ZingTruyen.Com

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 100: [Phiên ngoại] Giếng khống muội muội

KhanhLinhPham


Trong núi không rõ ngày đêm, huống chi là ở dưới giếng sâu.

Một bộ xương khô nhìn lên miệng giếng, Cẩm Tú nghĩ thầm: "Đây là ngày thứ mấy sau khi mình bị giết rồi nhỉ?"

Hung thủ là Viên Xuân Vọng. Sau khi giết nàng diệt khẩu, lợi dùng chức quyền trong tay, hắn đã viện lý do đậy miệng giếng lại. Mỗi ngày nàng đều ngửa đầu lên, không nhìn thấy bầu trời, chỉ có bóng tối bao trùm xung quanh. Ồ? Ai mở nắp giếng ra vậy?

Tõm ——

Một xác người rơi vào trong giếng, 'tõm' một tiếng tung tóe vô số bọt nước. Đó là một cung nữ, gương mặt lạ lẫm. Cẩm Tú chưa từng thấy người này bao giờ. Nếu không phải là người mới sau khi nàng chết mới phạt vào Tân Giả Khố, thì cô ta là người bên ngoài Vĩnh Hạng.

—— bất kể là ai đi nữa, hiện giờ kết cục là người sắp phải chết.

Thân thể lơ lửng trên mặt nước, ngực thấm một mảng đỏ tươi, máu ùng ục chảy ra ngoài. Tình cảnh này... cộng với vết thương thoạt nhìn có chút quen mắt, Cẩm Tú nhịn không được hỏi cô ta: "Xin chào, xin hỏi có phải kẻ giết cô là Viên Xuân Vọng không?"

Bất luận sinh ra là đàn ông hay phụ nữ, sau khi chết đều có chung bộ dạng, hai trăm lẻ sáu chiếc xương, cùng với hai hốc mắt tối om.

"Tôi là Cẩm Tú, vốn là tú nữ của phường thêu, sau đó bị người liên lụy nên phạt đày vào Tân Giả Khố." Cẩm Tú tự giới thiệu, "Trong lúc vô tình, tôi phát hiện ra một bí mật... Ngụy Anh Lạc là hung thủ sát hại Tuệ quý phi! Tôi chưa kịp tiết lộ thông tin này, đã không may bị Viên Xuân Vọng dùng thủ đoạn thâm độc sát hại."

Có thể là đồng bệnh tương liên (*), hoặc có thể trong giếng này không có người thứ hai trò chuyện, nên cung nữ ấy sau khi nhìn nàng chăm chú mới chậm rãi mở miệng: "Tôi họ Dung, là người của Thuần phi nương nương, được nương nương phái đến Tân Giả Khố, chính là đi tìm Ngụy Anh Lạc..."

(*) người cùng cảnh ngộ bất hạnh thường thông cảm cho nhau

Phó Hằng kết hôn, Thuần phi rất tức giận.

Nhưng không thể xả giận lên người Phó Hằng hoặc Nhĩ Tình, thế là bèn trút giận sang Ngụy Anh Lạc.

Nên xử trí nàng thế nào mới tốt? Thuần phi chọn trúng Dung cung nữ.

Nhìn Dung cung nữ có vẻ tầm thường, nhưng lại sở hữu một tuyệt chiêu vô cùng đặc biệt. Sở trường của cô là sử dụng kim châm, không phải để thêu thùa, mà dùng để đâm người... Chỉ cần một cây kim, dù là cung nữ xấu xa, cô ta cũng có thể dạy đối phương cách đối nhân xử thế.

"Tôi không biết cung nữ bé nhỏ đó đắc tội với Thuần phi nương nương thế nào, nương nương đặc biệt sai người chế tạo cho tôi chín chín tám mươi mốt kim." Dung cung nữ vỗ vỗ cái túi phồng bên hông, bên trong chứa một bó buộc kim châm, "Muốn tôi đâm toàn bộ trên người cô ta, không sót cây nào."

"Sau đó?" Cẩm Tú hưng phấn hỏi.

Dung cung nữ: "Sau đó, tôi xuất hiện ở đây..."

Cẩm Tú: "..."

Nên nói là số phận không tốt, hay là Viên Xuân Vọng ngụy trang quá tài tình?

Lần đầu tiên đến Vĩnh Hạng, Dung cung nữ đã bắt gặp ngay Viên Xuân Vọng, mặt ửng hồng lên, hơi hơi cúi đầu, nghĩ thầm tên tiểu thái giám này trời sinh thật đẹp mắt, không biết họ tên là gì, bao nhiêu tuổi, có đối tượng chưa...

"Nghe nói tỷ tỷ muốn tìm Ngụy Anh Lạc?" Giọng nói hắn vang lên không ngớt rất êm tai, dịu dàng như nói lời âu yếm, "Tôi dẫn tỷ đi tìm cô ấy."

Từ cổng Vĩnh Hạng đi đến cạnh giếng, chỉ ngắn ngủn một đoạn đường, Dung cung nữ đã nhớ kỹ tên hài tử này.

"Nhận một đứa làm con thừa tự, cho nó theo họ của vị ca ca này cũng tốt". Cô ta nhìn một bên mặt đối phương, si ngốc nghĩ thầm, "Nhà hắn túng thiếu, hài tử lại đông, thấy hắn cũng không từ chối mình, vậy nhận hai đứa làm con thừa tự luôn. Một đứa theo họ hắn, một đứa theo họ mình..."

Nguyện vọng tốt đẹp bị một con dao găm hóa thành mây khói.

Dung cung nữ cúi đầu nhìn ngực mình, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đối phương.

Nam tử vừa được tỏ tình ấy ôn nhu cười nói: "Thích tôi như vậy, có thể vì tôi mà chết không?"

Viên Xuân Vọng vươn tay tới gần. Bàn tay Dung cung nữ muốn nắm cả đời ấy, lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái.

Tõm ——

Tình yêu vừa đột ngột chớm nở, mối tình đầu chợt đến bất ngờ, tính cả ánh trăng trong giếng, tất cả đều tan thành mảnh vụn.

"Haizzz!" Dung cung nữ và Cẩm Tú đều đồng loạt thở dài. Vì cùng chung cảnh ngộ, nên tức thì ánh mắt nhìn đối phương càng thêm thuận mắt, đang định mở miệng an ủi lẫn nhau, chợt thấy đỉnh đầu sáng ngời.

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy nắp giếng chẳng biết lại được mở từ lúc nào.

Tõm ——

Hai người cùng nhìn người mới rơi vào đáy giếng.

Đó là một tiểu cung nữ, gương mặt thoạt nhìn nửa lạ nửa quen. Cẩm Tú nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra đối phương là ai: "Cô là... Hạch Đào cô nương của Trường xuân cung?"

Ngực Hạch Đào có một vết dao đâm, máu rỉ chảy thấm ra bên ngoài. Cô ta há to miệng, nước giếng hòa lẫn máu loãng cùng chảy vào, một câu cả buổi cũng nói không nên lời.

Nhìn thấy vết thương quen thuộc như vậy, Cẩm Tú nhịn không được thở dài: "Không cần nói, người giết cô là Viên Xuân Vọng phải không?"

Hạch Đào nhìn Cẩm Tú, trước khi chết thốt ra một câu cuối cùng: "Sao cô biết?"

Trong giếng lại thêm một thi thể mới.

So sánh với Cẩm Tú và Dung cung nữ, Hạch Đào nhỏ tuổi hơn, năng lực thừa nhận cũng kém, cả buổi không chịu chấp nhận sự thật mình đã chết, khóc lóc tuôn trào như mưa. Cho tới khi nước mắt khô cạn, đôi mắt không chảy ra giọt chất lỏng nào nữa, cô ta mới nức nở nói: "Nhĩ Tình hại chết tôi rồi!"

"Những cung nữ quan trọng bên cạnh Hoàng hậu đều được đặt tên theo đá quý cả đấy, ví dụ như Minh Ngọc, Trân Châu, Hổ Phách, Mã Não." Dung cung nữ ghé vào tai Cẩm Tú thì thầm.

Ngụ ý, tên gọi Hạch Đào này... chỉ có thể là một tiểu cung nữ có địa vị hèn mọn, không được coi trọng.

"Không sai." Hạch Đào nghe ra được ý tứ trong lời nói ấy, than thở nói, "Tôi chỉ là một chân sai vặt ở đó. Ngày thường trước mặt Hoàng hậu đều không gặp được, cấp trên trực tiếp sai bảo tôi là Nhĩ Tình."

Sau khi Nhĩ Tình rời cung xuất giá, cấp trên trực tiếp của Hạch Đào đã đổi thành người khác.

Vốn tưởng đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng không ngờ mới mấy ngày trước, Nhĩ Tình bỗng nhiên vào cung, ngoài mặt là tới tìm Hoàng hậu ôn chuyện, thực tế là đến tìm Hạch Đào.

"Nhĩ Tình đến tìm tôi." Hạch Đào nghiến răng nghiến lợi nói, "Muốn tôi đến Tân Giả Khố, thay cô ta làm một chuyện..."

Cẩm Tú và Dung cung nữ liếc nhau, cùng đồng thanh nói: "Cô ta muốn cô tới hại Ngụy Anh Lạc?"

"Sao các cô biết được?" Hạch Đào kinh ngạc nhìn bọn họ.

Với tư cách người từng trải, Cẩm Tú và Dung cung nữ chỉ cười không nói, ý bảo Hạch Đào nói tiếp.

"Nghe đồn Ngụy Anh Lạc ở Tân Giả Khố có quan hệ đối thực, nên cô ta sai tôi tới đó tìm hiểu người này là ai." Dù sao bản thân đã chết, cũng không cần giữ bí mật với người khác, nên Hạch Đào thản nhiên nói, "Còn nói... nếu tìm không ra, cứ vu oan cho một người nào đó."

Nhĩ Tình được gả vào Phú Sát phủ, trải qua cuộc sống không được như ý.

Biểu hiện ra ngoài khiến người khác ao ước hâm mộ, nhưng buồn khổ thực sự chỉ có người trong cuộc như Nhĩ Tình mới biết.

... Phó Hằng không ngủ chung với cô ta.

Ngay trong đêm tân hôn đó, dù hai người cùng nằm trên một giường, nhưng Phó Hằng không hề chạm vào cô ta. Mặc cho Nhĩ Tình khiêu khích thế nào, hắn cũng cứng đơ như khúc gỗ, không có phản ứng.

Nếu hắn thật sự là phế nhân trong chuyện nam nữ, Nhĩ Tình chỉ đành khuyên nhủ bản thân cam chịu số phận. Nhưng hắn không phải. Nhĩ Tình từng tận mắt chứng kiến, hắn cũng biết xấu hổ, biết động lòng, biết liếc mắt đưa tình nhìn một nữ tử...

Nữ tử này, tên là Ngụy Anh Lạc.

Thế là Nhĩ Tình tìm Hạch Đào, đưa một cây trâm làm từ vàng nguyên chất, âm thầm dặn dò cô ta làm một chuyện: "Nghe nói Ngụy Anh Lạc có đối tượng là một tên thái giám. Nếu ngươi tìm ra được người này, ta sẽ còn ban thưởng thêm."

Gia cảnh Hạch Đào bình thường, huynh đệ tỷ muội lại đông. Cuộc sống sau khi xuất cung phải trải qua thế nào, tùy thuộc vào lượng cô gom góp tích lũy ở mấy năm trong cung.

Có điều, chỉ là cung nữ thì có thể tích góp được cái gì? Huống hồ còn là tiểu cung nữ không được coi trọng, vì thế Hạch Đào nhanh chóng đồng ý, mừng rỡ tiếp nhận cây trâm kia, sau cùng, còn nghe thấy Nhĩ Tình ngầm ám chỉ một câu bên tai: "Nếu tìm không thấy. . . cứ vu oan một ai đó, ngươi hiểu ý ta chứ?"

Hạch Đào hiểu ý đối phương. Ý Nhĩ Tình là. . . nếu không có, hãy đổ đại cho một người khác, tin đồn truyền đi, hai người không phải cũng thành phải sao?

"Trong đầu nghĩ đến tiền thưởng sau khi chuyện thành, nhân lúc rảnh rỗi tôi liền đến Vĩnh Hạng." Hạch Đào thở dài: "Ban đầu, tôi cứ tưởng Viên Xuân Vọng là người tốt chứ. Hắn biết rõ mục đích tôi đến đây, còn chiêu đãi đồ ăn thức uống ngon miệng. Hễ lần nào tôi đi đi về về Vĩnh Hạng, thì lần đó tôi đều coi hắn là người một nhà..."

