ZingTruyen.Info

ĐÍCH NỮ TÂM KẾ ( Trọng sinh, Ngôn tình)

Chương 7: Bộ thự (trù tính, an bài)

BiXXn4

           Dưới sự chăm sóc của Kim Châu Ngân Châu, thương thế của hắc y nhân dần dần tốt lên, sau ba mươi sáu canh giờ, nội lực của hắn liền bắt đầu khôi phục , không nghĩ tới khốn khiếp kia cư nhiên lại hạ độc tán công với hắn, người luyện võ kiêng kị nhất loại độc này, kẻ nội lực thấp, khi trúng độc nội lực sẽ hoàn toàn biến mất, mà người có võ công cao cường ắt phải tu luyện ba tới năm năm mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.

          Kim Châu ,Ngân Châu nhận nhiệm vụ chăm sóc cuộc sống thường ngày cho lão nhân thú vị này cũng dần dần cảm thấy thích hắn , tuy rằng thời điểm ban đầu Kim Châu vẫn bị hắn trừng mắt dọa sợ, nhưng sau một thời gian tiếp xúc nàng cảm thấy đây là một̀ lão quái nhân thú vị, Ngân Châu cũng thường xuyên chọc cho hắn tức giận tới mức râu tóc dựng ngược, nhưng lại chưa từng bị hắn động thủ dạy dỗ. Cũng dần dần thừa nhận lão gia gia là lạ này, thời điểm Ngân Châu đổi dược thường thường nhìn một thân đầy thương tích của hắn, liền nổi giận giáo huấn hắn , mà mỗi khi như vậy hắn lại lấy câu: "Ta đường đường là Tà tôn...."

            Làm Ngân Châu phải bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Các nàng không biết Tà tôn trên giang hồ cực kỳ nổi danh, là chính cũng là tà, không ai nguyện ý chủ động trêu chọc hắn, không chỉ vì võ công của hắn sâu không lường, mà còn do hắn có ngũ đại hộ pháp dưới trướng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Kim tinh thông sát phạt, Mộc tinh thông bày trận, Thủy tinh thông ám khí, Hỏa tinh thông y độc, Thổ tinh thông tình báo. Năm người này đều có sở trường riêng, không ai ngốc đến mức chủ động đi trêu chọc mấy đệ tử do Tà tôn huấn luyện ra.

           Sau khi Diệp Mộ Linh tân tân khổ khổ điều tra ra tình huống của Tà tôn liền không khỏi âm thầm suy tư, cứu lão nhân này rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây, bởi vì có lời đồn đãi, đoạn thời gian trước Cô Tô Châu được Tà tôn đối đãi như thân tôn tử cư nhiên liên hợp với thủ hạ Thủy phản bội Tà tôn, đưa hắn là vào chỗ chết, mà bốn vị hộ pháp khác lại không có tin tức. Mắt thấy thương thế Tà tôn tốt lên, Diệp Mộ Linh rốt cục nhịn không được đăng môn bái phỏng.

          "Ngươi nói ngươi là Tà tôn?" Diệp Mộ Linh đi thẳng vào vấn đề hỏi lão nhân râu bạc vẻ mặt kiêu ngạo đang gật gật đầu.

         "Vậy rất tốt, hôm nay ta tới là để thương thảo với ngươi về ba điều kiện kia."

          Tà tôn thật sự tò mò, một tiểu cô nương mười tuổi có thể cùng hắn nói cái điều kiện gì, liền dùng vẻ mặt tò mò nói :

         "Ta đường đường là Tà tôn tự nhiên sẽ không nói mà không giữ lời, ngươi đã cứu ta, ngươi cứ việc đề ra điều kiện."

          Diệp Mộ Linh vừa lòng gật gật đầu: "Thứ nhất, ta cần bốn vị hộ pháp của ngươi làm việc cho ta năm năm, đương nhiên, nếu ngươi cần, ta tất nhiên có thể phái bọn họ đến trợ giúp ngươi một tay."

          Nói xong liền bắt đầu quan sát sắc mặt Tà tôn. Chỉ thấy khóe mắt Tà tôn co rúm, làm như thập phần không đành lòng, Diệp Mộ Linh nhịn không được nhíu nhíu mày liễu. Lão nhân sau khi rối rắm một đoạn thời gian liền đau lòng cùng Diệp Mộ Linh cò kè mặc cả: "Ba năm!"

         "Thành giao!"

          Diệp Mộ Linh sảng khoái đáp ứng: "Thứ hai, ta muốn bốn vị hộ pháp của ngươi  giúp ta huấn luyện thủ hạ, ngươi cũng theo giúp đỡ. Đương nhiên, ta biết võ công tâm pháp của Tà môn không truyền cho ngoại nhân, ta có thể cho phép bọn họ trở thành môn hạ của ngươi ."

           Lão nhân râu bạc thiếu chút nữa là kích động nhảy dựng lên: "Cái gì, còn muốn võ công tâm pháp của Tà môn ta! Còn muốn ta giúp ngươi huấn luyện thủ hạ! Nha đầu ngươi thật sự quá kiêu ngạo !"

