ZingTruyen.Asia

Dich Nam Si Nu Oan No Phong Nguyet Kho Tra


(...)

Nhà đối diện mới chuyển đến một thiếu phụ xinh đẹp, người chồng vì bị đột quỵ nên liệt toàn thân.

Chồng tôi không biết bởi vì đồng cảm với cô ta, hay là bị vẻ đẹp của cô ta hấp dẫn, chỉ mới gặp trong thang máy hôm người ta chuyển nhà tới thôi mà anh ấy đã nhiệt tình giúp đỡ trước sau, đến cả khi tôi gọi về nhà ăn cơm anh ấy cũng không để ý.

Mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, chồng tôi vẫn giúp người ta sửa ống nước nhà vệ sinh, gọi điện thoại mấy lần đều không trả lời.

Tôi tức giận, thấy nhà cô ta còn đang dọn dẹp đồ đạc nên để cửa mở, lập tức chạy sang nhìn thoáng qua.

Vừa vào cửa, tôi đã cảm thấy quái dị nói không nên lời, giống như bốn phương tám hướng đều có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi vậy.

Tôi bước đến phòng khách, trước mặt treo một bức ảnh đen trắng lớn, nhìn ra được dấu vết năm tháng.

Trong ảnh là một người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng cạnh một người phụ nữ vẻ ngoài xấu xí, thân người thấp bé lại hơi gầy gò.

Trong lòng tôi cảm khái, ngày trước kết hôn không quá chú trọng vẻ ngoài như bây giờ. Cô gái kia xấu xí như vậy mà vẫn có thể gả cho một người chồng tốt. Thời đó có thể chụp ảnh cưới cũng đâu được mấy nhà.

Đang nghĩ ngợi, tôi phát hiện bình thủy tinh nhà hàng xóm nuôi đủ loại tằm lớn nhỏ, trên ban công bày đầy những cây lô hội lớn.

Những con tằm kia thân thể mềm mại chi chít bu vào một chỗ, nghe được tiếng bước chân tôi đi tới, tất cả tằm đều ngẩng đầu, vặn vẹo thân thể bò sang phía tôi.

Thân thể trắng nhớt kia uốn lượn ngẩng đầu như con rắn nhỏ, phía trước chấm vài điểm đen, để trong vại thủy tinh còn có bóng, cả đám rậm rạp lúc nhúc nhìn tôi, thật sự ghê người.

Tim tôi đập thình thịch, đúng lúc bắt gặp chồng của thiếu phụ xinh đẹp kia ngồi trên xe lăn, muốn tiến đến hỏi anh ta.

Nhưng anh ta vừa thấy tôi hình như rất kích động, hai mắt trợn to, khuôn mặt không ngừng co giật.

Anh ta há miệng, đầu lưỡi cuộn lại, nhìn tôi "a a" muốn nói cái gì đó.

Bàn tay kéo trên đầu gối, dùng sức chà xát, có vẻ muốn kéo chăn che chân ra.

Tôi thấy bộ dáng kích động này của anh ta, chăn cũng bị kéo nghiêng sang một bên sắp rơi xuống đất, vội vàng đi tới hỏi:

"Bọn họ đâu rồi?"

Tôi vừa đưa tay muốn giúp anh ta kéo chăn lên, ngón tay mới chạm phải chăn mà anh ta đã mạnh mẽ giữ chặt tôi, kích động "A a" kêu to.

Xúc cảm trên tay của anh ta rất kỳ quái, rõ ràng nhìn qua khô quắt trơ xương nhưng rất ấm áp, trơn trượt, rất mềm rất mềm...

Tôi nhìn ra được anh ta rất dùng sức nhưng khi anh ta giữ tay tôi thì cảm giác chỉ giống như bị một con sâu mềm rơi vào cổ tay vậy.

Nghĩ thế, tôi sợ tới mức toàn thân căng thẳng, đang muốn rút tay, một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên bên tai:

"Chồng ơi, có phải anh muốn thay tã không?"

Tôi vội vàng xoay người, chỉ thấy thiếu phụ mặc một bộ váy dài mùa thu, bên ngoài khoác thêm áo dệt kim, tóc buộc đuôi ngựa thấp, trang phục rất bình thường nhưng diện trên người cô ta có khí chất dịu dàng động lòng người.

Cô ta chậm rãi đi tới, cũng không cố ý điều khiển thân thể nhưng giống như thắt lưng và chân tự có phong tình.

Hơn nữa làn da cô ta mịn màng, hai mắt như một dòng suối trong vắt, bình tĩnh nhìn thôi đã đủ khiến lòng người gợn sóng.

Tôi nhìn đến ngây dại, lúc này mới biết cái gì gọi là "Diễm Cốt Thiên Thành", quyến rũ động lòng người.