Có lần, Viên Xuân Vọng rất dễ nói chuyện. Hắn vô cùng thông minh, dăm ba câu đã moi ra được ý đồ của Hạch Đào, nhưng không vì vậy mà gây khó dễ cô ta, ngược lại càng đối xử với cô ta khách khí hơn. Gặp mặt là hòa nhã hỏi Hạch Đào ăn gì chưa, nếu chưa, sẽ đưa một bọc mứt đường cho cô ăn. Gặp mặt là ôn nhu hỏi Hạch Đào có mệt không, nếu mệt, sẽ lôi ra chiếc khăn trải trên mặt đất, để cô ngồi lên đó nghỉ ngơi.

Thẳng đến ngày đó --

"Hạch Đào." Viên Xuân Vọng cười híp mắt hỏi, "Cô tìm được người đó chưa?"

Những ngày này, Hạch Đào vui đến quên cả trời đất, trong miệng còn nhai nhóp nhép mứt đường, hơn nửa ngày mới nhớ tới việc phải làm, 'a' một tiếng, sau đó chỉ vào một tên thái giám ở đằng trước cách đó không xa, nói: "Chính là hắn."

Viên Xuân Vọng thuận theo ngón tay Hạch Đào nhìn lại, một thái giám trung niên đang đẩy xe chở phân, 'khụ' một tiếng khạc nhổ cục đờm ven đường.

"Tôi nghe ngóng được, lúc vừa tới Tân Giả Khố, hàng ngày Ngụy Anh Lạc đều làm bạn với thùng xí, đương nhiên sẽ gặp gỡ người đẩy xe phân này mỗi ngày, sau đó lâu ngày nảy sinh tình cảm." Hạch Đào cười nói, "Huynh nói xem, hai người họ xứng đôi không?

Không phải cô tùy tiện chọn viên thái giám này đâu, mà đã trải qua quá trình sàng lọc kỹ càng.

Tuy rằng không tìm được người kia, nhưng Hạch Đào hiểu rất rõ con người Nhĩ Tình, chuyện này trước mắt hợp tâm ý cô ta nhất, báo cáo lên trên, tiền thưởng nhận được cũng nhiều hơn.

Viên Xuân Vọng mặt không đổi sắc nhìn thái giám trung niên đó một lát, sau đó quay đầu cười nói với Hạch Đào: "Nói đi cũng phải nói lại, mỗi ngày cô đều chạy đến Vĩnh Hạng thế này, bên kia Hoàng hậu không nói gì sao?"

"Tôi chỉ là tiểu cung nữ thôi mà. Trường Xuân cung có tôi hay không có tôi đều như nhau." Hạch Đào không chút tâm cơ nào nói, "Huống hồ, hôm nay tôi đã xin nghỉ. Không chừng hiện giờ trong Trường Xuân cung, ai cũng cho rằng tôi vội về chịu tang ông bà rồi."

"Ồ, vậy sao, " Viên Xuân Vọng nghe vậy, cười càng diễm lệ, giơ tay che nắng giúp Hạch Đào, "Nơi này nóng quá, tôi biết một chỗ có bóng râm che mát. Đi theo tôi..."

'Tõm' một tiếng.

Trước khi rơi xuống giếng, Hạch Đào vội vàng túm lấy đối phương, vẻ mặt không dám tin hỏi hắn: "Tại sao?"

"Ánh mắt cô quá kém." Viên Xuân Vọng lạnh lùng nói, sau đó đưa tay đẩy ngực Hạch Đào.

Nguyên nhân cái chết: Ánh mắt quá kém.

"Tôi không chấp nhận!" Trong giếng, Hạch Đào gào khóc, "Ánh mắt quá kém là sao chứ, cô nói cho tôi biết đi!"

Ánh mắt Cẩm Tú nhìn Hạch Đào phức tạp, thật lâu sau mới thở dài nói: "Tôi đoán, ý hắn là. . . sao cô không chọn hắn?"

Tiếng khóc của Hạch Đào chợt ngưng bặt.

Tia sáng rọi xuống đỉnh đầu, nắp giếng chậm rãi mở ra, ánh trăng chiếu sáng vùng đất tối tăm mịt mù này lần nữa.

Lại đến. Ba bộ xương khô đồng thời ngước lên, vừa nhìn đỉnh đầu vừa tự hiểu trong lòng, tên hung thủ giết người liên hoàn kia lại đưa người mới đến chỗ bọn họ.

"Dù sao, dù sao kẻ thù của Ngụy Anh Lạc cũng không hề ít." Nhìn qua thân ảnh quen thuộc kia, Cẩm Tú chua xót nghĩ trong lòng, "Mà hắn lại là – thao túng muội muội bằng lòng dạ độc ác nhất thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com