ZingTruyen.Info

Dich Nam Si Nu Oan No Phong Nguyet Kho Tra


(...)

Tôi và Cố Nhất Minh ở nhà nghỉ ngơi một lúc, đợi mẹ tôi và bệnh viện bên kia tìm hiểu tình hình xong xuôi.

Thật ra ba tôi cũng ở nhà, nhưng xem chừng ông rất nghẹn khuất, trốn trong phòng không chịu ra.

Tôi vẫn biết cha tôi không phải là một người cứng nhắc.

Năm đó tôi thấy quan hệ công chúng là một ngành tốt, không chịu học y, ba tôi thấy không thuyết phục được tôi thì sau đó chuyển mục tiêu, nghĩ đến việc nuôi dưỡng một đứa con rể theo ngành y là được.

Bây giờ đứa con rể nuôi bao lâu nay, không chỉ do chính ông nâng đỡ dạy dỗ mà còn chuẩn bị được ông cho truyền thừa cơ nghiệp của mình, bỗng dưng biến thành một đứa con rể có khả năng gây án mạng, là ai cũng khó lòng tiếp thu được.

Thật ra hiềm nghi của ba tôi không tính là lớn, chẳng qua vào đêm Tần Lý chết, ông có hai ca phẫu thuật nên không trở về, tòa nhà giảng dạy có phòng nghỉ của ba tôi nên ông ngủ luôn tại đó.

Miễn là ba tôi không sao thì tôi không có gì để lo lắng cả.

Cho nên tôi và Cố Nhất Minh an ủi mẹ tôi một lúc rồi chuẩn bị đến cục cảnh sát.

Kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy Mục Thanh Tiêu ngồi trên sô pha nhỏ trên lối đi, dựa vào tường, nghiêng đầu nặng nề nhìn sang cửa nhà tôi.

Nhìn thấy tôi, anh ta kích động vịn tường đứng lên:

"Chu Ngọc."

Lúc này mới có mấy ngày không gặp mà râu ria lún phún trên cằm anh ta, hai mắt vô hồn, quầng mắt xanh đen.

Anh ta đi về phía tôi:

"Em trở lại từ bao giờ? Sao không gọi anh đi đón em?"

Mục Thanh Tiêu gượng cười, người còn chưa tới nơi đã vươn tay kéo tôi.

Hai năm qua, anh ta làm nhiệm vụ cả ngày và đêm, đôi lúc bận phẫu thuật nên chúng tôi không thể gặp nhau trong vài ngày.

Sau khi anh ta tan ca đêm về sẽ đứng trong hành lang này, không về nhà anh ta, cũng không gõ cửa nhà tôi mà đứng đó chờ tôi đi làm ra ngoài.

Sau đó ôm ấp tôi, kéo tay, hôn một cái, dường như chỉ khi làm thế xong anh ta mới cảm thấy mỹ mãn để về nhà tắm rửa đi ngủ.

Tôi cho anh ta chìa khóa nhà, dù sao nhà tôi anh ta cũng rất quen thuộc, để cho anh ta nằm trên ghế sofa chờ tôi.

Anh ta lại nói sợ làm ầm ĩ khi tôi ngủ, sợ ảnh hưởng đến ba mẹ tôi, vậy nên tôi đã mua một cái ghế sô pha nhỏ, để ngoài hành lang để cho anh ta thuận tiện nghỉ ngơi.

"Chu Ngọc."

Mục Thanh Tiêu thấy tôi đứng ở cửa không nhúc nhích, đầu ngón tay nhẹ nhàng hướng tới ống tay áo tôi:

"Thời gian em không ở nhà, anh rất nhớ em."

Mắt thấy ngón tay anh ta sắp móc vào tay áo, Cố Nhất Minh phía sau kéo tôi lại, bảo vệ tôi ở phía sau, nhìn Mục Thanh Tiêu nói:

"Mục tiên sinh, xuất phát từ lập trường của thân chủ tôi, trong thời gian ngắn mong anh giảm thiểu thời gian cùng thân chủ của tôi gặp mặt."

Mục Thanh Tiêu híp mắt một hồi lâu mới nhận ra:

"Cố Nhất Minh?"

Cố Nhất Minh không để ý tới anh ta, chỉ nói với tôi:

"Đi thôi."

"Chu Ngọc!"

Mục Thanh Tiêu còn muốn đến kéo tôi, bị Cố Nhất Minh ngăn cản:

"Bác sĩ Mục, bởi vì tác phong của anh không đúng mực, thân chủ của tôi đã chia tay với anh, xin anh đừng dây dưa với cô ấy nữa. Bởi vì vấn đề tình cảm cá nhân của anh, để cho thân chủ của tôi dính vào nguy hiểm không nên có, nếu như anh lại..."

"Cố Nhất Minh, mày đừng tưởng rằng tao không biết mày có ý gì."

Mục Thanh Tiêu đột nhiên nổi giận, kéo cổ áo Cố Nhất Minh định đấm anh.

Vẫn là tôi quát một câu:

"Mục Thanh Tiêu!"

Lúc này anh ta mới cười khổ một tiếng, đẩy Cố Nhất Minh ra, thống khổ nhìn tôi:

"Chu Ngọc!"

Tôi không để ý tới anh ta, chỉ nhìn những con số trên thang máy từng tầng từng tầng nhảy lên, chờ thang máy đến thì nhanh chóng cùng Cố Nhất Minh đi vào.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Mục Thanh Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm tôi và Cố Nhất Minh, chậm rãi ngồi xuống đất.

"Cậu ta vẫn nhớ rõ anh đấy."

Cố Nhất Minh đưa cặp cho tôi, nhìn về phía gương trong thang máy để chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm.

Làm sao có thể không nhớ được.

Sau khi thi đại học chúng tôi được nghỉ ba tháng, mẹ Mục muốn cảm ơn nhà tôi đã chăm sóc Mục Thanh Tiêu nên cho tôi và Mục Thanh Tiêu đi du lịch, chi phí bà ấy bao tất.

Lúc ấy ba mẹ tôi lo lắng vô cùng, sợ chúng tôi vừa được thả lỏng khỏi áp lực học hành nên sẽ không khống chế được nhiệt huyết tuổi trẻ.

Nhưng cho dù không đi du lịch thì chúng tôi ở nhà mỗi ngày vẫn sống đối diện nhau, cũng không an toàn.

Cuối cùng vẫn là cậu tôi đưa ý kiến, đưa tôi và Mục Thanh Tiêu đến văn phòng luật của cậu chơi, nói là muốn cho chúng tôi làm quen dần với môi trường xã hội sau này, thực chất là thay ba mẹ tôi quan sát Mục Thanh Tiêu, cậu tôi nhờ thế tiện thể có thêm hai nhân lực miễn phí.

Mà Cố Nhất Minh khi đó vừa lên năm hai đại học, anh phải đến phòng luật của cậu tôi thực tập.

Tôi và Mục Thanh Tiêu nào có hiểu gì về luật pháp, ba tháng ấy chỉ theo sau Cố Nhất Minh, đơn giản làm những việc như sao chép một đống tài liệu, in tài liệu, bưng trà rót nước, dỗ dành khách hàng, rồi thì ghi chép thông tin, giúp thu xếp khách sạn.

Cố Nhất Minh từ trước đến nay đều rất thành thục, ngay cả việc đóng văn kiện tôi cũng không biết, đều là do anh dạy tôi.

Suốt ba tháng ròng cả ba người chúng tôi tụ cùng một chỗ, hai nam một nữ, cho dù Cố Nhất Minh không có ý gì với tôi thì Mục Thanh Tiêu cũng không có khả năng không nhớ Cố Nhất Minh.

Huống chi, khi chúng tôi sắp rời đi, Cố Nhất Minh còn nói với tôi rằng Mục Thanh Tiêu và tôi không thích hợp.

Anh nói Mục Thanh Tiêu quá mức bác ái, ở văn phòng luật ba tháng thôi mà từ quản lý lễ tân đến các nữ luật sư ai nấy đều tấm tắc khen Mục Thanh Tiêu là một người đàn ông ấm áp. Một người lúc nào cũng đối xử tốt với tất cả phái nữ, dù là trong quan hệ yêu đương hay đi đến hôn nhân đều là khuyết điểm chí mạng.

Tôi vẫn biết Mục Thanh Tiêu có vấn đề này, dù sao con gái vây quanh anh ta từ trước tới nay đều không ít.

Tôi chỉ cho rằng thanh mai trúc mã mười mấy năm, tất cả mọi người bên cạnh đều biết quan hệ của chúng tôi. Anh ta đi học hay đi làm thì cũng đều ở dưới mí mắt của ba tôi, thậm chí ở ngay đối diện nhà tôi, còn có thể xảy ra chuyện gì?

Thế rồi Tần Lý mang thai một đứa trẻ, chẳng qua là trong phòng trực nho nhỏ ở bệnh viện đấy thôi...

Thì ra đã muốn ngoại tình thì cho dù điều kiện thế nào cũng vậy thôi.

Nghĩ đến Tần Lý, tôi khẽ thở dài một hơi, trước mắt mơ hồ thấy được một mảnh máu tươi đầm đìa.

Cố Nhất Minh cũng không nhắc lại chuyện cũ, ở trên xe nói cho tôi biết cảnh sát có thể sẽ hỏi tôi vấn đề gì, dặn dò tôi bình tĩnh xử lý.

Tôi không liên quan quá nhiều đến vụ án này, sự vắng mặt của tôi cũng có bằng chứng đầy đủ, chỉ cần đi qua hỗ trợ thêm lời khai là được.

Sự thật cũng đúng như lời Cố Nhất Minh nói, cảnh sát chỉ hỏi tôi thời gian xảy ra vụ án đang ở đâu, từ chỗ tôi tra xét một chút các mối quan hệ của Mục Thanh Tiêu.

Theo phân tích của Cố Nhất Minh, khả năng Tần Lý chết vì thù oán tình cảm là rất lớn.

Hung thủ mổ đứa bé trong bụng cô ả ra, còn móc mắt cô ả, giống như cực kì hận đứa bé trong bụng cô.

Tôi nghĩ đến chuyện mắt Tần Lý bị móc ra, chẳng lẽ hung thủ muốn nói cô ả không biết thức thời, có mắt không tròng sao?

Cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra từ phía Mục Thanh Tiêu.

Nhà tôi không tính là thế gia y học, nhưng ông nội tôi là bác sĩ, ngoại trừ ba tôi, những người khác cũng miễn cưỡng tính là xuất thân học y. Đến thế hệ của chúng tôi, ngoại trừ tôi ra thì đều đi theo ngành này.

Chu Nghi Nguyệt nhỏ hơn tôi một tuổi, sau khi học trường y cũng bởi vì bài tập về nhà vất vả nên đến tìm ba tôi học thêm. Có lẽ do ba tôi dạy dỗ quá nghiêm khắc, mới nói một câu cô ta đã run rẩy cho nên căn bản không nghe được ba tôi muốn nói gì.

Sau đó có một hôm, ba tôi chỉ kiến thức nào đó nhưng Chu Nghi Nguyệt vẫn không hiểu. Ba tôi tức giận mắng cô ta một câu làm cô ta bật khóc nước mắt lưng tròng, khi đó Mục Thanh Tiêu vừa vặn ở đây, ba tôi bèn bảo anh ta đến dạy.

Từ đó về sau, mỗi lần muốn hỏi gì Chu Nghi Nguyệt đều chỉ tìm Mục Thanh Tiêu.

Anh ta xem như mẫu đàn ông dịu dàng đẹp trai, tài giỏi còn rất kiên nhẫn dạy bảo Chu Nghi Nguyệt, cứ dạy suốt như thế qua ngày tháng cũng đủ khiến cô ta yêu Mục Thanh Tiêu.

Nếu Mục Thanh Tiêu không liên quan gì đến tôi, có lẽ cô ta cũng chỉ cảm khái một chút anh ta là đàn anh đẹp trai và dịu dàng.

Nhưng cô ta và tôi không quá chênh lệch tuổi tác, từ nhỏ hai gia đình đã so sánh chúng tôi. Ba mẹ cô ta tương đối nghiêm khắc, luôn đè nặng cô ta, không giống như ba mẹ tôi khoan dung nhẹ nhàng.

Giống như tôi không muốn học y, ba tôi có thể chấp nhận được nhưng ba cô ta nhất định ép cô ta phải học, cho dù cô ta khóc lóc đau khổ bao nhiêu cũng phải học.

Tôi cũng biết, sự tồn tại của tôi làm cho cô ta chịu không ít tủi thân, cho nên đối với tôi ít nhiều sẽ có sự ghen ghét.

Sau khi tôi và Mục Thanh Tiêu yêu đương, cô ta còn chưa có đối tượng nên cô cả thỉnh thoảng cũng đâm chọt Chu Nghi Nguyệt, nói nếu chú Hai cũng có con rể tương lai giống Mục Thanh Tiêu học y ưu tú như vậy thì đã không cần ép Chu Nghi Nguyệt học y.

Những chuyện này đều kích thích cô ta, cho nên cô ta luôn cố ý biểu hiện thân mật với Mục Thanh Tiêu trước mặt tôi.

Nhưng ba mẹ Chu Nghi Nguyệt cũng nhìn ra manh mối nên đã nghiêm khắc trách phạt cô ta, khoảng thời gian đó Chu Nghi Nguyệt cũng hạn chế không sang nhà tôi nhiều nữa.

Sau đó cô ta chỉ dám âm thầm lén lút, thi thoảng đâm chọt sau lưng tôi và Mục Thanh Tiêu, ví dụ giả vờ trong lúc vô tình chụp được ảnh Mục Thanh Tiêu và Tần Lý hôn môi.

"Chu Nghi Nguyệt cũng học y, đối với việc mổ tử cung của nạn nhân lấy thai nhi ra, động cơ gây án gì đó, xem như là có. Gần đây em cũng cẩn thận chút, một khi kẻ đó đã giết người thì sau này cảm xúc không kìm được sẽ làm những chuyện khó lường."

Cố Nhất Minh nghe tôi nói xong còn nghiêm túc phân tích.

Có lẽ anh cảm thấy lời nói quá mức lạnh nhạt nên khẽ cười nói:

"Học y cũng giống như học luật, kiến thức phải học nhiều nên áp lực lớn. Mục Thanh Tiêu thế mà một chút cũng không mệt, chuyên nghiệp thăng tiến còn ấm áp với tất cả các nữ đồng nghiệp bên cạnh..."

Tôi nghe xong cười khổ, Cố Nhất Minh và Mục Thanh Tiêu tính cách trái ngược nhau.

Cố Nhất Minh học luật nên trầm ổn bình tĩnh, cư xử cũng vô cùng thành thục.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info