ZingTruyen.Info

[Dịch] Nam si nữ oán, nợ phong nguyệt khó trả.

Gia đình tội ác 5.

jokersun_


(...)

Đến khi cả nhà chúng tôi rời đi, cô cả và Chu Nghi Nguyệt vẫn đang ăn uống ở nhà họ Mục, ba tôi gọi mà họ chẳng thèm để ý khiến ba tôi tức giận, sắc mặt tái mét.

Cố Nhất Minh lái xe còn tò mò hỏi:

"Dì Mục hầm canh thật sự rất thơm sao? Thịt bò hun khói sấy khô cũng ngon đến vậy à? Một câu thôi mà đã giữ được cô cả ở lại."

Không biết tại sao sau khi nghe xong, sắc mặt cha tôi rất kì lạ.

Mẹ tôi liếc ông một cái, lạnh lùng giải thích:

"Trước kia bà ta làm thịt khô chế biến rất ngon, dần dần có tiếng tăm thì mở
trang trại lợn sản xuất xúc xích chế biến, thịt xông khói đủ thứ. Bây giờ mua sắm trực tuyến phát triển, người trẻ tuổi lăn lộn bên ngoài đều sẽ nhớ hương vị quê hương. Vậy nên mấy năm nay bà ta làm ăn càng lúc càng lớn, chướng mắt nhà chúng tôi!"

Khi mẹ tôi nói còn nhìn về phía cha tôi ở ghế phụ, tôi vội vàng nắm tay mẹ mình, an ủi bà ấy.

Thế nhưng sở trường của mẹ Mục không phải thịt khô, mà là thịt bò hun khói.

Năm ba Mục Thanh Tiêu mất tích, hình như là mùng hai, anh ta mấy ngày không đi học nên tôi phải sang đưa bài thi giúp.

Khi ấy nhà anh ta còn là một xưởng nhỏ, phía sau nhà là một dãy những toà gạch đỏ hun thịt xông khói, phía trước chính là một cửa hàng.

Thịt bò hun khói bên ngoài phủ tiêu đen và ớt bột, sau đó cắt thành dải rộng chừng hai ngón tay, một gói bán ra còn tặng kèm một đĩa nhỏ cắt thành hạt cho khách nếm thử. Đĩa đồ thử ấy để trên bàn tản ra mùi thơm khiến tôi chảy cả nước miếng.

Bình thường mọi người nếu đã nếm thử đều sẽ mua, cửa hàng cũng rất đông khách khứa.

Có mấy lần tôi muốn nếm thử đều bị Mục Thanh Tiêu ngăn lại, anh ta bảo đồ hun khói ăn vào nóng gan, sẽ mọc mụn trứng cá, khuyên tôi không nên ăn.

Tuy rằng trước kia tôi từng ăn qua rồi, Mục Thanh Tiêu vẫn nói giờ là thời điểm mọc mụn, khuyên tới khuyên lui nhất quyết không cho tôi đụng tới.

Mẹ Mục nghe nói tôi muốn ăn thịt bò, hôm sau cố ý làm thịt bò xiên cho tôi, nói là dùng thịt bò tươi làm, so với hun khói ngon hơn nhiều lắm.

Tôi nhớ cha tôi thích ăn nên đã mang nó về để ăn tối. Thế nhưng không biết tại sao, ba tôi vừa thấy những xiên tăm thịt bò đó thì tức giận, ném hết chúng vào thùng rác rồi bảo tôi đừng ăn, rất mất vệ sinh.

Nhưng mẹ Mục vẫn thường xuyên đưa thức ăn này cho nhà tôi mà? Sao trước kia không có vấn đề gì?

Khi ấy sắc mặt ba tôi rất lạ, cả người ông run rẩy không ngừng khiến tôi sợ hãi, không dám hỏi thêm.

Một lúc lâu sau ba tôi mới phản ứng lại, vội vàng giải thích với tôi và mẹ, bảo gần đây bệnh viện có rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi tôi do ăn thứ không nên ăn mà dạ dày gặp vấn đề, ba tôi sợ tôi ăn linh tinh sẽ mắc bệnh nên mới cư xử như thế.

Kể từ đó về sau, ba tôi không bao giờ ăn thịt bò nữa.

Tôi còn cho rằng ba tôi có ý kiến với mẹ Mục, nhưng lúc mua nhà vào mùng Ba, mẹ Mục nói muốn mua nhà đối diện chúng tôi thì ông không hề phản đối.

