ZingTruyen.Com

[Dịch] Nam si nữ oán, nợ phong nguyệt khó trả.

Diễm cốt yêu thục 5.

jokersun_

(...)

Tôi quay đầu, thấy hôm nay cô ta mặc một bộ sườn xám màu vàng ấm áp, hoạ tiết không thêu hoa, cũng không phải loại đang thịnh hành hiện tại mà chỉ hơi xẻ tè dưới bắp chân một đoạn.

Nhìn qua chất liệu, có lẽ là tơ tằm, tay nghề cắt may không tệ, đều là thủ công tỉ mỉ chăm chút từng đường kim mũi chỉ.

Mặc bộ sườn xám bó sát càng làm nổi bật khung xương cân xứng, diễm cốt thiên thành của Hồ Mi.

Đúng thực là nhiều một tẹo thì thừa, ít chút sẽ thiếu, cơ thể cô ta cứ như mỗi một đoạn xương cốt đều trải qua sự tinh tế mài giũa mà ra vậy.

Tôi làm thiết kế trang phục nên hiểu rất rõ, muốn có một thân thể như thế không hề dễ dàng.

Đứng bên cạnh rèm cửa với Hồ Mi còn cả những người đàn ông bên ngoài ăn nhộng tằm ban nãy, người cầm bản photocopy bệnh án cằm lún phún râu, nhỏ giọng hỏi:

"Cái này có phải thật không? Dị ứng đến mức sắp chết?"

Hồ Mi chỉ hơi nghiêng đầu, liếc anh ta một cái:

"Làm sao có thể?"

Người đàn ông kia bị cô ta nhìn thoáng qua, cả người bỗng mềm nhũn.

Anh ta đảo mắt nhìn tôi:

"Hoá ra cô đến phá đám hả? Cô có chút đồng cảm nào không thế? Một mình Hồ Mi bận rộn bên ngoài, còn phải chăm sóc cho chồng bị liệt chưa đủ mệt mỏi hay sao mà cô còn tới quấy rối!"

Cả những người phụ nữ nằm trên giường làm đẹp đắp mặt nạ cũng đi tới, vẻ mặt không hài lòng nhìn tôi:

"Người ta cũng không dễ dàng, cô đừng náo loạn nữa, đi nhanh đi."

"Tằm của cô ta sẽ ăn da người, hơn nữa chồng cô ta cũng có vấn đề."

Tôi thấy mọi người đều đến rồi thì một tay đẩy xe lăn tới.

Chồng cô ta hét lên, tay run rẩy kéo chăn.

Tôi giật tấm chăn xuống:

"Nửa người dưới của anh ta chính là nhộng tằm."

Nhưng chăn vừa rơi ra, phía dưới chỉ thấy quần, còn có một mùi lạ nồng nặc bốc lên.

Chồng Hồ Mi vẫn hét lên với tôi "ah ah", đôi mắt đầy khẩn cầu.

"Thính Nam, đừng náo loạn nữa!"

Hồ Mi thấy thế, vội vàng đi về phía tôi:

"Chồng tôi bị liệt nửa người dưới, không thể để anh ấy cảm lạnh được."

Tôi liếc mắt nhìn chồng cô ta một cái, soi xét đánh giá cái quần anh ta mặc. Trước mắt hiện lên hình ảnh tối qua anh ta dốc hết sức bò từ trong phòng ra, cả thân dưới giống hệt nhộng tằm, còn cả chất nhầy màu xanh biếc đó nữa.

Mặc kệ Hồ Mi có cách nào cứu Tề Học Khải hay không, cũng không thể để cho cô ta dùng mấy thứ này hại người nữa.

Tôi cắn răng một cái, đưa tay kéo quần của chồng Hồ Mi.

Chỉ cần để cho bọn họ nhìn thấy nửa người dưới của chồng cô ta là nhộng tằm, những người này tự nhiên sẽ biết sợ.

Nhưng ngay khi tôi vươn tay tới, Hồ Mi bỗng đau đớn thét lên nhào qua, những người khác thấy thế cũng vội vàng vọt tới kéo tôi ra ngoài, mắng tôi không biết xấu hổ.

Cho dù tôi ôm eo chồng Hồ Mi muốn kéo anh ta lên để cởi quần thì những người đàn ông kia cũng không cho tôi cơ hội, mạnh mẽ túm lấy tôi.

Bất kể tôi nói thế nào, những chuyện như thân dưới anh ta là nhộng tằm, Hồ Mi cho bọn họ ăn nhộng tằm là có mưu đồ xấu đều là những điều khó giải thích, tất nhiên không một ai tin.

Đám khách khứa vứt tôi ra ngoài, mắng tôi không có lòng trắc ẩn, người ta đã như vậy rồi còn đến phá rối người ta.

