ZingTruyen.Info

ĐÍCH NỮ TÂM KẾ ( Trọng sinh, Ngôn tình)

Chương 21: Khúc nhạc dạo

BiXXn4

Ngày thứ hai, vài cái đứa nhỏ của Trấn Viễn Hầu phủ phân ra ngồi trên hai cỗ xe ngựa, còn mang theo không ít hành lý đi trước đến nơi săn thú, Diệp Mộ Linh và Diệp Mộ Thành ngồi cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, Diệp Mộng Dao và Diệp Triển Bằng ngồi trên chiếc xe ngựa còn lại, nữ nhi của Khâu di nương bị bệnh trong người nên không đi.
Thời điểm tất cả đi tới được khu vực săn bắn thì đã có rất nhiều đệ tử quan gia đã đến. Sau khi xe ngựa dừng lại, mọi người chỉ thấy một thiếu niên nhẹ nhàng tiêu sái nhảy xuống, một thân xiêm y màu ngân bạch phảng phất như lưu quang toái ngọc, khuôn mặt thiếu niên còn chút non nớt nhưng đã có thể nhìn ra tương lai rất anh tuấn bất phàm,trên mặt hắn tràn đầy tươi cười sảng khoái sạch sẽ có thể hòa tan nhật nguyệt, thiếu niên rất nhanh vươn tay giúp đỡ một nữ tử chậm rãi xuống xe. Nữ tử xuống xe liền đứng vững, cũng một thân váy dài bằng gấm tứ xuyên màu ngân bạch, trước ngực lóe lên châu quang, nữ tử vẻ mặt nhạt nhẽo, dung nhan có thể so với nhật nguyệt nhưng lại có vẻ quá mức đơn bạc âm lãnh, hơi thở quanh thân hoàn toàn bất đồng với thiếu niên kia.

Mộc Vương quận chúa nhìn thấy Diệp Mộ Linh liền vội vàng nhiệt tình tiếp đón, giành trước Tần Vương quận chúa một bước làm Tần Vương quận chúa tức giận trợn mắt trừng Mộc Vương quận chúa. Diệp Mộng Dao thấy vậy không khỏi cắn răng thầm hận, Diệp Mộ Linh này như thế nào lại lợi hại như vậy, cư nhiên có thể đồng thời chiếm được ưu ái của hai đại thế lực. Xem ra nàng phải tính một cái lối tắt khác, săn thú lần này nhất định phải làm cho nàng ta thân bại danh liệt!

Diệp Triển Bằng nãy giờ vẫn núp kín sau xe ngựa lại nhìn quanh bốn phía, thừa dịp không có người chú ý, lặng lẽ trốn mấy người Diệp Mộ Linh đi theo một đường khác tới lều trại để cho nha hoàn dàn xếp tốt hành lý của chính mình. Mà thế tử Diệp Mộ Thành đã gần đến tuổi trưởng thành lại đứng một bên, Diệp Mộ Linh nhìn lều trại trước mắt, phát hiện lều trại của nữ tử và nam tử cách nhau khá xa, chỉnh tề phân ra hai bên, thậm chí ở giữa còn được dựng rào chắn, có thể nhìn ra được đây là vì bảo hộ danh dự cho nữ nhi. Chưa để cho nàng nghỉ ngơi một lát liền nhận được thông báo buổi chiều hôm nay sẽ có một cuộc đua ngựa, có thể tự nguyện tham dự, nếu người nào đồng ý tham gia liền trước tiên chọn tốt ngựa, đổi kị trang (trang phục cưỡi ngựa), tham dự trận đấu.

Đua ngựa tuy là hạng mục tự nguyện tham gia, nhưng cơ hồ toàn bộ người đến đều tham dự vì hoàng đế Đại Kiền luôn luôn coi trọng kỹ thuật cưỡi ngựa, hàng năm đều hỏi đến tình huống trận đấu, thậm chí còn có phần thưởng xa xỉ, nếu thành tích tốt vậy liền có ý nghĩa con đường làm quan của hắn sẽ càng dễ thăng tiến thêm một bước. Đương nhiên, trận đấu của nam tử bất đồng nữ tử, trận đấu của nam tử tất nhiên là muốn tranh đua cao thấp, so đấu thực lực chân chính, là một hồi chém giết chân chính, mà nữ tử phần lớn ở trên lưng ngựa chỉ có vẻ tao nhã đại khí, xử dụng một ít âm mưu ngầm, đương nhiên cũng không thiếu một ít cao thủ cưỡi ngựa chân chính.

Diệp Mộ Linh không có tham gia thi đấu nhưng vẫn mau chân đến xem. Đi vào sân đấu liền gặp không ít đã đến người, đại bộ phận nam tử đều thay kỵ trang, có người dẫn theo ngựa đã tuyển tốt, có còn người lại chăm sóc ngựa, nắm chặt khiên trong tay mình. Mà một ít nữ tử lại thay kỵ trang tinh xảo, tư thế có một phen oai hùng hiên ngang ý nhị khác. Diệp Mộ Linh nhìn chung quanh bốn phía cũng không thấy Diệp Mộ Thành, nhưng y theo tính tình hắn nhất định sẽ tham gia trận đấu này.

Lúc này, ở chuồng ngựa cách đó không xa, Diệp Triển Bằng đang cùng Diệp Mộ Thành chọn lựa ngựa, Diệp Mộ Thành không để ý đến hắn, vô cùng chăm chú đánh giá con ngựa, người tập trung ở chuồng ngựa cũng đã đi gần hết, gã sai vặt dưỡng ngựa cũng bị Diệp Triển Bằng mua chuộc tìm cớ đi ra ngoài. Diệp Mộ Thành chọn trúng một con đại mã đỏ thẫm, hai mắt thoạt nhìn sáng ngời, hữu thần nhưng lại bị Diệp Triển Bằng ngăn trở.

"Đại ca, con ngựa này nhìn quá mức dịu ngoan, hẳn là không có sức chiến đấu. Đệ đệ trước kia nghe người ta nói qua một ít, giống ngựa như vậy mới là hảo mã đứng đầu!"
Nói xong liền chỉ qua một hắc mã cao lớn. Diệp Mộ Thành xoay người nhìn hắc mã thứ đệ hắn chỉ, thân thể cao lớn nhưng không làm cho người ta có cảm giác cồng kềnh, hai mắt sáng trong ngầm có ý kiêu căng liền có chút do dự nói:

"Ngựa này đúng là ngựa tốt, chính là tính tình tựa hồ quá mức kiêu căng, không dễ phục tùng."

Diệp Triển Bằng vội vàng bổ sung nói:

"Đại ca sợ cái gì, dù tính tình có kiêu căng thì cũng là một đầu súc sinh, huống hồ trận đấu sắp tới rất quan trọng, cho dù đại ca không thèm để ý nhưng dù sao đại ca cũng là trưởng tử, đại biểu cho mặt mũi Hầu phủ, nếu thành tích quá kém cũng không tốt lắm, mặt mũi Hầu phủ cũng không giữ được."

Diệp Mộ Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý liền mang theo hùng tâm cùng ý chí chiến đấu đặc thù của thiếu niên lựa chọn hắc mã này.

"Đại ca đi trước đi thôi, đệ đệ ở lại chọn lựa một lát, đại ca cũng không nên đến muộn, người tham gia trận đầu đều tập trung gần đủ rồi."

Diệp Mộ Thành gật đầu liền khẩn cấp đi về hướng trường đua ngựa cách đó không xa. Chính là thời điểm hắn tới ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có chút quái dị, thậm chí có một số người bắt đầu nghị luận, Diệp Mộ Thành cũng không có chú ý, nhưng không có nghĩa Diệp Mộ Linh trùng sinh một lần không thèm để ý.

Diệp Mộ Linh nhìn mọi người khe khẽ nói nhỏ thì nhíu mày, có chút bất an phân phó:

"Hồng Thường, ngươi đi tìm hiểu một chút xem Mộ Thành có gì không ổn không."
Hồng Thường lập tức bước nhanh rời đi, không bao lâu liền đầu đầy mồ hôi quay trở về, dáng vẻ cũng không còn nét ổn trong như ngày thường.

"Tiểu thư, không tốt, con ngựa kia là ngựa riêng của Nhạc Vương thế tử, nó tính tình kiêu ngạo bất tuân cũng không cho phép người khác cưỡi lên, có một lần một vị thuần mã sư (sư phụ thuần ngựa) muốn chế phục nó lại bị Nhạc Vương thế tử đem chôn sống ."

Diệp Mộ Linh vừa nghe xong sắc mặt nhất thời càng thêm tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Nhạc Vương thế tử có tiếng tàn nhẫn bạo ngược, nay trận đua ngựa đã sắp bắt đầu, muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi. Đây là lần đầu tiên nàng lo lắng hoảng thần sau khi trùng sinh, đúng lúc này, Đường Quảng Hàn rất nhanh cùng người bên cạnh Diệp Mộ Thành đổi vị trí, lại hướng Diệp Mộ Linh nháy mắt một cái trấn an. Diệp Mộ Linh cảm kích nhìn về phía hắn, cảm thấy an tâm một chút nhưng lại như trước nhìn chằm chằm tình huống ở hiện trường, chính một phút thả lỏng này làm thân mình thẳng tắp của nàng không khỏi có chút nhuyễn (mềm, muốn ngã) xuống.

Lúc này, gã sai vặt chăm sóc ngựa đã trở lại chuồng ngựa nhưng lại kinh ngạc không thấy hắc mã kia của Nhạc Vương thế tử đâu, sau khi xem xét tới tới lui lui mấy lần mới xác định thật sự không thấy bóng dáng con ngựa kia, nhất thời ngã ngồi trên đất, hai mắt ngốc lăng, mồ hôi trên trán nối tiếp nhau rơi. Không lâu sau gã sai vặt phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên muốn đi ra bên ngoài tìm kiếm lại gặp được cận vệ của Nhạc Vương thế tử, dọa hắn sợ tới mức tè ra quần, thanh âm không rõ ràng thốt lên.

"Thế tử kim an, thế tử kim an"

Còn dùng tay áo dính đầy bùn đất bối rối xoa xoa mồ hôi trán.

Chỉ thấy Nhạc Vương thế tử một thân hắc bào rộng thùng thình, thậm chí có suy sụp, tối hấp dẫn ánh mắt người khác là hai điểm màu son gấp khúc như hình hỏa diễm trên trán, mày kiếm anh tuấn, lông mi bình thường lại ngầm có khí thế sắc bén, ánh mắt hẹp dài hơi hơi nâng cao phảng phất như được ngâm trong nước biển, trong suốt như chứa đựng ánh sáng và bóng tối của thế gian, chỉ tiếc ánh mắt trong suốt kia lại chỉ có thể làm cho người ta nhìn rõ ràng hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn cùng với tâm tình bất định, sắc môi cực đạm, mang theo một bộ dáng cười yếu ớt, tóc dài ngang hông cũng không cột lên, cả người phảng phất như yêu tinh rơi vào nhân gian, hấp dẫn tam hồn lục phách của ngươi.

Nhạc Vương thế tử cũng không có để ý đến gã sai vặt, chỉ đứng ở trước mặt hắn, hai tròng mắt trong suốt phảng phất như hiểu rõ hết thảy. Cận vệ của Nhạc Vương thế tử vòng qua người gã sai vặt đi vào trong chuồng ngựa, không đến một lát liền đi ra bẩm báo:

"Chủ tử, ngựa không thấy !"

"Nga? Ngựa của bản thế tử cư nhiên không thấy đâu, ngươi nói đây là có chuyện gì?"
Nhạc Vương thế tử ra vẻ kinh ngạc nhẹ giọng hỏi gã sai vặt còn quỳ trước mặt hắn. Gã sai vặt còn chưa nghĩ được gì thì Nhạc Vương thế tử lại cố ý nói:

"Ta đã biết, nhất định là con ngựa này tính tình rất nóng nảy, chính mình tự chạy đi đúng hay không?"

Vẻ mặt kia giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh.

"Đúng! Đúng! Con ngựa kia tính tình rất nóng nảy, dây cương lại không rắn chắc, nhất định là nó tự mình giãy thoát dây cương chạy đi ra ngoài."
Gã sai vặt như được đại xá, vội vàng nói theo.

"Người tới, đem da hắn lột ra cho bản thế tử, bản thế tử nghe nói dùng da người làm dây cương là rắn chắc nhất, tin tưởng lần này con ngựa kia nhất định sẽ không chạy được."

Ngữ khí Nhạc Vương thế tử đột nhiên biến đổi mang theo vô tận tàn nhẫn, đem gã sai vặt kia đánh nhốt vào địa ngục.

=====

Nam chính rốt cục đã xuất hiện!!! *tung bông, tung hoa.*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info