Nhà tôi và nhà họ Mục có quan hệ tốt chủ yếu là do mẹ tôi và mẹ Mục là bạn học cấp ba. Thế nhưng đến khi thật sự sống đối diện nhà nhau thì tôi thấy mẹ mình và bà ta dường như không quá thân thiết.

Gần đây, nhiều nhất chính là mẹ Mục lấy lòng mẹ tôi, thỉnh thoảng từ trong nhà máy lấy ra thịt bò, thịt lợn, sườn vân vân, muốn tặng cho chúng tôi mang về ăn.

Mẹ tôi không cần, lần nào cũng trả về nguyên vẹn.

Cố Nhất Minh lái xe, cảm thấy bầu không khí hơi trầm lắng nên mở lời, bảo rằng chờ chuyện này qua đi, anh vừa lúc rảnh rỗi nên sẽ dẫn một nhà ba người chúng tôi ra ngoài chơi một vài ngày, nói anh biết một vài homestay khá tốt.

Anh vừa nói xong, ba tôi đã tiếp lời:

"Cậu lấy thân phận gì dẫn chúng tôi đi chơi?"

Cố Luật sư bị ba tôi chặn họng thì nhất thời không nói nên lời.

Ban đầu, vẻ mặt của anh còn lạnh nhạt nghiêm túc, nghe ba tôi hỏi xong thì bật cười ra tiếng, quay đầu nhìn tôi một cái, trong mắt lấp lánh ý tứ không rõ.

Nhà cũ chưa được dọn dẹp, sau khi chúng tôi đến thì bận rộn nửa ngày, xong xuôi mới ra ngoài ăn.

Mọi người đều mệt mỏi một trận, trở về lập tức đi ngủ.

Đã rất lâu mới quay lại nên tôi chưa quen giường, dù mệt nhưng giấc ngủ không sâu.

Mộng mị một lúc, nhớ đến Mục Thanh Tiêu từ nhỏ đối với tôi chăm sóc tỉ mỉ, nhớ đến khi anh ta dịu dàng ôm hôn tôi nhưng khi tôi đề nghị kết hôn thì bỗng nhiên do dự.

Chốc lát sau tôi lại mơ thấy Chu Nghi Nguyệt đứng một bên, lạnh lùng ghen tị trừng mắt nhìn tôi.

Sau đó mặt Chu Nghi Nguyệt biến thành mặt Tần  Lý, cả người đẫm máu, hai hốc mắt bị móc rỗng ròng ròng máu đen bước về phía tôi.

Thế rồi đột nhiên hơi nước tràn ngập,
hình ảnh chuyển thành mẹ Mục bưng một cái nồi gọi tôi tới uống canh.

Khi tôi tỉnh lại cũng đã gần mười giờ, vì ngủ rất lâu nên đầu óc choáng váng.

Mẹ tôi nấu cháo gạo trắng làm bữa sáng, ba tôi đến bệnh viện còn Cố Nhất Minh đi làm. Ăn cháo xong tôi định sẽ tới công ty xem xét một vòng, tuy công việc của tôi có thể xử lý tại nhà nhưng cũng nên đến kiểm tra tình hình một chút.

Lúc ăn cháo, mẹ tôi nhận được điện thoại của chị họ tôi, nói tối hôm qua cô cả không về, hỏi mẹ có phải bà ta ngủ ở nhà tôi hay không.

Mẹ tôi đang gắp thức ăn trên đũa thì rơi, đảo mắt nói thẳng:

"Tối hôm qua bà ấy và Nguyệt Nguyệt đi chung, con gọi điện hỏi Nguyệt Nguyệt đi."

Sau đó mẹ cúp điện thoại, nói với tôi:

"Mau ăn đi, bữa sáng muộn để trễ đến chiều thì không tốt."

Tôi nhìn đầu đũa mẹ gắp thức ăn hơi run rẩy, hai ba ngụm uống hết cháo xong thì rời đi.

Vừa ra khỏi cửa đã gặp Mục Thanh Tiêu đang đứng dựa vào thân cây bên ngoài, trong tay cầm một nắm hạt long não, thấy tôi đi ra thì cầm mấy hạt ném về phía tôi.

Khi còn học tiểu học, chúng tôi sống ở đây, mỗi lần anh ta đứng ngoài cửa nhà tôi chờ tôi, vào mùa cây có hạt đều sẽ cầm mấy hạt lên ném trêu chọc. Nhưng bây giờ đã khác rồi, tôi không cười tránh né như trước, cũng không kiên nhẫn gọi tên anh ta, mặc kệ hạt giống cây đập vào người, cứ thế lạnh lùng lái xe đi khỏi.

Dù sao đã lâu không đến công ty, vẫn có rất nhiều chuyện phải xử lý trực tiếp. Tôi xin nghỉ quá lâu, đồng nghiệp phải san sẻ bớt số công việc của tôi đòi tôi khao ăn bữa tối.

Tất cả mọi người ở chung một thành phố, làm việc cùng nhau suốt nhiều năm, một số chuyện trên thực tế muốn biết thì đều biết.

Ví dụ như quan hệ giữa tôi và Mục Thanh Tiêu, ví dụ như vì sao tôi xin nghỉ lâu như vậy...

Nhưng đồng nghiệp của tôi không nói gì, chỉ vui vẻ ăn cơm sau đó đi dạo phố mua một đống quần áo mùa thu mới.

Một nhóm phụ nữ dọc đường hi hi ha ha, lúc bắt xe trở về còn muốn tặng đồ cho tôi.

Làm ở văn phòng quan hệ công chúng thì đều là người khéo léo thành tinh, tôi ở chung với họ thật sự vui vẻ.

Nhưng chờ lúc tôi về đến nhà, phát hiện có mặt chị họ tôi, sắc mặt ba mẹ tôi đều sa sầm. Cố Nhất Minh đang gọi điện thoại, Chu Nghi Nguyệt hai mắt đỏ bừng ngồi một bên, thím Hai nhìn cô ta với vẻ bất lực chán nản.

Hỏi ra mới biết, cô cả đã mất liên lạc cả ngày nay, tối hôm qua sau khi bà ta và Chu Nghi Nguyệt cùng nhau rời khỏi nhà họ Mục thì giữa đường nhận được tin nhắn, cô cả bảo Chu Nghi Nguyệt về trước. Bà ta cũng tin nhắn cho gia đình, nói sẽ trở về sau.

Hôm qua bà ta đến nhà tôi hoá ra là muốn vay tiền, chị họ cứ nghĩ tối qua cô cả ngủ ở nhà tôi. Dù sao bà ta trước đây khi đến vay tiền, chưa vay được nhất định sẽ không chịu về.

Nhưng nhà tôi chuyển đến bên này, cô cả một ngày một đêm không thấy đâu, điện thoại không liên lạc được, đến nhà họ Mục hỏi thì họ cũng bảo bà ta rời đi cùng lúc với Chu Nghi Nguyệt, bây giờ không biết đã đi đâu.

Cố Nhất Minh vừa giúp báo cảnh sát, còn phải chờ tin tức bên kia.

Thấy tôi mang theo một đống túi xách trở về, Chu Nghi Nguyệt lập tức đứng lên quát tôi:

"Cô cả mất tích mà vẫn còn tâm trạng mua sắm, dạo phố sao!"

Tôi cười ha hả:

"Không phải em là người cuối cùng gặp cô sao? Hỏi em là được rồi?"

Mẹ tôi vội vàng liếc nhìn tôi, ra hiệu cho tôi đừng nói nữa.

"Anh giúp em mang về phòng nhé, mua nhiều như vậy?"

Cố Nhất Minh cúp điện thoại, đưa tay giúp tôi xách mấy thứ này.

"Cũng nặng đấy, tay có đau không? Lần sau mua nhiều như vậy thì gọi cho anh, anh đón em."

Chu Nghi Nguyệt lạnh lùng đứng bên cạnh mỉa mai:

"Tìm được mối tốt hơn rồi nên mới chia tay Mục Thanh Tiêu chứ gì!"

Tôi phớt lờ cô ta, đi thẳng vào phòng.

Cố Nhất Minh xách túi mua sắm ở phía sau, quay đầu nhẹ giọng nói:

"Cháu đã nhờ bạn làm trong cục cảnh sát check camera từ lúc cô cả và Chu Nghi Nguyệt tách ra rồi, nhưng mà cần có thời gian, mọi người về đợi tin trước đi. Nếu vội vàng thì tìm thêm vài người bạn mà cô ấy có thể đến gặp xem có ai gặp qua cô ấy không."

Chu Nghi Nguyệt còn muốn nổi giận, thím Hai vội vàng kéo cô ta ngồi xuống.

Tôi vào đến trong phòng đặt túi xách xuống, Cố Nhất Minh giúp đỡ xếp đồ mua sắm sang một bên, xoay người đóng cửa:

"Cần anh giúp không?"

"Không cần."

Tôi cởi tóc ra, trực tiếp nằm trên giường, nhìn miếng dán ánh sáng ban đêm trên trần nhà, cười khổ nói:

"Cố luật sư, anh lúc nào cũng vậy."

Cố Nhất Minh gật gật đầu, chỉ ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà theo ánh mắt của tôi:

"Ánh trăng rất đáng yêu, buổi tối tắt đèn nó sẽ phát sáng sao?"

"Thời gian quá lâu, huỳnh quang bên trong vô dụng rồi, không sáng được nữa."

Tôi trở mình trên giường, quay đầu nhìn Cố Nhất Minh:

"Tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi, Cố luật sư."

Miếng dán trên trần nhà này là cha tôi và mẹ tôi cùng nhau giúp tôi làm, hình như là năm tôi học lớp ba lớp bốn, thuở đó còn phổ biến loại ánh sáng ban đêm này.

Khi đó ba mẹ tôi thật sự cưng chiều tôi, ba tôi không giống như bây giờ thường xuyên bận rộn đến mức không về nhà.

Chúng tôi đã dành nhiều đêm để làm, đầu tiên dán một mặt trăng lưỡi liềm, gấp rồi dán rất nhiều ngôi sao, thậm chí còn gấp cả những con hạc giấy.

Đến buổi tối tắt đèn, sẽ giống như thật sự ngủ dưới dải ngân hà vậy.

Đó là khi tôi nằm giữa ba và mẹ tôi...

Nhưng tôi không nhớ bắt đầu từ lúc nào, ba tôi trở nên vô cùng bận rộn, dần dần ít khi về nhà.

Mục Thanh Tiêu thì đột nhiên thường xuyên đến nhà tôi, cùng tôi làm bài tập về nhà.

"Em và Mục Thanh Tiêu là thanh mai trúc mã, vì sao không kết hôn sớm một chút?"

Cố Nhất Minh kéo một con hạc giấy đã phai màu lên xem, có chút ghét bỏ cầm đầu hạc đưa tới trước mặt tôi:

"Phai màu hết cả rồi, ngày mai anh giúp em xé hết đi nhé?"

Tôi nhìn hạc ngàn giấy xám xịt, khẽ ừ một tiếng.

Kết hôn với Mục Thanh Tiêu ư?

Anh ta sợ hãi, tôi cũng vậy.

Đang nghĩ ngợi, tôi mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến giọng của Mục Thanh Tiêu và tiếng Chu Nghi Nguyệt gọi anh ta.

Theo tiếng bước chân "rầm rầm", đám hạc giấy dính trên trần nhà lắc trái lắc phải, bụi bặm rơi xuống.

Cố Nhất Minh cầm chúng lên, cúi đầu nhìn tôi một cái:

"Muốn anh giúp không?"

Tôi cười khổ một tiếng, gật đầu.

Tôi cứ tưởng rằng anh sẽ ra cửa ngăn Mục Thanh Tiêu, kết quả anh cầm đám hạc giấy trong tay, trực tiếp nằm luôn xuống giường bên cạnh tôi.

Tôi còn đang khiếp sợ khi biết Cố Nhất Minh cũng có một mặt trà xanh như vậy thì cửa "rầm" một tiếng bị đẩy ra, thân hình Mục Thanh Tiêu hoảng hốt, chống cửa, miệng lưỡi không rõ hô một câu:

"Chu Ngọc..."

Thế rồi khi anh ta nhìn thấy Cố Nhất Minh đang nằm trên giường, âm thanh trầm xuống rồi nghẹn lại.

Trong đầu tôi đang suy nghĩ, như vậy thật là xấu hổ quá đi.

Chu Nghi Nguyệt đuổi theo phía sau ôm Mục Thanh Tiêu đưa anh ta ra ngoài:

"Đi, em đưa anh trở về trước."

"Đóng cửa lại giúp chúng tôi nhé, cám ơn."

Cố Nhất Minh vẫn dùng tay nghịch nghịch hạc giấy, đầu cũng không ngẩng đầu lên mà nói vọng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info