ZingTruyen.Info

Dich Nam Si Nu Oan No Phong Nguyet Kho Tra


(...)

Cô ta chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn chiếc xe lăn phía sau tôi, cười nhẹ:

"Lúc tôi tên là Liêu Đông Đông, mọi người đều nói tôi có mệnh tốt, bộ dạng xấu xí như vậy mà gả được cho một người chồng tốt làm giám đốc nhà máy. Đến bây giờ, khi các cô xem tư liệu, có phải vẫn nói tôi như thế đúng không?"

"Không phải.."

Trong đầu tôi hiện lên những tư liệu đó, nhẹ giọng:

"Chúng tôi chỉ cảm khái, thời đại đó cô thi đậu đại học, đối với ngành tằm có nghiên cứu rất lớn. Dựa vào thực lực của mình mà thay đổi vận mệnh."

"Ha ha, thực lực?"

Hồ Mi liếc mắt nhìn người chồng ngồi trên xe lăn nằm nghiêng người, không ngừng chảy nước miếng.

"Anh ta cưới tôi, chẳng qua là muốn tôi giúp anh ta nâng cao sản lượng. Anh ta bề ngoài rất đúng đắn, thế nhưng luôn luôn âm thầm ở bên ngoài trăng hoa gái gú."

"Cho dù người khác biết anh ta ở bên ngoài làm loạn, cũng chỉ tỏ vẻ đồng tình. Cho dù Liêu Đông Đông có cải tiến kỹ thuật nuôi tằm như thế nào, dù có cải tiến hiệu suất cao bao nhiêu đi nữa, dù lợi hại thế nào thì luôn là đáng tiếc bộ dạng không tốt. Anh ta ở bên ngoài làm loạn, cũng có thể tha thứ..."

Hồ Mi tự giễu nhìn tôi, cười khổ nói:

"Nếu chỉ là như vậy thì thôi đi. Vậy mà tôi chỉ hơi có chút không tốt, anh ta còn đánh tôi! Nói tôi lớn lên xấu như vậy, có thể gả cho anh ta chính là mộ tổ của tôi bốc khói xanh. Cho nên tôi giữ lại tấm ảnh cưới kia xem như cảnh tỉnh chính mình!"

Hồ Mi nói xong, chỉ lên tấm ảnh cưới đen trắng khi còn là Liêu Đông Đông.

Sau đó lại không thèm để ý chút nào nhìn về phía tôi:

"Tôi đã xem qua những bộ quần áo cô thiết kế, đều rất tốt, tiêu thụ cũng tốt. Bằng không, cũng không có khả năng mấy năm đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng Tề Học Khải ở bên ngoài làm loạn, có ai giúp cô nói chuyện không?"

Cô ta đưa tay về phía tôi, vuốt ve mặt tôi, dịu dàng nỉ non:

"Ngoại hình đối với phụ nữ mà nói, thật sự rất trọng yếu."

"Làm sao mới cứu được Tề Học Khải?"

Tôi để bàn tay khô ráo của cô ta trượt qua trượt lại trên mặt mình.

Hồ Mi quyến rũ cười:

"Xuân Tàm đến chết tơ mới hết. Phụ nữ chúng ta cũng giống đám tằm đó vậy, giúp đàn ông giải quyết nhu cầu cơ bản, sinh con cho bọn họ, chiếu cố cơm áo gạo tiền của bọn họ, cứ như thể đây đều là chuyện phải làm vậy."

"Tằm không chỉ có tơ phun ra hữu dụng, nhộng tằm có thể ăn được, tằm lột, tơ tằm đều có thể dùng làm thuốc."

"Nhất là tằm tôi dùng da người nuôi, trị bệnh phong huyết là tốt nhất, nhất là loại bệnh sau khi những người giống như Tề Học Khải bị ăn tươi nuốt sống, thối rữa phù nề, cả người đều thối rữa, phải ăn những con tằm lột xác này mới có thể cứu được."

Nhưng bây giờ những con tằm này đã nhổ tơ rồi, nào còn tằm lột xác?

"Những con tằm này nhất định sẽ lột xác, nhưng cô có thể chờ thứ gì đó tốt hơn mà?"

Bàn tay Hồ Mi chuyển từ vuốt mặt đến chậm rãi chạm lên xương cốt của tôi, nhẹ giọng nói:

"Xương tướng tốt cũng vô dụng, phải chăm sóc bảo dưỡng, cô xem làn da này của cô, tệ biết bao nhiêu."

"Phải chờ cái gì?"

Tôi để mặc cho bàn tay của cô ta bắt đầu nhéo xương hai má, dần dần sờ đến hộp sọ rồi vuốt dọc theo xương cổ, lan đến vai.

"Chờ tôi phá kén thoát loan mà ra, cái vỏ con kia sẽ có hiệu quả càng tốt. Bởi vì trong cơ thể tôi hấp thu tinh khí của bọn họ, như thế không phải còn tẩm bổ cho họ tốt hơn sao."

Hồ Mi nắm xương sườn tôi, căng thẳng cảm thán:

"Bộ xương này đúng là cân xứng thật."

Tôi lúc này mới đại khái biết cô ta muốn làm gì, nhìn vỏ người đang được tằm chậm rãi phun kết thành kén, khó hiểu nói:

"Lột xác mà ra, không phải phải dựa vào chính mình sao? Cô tìm tôi làm gì?"

"Mượn xương của cô đó?"

Hồ Mi liếc tôi, khẽ cười nói:

"Trước giờ tôi dưỡng da, đều dựa vào chúng nó bình thường ăn nha đam để nôn ra tơ, trộn lẫn với thuốc tôi phối. Cứ như thế sẽ có thể dưỡng ra vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng mỹ nhân cốt khó có được, tôi muốn mượn thân cốt này của cô."

Cô ta nói tiếp, dường như nhớ tới cái gì đó, nhìn chằm chằm tôi:

"Cô còn chưa thấy qua thuốc dưỡng nhan của tôi đúng không?"

Nói xong, Hồ Mi nhanh chóng đi về phía người chồng ngồi trên xe lăn của cô ta.

Chồng cô ta vẫn trợn hai mắt, nhìn tôi "a a" hét lớn.

"Lát nữa sẽ cho anh ăn."

Hồ Mi vẫn dịu dàng an ủi anh ta như trước, kéo chăn đắp trên đùi anh ta ra.

Lần này là ở nhà, anh ta không mặc quần, bên dưới... Rõ ràng chính là nửa đoạn thắt lưng giống y như nhộng tằm.

Căn bản không giống lúc ở thẩm mỹ viện hai chân khô héo teo tóp kia!

Bởi vì anh ta kích động kêu, nửa thân tằm kia còn đang phập phồng cong lên.

Theo cử động của anh ta, trong phần thân đó kia quả nhiên giống như tôi nhìn thấy, có chất nhầy màu xanh biếc tuôn ra.

Hồ Mi chấm một chút thứ dịch đó, bôi lên mặt:

"Đây chính là thuốc nghiền bên trong mặt nạ, hiệu quả đặc biệt tốt. Lô hội đã được nhộng tằm tiêu hóa, quả thật rất ẩm ướt, tôi vì cái này mà nghiên cứu suốt mấy năm."

Cô ta nói, cầm lên một chiếc lá lô hội lớn bên cạnh, trực tiếp nhét vào miệng chồng cô ta.

Chồng cô ta giống như đói quá mức, không để ý đến cái gai của lá lô hội, há miệng lập tức cắn, nhai ngấu nghiến rồi nuốt vào bụng.

"Ăn từ từ thôi, lát nữa em sẽ cho anh tiếp."

Hồ Mi còn dịu dàng săn sóc lấy khăn mặt giúp anh ta lau khóe miệng.

Tôi chỉ cảm thấy sởn gai ốc!

Chồng Hồ Mi thật sự đói đến phát điên, chỉ chốc lát sau đã gặm sạch phiến lá lô hội đó.

Hồ Mi không cho anh ta cái lá khác mà nhìn tôi nói:

"Cô liếc mắt một cái xem kén tằm kết xong chưa? Nếu xong rồi thì cô có thể lựa chọn chưa? Tưởng tượng hiện tại phải sống như vậy, chẳng bằng cứ đi thẳng đi."

"Muốn cứu Tề Học Khải thì bây giờ cởi quần áo cùng tôi đi vào, sau đó những con tằm kia sẽ tiết ra chất lỏng làm cho chúng ta lột xác, đến lúc đó chúng ta sẽ dung hợp thành một người."

Hồ Mi nói xong, lúc này mới đứng lên, nhét một cây lô hội vào miệng chồng cô ta:

"Đến lúc đó tôi có xương của cô, cô có da của tôi sẽ đẹp hơn. Tôi sẽ cầm vỏ con kia cứu Tề Học Khải."

Tôi vẫn không rõ vì sao Hồ Mi lấy mạng của Tề Học Khải đến dụ tôi nhưng lại đem chuyện Tề Học Khải làm nói cho tôi biết.

Thậm chí, cô ta có lẽ đã sớm đoán được tôi sẽ đến sớm, cho nên cố ý để cho tôi nhìn thấy cô ta và Duệ ca ở trước mặt chồng cô ta làm loạn, nói cho tôi biết Tề Học Khải cũng là như thế, khiến cho tôi càng thêm chán ghét anh ta.

Nếu như chỉ là cắt chút máu, hoặc là lấy một đoạn xương linh tinh cứu Tề Học Khải, tôi vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng khiến cho cả người tôi đều dung hợp cùng một chỗ với Hồ Mi, lại trải qua thần biến...

Lấy mạng của mình đi đánh cuộc cứu một người khác, còn là một người đã phản bội tôi, tôi sẽ không!

Tôi chỉ cần biết phải cứu Tề Học Khải như thế nào, chuyện sau đó sẽ giao cho bác sĩ Bạch!

Không phải nói tằm lột xác được sao, vỏ con cũng có thể, vỏ người lột xác của cô ta chắc hẳn cũng dùng được.

Tôi nhìn chằm chằm Hồ Mi, trong tay cầm một cái đèn pin đặt trong túi áo khoác, cùng với cái gai bác sĩ Bạch đưa cho tôi, liếc mắt nhìn cửa nhà cô ta, đột nhiên chạy ra ngoài cửa.

Nhưng chỉ vừa nhúc nhích chân đã nghe thấy tiếng xào xạc, tựa như cát lầy bắt đầu chuyển động từ bốn phía ập đến.

Bức tường vốn bằng phẳng, trong nháy mắt trở nên lồi lõm, thật giống như có vô số...

Tôi vội vàng quan sát kĩ càng, phát hiện trên mặt tường trắng trơn có vô số những con tằm chậm rãi ngóc đầu bò tới, tất cả cửa sổ đều bị tằm bao trùm.

"Giới thiệu cho cô một chút."

Hồ Mi nhét đoạn lô hội kia vào miệng chồng, giơ bàn tay ra:

"Ngoài việc nghiên cứu cách nuôi dược phẩm tằm một cách khoa học ra, tôi còn không cẩn thận phát hiện, tằm sau khi ăn một cái gì đó nhất định, có thể ẩn thân giống như tắc kè hoa."

"Đáng tiếc còn chưa hoàn toàn thành công, chỉ có thể ở trong hoàn cảnh cụ thể nà mới không bị phát hiện. Ví dụ như trên tường trắng này này, hy vọng sau khi ở bên cô, chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ."

Hồ Mi nói dễ dàng như chuyện cỏn con vậy.

Tôi nhìn chằm chằm những con tằm đang cúi đầu xuống, hiểu được vì sao vừa rồi Duệ ca một giây trước còn vui vẻ với Hồ Mi, một giây sau trên người đã bò đầy tằm, chúng căn bản không phải tằm trong vại thủy tinh kia đi ra, mà là ở trên trần nhà rơi xuống.

Nhìn xung quanh, ngoại trừ sàn nhà, tôi hoàn toàn bị bao quanh bởi kén.

Hồ Mi căn bản không cần tôi đồng ý, vẫn rất dịu dàng dỗ chồng cô ta ăn lô hội:

"Cô không muốn dùng chính mình cứu Học Khải sao? Nếu là tôi thì tôi cũng không muốn."

Tôi sờ đèn pin trong túi, ngay cả cử động cũng không dám.

Cô ta để cho tôi xem Duệ ca trong nháy mắt bị tằm gặm nuốt toàn bộ da, chính là để lúc này đe doạ tôi!

Một khi tôi động đậy, những con tằm này từ trần nhà rơi xuống thì tôi sẽ giống như Duệ ca, trước sau không đến ba mươi giây, da toàn thân đều bị gặm nuốt.

Những con tằm này rõ ràng có thể tiết ra thứ gì đó khi bao phủ người ta, khiến cho họ không cách nào giãy giụa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info