ZingTruyen.Com

[Dịch] Nam si nữ oán, nợ phong nguyệt khó trả.

Gia đình tội ác 1.

jokersun_

(...)

Gia đình tôi phát hiện ra Mục Thanh Tiêu cặp kè bên ngoài là do cô cả gửi ảnh selfie của em họ tôi vào trong nhóm chat chung của cả dòng họ, thậm chí còn "quan tâm" hỏi han tôi xem người trong ảnh có đúng là anh ta không.

Người đó quả thật chính là Mục Thanh Tiêu.

Ban đêm, ven hồ hoa đỏ rực rỡ và ánh đèn lấp lánh, em họ Chu Nghi Nguyệt nâng tay chụp ảnh tự sướng. Nhìn từ hướng cánh tay cô ta chỉ ra, Mục Thanh Tiêu đang đứng trên một chiếc thuyền ngoài hồ, tay nâng cằm một cô gái lạ. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, tô điểm thêm cho dáng vẻ si mê trân trọng khi hôn của hai người bọn họ.

Chu Nghi Nguyệt chụp ảnh rất khéo, cô ta lên hình cực kì xinh đẹp, góc nghiêng khuôn mặt của Mục Thanh Tiêu và nữ sinh kia cũng vừa vặn rõ ràng.

Cô cả gửi xong, nhóm chat của dòng họ không có ai lên tiếng. Bà ta lại bảo thêm rằng không thu hồi được, ảnh này Chu Nghi Nguyệt đã đăng lên vòng bạn bè trên wechat của nó rồi.

Ảnh chụp đó cứ như chỉ sợ không thể lập tức cho tôi biết Mục Thanh Tiêu ngoại tình vậy.

Chu Nghi Nguyệt còn chưa lên tiếng, mẹ cô ta - thím Hai của tôi đã vội vàng giải thích, nói Chu Nghi Nguyệt đã xóa rồi. Bảo rằng cô ta đi chơi với bạn nên đăng vài tấm làm kỉ niệm, đợi chú Hai tôi về sẽ thay tôi mắng cho cô ta một trận.

Bà ấy còn khuyên tôi, nói Mục Thanh Tiêu và nữ sinh kia có thể chỉ là đùa giỡn, bảo tôi đừng nóng vội.

Ngay bên dưới lại là những tin nhắn bàn tán nghị luận ngữ điệu không tốt của đám cô cả, nào là Mục Thanh Tiêu với tôi thanh mai trúc mã thì đã sao. Mục Thanh Tiêu lớn lên tuấn tú, tất nhiên phải có người khác đeo bám rồi.

Rõ ràng tên nhóm chat là "tương thân tương ái", thế nhưng nực cười là thành viên trong này chỉ chăm chăm tranh đấu cãi cọ, gay gắt với nhau.

Ba tôi cực kì tức giận, trực tiếp gọi điện thoại cho Mục Thanh Tiêu hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, Mục Thanh Tiêu vừa gọi điện thoại vừa nhắn tin giải thích với tôi, nhiều lần cam đoan rằng họ không hề hôn nhau, chẳng qua là do khi chụp ảnh không cẩn thận tạo ra góc chụp gây hiểu lầm.

Nữ sinh kia là do bệnh viện khác điều tới để học tập, cùng một khoa với anh ta, về điểm này thì ba tôi cũng biết.

Anh ta than ngắn than dài, ý nói nữ sinh đó sắp đến hạn phải điều về nên mượn cớ cứng rắn mời anh ta đi chơi hồ, anh ta khó mà từ chối được.

Đêm đó mẹ Mục Thanh Tiêu còn dắt anh ta đến nhà tôi, chú Hai cũng đưa theo Chu Nghi Nguyệt đến để giải quyết hiểu lầm.

Mục Thanh Tiêu cười lấy lòng với tôi, vẫn cứ đổ cho ảnh chụp là hiểu nhầm.

Lúc anh ta nói còn kéo tay tôi, nhưng ánh mắt lại quét qua phía Chu Nghi Nguyệt.

Chu Nghi Nguyệt thấy thế bèn lập tức cười hì hì nói với tôi:

"Chu Ngọc, chị còn không tin Mục Thanh Tiêu sao, từ nhỏ đến lớn, trong mắt anh ấy ngoại trừ chị ra thì làm gì còn có ai khác. Nếu lúc đó em mà biết anh ấy ở cùng một chỗ với người khác thì chắc chắn sẽ phi luôn xuống hồ sang bắt gian giúp chị nha!"

Chu Nghi Nguyệt nhỏ hơn tôi một tuổi, khi còn bé vẫn ngoan ngoãn gọi tôi là "chị", sau đó thì học theo Mục Thanh Tiêu bắt đầu gọi cả họ tên của tôi.

Mẹ Mục cũng liên tục nói là hiểu lầm, chú Hai còn trừng mắt nhìn Chu Nghi Nguyệt một cái, mắng cô ta tuổi còn nhỏ mà chỉ giỏi gây chuyện.

Mục Thanh Tiêu hứa hẹn khi nào nghỉ phép sẽ dẫn tôi đi chơi, còn nói rất nhiều lời ngọt ngào bùi tai muốn dỗ dành tôi.

Tôi nhìn Chu Nghi Nguyệt ngồi thu mình trong góc trên ghế sofa, trong tay cầm điện thoại di động nhưng thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Mục Thanh Tiêu mấy cái.

Nếu là hiểu nhầm thì đương nhiên tôi sẽ tha thứ cho anh ta.

Ba mẹ tôi mời mọi người cùng nhau ăn cơm, khung cảnh sau đó rất vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có Chu Nghi Nguyệt chắc là do bị chú Hai giáo huấn nên mất vui, mặt mũi lạnh tanh cả buổi. Chú thím Hai xấu hổ mắng cô ta thêm mấy câu, bảo cô ta đi giúp đỡ nấu nướng.

Lần này cô ta rất thông minh, Mục Thanh Tiêu làm cái gì cũng xông lên, thấy tôi nhìn còn ngượng ngùng nói:

"Chu Ngọc, là em chụp loạn làm chị hiểu lầm Mục Thanh Tiêu rồi."

Nói xong, Chu Nghi Nguyệt nhận lấy cái chén trong tay Mục Thanh Tiêu, giống như không cẩn thận thuận tiện nắm lấy tay anh ta.

Thím Hai ở một bên âm dương quái khí nói:

"Cũng tại cô cả của các con quá kích động, con rể kia của bà ta muốn tiền không có tiền, muốn người không có người nên mới không vừa mắt Chu Ngọc tốt số. Lần này vừa nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đăng ảnh đã lập tức gửi vào, náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết. Bà ta chỉ ước cho con và Tiểu Mục chia tay luôn, sau đó không tìm được người tốt như thằng bé nữa."

Bà ấy nói xong, nhanh chóng đổi đề tài sang hỏi mẹ tôi, hỏi cô cả có tìm mẹ vay tiền hay không, kể rằng cô cả muốn mua cho cháu ngoại một phòng học khu nhưng trong tay không có đồng nào nên phải đi vay mượn khắp nơi.

Thím Hai bảo mẹ tôi nếu có được hỏi thì đừng cho mượn, than rằng anh rể họ của tôi còn không chịu tự bỏ tiền cho con trai mua phòng ở, thế mà dám đòi vay mượn từ phía họ hàng chúng tôi bên này cái gì cơ chứ.

Chú Hai nghe thế thì ho nhẹ một tiếng, gọi mọi người vào ăn cơm.

Trên bàn cơm, mọi người không ngừng nói tình cảm của tôi và Mục Thanh Tiêu rất tốt, thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thấy Mục Thanh Tiêu đối xử tốt với tôi, chắc chắn là từ nhỏ đã phải lòng tôi rồi.

Tôi nghe vào cũng chỉ cười đáp lại.

Chu Nghi Nguyệt ở một bên vùi đầu khổ sở, lúc lấy khăn giấy quá dùng sức nên đem toàn bộ khăn giấy đều túm hết lên.

Hai ngày kế tiếp, Mục Thanh Tiêu khôi phục lại bộ dáng khi yêu đương say đắm, mỗi ngày đều nói chúc ngủ ngon, còn gửi hoa đến chỗ làm của tôi.

Nhưng sang ngày thứ ba, bởi vì công ty có một thông báo tạm thời muốn gửi nên tôi đã về nhà trễ một chút, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Mục Thanh Tiêu kéo một nữ sinh đi vào thang máy. Trong tay nữ sinh kia còn cầm mấy tờ giấy, sốt ruột nói gì đó với anh ta.

Tuy hai người đưa đẩy qua lại nên vẻ mặt cô ả đầy sự bối rối nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra, cô ả chính là nữ sinh cùng Mục Thanh Tiêu đi chơi hồ ngày đó.

Mẹ Mục đứng bên cạnh khuyên Mục Thanh Tiêu nhẹ nhàng thôi, còn đi bảo vệ nữ sinh kia làm ba mẹ tôi giận tái mặt.

Tôi bước ra khỏi thang máy vừa vặn đụng phải bọn Mục Thanh Tiêu đang lôi kéo nhau, Mục Thanh Tiêu lập tức đẩy nữ sinh kia ra rồi ôm tôi vào lòng.

Nữ sinh kia vẫn cầm phiếu kiểm tra trong tay, nhào đến liên tục nhét cho tôi:

"Tôi thật sự mang thai đứa con của bác sĩ Mục."

Lời này của cô ả vừa nói ra, cả người Mục Thanh Tiêu cứng đờ.

Hai ngày trước, còn bảo hôn nhau là do góc ảnh gây hiểu lầm, bây giờ đã có thai rồi?

"Vào phòng nói đi."

Tôi nhận phiếu kiểm tra, cố nén sự ghê tởm trong lòng, quay sang nói với Mục Thanh Tiêu.

"Làm phiền anh tránh ra, chắn đường rồi!"

Mẹ tôi thấy thế thì đau lòng kéo tay tôi, Mục Thanh Tiêu vội vàng đuổi theo giải thích, còn muốn cùng chúng tôi vào nhà, ngay cả mẹ Mục đang đỡ cô gái kia cũng đòi vào theo.

Chuyện đã đến nước này rồi, mẹ tôi trực tiếp mở miệng nói:

"Đến nhà cậu nói chuyện đi, loại người này không nên vào cửa nhà tôi."

Mẹ tôi nói quá thẳng thừng khiến cho sắc mặt Mục Thanh Tiêu lập tức trở nên không dễ nhìn.

Nhà tôi và nhà Mục Thanh Tiêu ở đối diện nhau. Khi đó chúng tôi học trung học, ba mẹ tôi sợ tôi sau khi tự học về nhà quá muộn, nên mua một căn gần trường trung học của tôi.

Mẹ Mục và mẹ tôi là bạn học nên nhà họ cũng mua theo, còn nói mua nhà đối diện thuận tiện cho tôi và Mục Thanh Tiêu trao đổi học tập, liên lạc tình cảm.

Khi đó ba Mục mất tích hơn một năm, mẹ Mục làm ăn bận rộn còn phải thường xuyên đến cục cảnh sát, có khi mấy ngày không về nhà.

Mục Thanh Tiêu những năm tháng học trung học đều ở nhà tôi ăn cơm, chỉ khi ngủ mới cần trở về nhà, ngay cả quần áo cũng là mẹ tôi giúp anh ta giặt.

Cái gì tôi có anh ta cũng sẽ có một phần, cha mẹ tôi thực sự nuôi anh ta như con trai ruột của mình.

Anh ta nói muốn học y, đăng ký vào trường y, ba tôi lập tức kêu gọi nhân lực, giúp đỡ mở đường cho anh ta. Ba tôi còn giúp anh ta liên hệ với gia sư tốt, về sau thi nghiên cứu sinh, ra trường đi làm, tất cả đều là ba tôi một tay nâng đỡ, mới có tiền đồ sáng lạn bây giờ của anh ta!

Sau đó tôi hẹn hò với anh ta, người khác còn nói đùa với mẹ tôi, đây là con rể nuôi từ nhỏ, từng chút một nhìn anh ta lớn lên nên sẽ hiểu rõ hơn ai hết.

Mẹ chồng tương lai còn là bạn thân của mẹ tôi, nhà ở ngay đối diện, không còn gì tuyệt vời hơn.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?

Anh ta ở trong bệnh viện, ngay dưới mí mắt của ba tôi thông đồng với nữ bác sĩ cùng khoa, còn làm người ta lớn bụng, nháo đến nhà!

Sau đó tôi cũng không biết mình vào trong nhà họ Mục ngồi thế nào, chỉ nhớ nữ bác sĩ nước mắt nước mũi lưng tròng, kể rằng cô ả từ bệnh viện khác chuyển tới học tập, thật sự thích bác sĩ Mục. Cô ả còn nhận lỗi về mình, bảo rằng vào một lần trực đêm cô ấy đã dụ dỗ bác sĩ Mục.

Cô ả còn bảo lần trước đi chơi hồ chung bác sĩ Mục cũng giúp đưa cô ta về, không hiểu sao lại đột nhiên mang thai...

Sau đó cô ả hai mắt đỏ ửng, cố nén nước mắt, vẻ mặt kiên cường nhưng lời nói ra chính là không muốn phá thai, muốn cho con mình một gia đình hoàn chỉnh.

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, tức giận run cả người.

Mục Thanh Tiêu suốt buổi câm như hến, không nói câu nào.

Vẫn là ba tôi mở miệng hỏi anh ta:

"Cậu định xử lý chuyện này thế nào?"

Mẹ tôi lúc ấy cực kì tức giận:

"Còn làm sao nữa? Cũng chưa kết hôn, chia tay là được. Cho dù kết hôn mà gặp phải loại chuyện này thì vẫn có thể ly hôn."

Mục Thanh Tiêu lập tức nhìn ba tôi, trầm giọng nói:

"Ngài yên tâm, con sẽ xử lý tốt. Con và Chu Ngọc không có khả năng chia tay, con và em ấy..."

Tôi chỉ cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn nữ bác sĩ bên cạnh, trên phiếu kiểm tra kia hình như viết tên cô ta là "Tần Lý."

Nữ bác sĩ kia nghe ý tứ anh ta muốn xóa sạch quan hệ, có chút nóng nảy kéo Mục Thanh Tiêu muốn nói gì đó.

Mục Thanh Tiêu lại trực tiếp nói:

"Ngày mai tôi đưa cô đến bệnh viện tư nhân bỏ đứa nhỏ này, tôi sẽ cho cô một khoản tiền."

Tần Lý cả người choáng váng, gắt gao kéo cánh tay Mục Thanh Tiêu:

"Tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ, một mình tôi cũng muốn sinh đứa bé này ra!"

Mẹ Mục liếc mẹ tôi, cũng giúp đỡ khuyên nhủ:

"Đây là một sinh mệnh mà, phá đi không tốt đâu."

Từ khi Tần Lý đến nơi này náo loạn vẫn luôn được mẹ Mục che chở cho, đây là vì biết trong bụng cô ả là cháu trai của bà ta chứ gì?

Mẹ Mục tiếp tục cười nói với tôi:

"Chu Ngọc à, con xem bằng không như vậy đi. Chúng ta trả tiền để cô ấy bí mật sinh ra trước. Nếu cô ta muốn nuôi lớn, cho cô ta tiền sinh hoạt rồi để cô ta tự nuôi, tuyệt đối không được phép xuất hiện trước mặt chúng ta nữa. Nếu cô ta không muốn nuôi, bác sẽ đưa đứa trẻ về quê, tìm nhà để nuôi. Coi như chúng ta không biết việc này, coi như vì một mạng người làm việc thiện tích đức, vậy có được không?"

Mẹ Mục còn sợ tôi không đồng ý, bổ thêm một câu:

"Con bé cũng là có tâm mới đến nói cho Tiểu Tiêu biết. Nếu nó lén lút sinh ra thì có phải còn tệ hơn không? Con coi như không biết, được không?"

Bà ấy nói xong, còn liên tục nhìn sang ba tôi, dường như muốn chờ ba tôi mở miệng.

"Mẹ!"

Mục Thanh Tiêu quay đầu gọi một tiếng.

Tần Lý toàn thân run rẩy, nhưng mẹ Mục nhìn cô ả một cái, cũng không nói thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com