Số người mẫu tôi gặp trong suốt những năm qua cộng lại cũng không có ai có tỉ lệ cơ thể đẹp đến thế này.

Cô ta đưa một hộp quà nhỏ cho tôi:

"Tôi là Hồ Mi. Tôi mới mở một tiệm làm đẹp gần đây, đây là mặt nạ tôi tự làm."

Hồ Mi nói xong còn chỉ chỉ tằm trong vại thủy tinh:

"Mặt nạ làm từ tằm tôi nuôi, sau đó trộn chung với nước lô hội và bột trân châu, hiệu quả rất tốt, cô lấy một hộp mang về dùng thử xem."

Bây giờ rất phổ biến loại mỹ phẩm tự làm này, hơn nữa nhìn làn da của cô ta quả thật rất rốt.

Cô ta trực tiếp nắm lấy tay tôi, đưa cho tôi:

"Đây là đồ tôi định thử cho khách hàng mới, nếu có thể sử dụng được thì sau này cứ tìm tôi mua thêm nhé. Tôi còn làm spa, thủ pháp bóp xương gân cũng được, nếu rảnh rỗi thì tới trải nghiệm ha. Đều là hàng xóm nên không lấy tiền."

Nghe cô ta nói như vậy, nếu tôi không nhận hình như cũng không được.

Chỉ là tay cô ta cũng giống chồng cô ta vậy, mềm nhũn không xương, vừa ấm áp vừa có chút...

Tôi liếc mắt nhìn tằm trong vại thủy tinh giống như muốn bò ra, nghĩ cảm giác này có chút giống như khi còn bé nuôi tằm bóp tằm vậy.

Cô ta thấy tôi nhìn bình thủy tinh, vội vàng lấy ra một hộp đồ:

"Đây là nhộng tằm tôi tự chiên. Không phải tơ tằm dùng để làm mặt nạ sao, nhộng tằm này có protein cao, không nên lãng phí. Học Khải vừa rồi ăn vào rất thích, cô cầm về nếm thử đi."

Học Khải là tên của chồng tôi, Tề Học Khải!

Tôi bình thường cũng chỉ gọi là "Học Khải" thôi, thế nhưng hai chữ này từ trong miệng cô ta bật ra, giống như có loại tư vị nói không nên lời.

Ngữ khí bình thường, nhưng cứ như trong môi lưỡi có loại triền miên phấn chấn khó tả.

Trong lúc cô ta đang nói chuyện, vừa hay chồng tôi từ nhà vệ sinh đi ra, nghe cô ta gọi tên thì mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn tôi. Anh ta liếc mắt nhìn tôi mặc đồ ngủ chữ T kiểu cũ, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ rồi thúc giục tôi đi nhanh.

Tôi nhìn Hồ Mi diễm cốt thiên thành bên cạnh, cúi đầu nhìn dáng người cứng ngắc của mình, lại thấy Tề Học Khải không chút che giấu sự ghét bỏ, trong lòng buồn bã, trên mặt cũng xấu hổ đỏ bừng.

Tôi cố gắng duy trì thể diện, cười cười với cô ta, lúc này mới kéo Tề Học Khải đi ra ngoài.

Một chân vừa bước ra khỏi cửa, tôi nghe thấy bên trong "Phanh" một tiếng.

Hình như có gì đó đập vào cửa!

Tề Học Khải vội vàng ân cần nói:

"Có phải có gì rơi xuống hay không? Tôi giúp cô đỡ lên!"

Tôi nghe anh ta nói xong, trong lòng sôi trào máu nóng, kéo Tề Học Khải vài cái nhưng anh ta không nhúc nhích.

Hồ Mi còn đang từ chối, nói không có việc gì, muốn đóng cửa.

Thế rồi tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.

Tề Học Khải vẫn "nhiệt tình" đẩy cửa đi vào, nói sợ một mình cô không đỡ nổi.

Hồ Mi lại chặn cửa, không cho anh ta vào.

Ngay khi bọn họ xô đẩy, tôi cười lạnh liếc Tề Học Khải vẻ mặt ân cần, từ dáng người lồi lõm của Hồ Mi nhìn vào trong một chút.

Chỉ thấy chồng cô ta dùng đầu tông cửa, đập liền mấy cái giống như tằm ở trong bình thuỷ tinh bò ra ngoài vòm, cứ luôn há miệng muốn nói gì đó.

Nhưng mở miệng rồi chỉ có nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Khi tôi nhìn qua, anh ta vội vàng quay đầu lại, hai mắt gắt gao nhìn tôi, bàn tay run rẩy kia dùng sức duỗi về phía tôi, dường như muốn gọi tôi giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia