ZingTruyen.Info

[Dịch] Debut or Die- Ra mắt hay Ra đi

Chương 57: Người trong cuộc lên tiếng

NhokGa2811

Trans và edit: GàX1128 và hee1364 ( Bản dịch phi lợi nhuận, chỉ update trên Wattpad NhokGa1128, không reup dưới mọi hình thức)

"Mình nên trông chờ điều gì mới được?"

Tôi thở dài.

Chỉ nghĩ đến việc AhHyun đã dùng hết tất cả dũng khí bảo tôi đợi, có cảm giác như cậu ấy có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

Chắc hẳn họ đang nghĩ rằng tôi sẽ bình tĩnh lại, nhưng ngược lại. Bộ não của tôi càng lúc càng lạnh hơn.

"Không được ...Giờ kìm nén lại cũng không thể giúp mình giải quyết vấn đề."

Nếu là một thần tượng đã ra mắt, tôi có thể có lựa chọn là chờ đợi tình hình khác đi trong khi bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo hơn.

Tuy nhiên, đây lại là một cách bất khả thi đối với thí sinh tham gia chương trình sống còn sẽ kết thúc trong vài ngày tới.

Nếu khán giả thấy một thí sinh không xứng đáng có được thành công mà vẫn mặt dày tham gia chương trình, thì họ sẽ càng ngày càng không thích anh ta. Không bỏ cuộc giờ giống một hành động tự sát hơn vì chương trình truyền hình cáp này hiện có hơn 10% tổng lượng người xem trên toàn quốc và thống trị bảng xếp hạng tìm kiếm thời gian thực.

"Dù sao thì cuộc tranh cãi này cũng đủ để khiến mình thất bại trong trận chung kết, vì vậy tốt hơn hết mình nên rút lui nhanh chóng và giải quyết vấn đề có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của mình."

Hiện tại, tôi có thể giả vờ không biết gì về lời buộc tội đó bằng những từ mơ hồ như "vấn đề sức khỏe".

Điều đó sẽ gây ra ít thiệt hại nhất. Đặc biệt là nếu cuối cùng người ta kết luận rằng mọi thứ là một âm mưu không công bằng để loại bỏ Park MoonDae.

Và nếu sau khi tìm hiểu, nếu tôi phát hiện ra rằng tên khốn này thực sự đã làm điều gì đó sai trái...Tôi sẽ đến thăm nạn nhân và xin lỗi....

Chết tiệt, cô gái đó thậm chí đã nghỉ học, nhưng những cư dân mạng đó cũng không muốn tôi tiếp tục ở trong chương trình.

Nhưng không còn cách nào khác.

"Nếu không có bằng chứng cho thấy đó không phải là lỗi của "mình", việc chờ đợi sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn"

-N-nhưng...S-SeJin...

-Vào thời điểm đó, chúng ta đã tìm ra bằng chứng cho thấy bức ảnh đã được chỉnh sửa. Ngoài ra, chúng ta còn có điện thoại trong tay.

-...

Không phải lúc nào cũng may mắn như vậy.

Seon AhHyun nghiêng đầu.

Sự im lặng lại bao trùm trong phòng ngủ của chúng tôi, nhưng nó không kéo dài lâu.

-...Anh có ở trong đó không?

Một lần nữa, có người gõ cửa phòng chúng tôi.

-Có.

Sau khi nghe câu trả lời ngắn gọn của Keun SeJin, cánh cửa mở ra. Kim RaeBin bước vào và theo sau là Cha YooJin.

Tôi không biết tại sao YooJin lại vào phòng của team khác, nhưng nếu cậu ta cố tình đến đây, thì chắc hẳn là có mục đích gì đó.

RaeBin ngay lập tức bắt đầu nhận thấy bầu không khí trong phòng khá nặng nề và tiêu cực.

-...Chúng em vừa hoàn thành...phần tự tập của chúng em...

-...

SeJin và AhHyun đã quên tự tập vì đến đây.

Họ không giúp đỡ tôi được nhiều, nhưng thành thật mà nói...tôi rất biết ơn họ.

Đó là lý do tại sao tôi bằng lòng dùng chút kiên nhẫn ít ỏi cuối cùng của mình.

-Đi luyện tập ngay.

-...! K-không...

"Chỉ còn vài ngày nữa thôi, vì vậy đừng làm điều gì khiến cậu phải hối hận."

-...Còn cậu thì sao?

