vọng cười nói: "Bất kể là bảo điện Kim Loan (**) hay địa ngục vô gian, chúng ta mãi mãi ở bên nhau. Chính miệng muội đã đồng ý với ta rồi, muội quên hết rồi hả?"

(**) Điện Kim Loan chính là điện Thái Hoà, nơi biểu trưng cho quyền lực của Hoàng đế Trung Hoa

Anh Lạc sờ sờ mi tâm: "Lúc đầu muội đâu có nói như thế?"

Viên Xuân Vọng 'ồ' một tiếng: "Thiếu đi mấy chữ, chính là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."

Chỗ nào thiếu đi mấy chữ chứ?

Sau khi trầm mặc nửa ngày, Ngụy Anh Lạc nói: "Huynh điên rồi phải không? Nỗ lực muốn leo lên cao như vậy, vất vả lắm mới có được cơ hội, thế mà giờ lại vứt bỏ?"

Múc một gáo nước tưới bụi hoa, Viên Xuân Vọng cực kỳ bình tĩnh nói: "Biết rõ thế là tốt! Hãy nhớ kỹ những gì hôm nay ta đánh đổi vì muội, ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng. Nếu không, ta nhất định sẽ không tha thứ cho muội."

Ngụy Anh Lạc vừa cảm động vừa áy náy, thấy lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, bỗng nhiên tiến lên phía trước giật lấy thùng nước từ tay hắn, nói: "Chỗ muội quét xong rồi, để muội giúp huynh tưới nước cho. Huynh ngồi xuống đây đi!"

Tuy Viên Minh Viên rộng lớn nhưng người lại không nhiều. Xuân đi thu tới, hai người luân phiên giúp đỡ nhau, ngươi giúp ta quét sân, ta giúp ngươi tưới hoa; ngươi cho ta ăn miếng cơm, ta cho ngươi uống ngụm nước, cùng nếm trải ngọt bùi đắng cay, cùng bất an đi trên một con đường, cùng nhau trải qua cuộc sống nơi đây. Quãng thời gian đó đã xảy ra nhiều chuyện, ví như Phó Hằng dẫn binh xuất chinh đi Kim Xuyên, lại ví dụ như... đất nước không thể vô hậu dù một ngày, do đó Nhàn quý phi được sắc phong làm Hoàng hậu.

_______________Hết Quyển 2_______________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com