ZingTruyen.Asia

Dich Nam Si Nu Oan No Phong Nguyet Kho Tra

(...)

Không biết qua bao lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng thang máy đi lên, sau đó là tiếng kêu sợ hãi của bảo vệ khi nhìn thấy tôi, cuối cùng là tiếng bộ đàm.

Có lẽ do những chất nhầy kia bắt đầu có tác dụng, tôi cảm giác trên người mình giống như từng chút từng chút thắt chặt, có chút giống như sau khi dính keo thì chậm rãi khô ráo đông đặc.

Nhưng trong đầu tôi biết rõ, mình có thể sẽ giống như tằm, trong cơ thể hóa lỏng, bên ngoài cơ thể hoá cứng, bên trong không biết sẽ biến ra cái gì.

Bảo vệ phủ áo khoác lên người tôi, tôi dùng hết tất cả sức lực chỉ vào cửa nhà Hồ Mi, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, cơ thể đã khô cứng như thể bị mắc kẹt trong một lớp bùn dày.

Tôi nghe bác sĩ Bạch đứng bên cạnh nói:

"Tôi là bác sĩ điều trị của cô, đừng sợ."

Tôi chống đỡ sức lực cuối cùng, nói ra chuyện dùng tằm lột xác hoặc là vỏ nhộng có thể chữa khỏi cho bọn Tề Học Khải, sau đó mất đi ý thức.

Đến tận khi hoàn toàn tỉnh táo, tôi thấy mình ngoại trừ lột xác khô, không có gì tan chảy hay bị biến thành một con nhộng tằm như chồng Hồ Mi.

Bác sĩ Bạch là bác sĩ chính của tôi, trên tấm bảng treo trước giường cũng chỉ ghi tôi bị ứng.

Bác sĩ Bạch kiểm tra cho tôi xong thì nói với tôi, sau khi anh ấy cứu Duệ ca kia chạy tới đã thấy tôi nằm ở hành lang.

Cái kén trong phòng tắm kia trống rỗng, Hồ Mi không thấy đâu, tất cả tằm cũng bởi vì nôn ra dịch cơ thể mà chỉ trơ lại vỏ tằm.

Nhưng Hồ Mi quả thật không lừa gạt tôi, mấy thứ này sấy khô sau đó mài thành bột, đúng là có thể chữa khỏi bệnh của Tề Học Khải.

Bây giờ Tề Học Khải đã tỉnh, trên người bị gặm nhấm mới mất lớp biểu bì, chỉ cần tiến hành cấy da là được.

Về phần chồng của Hồ Mi, lúc bác sĩ Bạch đến đã mất đi dịch thể giống như những con tằm kia, biến thành một thi thể khô nửa người nửa nhộng.

Loại chuyện này tự nhiên sẽ không để cho người ngoài biết, cho nên bác sĩ Bạch bọn họ đã âm thầm xử lý.

Ai cũng không biết Hồ Mi bị tôi đâm hóa bướm thất bại đã ra sao. Cô ấy hoá thành chất nhầy, hay là đã thành công trốn thoát? Dù sao cái gai kia rất nhỏ, Hồ Mi cũng không bị thương gì cả.

Nhưng chuyện này không quá ảnh hưởng, nếu bác sĩ Bạch có thể dùng nhân mạch của Triệu công tử để điều tra Hồ Mi thì ắt cũng có thể phong toả thông tin tránh dẫn đến khủng hoảng.

Tôi lột xác trong bệnh viện ra một lớp da màu nâu khô, giống như sau khi bị bỏng nhẹ thì da tróc vảy rơi xuống vậy. Không dày, cũng không giống như vỏ người lột xác trong phòng tắm của Hồ Mi, toàn bộ quá trình chỉ là từng khối giống như vậy rơi ra thôi.

Nhưng bác sĩ Bạch vẫn thu thập tất cả vụn xác, nói là muốn nghiên cứu thêm.

Không biết có phải bởi vì lột xác hay không mà làn da của tôi trắng hơn một chút, vừa trắng vừa sáng, còn có chút mịn màng. Tuy so ra vẫn kém Hồ Mi, nhưng nếu so với ban đầu bởi vì quanh năm thức đêm mà da vàng khô sạm thì đã tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ đây chính là điều Hồ Mi nói tôi sẽ biết ơn chăng?

Trong thời gian đó Hoa An Phàm và Tôn Thái Doanh có đến thăm tôi, cũng chỉ thổn thức những chuyện kỳ quái này. Tôn Thái Doanh còn kể với tôi chuyện mẹ chồng cũ của cô ấy khâu da mặt người chết lên người bà ta, còn nuôi một quái thai.

Tề Học Khải và tôi không nằm cùng khoa, ba mẹ anh ta sau khi được Hoa An Phàm nói cho nguồn gốc mọi chuyện cũng đến thăm tôi.

Có lẽ vì bác sĩ Bạch nói với bọn họ chuyện tôi phải liều mạng mới cứu được Tề Học Khải, cho nên bọn họ đối với tôi ngược lại tốt hơn rất nhiều.

Sau khi lột xác xong tôi đi thăm Tề Học Khải, bác sĩ Bạch nói sau khi cấy da thì vết thương đã lành nhanh đến kỳ lạ, đại khái qua mười ngày nữa là anh ta có thể xuất viện, sau đó định kỳ đến kiểm tra là được.

Tề Học Khải xem chừng đã bị ba mẹ anh ta dạy dỗ, bởi vì tình huống của tôi có chút đặc thù, cho nên sau khi lột xác vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát hơn mười ngày, vừa lúc đó Tề Học Khải cũng được xuất viện. Trong lúc đó, Tề Học Khải đều là do tôi chăm sóc. Nào là đút ăn, lau người, còn cả bưng bô nước tiểu.

Ba mẹ anh ta đối với chuyện này rất hài lòng.

Tôi nghĩ, đã trải qua chuyện thế này, ít nhất sau này Tề Học Khải cũng rút ra bài học: Hoa cỏ bên ngoài có thơm đến đâu thì đều có độc. Miễn là anh ta thay đổi bản thân, chúng tôi bắt đầu lại từ đầu thì vẫn có thể duy trì cuộc sống hiện tại, như thế cũng rất tốt.

Sau khi chúng tôi làm thủ tục xuất viện, bởi vì căn nhà ban đầu luôn khiến tôi cảm thấy không thoải mái nên tôi đã thuê một căn bên ngoài, tìm người giúp tôi chuyển đồ sang.

Trong khoảng thời gian này, ba Tề và mẹ Tề rất hài lòng với việc tôi chăm sóc Tề Học Khải, ở lại căn nhà chúng tôi thuê vài hôm sau đó mới trở về.

Tề Học Khải thật ra không có ngoại thương gì, bên ngoài chỉ nói bị dị ứng, bị tằm gặm ăn lớp biểu bì, cho nên vết thương lành rất nhanh. Anh ta ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Trong lúc đó thấy làn da của tôi mịn màng, anh ta còn cảm khái lần này xem như là gặp họa nhưng được phúc, mấy lần muốn thân thiết với tôi nhưng bác sĩ Bạch nói ít nhất phải hai tháng tình huống ổn định mới được nên tôi từ chối. Tề Học Khải chỉ cho rằng tôi vẫn oán hận anh ta trước đây đã đi mua dâm bên ngoài.

Sau khi tôi giải thích là vì lo lắng cho thân thể của anh ta, anh ta cũng không để tâm, chỉ là không đòi hỏi nữa.

Tôi vừa chăm sóc cho thân thể của anh ta, vừa bận rộn thiết kế trang phục mùa đông, cũng không thể luôn để ý anh ta được.

Có đôi khi phát hiện anh ta nửa đêm ở trong phòng ngủ làm gì đó, thúc giục anh ta ngủ cũng chỉ là ứng phó. Nhìn bộ dạng phơi phới gió xuân, mặt mày hoa đào nở của anh ta làm cho tôi cảm giác không đúng lắm.

Một đêm nọ, trong khi anh ta ngủ thiếp đi, tôi liếc nhìn vào điện thoại di động của anh ta.

Anh ta cài khoá, tôi dùng dấu vân tay của anh ta để mở. Bên trong thế mà có vô số ả đàn bà cũng anh ta trêu ghẹo nhau!

Anh ta thế mà còn quay clip khoả thân cho họ xem bản thân cấy da, nói mình giống như mới đẻ, cả người giống trẻ con trắng trẻo sạch sẽ.

Video đó quả thực không thể nhìn nổi!

Tôi vốn không có ý định so đo, dù sao có thể ổn định được cuộc sống đã không dễ dàng.

Nhưng tôi không nghĩ tới chưa quá mấy ngày, Tề Học Khải đã lấy cớ đi tìm Hoa An Phàm để đến một club.

Lúc anh ta đi ra, cả người thần thanh khí sảng. Tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Đêm đó Tề Học Canh trở về còn mua cho tôi một sợi dây chuyền, nói là cảm ơn tôi khoảng thời gian này chiếu cố anh ta.

Thật ra anh ta chỉ là chột dạ!

Sáng hôm sau khi tôi làm bữa sáng, vừa mở tủ lạnh ra đã tìm thấy một hộp bảo quản bên trong.

Tề Học Khải vào phòng bếp, ngoại trừ lấy đồ uống thì chưa bao giờ bỏ đồ vào cả. Hơn nữa hộp bảo quản này giống như lần trước Hồ Mi dùng để đựng nhộng tằm, tim tôi co rút mạnh, thử mở ra.

Bên trong hộp là vô số trứng tằm, còn dán một tờ note viết chữ nắn nót bên trên: "Không cần cảm ơn."

Mà lúc này, Tề Học Khải đột nhiên mở miệng nói:

"Trần Thính Nam, đồng nghiệp trong công ty nói muốn chúc mừng anh đại nạn không chết, đêm nay cùng nhau ăn cơm, có thể còn đi chơi khuya nên sẽ không trở về, em cứ yên tâm ở nhà vẽ tranh nhé."

Nhưng anh ta xin nghỉ hai tháng, đồng nghiệp trong công ty tụ tập cái gì chứ?

Tôi vội vàng ra ngoài, thấy anh ta mặc quần áo mới mua, tóc được chải gọn gàng, trên người còn xịt nước hoa.

Không biết có phải do Hồ Mi làm hay không mà sau khi cấy da, làn da cả người Tề Học Khải trắng nõn sạch sẽ, giống như anh ta tán gẫu với mấy em gái trong wechat, bảo rằng giống như trẻ sơ sinh.

Tôi khuyên anh ta đừng đi, thân thể mới khoẻ được bao lâu chứ. Nhưng anh ta lấy lý do không thể từ chối hội họp, vội vàng đi mất.

Chờ sau khi anh ta đóng cửa lại, tôi nhìn thoáng qua phòng bếp, có chút bất lực đi vào, đem hộp bảo quản đậy kín, sau đó tới chợ hoa mua hai chậu nha đam lớn về.

Quả nhiên đêm đó, Tề Học Khải không trở về. Tôn Thái Doanh gửi tin nhắn cho tôi, nói ở quán bar Hoa An Phàm nghe được Tề Học Khải hình như đã ngủ với một vài em gái trẻ tuổi, hỏi tôi có biết không.

Tôi chỉ gửi phản hồi cô ấy một sticker mỉm cười.

Tề Học Khải chiều hôm sau mới trở về, anh ta đã tắm rửa kĩ càng, ngay cả quần áo cũng thay, bảo rằng bị đồng nghiệp khác nôn ra người nên đành phải thay ra. Anh ta mua cho tôi một chiếc vòng tay mới, rất đẹp.

Tôi bưng món salad đã làm xong cho anh ta đặt lên bàn, dịu dàng nói:

"Chắc chắn anh có uống rượu đúng không, ăn một chút đồ chay đi, tốt cho dạ dày."

Tề Học Khải lập tức ôm tôi, nặng nề hôn một cái:

"Vợ ơi, em tốt quá."

Sau đó thì ngồi xuống ăn salad:

"Sao em lại mua cái này?"

"Chăm sóc da."

Tôi cất bình xịt đi, sờ sờ khuôn mặt đã trở nên bóng loáng trắng nõn của mình.

"Anh và em trong hoạ được phúc, làn da không bảo dưỡng thì sao được đây. Nếu như em giống như trước kia da khô sáp vàng, anh có vui vẻ giống như ban nãy hôn em không?"

Tề Học Khải bưng chén, gắp một miếng salad, có chút đồng ý gật gật đầu, không lâu sau đã ăn xong rồi trở về phòng ngủ.

Tôi rửa bát, mở tủ lạnh, nhìn vào một góc trứng tằm bị thiếu bên trong.

Hồ Mi quả nhiên còn sống, cô ấy nếu đã đưa trứng tằm tới thì chắc chắn cũng mong muốn đạt được mục đích.

Sau khi ăn xong những quả trứng tằm kia, Tề Học Canh sẽ bắt đầu ăn nha đam.

Bây giờ có anh ta đồng ý, tôi có thể mua thêm vài chậu lô hội.

Đúng thật là tôi nên biết ơn Hồ Mi!

Thì ra từ đầu đến cuối, điều mà chị ấy muốn không phải một thân xương cốt này của tôi, mà chính là muốn tôi kết kén hoá bướm, lột xác trở thành đồng loại của Hồ Mi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia