ZingTruyen.Com

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 102: Khó nhẫn

KhanhLinhPham

Tin tức Hoàng hậu có thể đi lại truyền đến Phú Sát gia, sắc mặt ai nấy từ trên xuống dưới đều hiện rõ vui mừng. Thậm chí lão phu nhân còn không để ý bản thân có bệnh, cố ý đi miếu chùa làm lễ tạ thần, trước khi đi, dặn Phó Hằng hồi cung thăm hỏi một phen.

Từ lúc nhậm chức đến nay, Phó Hằng ít khi lai vãng đến hậu cung, thứ nhất vì bề bộn công việc, thứ hai vì trốn tránh, không những tránh hiềm nghi, mà còn tránh nàng...

Bây giờ muốn tránh cũng tránh không được nữa, Phó Hằng chỉ đành phải tiến cung, chôn chân đứng bên ngoài Trường Xuân cung lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí, bước chân đi vào.

"Tham kiến nương nương." Hắn hành lễ với Hoàng hậu, khóe mắt lại không thể tự chủ liếc qua một bên, rơi trên thân hình Ngụy Anh Lạc.

Ngụy Anh Lạc hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, đỉnh đầu cúi xuống, không nói một lời, càng không liếc hắn một cái.

"Anh Lạc, ngươi lui xuống đi." Hoàng hậu nói.

Phó Hằng si ngốc nhìn bóng lưng Ngụy Anh Lạc rời đi, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài: "Chuyện quá khứ, Anh Lạc đã sớm buông, đệ cũng nên buông xuống, chẳng lẽ lòng dạ của đệ còn không bằng một nữ nhân?"

Một thân ảnh khấu đầu giữa ngày đông gió tuyết ấy lại hiện ra trong đầu, Phó Hằng cuộn chặt nắm đấm, sau cùng khàn giọng nói: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ đối tốt với Nhĩ Tình, sẽ không để nàng ấy chịu ủy khuất."

Hắn không đề cập, kể từ hôm đó, sau khi diện thánh ở hoàng cung trở về, hắn vẫn tá túc trong thư phòng, cho dù bất đắc dĩ phải ngủ cùng Nhĩ Tình, cũng là đồng sàng dị mộng, không hề đụng qua.

"Xin lỗi, đến tận bây giờ, đệ vẫn chưa quên được Anh Lạc." Thâm tâm Phó Hằng tràn ngập áy náy nói, "Hiện giờ điều Phó Hằng có thể làm, chỉ là đền bù tổn thất cho nàng ấy ở phương diện khác..."

Tất cả những thứ xa xỉ về ăn, mặc, ở, đi lại, bất luận Nhĩ Tình muốn cái gì, Phó Hằng đều không cự tuyệt.

Ánh mắt Hoàng hậu thế nào chứ, sao không nhìn ra được hắn đang đăm chiêu suy nghĩ? Chỉ là thanh quan khó đoạn việc nhà (*), dù nội tâm nàng có chút oán trách Nhĩ Tình giậu đổ bìm leo, nhưng người đưa ra quyết định cuối cùng còn không phải chính bản thân Phó Hằng sao?

(*) dù là quan thanh liêm cũng khó công tư phân minh

Mình làm ra quyết định, bản thân sẽ phải gánh chịu hậu quả.

"Đệ nói được thì tốt nhất phải làm được." Hoàng hậu chỉ có thể thở dài, "Anh Lạc đã là quá khứ, Nhĩ Tình... mới là tương lai ở bên đệ cả đời."

Phó Hằng rầu rĩ ‘vâng’ một tiếng.

"Huống hồ, cưới Nhĩ Tình làm thê tử, cũng không tính là bôi nhọ mặt đệ..." Vì khuyên hắn, Hoàng hậu bắt đầu thao thao bất tuyệt, giữa những hàng chữ đều khen ngợi Nhĩ Tình, nàng xinh đẹp, nàng tài hoa, nàng ổn trọng, nàng sẽ là một thê tử cực tốt...

Phó Hằng biết ý tốt của tỷ tỷ, cho nên nhẫn nại ngồi nghe đến cùng, đến khi Hoàng hậu có vẻ mệt mỏi, mới cáo từ rời đi.

Mang tâm sự nặng nề trở về Phú Sát phủ, hắn chân trước vừa mới bước vào sân, đã nhìn thấy quản gia vội vã chạy tới: "Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về rồi!"

Phó Hằng thở dài: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhĩ Tình trong mắt Hoàng hậu là một cô nương xinh đẹp, tốt bụng, tài hoa, ổn trọng —— ít nhất Nhĩ Tình đã từng như vậy.

Nhưng thực tế thì sao?

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng khiến tính khí Nhĩ Tình càng lúc càng kỳ quái, cãi vã đã là chuyện thường ngày, gần đây lại bắt đầu động tay, không phải trách phạt hạ nhân này thì là đánh chửi hạ nhân kia.

"Thiếu gia, mau đến thư phòng xem một chút." Quản gia lòng còn sợ hãi nói, "Thanh Liên sắp mất mạng rồi!"

Phó Hằng nghe vậy ngẩn người, sau đó bước nhanh hướng đến thư phòng.

Người vừa mới đi tới cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó im bặt.

"Phu nhân, ngất rồi."

Thanh âm Nhĩ Tình lạnh lùng vang lên: "Giội tỉnh cô ta."

Sau khi nghe tiếng nước đổ xuống, "Phu nhân, tiếp tục cắt sao?"

Nhĩ Tình: "Cắt, tiếp tục cắt! Chỉ cắt tóc thôi thì chưa đủ, ta còn phải hủy đi khuôn mặt quyến rũ đó, để xem sau này cô ta còn lấy cái gì dụ dỗ Phó Hằng!"

Phó Hằng hít sâu một hơi, đẩy cửa vào nói: "Dừng tay!"

Vốn dĩ bốn phía thư phòng đều đậm mùi mực tàu, bây giờ biến thành pháp trường đáng sợ, một thị nữ bị trói hai tay sau lưng, run rẩy quỳ trên mặt đất.

Phó Hằng nhận ra cô ấy, lại có chút nhận không ra.

Thị nữ này tên là Thanh Liên, tay chân lanh lẹ, trầm mặc ít lời, tháng trước mới được phái tới hầu hạ hắn, hai người còn chưa kịp nói với nhau câu nào.

Thậm chí Phó Hằng còn không nhớ rõ tướng mạo cô ấy, ấn tượng sâu sắc nhất chính là mái tóc đẹp như mây, chợt liếc nhìn lại, bỗng dưng đáy lòng nổi lên mấy câu thơ —— dầu thơm mượt tóc mây mới gội, trâm báu nghiêng trượt suối dài đen (**).

(**) nguyên văn: “lan cao tân mộc vân tấn hoạt, bảo sai tà trụy thanh ti phát”, mình tìm không ra tên bài thơ và tác giả

Bây giờ, mái tóc suôn mềm ấy đã bị cắt rối bù xù, lởm chởm giống như tổ chim bị người ác ý quấy phá.

Từng sợi đứt đoạn rơi trên đất, tựa như mây đen bị xén hạ, tựa như lông quạ nhẹ chao đảo. Nhĩ Tình giẫm lên mớ tóc đứt đoạn ấy, trên tay cầm một cây kéo vàng, chậm rãi nâng tay nhắm bên mặt đối phương.

"Dừng tay!" Phó Hằng kinh sợ, vội quát cô ta.

Nhĩ Tình quay đầu nhìn hắn, chợt cười cười, sau đó không chút do dự lấy kéo đâm lên mặt thị nữ, lập tức xuất hiện một vệt máu dài chạy từ trái qua phải, thị nữ hét thảm một tiếng, sau đó gục đầu, hôn mê bất tỉnh lần nữa.

"Nắm tóc đen mềm mại động lòng người này rơi rụng hết rồi, thật đáng tiếc." Nhĩ Tình miết cằm đối phương, cố ý xoay gương mặt đầm đìa máu tươi của thị nữ cho Phó Hằng xem, cười mỉm nói, "Thiếp thấy, hay là nhét những nhúm tóc đó vào miệng vết thương này luôn đi? Gọi cô ta là mặt quỷ tóc ma, rút cuộc không còn mặt mũi gặp người nữa... Chàng thấy thế nào? Phu quân."

Phó Hằng trải qua chiến trường từng giết nhiều người, hắn tưởng bản thân không sợ giết người, không sợ người chết nữa. Nhưng giờ phút này, nhìn nữ nhân trước mắt xinh đẹp khéo cười, hắn đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng.

"Mau đến... dìu Thanh Liên đi, tìm đại phu khám vết thương cho cô ấy." Nhắm mắt lại, Phó Hằng phân phó nói.

Quản gia bước lên phía trước nâng Thanh Liên dậy. Nhĩ Tình thấy vậy, kéo vàng trong tay hướng hắn chỉ một cái, ánh mắt lạnh lẽo: "Thiếp cho phép cô ta đi chưa?"

Phó Hằng khó nhẫn nhịn được nữa, vài bước tiến lên, cướp kéo từ tay cô ta, tiện tay ném xuống mặt đất, trầm giọng ra lệnh: "Lui xuống dưới!"

Đợi khi tất cả mọi người lui ra, ánh mắt hắn nghiêm trọng nhìn Nhĩ Tình: "Nhĩ Tình, nàng còn muốn tiếp tục gây sự sao?"

"Thiếp gây sự?" Nhĩ Tình nở nụ cười, "Phú Sát Phó Hằng, chàng ở thư phòng suốt một năm qua, chưa bao giờ bước vào phòng thiếp, hóa ra là vì cô ta?"

Phó Hằng nhíu mày: "Nàng nói cái gì?"

"Hôm nay thiếp vào đây, tận mắt nhìn thấy cô ta trải giường gấp chăn cho chàng! Phú Sát Phó Hằng, chúng ta chỉ mới kết hôn một năm, chàng lại làm nhục thiếp đến mức này!" Nhĩ Tình càng nói càng kích động, cuối cùng dứt khoát xông lại cào đánh hắn.

Phó Hằng không hề đánh trả, chỉ dùng cánh tay ngăn cản một lát, kết quả một trâm cài tóc rơi ra từ tay áo hắn, chạm đất gãy đôi.

Ánh mắt đảo qua cây trâm kia, Nhĩ Tình càng thêm tức giận: "Chàng còn nói không liên quan đến cô ta nữa đi, đây chính là chứng cứ!"

"... Cây trâm này vốn dĩ định tặng cho nàng." Phó Hằng xoay người, thanh âm tràn ngập mệt mỏi, "Nhưng giờ xem ra không cần thiết nữa rồi."

Hắn xoay người ra cửa, trời đất to lớn, chợt không biết nên đi đâu, nên gặp ai bây giờ. Đi trên đường do dự chốc lát, hắn vòng đến phòng hạ nhân, hỏi han sức khỏe Thanh Liên vô tội chịu khổ.

Đại phu được mời tới đang xử lý vết thương trên người cô. Nhìn khuôn mặt đối phương bị từng vòng vải trắng bọc kín, trong mắt Phó Hằng hiện lên tia áy náy. Gương mặt nữ nhi thường mang nghĩa hạnh phúc nửa đời sau. Nhĩ Tình tạo nghiệt thì để hắn bồi thường, nếu tương lai cô nương này không xuất giá được, hắn nguyện ý nuôi dưỡng cô cả đời...

"... Thiếu gia." Một giọng nữ nhu hòa bỗng nhiên vang lên.

Thanh âm rất giống Ngụy Anh Lạc khiến Phó Hằng hoảng hốt, một lúc sau mới hồi phục tinh thần: "Có... chuyện gì?"

Thanh Liên đang nằm trên giường, chợt từ trong người lấy ra một vật, run rẩy đưa về phía hắn.

Một túi thơm mang màu sắc có phần cũ kỹ.

Ngày thất tịch, vật hẹn ước... cuối cùng lại chứng kiến họ trở nên xa cách.

Phó Hằng ngẩn người: "... Sao cái này lại ở chỗ cô?"

"Vô tình nô tỳ nhặt được túi thơm này khi thu dọn giường chiếu giúp thiếu gia. Có lẽ thiếu phu nhân đã hiểu lầm nên mới nổi cơn tam bành như vậy." Thanh Liên dừng một chút, nói tiếp, "Nô tỳ thấy thiếu gia cẩn thận cất dưới gối, nhất định vô cùng yêu quý... nên, nên đã tự ý che giấu nó, tránh để thiếu phu nhân ném đi..."

Phó Hằng nhìn tay đối phương... Nhĩ Tình chẳng những cắt tóc cô ấy, còn rút sạch hết móng tay. Mười đầu ngón tay trơ trụi, sưng như củ cải đã bắt đầu chuyển màu xanh tím, máu từ vết thương không ngừng chảy ra ngoài.

"... Đại phu." Phó Hằng đưa tay nhận lại túi thơm, sau đó phân phó nói, "Đừng làm dở chừng, băng bó ngón tay giúp cô ấy đi. Nếu trên người cô ấy còn vết thương khác, cũng phải băng bó hết."

"Tạ, đa tạ thiếu gia..." Thanh Liên mạnh mẽ chống đỡ nói lời cảm ơn, một câu oán hận cũng không có.

Quả nhiên giọng nói cô ấy cực giống Anh Lạc...

Phó Hằng nhìn Thanh Liên lần cuối rồi xoay người rời đi, trên đường căn dặn với quản gia: "Đợi thương thế Thanh Liên tốt lên, hãy để cô ấy tiếp tục quét dọn thư phòng. Về phần thiếu phu nhân, cấm nàng ấy vào thư phòng lần nữa!"

"Vâng!"

Cấm Nhĩ Tình vào thư phòng, nhưng cũng không thể cấm vào chỗ khác.

Thí dụ như phòng ngủ của hai người.

Nhĩ Tình được gả vào đây sắp một năm, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì. Phú Sát phu nhân muốn sớm ôm cháu, vì vậy cứng rắn dồn ép Phó Hằng đi vào phòng ngủ.

Máu trong thư phòng chưa tẩy rửa sạch sẽ nên tạm thời không thể ở, Phó Hằng buộc lòng phải trở về phòng mình, nhưng thực không muốn thấy mặt Nhĩ Tình, thế là sớm thổi tắt đèn, nằm xoay lưng trên giường.

Phía sau có tiếng thở dài, trong bóng tối, giọng nói Nhĩ Tình vang lên đầy áy náy: "Phó Hằng, thiếp biết lỗi rồi."

Phó Hằng trầm mặc không nói.

"Phu thê chúng ta mới cưới chưa lâu, chàng suốt ngày bận rộn công vụ, không hề quan tâm tới cảm nhận của thiếp, khiến thiếp nhất thời không vui, khó tránh trút giận lên người tỳ nữ." Ban đầu, Nhĩ Tình chỉ nằm sóng vai cùng hắn trên giường, nói chuyện một hồi, cơ thể từng chút nhích tới gần, cuối cùng vòng tay ôm hắn, làm nũng nói, "Được rồi được rồi, nếu chàng thích cô ta thật lòng, cùng lắm sau này thu nạp làm thiếp. Có điều, dù sao cô ta xuất thân thấp hèn, không xứng với chàng..."

Phó Hằng không nhịn được nữa, ngồi dậy lạnh lùng nói: "Sao đến giờ nàng vẫn không chịu hiểu?"

Nhĩ Tình ấm ức nói: "Thiếp đã hạ mình xin lỗi rồi, sao chàng còn hùng hổ dọa người như vậy?"

Phó Hằng: "Chỉ vì nhất thời hiểu lầm, nàng đã cắt tóc cô ấy, còn nhổ hết móng tay, in sắt nung đỏ đả thương người! Cô ấy cũng là con người mà. Sinh mạng trong mắt nàng không đáng giá vậy sao?"

Nhĩ Tình nói vẻ đương nhiên: "Nhà ai sẽ xem tỳ nữ là người!"

Phó Hằng không thể tin nói: "Hỉ Tháp Lạp Nhĩ Tình mà ta gặp ở Trường Xuân cung trước đây, ôn nhu hiền thục, đoan trang dễ mến. Còn bây giờ thì sao? Nàng suốt ngày vội vàng giao tiếp xã giao, tương lai đem người và tin tức của Phú Sát phủ truyền đến Lai Bảo, còn tìm mọi cách lăng nhục tỳ nữ, nàng thật sự muốn sống yên ổn qua ngày sao?"

Nhĩ Tình tức giận: "Phú Sát Phó Hằng, đó là tổ phụ của thiếp, căn bản không phải người ngoài! Trên quan trường vốn cần đoàn kết đồng lòng, chàng không cần ông ấy ủng hộ sao?"

Phó Hằng: "Ta không cần! Hoàng thượng ghét nhất là kéo bè kết phái. Ta dặn nàng bao nhiêu lần rồi, tại sao nói mãi không sửa?"

Nhĩ Tình tức thở hổn hển: "Nói thì hiên ngang lẫm liệt, rõ ràng chàng vẫn luôn hoài niệm Ngụy Anh Lạc, nên mới thấy thiếp không thuận mắt, khiêu khích khắp nơi!"

Phó Hằng bị chạm trúng chỗ đau, lại kiên quyết nói: "Đúng, ta chưa quên được cô ấy! Nhưng ta vẫn luôn cố gắng, cố gắng đối tốt với nàng, cố gắng cho tất cả những gì nàng muốn! Nhưng bây giờ, ta vừa nhìn thấy nàng, liền nghĩ ngay đến đôi tay đầm đìa máu tươi ấy!"

Nhĩ Tình: "Phó Hằng, Ngụy Anh Lạc càng ác độc hơn thiếp nhiều!"

Phó Hằng giận dữ: "Ngụy Anh Lạc yêu ghét rõ ràng, không bao giờ tổn thương người vô tội! Còn nàng thì sao? Chỉ vì nhất thời đố kị mà có thể hủy cả đời người!"

Nhĩ Tình cười lạnh một tiếng: "Chàng lưu luyến không quên thì đã sao? Thiếp mới là thê tử của chàng, là người chàng nên yêu!"

Vốn nên như thế.

Đây cũng là lời Phó Hằng hứa hẹn với Hoàng hậu. Hắn thực nỗ lực muốn làm điều đó, nếu không cũng sẽ chưa đầy một năm, mọi chuyện đều thuận ý Nhĩ Tình, càng sẽ không mua trâm cài về tặng nàng.

Chỉ tiếc, từ khi trâm cài gãy đôi, hắn vất vả lắm mới mở lòng cũng lần nữa đóng chặt lại. Đột nhiên Phó Hằng ngồi dậy, nhặt bộ xiêm y khoác lên người, sau đó trở mình xuống giường, không chút lưu luyến bước tới cửa.

"Khoan đã!" Tức khắc Nhĩ Tình có chút luống cuống, "Chàng đi đâu?"

"Hỉ Tháp Lạp Nhĩ Tình." Phó Hằng gọi tên lẫn họ Nhĩ Tình một tiếng, duỗi tay đẩy cửa phòng ra, cũng không quay đầu lại nói, "Trong lòng ta, nàng vĩnh viễn kém xa Ngụy Anh Lạc! Sự tàn nhẫn ác độc của nàng khiến ta ghê tởm vạn phần!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com