ZingTruyen.Com

[Dịch] Nam si nữ oán, nợ phong nguyệt khó trả.

Gia đình tội ác 2.

jokersun_


(...)

Tôi liếc mắt nhìn Mục Thanh Tiêu một cái, sắc mặt anh ta căng thẳng.

Khuôn mặt anh ta từ thuở ấu thơ tròn vo đầy thịt, theo thời gian lớn dần thì bắt đầu trổ nét trở nên sắc cạnh rõ ràng, giờ đây trưởng thành mang vài phần trí thức nho nhã thì nhìn qua vẫn cực kì âm u.

Nhà máy thịt của mẹ Mục quả thật làm ăn không tệ, nhưng nào tính là hào môn gì chứ?

Mục Thanh Tiêu mặt mũi lớn bao nhiêu, chưa kết hôn đã nuôi con riêng, còn muốn tôi coi như không biết?

Loại lời lẽ thế này cmn cũng nói ra được!

Trong phiếu kiểm tra có ghi đứa bé đã 14 tuần, Mục Thanh Tiêu và Tần Lý đều là bác sĩ, làm sao có khả năng mang thai cũng không biết chứ?

Đứa trẻ đã thành hình, nháo đến nhà rồi Mục Thanh Tiêu mới bảo phá thai?

Mấy tháng trước anh ta thật sự không biết chút gì ư?

Lừa quỷ à!

Tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi, cười khổ một tiếng, nhìn mẹ Mục nói:

"Đây là chuyện của nhà cô, các người muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy."

Nếu như không phải bởi vì xử lý chút công việc làm tôi tan ca trễ thì khi Tần Lý đến tôi đang ở nhà.

Cô ả đến để gặp tôi!

Đứa trẻ là một sinh mạng, phải được sinh ra, sau đó nó phải có một người cha, phải có một ngôi nhà...

Vì sức khỏe tinh thần của trẻ, cha mẹ phải yêu thương nhau!

Mẹ Mục muốn giữ cháu trai trong bụng Tần Lý, cũng muốn tôi phải giả vờ "không biết", sau đó cứ thế gả cho Mục Thanh Tiêu, cả nhà chúng tôi còn ở đối diện nhà bà ta.

Bà ta vẫn có thể trở thành người một nhà với cha tôi!

Không hổ là một người làm ăn giỏi giang có tiếng, tính toán đâu vào đấy kĩ càng như vậy.

Tôi lôi kéo mẹ tôi định đi, Mục Thanh Tiêu vội vàng đuổi theo muốn giải thích nhưng bị ba tôi cản lại.

Tôi vừa mở cửa ra đã thấy Chu Nghi Nguyệt đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bối rối nhìn chúng tôi.

Đúng lúc Mục Thanh Tiêu đuổi tới, nhìn thấy Chu Nghi Nguyệt thì sắc mặt anh ta sầm xuống, duỗi tay kéo tôi nhưng bị tôi rụt về.

Ánh mắt tôi quét qua trên người bọn họ, cùng mẹ tôi lướt qua Chu Nghi Nguyệt về nhà.

Chu Nghi Nguyệt cũng không tiện đứng ở cửa nhà họ Mục quá lâu, cứ đi một bước lại quay đầu về sau nhìn, chậm chạp theo về nhà tôi:

"Bác cả, có chuyện gì thế ạ?"

Ba tôi từ trước đến nay là người không thích đem chuyện xấu truyền ra ngoài, dù là cho cháu gái ruột biết cũng không, lạnh lùng hỏi cô ta:

"Cháu đến có việc gì?"

Mấy năm gần đây Chu Nghi Nguyệt rất hay ghé nhà tôi chơi, đương nhiên không phải muốn thân thiết gì với nhà tôi mà chủ yếu để kiểm chứng xem tôi và Mục Thanh Tiêu yêu đương thế nào, hở ra là mượn cớ tìm anh ta hỏi này hỏi nọ.

Rõ ràng ba tôi là giáo sư y khoa, cô ta không tìm bác mình hỏi, cứ nhất định phải hỏi Mục Thanh Tiêu, trong lòng cô ta có tâm tư gì thì mọi người đều biết cả.

Nếu không sao trùng hợp như vậy chứ, cô ta đi chơi thôi mà cũng chụp được Mục Thanh Tiêu và Tần Lý hẹn hò!

Rõ ràng là cố ý!

Lúc cô ta đăng lên, cô cả nổi tiếng nhiều chuyện đã gửi ngay vào nhóm chat của dòng họ để phá rối nhà tôi.

Ba tôi không để ý tới cô ta nữa, lúc tôi đóng cửa vẫn thấy Chu Nghi Nguyệt đang quay đầu nhìn về phía nhà họ Mục.

Đáy lòng tôi lạnh lẽo:

"Nhìn gì nữa, Tần Lý mang thai con của Thanh Tiêu, còn đang làm ầm lên muốn sinh ra đấy. Sau này hai nhà chúng ta có khi còn trở mặt thành thù không biết chừng, em còn muốn náo loạn gì nữa."

"Cô ta mang thai? Cô ta muốn mượn bụng ép cưới sao?"

Chu Nghi Nguyệt thiếu chút nữa nhảy dựng, không thể tin nhìn tôi, quay đầu nhìn chằm chằm cửa đối diện đến mức gân xanh trên gáy hằn cả lên.

Tôi hỏi cô ta có muốn vào nhà không, cô ta lấy cớ quên mang theo sách để bỏ về luôn.

Đóng cửa lại rồi, ba tôi nhìn tôi bảo:

"Con cũng đừng buồn, nếu con còn muốn ở bên nó, bố sẽ để nó và bác sĩ Tần cắt đứt sạch sẽ. Chuyện con ngoài giá thú không cần phải suy nghĩ làm gì. Nếu như con không muốn, về sau nó và nhà ta sẽ không có quan hệ gì nữa, tìm một người tốt hơn là được."

Mẹ tôi cũng ôm tôi, khuyên tôi đừng nên buồn.

Hai nhà đóng cửa, dù là đối diện nhau thì cũng không nghe được động tĩnh gì.

Buổi tối, Mục Thanh Tiêu nhắn tin cho tôi, bảo rằng anh ta sẽ xử lý tốt chuyện của Tần Lý, xin tôi cho anh ta một cơ hội khác. Anh ta bảo bản thân lầm lỡ nhất thời, cảm thấy rất có lỗi với tôi.

Tôi nhìn anh ta nhắn từng đoạn từng đoạn dài gửi tới, nhìn hai cái ghế bày trước bàn làm việc trong phòng, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.

Khi đó tôi và Mục Thanh Tiêu cùng nhau làm bài tập về nhà, cùng nhau trau dồi tiến bộ.

Mẹ tôi lúc ấy có lòng tìm thợ phá cửa sổ đi rồi lắp một cái bàn dài.

Trên bàn làm việc kia, tôi và Mục Thanh Tiêu nằm sấp qua ba năm trung học, sau khi học đại học, ở nhà chúng tôi cũng sẽ đọc sách, học tập trên cái bàn này.

Cũng chính là ngay tại cái bàn này, Mục Thanh Tiêu lần đầu tiên hôn tôi.

Kết quả là gì?

Anh ta và Tần Lý ở trong phòng trực bệnh viện, làm chuyện ấy còn có thai một đứa trẻ!

Tôi kéo chăn, cúi đầu, nhắn cho Mục Thanh Tiêu rằng hai chúng tôi chia tay rồi trực tiếp tắt điện thoại di động.

Đến tuổi của tôi, cũng đã qua giai đoạn khóc lóc vì chuyện tình yêu rồi.

Sáng sớm hôm sau, Mục Thanh Tiêu bưng sủi cảo nóng hổi gõ cửa, ba mẹ tôi mặc kệ anh ta, không ai ra mở.

Mẹ tôi thậm chí còn bảo hay là tôi đến nhà cậu ở một thời gian, tránh phải nghe phải thấy cho thêm phiền lòng, còn bảo đã mua vé luôn cho tôi rồi.

Những lúc thế này thì sống đối diện nhau quả thực vô cùng bất tiện.

Mục Thanh Tiêu gõ cửa nửa tiếng thì thấm mệt, chán nản bỏ về.

Mẹ tôi giục tôi nhân cơ hội ra ngoài, xin nghỉ vài ngày, nếu đã định chia tay thì không nên dây dưa với anh ta thêm nữa.

Mấy ngày nay tôi trốn ở nhà cậu, ban đầu Mục Thanh Tiêu vẫn gọi điện thoại cho tôi, nhắn tin đủ thứ nhưng tôi đã block toàn bộ.

Anh ta đổi số gọi cho tôi, vừa nghe là anh ta thì tôi nói thẳng rằng đã chia tay rồi, sau đó cúp máy.

Thật ra cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến cả, xem như quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của tôi đã quăng cho chó ăn đi.

Bẵng đi một thời gian, Chu Nghi Nguyệt gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi thi thể Tần Lý được tìm thấy trong đống rác thải y tế của bệnh viện, kể rằng tình trạng tử vong của cô ả rất thảm.

Bụng cô ả bị mổ ra, bọc trong túi, lúc kéo ra bên trong toàn là máu, hai mắt cũng bị móc ra.

Việc này tương đối nghiêm trọng, cảnh sát và bác sĩ không dám để mọi chuyện lan truyền ra ngoài, Mục Thanh Tiêu vẫn bị điều tra.

Lúc Chu Nghi Nguyệt gọi điện cho tôi giọng điệu sốt ruột, bảo tôi trở về giúp Mục Thanh Tiêu, nói anh ta không có khả năng giết Tần Lý.

Tôi cầm di động, lạnh lùng nói:

"Sao em biết anh ta sẽ không giết Tần Lý?"

Chu Nghi Nguyệt nhất thời nghẹn lời, chỉ nói một câu: "Dù sao chị cũng phải trở về giúp anh ấy đi." rồi cúp máy.

Trong lòng tôi thật ra không muốn, thế nhưng đáng tiếc cảnh sát bên kia vẫn gọi điện thoại cho tôi bảo tôi về hỗ trợ điều tra, tôi đành phải mua vé trở về.

Cậu tôi nghe nói xảy ra loại chuyện này, sợ tôi gặp khó nên bảo rằng văn phòng của cậu cũng đang xử lý một số chuyện với đối tác ở thành phố của tôi, thuận tiện bên kia cần điều luật sư tới nên để đồng nghiệp của cậu cùng tôi về.

Kết quả hỏi ra mới biết đối tác đó là Cố Nhất Minh, người quen cũ của tôi.

Kỳ quái chính là, mấy ngày nay tôi đều không thấy mặt anh ấy, tôi còn tưởng rằng anh ấy không thuộc phòng luật của cậu tôi.

Khi tôi nhắc đến chuyện này với anh ấy trên xe, tôi vẫn còn cảm thấy rất lúng túng.

Dù sao chuyện ban trai thanh mai trúc mã ngoại tình thì thôi đi, lại còn bị đối phương bụng to làm loạn tới cửa.

Bây giờ đối phương chết thảm, biến thành án giết người, tôi có động cơ gây án rất rõ ràng.

May mà Cố luật sư chỉ bình tĩnh lắng nghe, dặn dò tôi thấy cảnh sát không được nói lung tung, để anh chuyển lời là được.

Tôi về đến nhà mới biết, thi thể Tần Lý được phát hiện trong tòa nhà giảng dạy của bệnh viện, mà ba tôi đêm đó ngủ một mình ở đấy, cho nên ông cũng dính hiềm nghi.

Mục Thanh Tiêu đêm đó say rượu, mơ mơ màng màng, không thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm.

Hơn nữa gần đây Tần Lý dồn ép anh ta, thậm chí còn lấy cớ dưỡng thai muốn vào ở trong nhà họ Mục.

Cũng bởi vì chuyện này mà ba tôi và anh ta sinh ra hiềm khích. Bệnh viện định cho anh ta thăng chức nhưng ba tôi lấy lí do đời tư không sạch sẽ áp xuống làm anh ta bị chậm trễ.

Tóm lại, ba tôi và Mục Thanh Tiêu đều có thời gian và động cơ giết Tần Lý!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com