Tôi bình tĩnh trả lời.

-Tôi sẽ đi thông báo rằng tôi sẽ rời chương trình.

-...!!!

-K-không, không...

Trước khi đi, tôi sẽ xem lại dư luận một lần nữa, nếu đúng như những gì tôi nghĩ, tôi sẽ cố gắng tìm ra nguyên nhân khiến tôi bỏ học.

-Gì? Hyung, sao đột nhiên...?

RaeBin hoảng hồn. Tôi nghĩ quả nhiên là tên nhóc này không hòa đồng tý nào, thế nên em ấy mới chưa nghe thấy bất kỳ tin đồn nào.

-Mệt rồi.

Tôi không muốn nói chuyện nữa. Ngày mai là họ sẽ biết về vụ tranh cãi đó thôi.
Tôi đi ngang qua RaeBin và tiến ra cửa. Tôi đang nghĩ đến việc nói chuyện với nhân viên đã thông báo cho tôi về vụ này.

Nhưng họ đã giữ vai tôi ở cả hai phía.

-Nào, MoonDae. Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi đã, dậy rồi hẵng suy nghĩ về điều đó

-C-c-cậu ấy nói đúng đó...H-hãy nghỉ ngơi trước đã...giờ c-cậu không ổn tý n-nào đâu.

Vì hai đứa này đồng lòng giữ tôi lại cực chắc nên tôi không thể quay sang đánh tụi nó mộ trận được. Hai đứa kéo tôi trở lại giường như đang nhốt một con chó. Thế quái nào tụi nó dám?

-Cậu bị điên à?

-Kiềm chế lại đi. Mới chưa đầy 30 phút kể từ khi cậu phát hiện ra chuyện đó. Cậu định sẽ vứt bỏ tất cả công sức mà cậu vất vả bỏ ra bao tháng chỉ trong 30 phút thôi sao?

-Nhưng nếu tôi càng trì hoãn, mọi chuyện chỉ càng trở nên tồi tệ hơn...

-Ngay cả cậu có rút lui bây giờ, thì phải đến ngày mai chương trình mới thông cáo cho công chúng được. Vì vậy, nếu cậu muốn nghỉ ngang hông thì để mai cũng được.

Keun SeJin và Seon AhHyun ép tôi ngồi xuống giường.

-Cậu có thể đưa ra quyết định khi tâm lý cậu ổn định hơn, đừng làm gì để bản thân phải hối hận sau này! Chắc cậu không nhận ra đâu, nhưng giờ cậu đang sợ hãi, kiểu như có thể làm điều gì đó điên rồ đấy?

-Gì?

Tôi ngừng cố gắng bò khỏi giường. Tôi sợ hãi làm gì điên rồ lúc nào cơ?

-Tôi vẫn ổn mà?

-Ừa nhưng không phải thế. Lúc này cậu trông rất lo lắng sợ hãi.

Keun SeJin nói thêm một chút nữa.

-...Ghi nhớ những gì tôi nói lúc nãy đi.

-...

-Mà có lẽ cậu cũng nhận ra mà không cần tôi nói với cậu nhỉ. Rút lui vào bây giờ hay vào sáng ngày mai cũng đâu khác biệt mấy đâu

-...!

Cái đó....

Khỉ thật. Đúng vậy. Tôi không thể phản bác nổi.

"Không thể tin được là có ngày mình sẽ hoảng loạn đến như vậy."

Tôi thở dài.

Tôi lại tiếp tục nghĩ rằng mình không nên loại bỏ cái đặc tính chết tiệt kia ra khỏi bảng trạng thái.

Ngay sau khi mấy đứa này ủn tôi xuống, tôi nằm xuống giường.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ AhHyun.

-Có vụ gì đấy ạ ...?

-Chà, chúng ta cứ đi ra ngoài trước đi đã.

Tôi nghe thấy tiếng SeJin dẫn RaeBin và YooJin ra khỏi phòng. AhHyun theo sau cậu ta bước ra ngoài, vừa nuốt nước bọt vừa nói với tôi....

-N-Nghỉ ngơi tốt nhé.

Kiiik.

Và cánh cửa được đóng lại cẩn thận.

"...Tụi nó đã đi ra ngoài, nhưng giường của cả đám ở đây mà."

Chậc, tụi nó sẽ phải quyết định trong khoảng ba giờ tới là nên cẩn thận bò về phòng ngủ hay ngủ tạm trong phòng tập. Giờ không phải là lúc tôi đủ khả năng để có thể lo lắng cho tụi nó.

Tôi nhắm mắt lại và khoanh tay.

Tôi đã cố gắng nhìn nhận trường hợp của Park MoonDae một cách khách quan...Làm sao cậu ta lại có thể phải chịu đựng tất cả mọi thứ theo cách cam chịu như vậy? Có phải tôi sắp bị "phong sát" trên mạng rồi không?

(Trans: Bản Eng dùng từ Social death- cái chết trên mạng xã hội ám chỉ thực tế là những đánh giá tiêu cực từ cư dân mạng đến mức họ sẽ nhắc đến nhân vật đó với sự dè bỉu, phỉ nhổ. Từ "phong sát" không hẳn quá chuẩn, nhưng mình không nghĩ ra nổi từ nào cả).

'Cửa sổ trạng thái.'

Khi tôi gọi cửa sổ trạng thái lên, nó chẳng có bất kỳ thay đổi nào, chỉ có một điều nổi bật đối với tôi.

[Trạng thái bất thường: Ra mắt hoặc đi chết]

Tại sao lại làm điều thế với tôi?

Tại sao tôi được chọn?

Tại sao lại chọn Park MoonDae?

Thật khó chịu. Tôi không biết tý gì về tình trạng của mình và cũng không có cách nào để tìm hiểu.

Tôi vẫn không nghĩ rằng tôi có thể đưa ra nổi một lý do chính đáng vào ngày mai.

Mọi thứ không thể tự nhiên trở nên tốt hơn được.

"Quá ngu ngốc khi chỉ mong đợi vào những điều may mắn."

Những điều tồi tệ khủng khiếp trong cuộc sống thường có thể xảy ra mà không cần báo trước, trong khi điều ngược lại là cực kỳ hiếm.

Hãy so sánh xác suất trúng số với xác suất bạn bị tai nạn giao thông trên đường đi. Có phải điều sau luôn dễ xảy ra hơn điều đầu đúng không.

Và nhìn tôi xem. Một phép màu siêu nhiên đã xảy ra và cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi đoán là cuộc đời mới này cũng bị hủy hoại mất rồi.

"...Ha."

Mẹ kiếp, tôi đang càng lúc càng lo lắng hơn. Tôi cảm thấy muốn chạy khỏi cái show này ngay lập tức.

"Mình có nên qua đêm ở đây không?"

Tôi chẳng còn mong đợi bất cứ điều gì nữa.

Nhưng nghĩ đến tấm chân tình của các cậu nhóc kia, tôi lại thở dài thu tay về.

Càng nghĩ về những gì có thể nghe hợp lý, suy nghĩ của tôi càng trở nên quay cuồng.

"Có quay hướng nào cũng không có nổi câu trả lời ..."

Tôi nghĩ tôi đã ngủ quên như vậy đấy.
___________________________
Trans và edit: GàX1128 và hee1364 ( Bản dịch phi lợi nhuận, chỉ update trên Wattpad NhokGa1128, không reup dưới mọi hình thức)

PUM!

Tôi thức dậy vì tiếng động lớn.

"...Có ai làm gãy khúc gỗ nào à?"

Khi tôi quay lại và mở mắt ra, tôi thấy Seon AhHyun bước qua cánh cửa đang mở. Cậu ấy đã đá nó.

-M-Moo-MoonDae-ya.

AhHyun mặt tái mét.

"Có chuyện gì khác xảy ra sao?"

Trong trường hợp một vụ bê bối khác về tôi nổ ra, ước gì họ chôn tôi luôn cho rồi.

AhHyun đột nhiên chìa một thứ gì đó ra trước mũi tôi. Đó là một chiếc điện thoại có màn hình đang bật.

-Nhì-Nhìn này...!

Ánh sáng từ màn hình xuyên qua mắt tôi. Tôi cau mày và giật lấy điện thoại.

"Từ đâu đến vậy?"

Tôi cầm món đồ bị cấm trên phim trường và đọc màn hình một cách bực bội.

"...!"

Một phép màu đã xảy ra.

---

[(No. 2!) Về thí sinh Park MoonDae của "Công ty Cổ phần thần tượng - Tái niêm yết!" đang có tranh cãi gần đây. (632)]

Tôi vẫn còn quá sợ hãi khi viết điều này một cách công khai. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy thêm một người vô tội thêm đau khổ nữa.

Đúng là tôi đã bỏ học sau vụ trộm băng vệ sinh. Nhưng Park MoonDae không phải là thủ phạm.

(...)
-----

Bài báo bắt đầu mô tả tình hình lúc đó rất cụ thể.

Tác giả của bài báo liên tục bị một số bạn cùng lớp có lối sống tồi tệ quấy rối vào đầu học kỳ.

Ban đầu, việc bắt nạt chỉ bắt đầu bằng những câu chuyện phiếm, nhưng dần dần mức độ tăng lên đến mức không thể chấp nhận nổi. Tuy nhiên, do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên cô gái này đành chịu đựng.

Và scandal trộm băng vệ sinh đã xảy ra. Có vẻ như các bạn cùng lớp của cô ấy muốn nhân đôi "niềm vui" (Trans: lũ mất dạy) bằng cách đổ mọi tội lỗi vụ việc cho Park MoonDae, một cậu trai cô độc không có nổi một người bạn thân trong lớp.

----

Tôi đã từng nghĩ không muốn sống nữa.
----

Dù không được đề cập cụ thể, nhưng có khả năng là cô gái này đã bị quấy rối tình dục. Tác giả đã bị căng thẳng tột độ về tinh thần, cô ấy đã phải nghỉ học mười ngày.

Và trong khoảng thời gian này, Park MoonDae cũng bỏ học.

Và mặc cho tác giả là nạn nhân, cô ấy đã cố gắng liên lạc với Park MoonDae đã bỏ học để hỏi xem liệu cậu có phải vì cảm thấy bị xúc phạm khi bị buộc tội nên đã nghỉ học hay không.

Tuy nhiên, phản ứng của Park MoonDae đối với tin nhắn văn bản xin lỗi là thế này.

----

"Cậu không làm gì sai nên không có gì phải xin lỗi cả. Mình ổn vì dù sao thì mình cũng định là sẽ bỏ học rồi. Nhưng nếu cậu đang gặp khó khăn và muốn tố cáo những thủ phạm đã quấy rối cậu, mình sẽ đứng ra giúp cậu".

---

Lúc đó nạn nhân đang dùng thuốc chống trầm cảm. Cô ấy cũng không thể theo kiện nữa vì mỗi khi đến gần trường, cô lại thấy cả người nóng ran như sốt. Không ai dám lại gần cô vì sợ cô không ổn định sức khỏe về tinh thần và cả thể chất.

Vì vậy, cô gái cứ thế kết thúc cuộc trò chuyện với Park MoonDae, nhưng ngay cả khi cô đã bước ra khỏi sự ám ảnh về sự việc ở một mức độ nhất định, cô gái vẫn thấy lo lắng và cố gắng liên lạc với cậu thêm lần nữa.

Nhưng dường như số đó đã không còn nữa.

'...Park MoonDae đã đổi số điện thoại của cậu ấy.'

-----

Khi tôi thấy Park MoonDae đang tham gia một chương trình sống còn, tôi không thể nhận ra cậu ấy, có lẽ vì phong cách và ấn tượng về cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Chỉ sau vụ tranh cãi, tôi mới biết rằng Park MoonDae chính là người bạn năm đó.

Ở trường, cậu ấy là một học sinh trầm tính, nhưng không gây phiền toái hay là lạnh lùng xa lánh mọi người gì cả. Sau khi rời trường, tôi mới nhận ra rằng cậu ấy là một người chu đáo và là một người bạn tốt như thế nào.

Tôi chỉ hy vọng rằng Park MoonDae sẽ không bị tổn thương bởi sự cố đó thôi.

----

Bài báo kết thúc với một dòng đầy cổ vũ lạc quan, trong đó tác giả nói sẽ gửi đơn tố cáo thủ phạm bắt nạt ở trường trung học vì cô ấy có đầy đủ bằng chứng. Cô còn đính kèm một số bức ảnh xác thực để có thể tin vào lời nói của cô ấy.

Trong những bình luận mới vẫn có những người phủ nhận thực tế. Khi những người này bị chỉ trích nặng nề, một số xóa bình luận trong khi những người khác thì biến mất dạng

Và những ý kiến ​​thay đổi thái độ của họ về vụ việc đã chiếm hữu top bình luận liên quan nhất.

Thật quá sức điên rồ. Vụ bê bối này quá nực cười luôn ấy. Rõ ràng là MoonDae sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như thế mà 

— Nếu tụi mày là "cái bè lũ" tung tin đồn về Park MoonDae và chủ thớt, lo mà kiếm đủ tiền tại ngoại đi vì sớm muộn gì tụi mày cũng sẽ bị kiện đó~ hehe

— Oh ... Cảm ơn chủ thớt...Thật sự, cảm ơn bạn rất nhiều...MoonDae, em đã đủ tốt rồi. Chị nên làm gì cho em đây?...

"..."

Trans và edit: GàX1128 và hee1364 ( Bản dịch phi lợi nhuận, chỉ update trên Wattpad NhokGa1128, không reup dưới mọi hình thức)

Bụng tôi quặn đau.

"Đó không phải là lỗi của Park MoonDae."

Ngay cả nạn nhân cũng bước ra và chứng minh mình vô tội. Chỉ một ngày sau vụ bê bối.

"..."

-V-vụ này kết thúc rồi!

Seon AhHyun bắt đầu nói về điều gì đó, nhưng tôi chẳng hiểu nổi một chữ vì tôi vẫn đang ngẩn ngơ.

-Kết thúc...có thể sao?

Tôi còn chưa làm bất cứ điều gì, nhưng tình hình đột nhiên lại tốt hơn rồi sao?

Đây là cách vấn đề được giải quyết ư?

Tôi có một cảm giác kỳ lạ thay vì nhẹ nhõm và vui vẻ.

Thật kỳ lạ khi một phép màu lại cứ thế xảy ra. Vì theo kinh nghiệm tôi học được rằng, nếu cuộc sống thay đổi khi tôi không làm gì, thì nó sẽ thay đổi theo hướng tồi tệ nhất.

...Tôi đã không biết rằng sau khi nhập vào cơ thể người khác, tôi sẽ được trải nghiệm điều ngược lại.

-Ya !!

Mọi người chạy ào vào. Bắt đầu với Keun SeJin, tất cả các thành viên trong nhóm của tôi đều đến.

"Nghĩ lại thì...Mình là leader của tụi nó mà"

Tôi vẫn thấy thật kỳ lạ vì tôi không nghĩ chúng tôi thân thiết đến vậy. Hẳn là cả đám thấy rất khổ sở với việc thay đổi mọi thứ vì leader team suýt chút nữa đã từ chức rồi cuốn gói chạy khỏi show. Mấy tên này đêm qua chắc đã suy nghĩ mông lung lắm đây.

-Ya! Tôi đã nói gì? Tôi đã bảo cậu nên đợi mà, đúng không?

SeJin nhìn thấy AhHyun, hiểu ra sự tình và hét lớn. Có vẻ như cậu ta đã biết tất cả mọi thứ.

-...Ừ.

Tôi ngoan ngoãn chấp nhận.

-Cảm ơn cậu.

-...!

Nếu không phải vì những gã này, tôi chắc sẽ hối hận vào buổi sáng nay khi quyết định rút lui và thu dọn đồ đạc vào đêm qua rồi

-Cảm ơn cậu, tôi có thể tiếp tục ở lại rồi.

Tôi bật cười.

Seon AhHyun đã rất hạnh phúc và anh ấy đã lặp đi lặp lại "Không sao cả" và "Mình rất vui" với tôi nhiều lần. Keun SeJin cũng mỉm cười.

-Nếu cậu thấy biết ơn, hãy khao tui nguyên một con bò coi.

-...Thôi thì mình cứ giả vờ như không quen biết nhau đi ha.

-Nàyyy!

Tôi làm gì có tiền.

Chỉ khi đó tôi mới cảm thấy nhẹ lòng, lắng nghe những lời phàn nàn của SeJin và những lời chúc mừng của các thành viên trong nhóm.

"Bây giờ chắc mình có thể luyện tập một cách yên lặng cho đến khi kết thúc show nhỉ."

-Cảm ơn vì đã mang tin đến nhé này. Mà sao cậu thủa được thế?

-Mình đ-đã hỏi xin nhân viên đưa cho mình á!

AhHyun cười hạnh phúc rồi lấy lại điện thoại. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng sẽ không phải xem thêm bất kỳ bài viết nào cho đến khi chương trình kết thúc.

Nhưng khi tôi trả lại điện thoại, tôi đâu biết rằng mọi thứ sẽ bắt đầu trở nên kỳ lạ hơn.

Nguyên nhân đầu tiên bắt đầu từ một bài đăng của Vàng 1.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info