ZingTruyen.Info

[Dịch] Nam si nữ oán, nợ phong nguyệt khó trả.

Diễm cốt yêu thục 8.

jokersun_

(...)

Cô ta nói xong, đưa tay về phía tôi. Lúc này tôi mới để ý cô ta cầm một cái túi, bên trong rõ ràng chính là điện thoại di động và một chiếc chìa khóa của Tề Học Khải.

Sau khi cô ấy đưa ra, chồng cô ta ngồi trên xe lăn gọi tôi "ah ah", vẫn cứ cầu cứu.

Tôi đang do dự không biết có nên nhận không thì nghe bác sĩ Bạch gọi:

"Trần Thính Nam!"

Bác sĩ Bạch trực tiếp sải bước tới, nhìn Hồ Mi:

"Quả thật là một tấm da mỹ nhân, mỹ nhân cốt."

Hồ Mi nửa người dựa vào xe lăn, liếc mắt nhìn bác sĩ Bạch:

"Đúng vậy, tôi đổi lấy từng chút một."

Cô ta dường như không thèm để ý chút nào, trực tiếp nhét túi cho tôi:

"Tôi chờ cô tới."

Sau đó đẩy xe lăn, đi thẳng trước tầm mắt của bác sĩ Bạch.

Tôi cầm túi xách đang muốn đuổi theo thì bác sĩ Bạch gọi tôi lại:

"Tề Học Khải sắp chết rồi."

"Vừa rồi không phải nói tạm thời..."

Tôi đột nhiên không biết phải nói sao nữa.

"Con nhộng tằm anh ta ăn có vấn đề, hiện tại cả người anh ta đều xảy ra phù nề, xác thực là hóa lỏng, thật giống như..."

Bác sĩ Bạch nhìn tôi một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay bị tằm gặm nhấm của tôi:

"Giống như kết kén thành nhộng, tế bào hóa lỏng tái tổ hợp lại, sau đó biến thành sâu bướm. Thế nhưng anh ta không có kén, càng không có da, vậy nên khi tất cả hóa lỏng thì chờ đợi anh ta chính là cái chết."

Tôi nghe bác sĩ Bạch nói Tề Học Khải sắp hoá thành bướm, nhất thời còn chưa hiểu được đây là ý gì.

Bác sĩ Bạch lại nói với tôi:

"Tôi nhờ Triệu công tử giúp tôi điều tra, loại thay đổi trọng đại này của Hồ Mi là vào năm 86, nếu tính đến bây giờ thì đã hơn ba mươi năm. Trước kia cô ta nghiên cứu tằm, theo thói quen của tằm, lột xác bốn lần thì có thể kết nhộng, lông hóa tân sinh."

"Cho nên cô ta cũng muốn kết kén hóa thành bướm sao?"

Tôi không hoàn toàn hiểu mối quan hệ này.

Nhưng sức sống của sâu bướm rất ngắn mà? Tằm mà Hồ Mi nuôi đều ăn da người, rất khác biệt.

Bác sĩ Bạch cũng không rõ lắm, chỉ quan sát tôi vài lần, nhẹ giọng nói:

"Vừa rồi đã có rất nhiều người được đưa đến bệnh viện, triệu chứng không khác gì Tề Học Khải. Tôi đã cho thuốc rồi nhưng nó vẫn rất nguy hiểm. Cô ta có thể là đang sợ tôi sẽ giúp cô, cho nên dùng mạng của những người này ngăn cản tôi."

Nói cách khác, những người này đều có thể sẽ chết giống như Tề Học Khải.

Bác sĩ Bạch nhìn thoáng qua chìa khóa trong tay tôi:

"Loại chuyện lấy mạng đổi mạng này, trong mắt tôi không đáng. Tôi trời sinh lãnh đạm, chỉ chú ý đến nhân quả và duyên phận. Hồ Mi còn cố ý chỉ điểm mọi chuyện cho cô, trong chuyện này sợ là vẫn còn mục đích nào mà chúng ta không biết."

Anh nói xong thì rời đi.

Tôi đứng ở cổng bệnh viện nhìn chiếc túi trong tay, cảm thấy kỳ lạ không sao tả nổi.

Tôn Thải Doanh mua nước đá cho tôi, vừa bảo tôi đắp mặt thì Hoa An Phàm gọi điện thoại tới, bảo cô ấy nhanh chóng đi qua. Tề Học Khải nguy kịch rồi, anh ta giúp trả tiền, bảo Tôn Thải Doanh đi an ủi ba mẹ Tề.

Xem chừng là sợ tôi đi sẽ xảy ra xung đột, Tôn Thải Doanh dẫn tôi đến ngồi trên băng ghế bên ngoài bệnh viện, dặn dò tôi ở chỗ này chờ cô ấy rồi nhanh chóng rời đi.

Tay tôi cầm chai nước đá, nhìn túi xách trong tay, lấy điện thoại di động của Tề Học Khải từ bên trong ra.

Tối hôm qua anh ta đi vội vàng, trở về đã lập tức ngủ. Khi đó tôi phát hiện anh ta có vấn đề nhưng hai năm gần đây anh ta vẫn rất lạnh lùng với tôi, tôi cũng không để ý quá nhiều.

Sau đó thì là chuyện gọi cấp cứu, loạn cào cào một hồi nên tôi không hề nghĩ tới điện thoại của anh ta đã đi đâu mất.

Tôi nhấn nút nguồn, điện thoại không khoá nên lập tức mở ra.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà Tề Học Canh luôn không cho tôi chạm vào điện thoại di động của anh ta.

Tôi cảm thấy có vấn đề nhưng vì tôn trọng anh ta, cũng vì duy trì lòng tự trọng của bản thân nên đã luôn nhẫn nhịn.

Tôi vẫn biết anh ta có khóa vân tay, bây giờ không có, rõ ràng là Hồ Mi đã "tri kỷ" giúp tôi hủy bỏ cài đặt.

Tôi lướt màn hình, chỉ cần kết nối internet thì sẽ vào được Wechat.

Có công ty, cũng có hồ bằng cẩu hữu, trong đó còn có mấy người buôn bán mại dâm, nói là có hàng mới, hỏi anh ta có muốn đến thưởng thức hay không.

Tôi nhìn vào thông tin trên đó rồi nhớ lại những đoạn thời gian.

Tôi vội vàng lướt lên trên, phát hiện Tề Học Khải l đúng là mua rất nhiều "gái", đều là tên gọi gì mà "hồng trà", "trà xanh", "trà đen" có đủ.

Đắt nhất hai ngàn, tiện nghi cũng có giá một ngàn tám trăm.

Tôi âm thầm tính toán thời gian một chút, phát hiện mỗi lần Tề Học Khải mua dâm, nếu không viện cớ tăng ca thì chính là đi công tác.

Bên trong WeChat, còn có các loại hình ảnh người mẫu mặc đồ sexy gửi cho anh ta.

Buồn cười chính là, suốt hai năm nay tôi thế mà nửa điểm cảm giác cũng không có.

Xem hồ sơ chuyển tiền ở trên mới biết, nửa năm trước vào ngày 1 tháng 5, anh ta nói phải đi công tác, khi đó tôi bận rộn chuẩn bị một đống bản thiết kế phải chạy đôn đáo khắp nơi, nghĩ bản thân không có thời gian ở bên anh ta, còn cố ý mua cho anh ta không ít khẩu trang, thuốc, nước khử trùng để trong hành lý.

Ngay cả vali của anh ta cũng do tôi dọn dẹp!

Nhưng trong này, anh ta thuê một cô gái, chuyển năm ngàn tiền đặt cọc nói là muốn đem đi chơi bảy ngày.

Tôi nhìn không nổi nữa, lập tức vứt điện thoại về lại trong túi.

Chiếc khóa lắc lư "leng keng" kêu nên tôi cất nó đi.

Mẹ Tề vừa khóc vừa nhìn qua phía này.

Ánh mắt bà ta rất tốt, từ xa nhìn thấy tôi, chỉ vào tôi bắt đầu mắng.

Bệnh viện người đến người đi, tôi không nghe thấy bà ta mắng gì nhưng đoán được chắc chắn không phải điều tốt gì.

Nửa mặt vừa bị bà ta tát một cái đã bị nước đá làm cho buốt đến tê dại.

Tôn Thái Doanh đuổi theo phía sau mẹ Tề, hét lớn tên tôi, để tôi tránh đi trước.

Thế nhưng chân mẹ Tề rất nhanh, nhanh như chớp chạy đến trước mặt tôi, giơ tay lên muốn đánh tôi.

Tôi nắm lấy tay bà ta, trở tay trả lại cho bà ta một cái tát.

Mẹ Tề bị tôi đánh choáng ngợp, lập tức bất chấp hình tượng ngồi trên mặt đất giương oai, kêu to tôi là sao chổi, nói mẹ tôi bị tôi khắc chết, nhà mẹ đẻ tôi không cần tôi, bây giờ con trai bà ta cũng bị tôi khắc chết.

Tôi nghe xong cảm thấy rất buồn cười, ném điện thoại di động của Tề Học Khải đến trước mặt bà ta:

"Đây là điện thoại di động của con trai bà, bà tự nhìn vào những gì con trai của bà làm đi. Nếu như không phải bây giờ anh ta đang ở trong bệnh viện thì tôi còn định báo cảnh sát, anh ta mua trà trái phép còn để lại cả biên bản chuyển tiền đấy."

Mẹ Tề vẫn không biết mua "trà" là có ý gì, nhưng ba Tề Học Khải đuổi theo phía sau lập tức nghe hiểu, gầm nhẹ bảo tôi đừng nói lung tung, sau đó vội vàng cầm điện thoại di động ở bên tai mẹ anh ta nói mấy câu gì đó.

Ngay khi tôi đang nghĩ rằng mẹ Tề biết con trai mình làm gì sẽ biết xấu hổ một chút, ai ngờ bà ta xoay người chỉ vào tôi mắng to:

"Còn không phải do mày như vậy làm cho con trai tao không xuống miệng được, nó bất đắc dĩ mới đi ra ngoài tìm đồ ăn bên ngoài. Mày làm vợ, quản không tốt đàn ông nhà mình thì còn làm vợ gì nữa. Lão đại nhà tao, sao lại xui xẻo như vậy, cưới phải tang môn tinh là mày."

Đừng nói đến tôi, ngay cả những người bên cạnh nghe bà ta rống cũng sợ ngây cả người.

Tôn Thái Doanh vội vàng lôi kéo tôi tránh đi, Hoa An Phàm cũng nhanh chân chạy ra, cùng với em trai Tề Học Khải khuyên nhủ mẹ anh ta.

Tôi không biết là tức giận hay sao, tay chân nhũn ra, cho dù được Tôn Thái Doanh đỡ cho thì vẫn kiệt sức ngã xuống đất.

May mắn Hoa An Phàm quay lại cùng Tôn Thái Doanh một trái một phải đỡ tôi đi đến văn phòng bác sĩ Bạch.

Anh ta cho tôi một túi glucose, bảo rằng do tôi nhịn ăn cả ngày nên bị hạ đường huyết.

Quả thật sau khi uống xong, loại cảm giác choáng váng kia không còn nữa, thế nhưng tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo cả người, toàn thân run rẩy.

Bác sĩ Bạch nhìn tôi nói:

"Cô có muốn đi xem Tề Học Khải một chút không?"

Tôi vừa nghe đến tên anh ta, trong lòng dâng trào nỗi uất hận khôn xiết.

Trong suốt hai năm qua tôi vẫn biết anh ta lạnh lùng với mình, nhưng tôi cứ nghĩ vợ chồng già thì đại khái đều như thế. Cuối cùng kết quả thì sao? Anh ta âm thầm chơi gái bên ngoài!

Thế nhưng sau đó tôi vẫn theo bác sĩ Bạch vào ICU xem qua. Đến khi nhìn thấy Tề Học Khải, nếu không phải được bác sĩ Bạch nói cho thì tôi không thể nào nhận ra anh ta được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info