          "Ta cũng không cầu tinh túy tuyệt mật của tà môn, nhưng thủ hạ dưới tay ta thật sự không có người nào dùng được, đều là vì tình thế ép buộc, cho nên đây không phải là điều kiện, chỉ đơn thuần là mời ngươi tương trợ."

          Lời nói của Diệp Mộ Linh cực kỳ thành khẩn, hai tròng mắt trong suốt nhìn về phía Tà tôn. Lão nhân lại rối rắm, nhưng khi nhìn hai mắt thành khẩn của Diệp Mộ Linh, lại không khỏi có vài phần động dung, nữ tử này không phải vật trong ao, một ngày nào đó chắc chắn sẽ Nhất Phi Trùng Thiên (một bước lên trời), nếu lúc này trợ lực cho nàng, tương lai có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng được. Nghĩ vậy liền gật gật đầu, Tà tôn hắn tuy có nhiều điều cố kỵ,nhưng cho tới bây giờ làm việc đều rất tùy ý, nếu tiểu nha đầu này lọt vào mắt hắn, hắn nhất định không thể buông tha, nếu tương lai nàng có thành tựu, nói cho cùng hắn cũng có vài phần mặt mũi, nghĩ đến đây liền mở miệng yêu cầu.

          "Ta có thể đáp ứng, nhưng ta muốn ngươi làm đồ đệ của ta."

          Diệp Mộ Linh không khỏi sửng sốt, làm đồ đệ của hắn ? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc chính mình sẽ tập võ, bất quá khi nhớ tới một màn phụ thân cùng đệ đệ bị người giết, nhớ tới chính mình vô lực phản kháng, móng tay không khỏi cắm thật sâu vào da thịt, mê mang một lát sau liền kiên định nhìn về phía Tà tôn, thành tâm kêu một tiếng:

           "Sư phụ!" Kiếp này, cho dù nàng không thể trở thành cao thủ võ công cao cường, nhưng cũng có thể tự thoát thân mà không phải bị người khác quản chế, tuy rằng mọi nữ tử đều được yêu cầu phải đoan trang thanh lịch, nhưng nếu mạng sống cũng không còn thì còn nói gì đến mấy thứ khác.

             Tà tôn cười meo meo gật gật đầu (nhớ tới nụ cười khi tính kế người khác của Triển Chiêu quá), bàn tay chỉ có da bọc xương lưu loát vuốt chòm râu tuyết trắng, hướng Diệp Mộ Linh nói:

             "Ngươi cũng đã nhận thức ta làm sư phụ, kia có cái gì cần thì cứ việc nói ra là được, không cần nói tới điều kiện hay không điều kiện, ta sẽ viết cho ngươi một phong thư, ngươi đến cuối phố tây, cầm khối ngọc bội này đi tới tiệm rèn Kim thị nằm ở một góc sáng sủa, đem thư và ngọc bội giao cho Kim Thạch (nguyên văn là đem tín giao cho Kim Thạch, theo mình nghĩ 'tín' này vừa là thư, vừa là tín vật), hắn xem xong sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi."

           Diệp Mộ Linh thành tâm hướng Tà tôn dập đầu một cái, nếu Tà tôn thật sự tận tâm tận lực dạy nàng, vô luận có mục đích hay không có mục đích nàng đều phải cảm tạ hắn, bởi vì điều hắn dạy nàng sẽ trở thành lợi thế giúp nàng trụ vững, sống tốt.    

            Sau đó, Diệp Mộ Linh liền ly khai, trở lại viện tử của mình, bắt đầu phác thảo một lần nữa những mối quan hệ rắc rối phức tạp cùng ích lợi nhận được, điều bất đồng là lần này, nàng đem lợi thế của mình gia tăng rất nhiều, điều giống nhau là thời gian vẫn gấp gáp như cũ, năm năm, vô luận là võ công hay những thứ khác đều phải hoàn thành trong năm năm.

           Bất quá Diệp Mộ Linh đã rất thỏa mãn, nàng không phải muốn làm võ lâm cao thủ, nàng muốn chính là những người nàng để ý có thể ở sinh tồn trong cuộc đấu tranh ở Hầu phủ, có thể trở thành trợ lực cho nàng báo thù . Cho nên, tuy rằng thời gian chỉ có năm năm, nhưng cũng đủ để nha hoàn của nàng giỏi hơn người thường, huống chi, nàng còn có an bài khác --

          Ban đêm, trăng sáng treo trên cao. Diệp Mộ Linh đứng lặng yên bên cửa sổ nhìn ánh trăng sáng tỏ, yên tĩnh không gì có thể dao động, thời điểm Hồng Thường bước vào liền thấy được một màn này, áo trắng như tuyết, váy bay như mây, cước bộ không khỏi chậm lại.

           "Tiểu thư, đêm đã khuya, nên sớm đi ngủ." Diệp Mộ Linh khẽ động khuôn mặt tuyệt mỹ có chút mệt mỏi nói: "Ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm đâu --"

          Xem ra những ngày đơn thuần, không rành thế sự thật sự đã đi không bảo giờ trở lại nữa ...

------ đề lời nói với người xa lạ ------
Mới biết được bộ thự mới là chính xác , cư nhiên lại bố trí sai lầm ... Ân, bài này phân nửa là điền văn, hôm nay đề cập tình tiết giang hồ bất quá là bước đệm thôi~
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=327616

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info