Thậm chí có người còn nói tôi xấu xí, thích làm chuyện quái đản, ghen tị với vẻ ngoài của Hồ Mi nên mới cư xử như vậy.

Hồ Mi vẫn như trước bày ra vẻ mặt khó xử, cầm chăn đắp lên đùi chồng, ý tứ mỉa mia nhìn tôi một cái.

Tôi dùng sức đẩy đám đông ra, muốn vọt vào nhưng không biết là ai đã báo cảnh sát, mặc kệ tôi giải thích thế nào thì khi cảnh sát đi vào xem, Hồ Mi còn đang tỏ vẻ tri kỉ thay tã cho chồng, nói anh ta hoàn toàn bình thường.

Sợ tôi không tin, cô ta còn kéo tôi vào xem chồng cô ta mặc tã.

Tôi nhìn đôi chân teo tóp vàng vọt, lại nhìn chồng cô ta không ngừng cố gắng chớp mắt muốn giải thích, chỉ cảm thấy bất lực trong lòng.

Sau khi tôi ra khỏi thẩm mỹ viện, có rất nhiều người chỉ trỏ bên ngoài.

Họ chỉ trỏ tôi, mắng mỏ tôi máu lạnh, không biết đồng cảm. Họ khen Hồ Mi là người lương thiện, chịu thương chịu khó chăm sóc cho người chồng bị liệt.

Nhưng họ mới quen biết Hồ Mi bao lâu?

Nửa ngày thôi mà?

Họ có biết cô ta là ai không?

Chỉ vì cô ta lớn lên thoạt nhìn xinh đẹp vô hại sao?

Tôi trở về nhà, nhìn vào cửa nhà Hồ Mi, đột nhiên hạ quyết tâm.

Bất luận thế nào, tôi cũng phải tra rõ Hồ Mi rốt cuộc muốn làm cái gì.

Trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy, nếu không điều tra nhanh thì e là Tề Học Canh sẽ phải mất mạng.

Tôi không muốn chậm trễ nữa.

Đầu tiên tôi gọi điện thoại cho ba mẹ Tề Học Khải, nói với họ chuyện dị ứng của anh ta.

Trong nhà anh ta vốn dĩ có thành kiến rất lớn với tôi, cho rằng bất kể là vẻ ngoài hay là gia thế thì tôi đều không xứng với Tề Học Khải.

Mẹ anh ta nghe nói anh ta gặp chuyện không may thì tức giận mắng tôi một trận, nói tôi không chăm sóc tốt cho anh ta, bảo rằng lúc trước nên kiên quyết phản đối mới đúng, không nên để hai chúng tôi kết hôn.

Tôi thu dọn quần áo của Tề Học Khải, nghe tai này ra tai kia, mặc kệ cho bà ta mắng.

Loại chuyện này, từ sau cái chết của mẹ tôi thì tôi đã quen rồi.

Cha tôi luôn luôn mắng tôi.

Ngày đó ông ta tái hôn, tôi không chịu trở về nên mắng tôi không nể mặt, mắng tôi bất hiếu.

Ông ta sinh con trai, tôi không chịu về nhà nên mắng tôi tiếp.

Sau đó tôi kết hôn, mua nhà, ông ta biết được qua lời người khác cũng đến mắng tôi, nói tôi không nhận người cha này.

Mẹ của Tề Học Khải ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp tôi đã có thành kiến, cũng bởi vẻ ngoài của tôi không đẹp.

Cuối cùng vẫn là ba anh ta ngăn lại thì mẹ anh ta mới ngừng mắng chửi, ông bảo bọn họ sẽ đến ngay.

Chờ sau khi cúp máy, tôi gọi điện cho Tôn Thái Doanh. Cô ấy vừa nghe Tề Học Khải nằm viện thì cũng hoảng sợ, bảo tôi ở nhà chờ cô ấy, cô ấy sẽ tới ngay. Tôn Thái Doanh còn nói sẽ bảo Hoa An Phàm dẫn bác sĩ Bạch đến.

Tôi không biết bác sĩ Bạch là ai, nhưng nghe Tôn Thái Doanh nói, cũng đoán được đó chính là đại sư đã từng giúp cô ấy giải quyết chuyện kì lạ lần đó.

Bác sĩ Bạch đi cùng Tôn Thái Doanh đến, chưa đến cửa đã gọi tôi ra ngoài.

Anh ta đứng ở lối đi nhà tôi và nhà Hồ Mi, nhìn chung quanh một chút, sau đó cau mày lắc đầu, lúc này mới bảo mọi người vào nhà nói chuyện.

Vào trong rồi, anh ta mới nói với tôi:

"Những mặt nạ đó tôi nhìn rồi, không có vấn đề gì. Nhưng con tằm kia...".

Anh ta nói đến đây, nghẹn một chút, lúc này mới trầm giọng nói:

"Có vấn đề rất lớn. Loại sinh vật này không giống sinh trưởng trong tự nhiên, tôi cũng chưa từng thấy qua. Việc này rất kỳ quái, cô không cần bứt dây động rừng, miễn cho cô ta cá chết lưới rách, ngược lại hại tính mạng chồng cô."

Tôi nghe xong trong lòng hoảng sợ, vội vàng đem chuyện mình đã đến thẩm mỹ viện của Hồ Mi náo loạn kể ra.

"Không sao, nếu cô nói nhà cô ta rất nhiều tằm thì bất luận thế nào cũng đừng sang."

Bác sĩ Bạch nhíu nhíu mày, nhiều lần dặn dò tôi, cho dù là tức giận hay tò mò cũng tuyệt đối đừng tìm đến nhà cô ta. Anh ta còn khuyên tôi đừng vì lòng trắc ẩn mà đi cứu chồng.

Ban đầu tôi còn chưa hiểu, nhưng bác sĩ Bạch nói tiếp:

"Theo lý thuyết cô ta mới chuyển tới đây, cho dù muốn xuống tay với chồng cô cũng sẽ không nhanh như vậy. Hơn nữa những thứ kỳ lạ mà cô nhìn thấy, cô ta muốn che giấu thì rất dễ dàng, cô ta dường như cố ý để cho cô nhìn thấy sự kỳ lạ của chồng cô ta."

"Hơn nữa còn cố ý dùng những con tằm này để dụ cô. Dựa trên năng lực của cô ta mà nói, nếu cô ta muốn tính mạng chồng cô, hoặc là lấy được cái gì từ trên người chồng cô thì cũng cực kì dễ dàng. Tôi chỉ sợ, cô ta từ đầu đã muốn dụ cô đến chỗ cô ta."

Bác sĩ Bạch nhìn chằm chằm vào tôi, nhẹ giọng nói:

"Bây giờ thế đạo thanh minh, chư thần nhượng bộ. Tà vật yêu ma không dám làm bậy, nhưng có một loại tà thuật chỉ thi triển được khi có sự đồng ý của đối phương. Cho dù cô ta nói gì với cô, cô tuyệt đối không được đồng ý."

Tôi nghe đến chấn động trong lòng, phát hiện bác sĩ Bạch nói không sai.

"Tôi cũng chưa từng tiếp xúc qua loại sinh vật này, nhưng nếu như trong nội thành có yêu tà, tôi chắc chắn phải cảm nhận được. Cho nên cô ta khẳng định là người, lát nữa tôi sẽ gặp cái người Hồ Mi kia, Hoa An Phàm có nhân mạch rộng rãi, đi điều tra lai lịch cùng thân phận của cô ta một chút đi."

Bác sĩ Bạch không hổ là trải nghiệm tương đối nhiều, phân tích sắp xếp có trật tự rõ ràng, nói có sách mách có chứng.

Tôi đang muốn dẫn anh ta đi tìm Hồ Mi, bệnh viện bỗng nhiên gọi đến, nói bệnh tình của Tề Học Khải trở nặng, thông báo bệnh tình nguy kịch rồi bảo tôi khẩn trương đi qua.

Bác sĩ Bạch nghe nói nghiêm trọng như vậy thì hỏi tôi ở bệnh viện nào. Dù sao cứu người quan trọng hơn nên anh ta cùng tôi tới bệnh viện, bảo Hoa An Phàm chụp ảnh Hồ Mi gửi cho anh ta.

Chờ đến khi chúng tôi tới bệnh viện, bác sĩ đã bắt đầu tiến hành cấp cứu cho Tề Học Khải.

Lúc này tôi mới biết bác sĩ Bạch thật sự là bác sĩ, anh ta vừa đi vào đã trực tiếp thay quần áo, sau đó bảo tôi đừng lo lắng, nói anh ta sẽ nghĩ biện pháp cứu Tề Học Khải. Anh ta chào hỏi vài người rồi nhanh chóng tiến vào phòng cấp cứu.

Tôi đợi bên ngoài, ngoại trừ ngẩn ngơ nhìn rèm cửa thì không biết làm gì khác, cảm thấy trong lòng ngổn ngang tâm sự.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, không biết vấn đề bắt đầu từ đâu.

Rốt cuộc là do ăn nhộng tằm kia, hay là do tối hôm qua Tề Học Khải mất tích đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua anh ta và Hồ Mi đi ra ngoài một chút rồi mới trở về. Biết đâu tiếng kêu rầu rĩ thảm thiết trong nhà Hồ Mi mà tôi nghe được kia chính là tiếng của Tề Học Khải...

Nếu lúc đó tôi gõ cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com