ZingTruyen.Asia

[Dịch] Nam si nữ oán, nợ phong nguyệt khó trả.

Gia đình tội ác 4.

jokersun_

(...)

Chờ đến khi tôi về tới nhà thì phát hiện cửa nhà Mục Thanh Tiêu mở toang, Chu Nghi Nguyệt đứng ở thang máy chờ tôi, vừa thấy tôi trở về đã lập tức kéo tôi lại:

"Chị, chị mau đi thăm bác sĩ Mục đi, anh ấy thật sự rất khó chịu."

"Tần Lý chết rồi, chị cũng khó chịu."

Tôi rút tay ra, phớt lờ cô ta.

Những lúc thế này mới bắt đầu gọi chị?

Nói đến Tần Lý, Chu Nghi Nguyệt có chút mất tự nhiên rụt tay.

Mới đi được hai bước, phía sau đã truyền đến giọng của mẹ Mục:

"Chu Ngọc, Chu Ngọc!"

Bà ta bưng một cái nồi vẫn đang bốc hơi nóng:

"Đây là lợn trong nhà máy của cô, cô bắt một con nấu canh. Sạch sẽ, tươi mới lại dưỡng nhan, con và mẹ con uống một chút nhé."

Bên trong nồi vẫn còn ùng ục bốc lên một hương thơm khó tả, nhưng hương vị có chút không giống canh bụng heo.

Đúng lúc này, Mục Thanh Tiêu xuất hiện ở cửa, sắc mặt suy sụp lại thâm tình nhìn tôi, không dám tới gần mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nhất Minh.

Tôi liếc mắt nhìn mẹ Mục một cái, lạnh lùng nói:

"Không cần."

Mẹ Mục vẫn muốn đưa cho tôi nhưng Cố Nhất Minh chân dài bước lên trực tiếp ngăn cản bà ta, kéo tôi đi.

"Chu Ngọc."

Mẹ Mục bưng nồi, vẫn cố đi về phía này nhưng có vẻ cái nồi khá nặng nên bà ta đi khá chậm.

Chu Nghi Nguyệt ở phía sau nói một câu:

"Dì, để con cầm cho."

Cô ta đi theo nhận lấy cái nồi, thấy tôi trừng mắt nhìn mình còn bĩu môi lẩm bẩm nói:

"Chị không uống thì để thím uống."

"Mẹ chị sẽ không uống, em tự mình uống đi."

Tôi liếc nhìn cô ta, muốn đóng cửa lại.

Gia đình tôi sẽ không bao giờ ăn những gì nhà họ Mục cho, đặc biệt là các sản phẩm thịt.

Thế mà Chu Nghi Nguyệt dám bưng cái nồi nóng hổi không sợ chết nhanh nhẹn đến chắn trước cửa.

Tôi sợ canh nóng bắn bỏng cô ta nên cũng đành mặc kệ cô ta vào nhà.

Cô ta ngược lại không xấu hổ, cực kì tự nhiên bưng nồi tới gọi ba mẹ tôi ra uống, còn khoa trương bảo canh rất dinh dưỡng.

Tôi không thèm để ý đến cô ta, đến gõ cửa phòng ba mình muốn an ủi ông vài câu.

Có lẽ vì chuyện của Mục Thanh Tiêu nên ba tôi ở viện cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Chu Nghi Nguyệt thấy chúng tôi không ai để ý tới cô ta, tự mình cầm chén đi uống canh.

Canh kia quả thật rất thơm, vừa mở ra thì lập tức cả phòng khách lẫn phòng ăn đều dậy mùi.

Cố Nhất Minh ngửi ngửi, thấy Chu Nghi Nguyệt uống canh thơm ngọt nhưng một nhà ba người chúng tôi đều không động đậy, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi ra phòng khách xử lý công việc.

Ba tôi nhìn Chu Nghi Nguyệt, chỉ nói hai câu:

"Con và Mục Thanh Tiêu chia tay cũng tốt. Sau này loại chuyện phiền lòng này sẽ không còn nữa."

Mẹ tôi cũng bảo:

"Chu Ngọc, dọn dẹp một chút đi, chúng ta chuyển về căn nhà cũ kia ở, thuận tiện cho ba con đi làm."

Nghe nói phải chuyển nhà, ba tôi thân thể cứng đờ, sắc mặt có chút không đúng nhìn về phía mẹ tôi.

Nhưng mẹ tôi thản nhiên nói tiếp:

"Chẳng lẽ còn ở lại chỗ này, để Mục Thanh Tiêu từ sáng đến tối làm phiền Chu Ngọc? Ông không sợ hung thủ giết Tần Lý sẽ ngấp nghé xuống tay với Chu Ngọc sao!"

"Ông muốn ở chỗ này thì ở một mình đi, tôi và Chu Ngọc chuyển đi. Nếu thật sự không được, tôi sẽ dẫn con bé về nhà mẹ đẻ. Chẳng lẽ còn không trốn được sao?"

Lần này mẹ tôi thực sự tức giận.

Ba tôi liếc mắt nhìn Chu Nghi Nguyệt đang uống canh, lại nhìn ra cửa, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

Nói dọn là dọn, một nhà ba người chúng tôi thu dọn quần áo, Cố Nhất Minh được mẹ tôi nhờ dọn sạch thức ăn trong tủ lạnh. Tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có Chu Nghi Nguyệt uống canh tư vị vang dội, cứ như cô ta uống không phải canh thường mà là mỹ vị nhân gian.

Tôi nhìn thoáng qua, nước canh màu trắng bốc lên một cỗ tươi như canh thịt dê.

"Uống ngon đến vậy?"

Tôi thấy Chu Nghi Nguyệt uống rất ngon miệng, lấy thìa khuấy một chút. Bên trong là một ít nguyên liệu nấu ăn nhìn không rõ lắm, cộng thêm chút dược liệu như sâm, kì tử, quả thật hầm rất tốt, chỉ nhìn qua đã khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Nhưng vừa nghĩ đến canh này là mẹ Mục nấu, trong lòng tôi lại lưỡng lự.

Tôi đặt thìa xuống, nhìn Chu Nghi Nguyệt nghiêm túc nói:

"Chị và Mục Thanh Tiêu sau này sẽ không quay lại nữa, nhưng Tần Lý chết, có thể là bị giết vì tình cảm..."

Chu Nghi Nguyệt ngậm canh trong miệng, có thể là vì che giấu sự hoảng hốt nên quên thổi, nóng đến mức cô ta trợn má thổi phù phù.

Tôi liếc cô ta một cái, trầm giọng nói:

"Nếu em muốn làm cái gì nữa, phải suy nghĩ rõ ràng hậu quả."

Về phần những thứ khác, tôi cũng không tiện nói rõ ràng.

Tôi và mẹ tôi thu dọn một chút, dưới sự trợ giúp của Cố Nhất Minh chuẩn bị đem đồ đạc chuyển về căn nhà cũ.

Ngay khi chúng tôi mở cửa, Mục Thanh Tiêu ngồi trên ghế sofa nhỏ bên ngoài thấy chúng tôi muốn chuyển đi, vẻ mặt hoảng hốt và khẩn trương nhìn tôi:

"Chu Ngọc, em muốn chuyển đi?"

Mẹ anh ta nghe thấy tiếng đi ra, cũng ngây người, chạy thẳng đến trước mặt ba tôi:

"Anh muốn chuyển đi? Chúng ta không phải nói rồi sao, sao lại chuyển đi?"

Ba tôi không để ý tới bà ta, xách vali đẩy vào trong thang máy, mẹ Mục cố tới kéo ba tôi:

"Lão Chu, sao anh không nói một tiếng đã chuyển đi..."

Bà ta gần như chặn trước mặt cha tôi, tôi mang theo vali đi ra thấy vậy, quay đầu lại liếc nhìn mẹ mình. Mẹ tôi dường như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà vẫn đang thu dọn bát đũa Chu Nghi Nguyệt vừa dùng để uống canh trên bàn.

"Lão Chu."

Mẹ Mục thấy tôi đi ra, nghẹn lại lời định nói nhưng vẫn vội vàng kéo ba tôi.

Tôi cười lạnh một chút, Mục Thanh Tiêu vội vàng kéo bà ta trở về, hô một tiếng:

"Mẹ!"

Mẹ Mục lúc này mới tỉnh táo lại, ánh mắt nhảy lên nhìn tôi và Mục Thanh Tiêu, đem bàn tay đang kéo ba tôi rụt trở về.

Đúng lúc đó Chu Nghi Nguyệt bưng nồi ra bảo chưa uống hết, cô ta muốn mang chỗ còn lại về nhà họ Mục để bọn họ cùng nhau uống, phỏng chừng cũng muốn hòa giải.

Mục Thanh Tiêu thấy thế, vội vàng bảo mẹ Mục cùng Chu Nghi Nguyệt về nhà anh ta trước.

Mẹ Mục cũng không cam lòng liếc mắt nhìn ba tôi một cái, quay đầu nhìn thoáng qua mẹ tôi bưng bát đi vào phòng bếp rửa, cắn răng thế nào cũng không chịu đi.

Đúng lúc này, thang máy đến, cô tôi ở trong thang máy chạy ra vừa thấy ba tôi đã vội vàng nói:

"Anh, em nghe nói anh gặp chuyện nên đến thăm anh một chút. Ơ, đây lại là muốn chuyển nhà sao?"

Cô tôi thấy tôi cũng xách hành lý, bên kia mẹ con nhà họ Mục sắc mặt không đúng thì lập tức biết là chuyện gì xảy ra.

Bà ấy cười nói:

"Trước kia tôi đã nói với chị dâu, cho dù thật sự kết hôn cũng phải bảo trì khoảng cách. Từ nhỏ đã sống ngay đối diện cũng không tốt lắm? Hơn nữa nhà họ còn cô nhi quả mẫu, anh ra vào đụng phải thì ảnh hưởng cũng không tốt đúng không?"

Cô cả liếc mắt nhìn mẹ Mục một cái, quay về phía nhà tôi hô một tiếng:

"Chị dâu, trước kia nếu như chị nghe em có phải sẽ ít đi bao nhiêu thiệt thòi không! Bây giờ hai người trẻ tuổi chia tay, người ta không đi nhà mình lại phải chuyển đi. Nhưng mà nói không chừng mọi người vừa dọn đi, mẹ con bọn họ cũng theo chuyển về, aiya... Đến lúc đó chỉ có chị dâu khổ thôi!"

Lúc tôi xoay người, thấy được vẻ mặt thương cảm của Mục Thanh Tiêu.

Mà trong mắt mẹ Mục một mảnh lạnh lùng, nghe cô cả hỏi đến canh trong nồi thì nặng nề hít sâu một hơi, nói đây là canh bụng heo, để cho bà ấy nếm thử. Mẹ Mục còn nói trong nhà có thịt bò khô hun khói mà cô cả thích, bảo cô tôi chờ bà ta lấy hai gói mang tới cho.

"Ai nha, cô đừng lấy đồ ăn mua chuộc tôi, lời của tôi nói chị dâu không chịu nghe."

Ngoài miệng cô cả nói như vậy nhưng vẫn cầm thìa đi nếm canh, nheo mắt uống một ngụm rồi đi theo Chu Nghi Nguyệt về Mục gia.

Ba tôi vội vàng gọi cô cả, hỏi cô tôi đến làm gì. Bà ta chỉ ứng phó nói một câu qua loa là muốn uống canh rồi đi cùng Chu Nghi Nguyệt.

Ba tôi tức giận, sắc mặt tái mét thiếu chút nữa hộc máu, đẩy vali phẫn nộ rời đi.

Tôi nghe động tĩnh bên ngoài, cười lạnh một tiếng, cô cả từ trước đến nay đều là kiểu không biết sống chết như vậy.

Tôi muốn an ủi mẹ tôi vài câu, chỉ thấy bà nhìn chằm chằm xương cốt Chu Nghi Nguyệt nhổ ra trong thùng rác bên cạnh bàn ăn, sững sờ xuất thần.

"Đi thôi, không cần dọn đâu mẹ."

Tôi nhìn chút xương cốt kia, nghĩ đến mấy miếng thịt đỏ tươi trong canh Chu Nghi Nguyệt uống, trong lòng nổi lên nghi ngờ rồi đỡ mẹ tôi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia