ZingTruyen.Asia

Diabolik Lovers Nguoi Tinh Dia Nguc

                            "        Are you going to scarborvough fair

                                    parsley, sage, rosemary and thyme

                                    remember me to one who lives there

                                    she once was a true love of mine.. "

" Sao em lại   hát bài đó? " Kino bước từ dưới lầu mở cửa nhẹ nhàng và vào phòng Yui...trông khuôn mặt Kino rất vui khi nghe thấy giọng hát của Yui..

- Cậu chủ...-Yui vội vàng đứng lên cúi chào Kino

-Nhắc bao lần rồi, anh không ưa cách chào đó...đừng có chào nữa...- Kino

-Tôi xin lỗi ạ...-Yui

- Nếu xin lỗi đã có ích thì anh  đâu cần phải nhắc em...đúng là ngây thơ! - Kino

-...-Yui

- Dù gì cũng muộn rồi! em hãy ngủ đi! - Kino

- Vâng! Chúc cậu chủ ngủ ngon! - Yui

Kino đóng nhẹ cửa bước ra ngoài không để ý đến tiếng chúc của Yui...Yui ngồi đó...cô đang để ý rằng đêm nay đang mưa...đêm nay mưa to quá...liệu chúng ta có thể nghe thấy tiếng khóc của ai không....Yui ngã cái lưng mệt mỏi của cô lên chiếc giường khá là êm ái...cô không ngừng nghĩ ngợi khi đêm đang mưa...tại sao mưa lại khiến cô buồn và vấn vương đến thế....nằm một hồi....đôi mắt nặng trĩu khẽ nhắm lại...

... ...

*Trời đang mưa to*

                           "Are you going to scarborvough fair

                             Parsley, sage, rosemary and thyme..."

-Á...mạnh nữa lên...mạnh nữa lên...đã quá....-Cordelia

-Cordelia nàng yêu...anh làm mạnh hơn nhé...-Richter

-Vâng...mạnh hơn nữa...sâu hơn nữa...-Cordelia

-.....- Kanato

-Kanato...hát tiếp đi nào...ta muốn nghe giọng hát ấy....-Cordelia

-Cordelia nàng yêu...chúng ta cứ tiếp tục mà không cần bài hát đó...-Richter

-Không...em muốn nghe bài hát đó..nên...MAU HÁT CHO TA NGHE!- Cordelia

-nếu con hát...mẹ sẽ thương con hơn đúng không?- Kanato

-Tất nhiên...ta rất hứng thú với giọng hát của con...-Cordelia

-vậy...con sẽ hát...-Kanato

                     " Remember me to one who lives there

                        she once was a true love of mine "

... ...

"Ê! em đang hát đấy à?.."-  Kino đứng bên cạnh lay nhẹ thân vai của Yui...Yui ngồi dậy...dụi dụi con mắt...cô ngáp ngắn ngáp dài...có vẻ như giấc mơ hôm qua đã khiến cô thấy hơi mệt mỏi...

- Em cảm thấy mệt sao? - Kino

- À dạ không đâu...-Yui

- Thế sao em lại hát...-Saki

-Tôi...cũng không biết nữa ạ...-Yui

Yui nhanh chân xuống giường thay đồ, để trên khuôn mặt Kino là khuôn mặt đờ đễnh...Yui cùng Kino đi xuống phòng...bài hát ấy...giọng hát ấy...nỗi khổ ấy...nó như ăn sâu vào tâm trí của Yui...cô không ngờ rằng cô lại đau lòng khi phải hát bài hát đó...cô vừa đi vừa suy nghĩ nên có va phải Saki...Ngước mắt lên nhìn thì thấy Saki tức giận. Phải rồi, trong chính nhà này thì có lẽ Yui là người mà Saki ghét nhất.

-Con nhỏ này...gan lắm mới đụng ta nhỉ...-Saki xách cổ áo Yui lên

-Tôi...xin lỗi...thưa cô chủ....-Yui cảm giác hơi khó chịu

-Tch...chỉ cần một lần nữa là ta sẽ giết ngươi...-Saki buông cổ áo Yui ra và nhìn Yui với ánh mắt hình viên đạn

-....-Yui cúi đầu theo sau Saki

Saki cũng không nói năng gì, cô ta dẫn Yui đi xuống cái xe màu xám đã được để trước cửa biệt thự, cô im lặng đi theo sau Saki...cảm giác tự nhiên sẽ đến một nơi quen thuộc nào đó...

-Đến nơi, hãy tỏ ra ngoan ngoãn...chỉ cần chống đối...cô sẽ chết với tôi! -Saki nói với Yui một giọng đe doạ

-Vâng!!- Yui gật đầu

... ...

Chiếc xe màu xám bạc chở hai cô gái băng qua những cánh rừng âm u, vượt dãy sương mù ảm đạm....Yui liếc nhìn qua khe cửa kính, bất giác nhận ra con đường quen thuộc này nhưng cô nhìn lên bầu trời vẫn đang mưa từ lúc cô mới ngủ dậy. Sao nhớ thế nhỉ? Sao thế nhỉ? Mưa đem lại cảm giác gì mà sao nhớ thế? Mệt quá, cô quay mặt nhìn Saki, trong lòng là sự lo lắng và hơi tức giận...có vẻ Saki đã nhận ra nhưng cô vẫn tỏ ra thản nhiên không biết gì....

Đến nơi, căn biệt thự First Blood đã có người ra đứng chờ sẵn...Yui cứ thế lẳng lặng đi ra phía sau lưng Saki...mặc cho biết cái kết khi bước vào nơi đây...

- Đã đến thời điểm !!- Carla từ từ bước đến với dáng vẻ oai nghiêm

- Không cần phải nói!!- Saki

Và rồi Carla kéo tay Yui đau nhức vào, cô nghiến răng chịu đựng một tên cô cho là "Hèn hạ" đụng vào người mình, cô cũng chỉ có thể nghe theo anh vì cô nghe theo Saki.

Carla lấy ra một chiếc dây xích sắt như thường lệ, cô nhìn hắn hết sức vô hồn, không nói một từ nào...Anh nhìn cô với một  ánh mắt đéo biết diễn tả ra sao nữa....bó tay nhé...

- Lần này ngoan ngoãn nhỉ...-Carla nhếch mép cười

- Tch, bỏ giùm cái giọng đó đi...hôm nay không có hứng nói với kẻ như ngươi...-Yui nói với giọng mỉa 

-Dám lên mặt với ta sao....-Carla cau mày nhìn cô

Anh vạch bên áo của cô xuống, một bên cổ mà anh chưa bao giờ hút...trông thật là mịn màng và đẹp làm sao...cặp răng nanh của anh tiến sâu vào bên trong cổ cô....cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt....cô đau...anh không đau...mặt kệ sức chịu đựng có giới hạn của cô..

                                                    Ảnh Minh Hoạ

... ....

Khoảng một lúc sau đó, Yui kiệt sức và nằm bất tỉnh tại chỗ...Carla để cô ở đó và bước ra khỏi ngục sắt...gương mặt anh trông có vẻ nghiêm trọng khi mỗi lần hút máu cô...cái trọng trách báo thù dường như đã đè lên đôi vai của anh từ khi nào mà không hay....

- Cô ta đang ở đâu? - Saki

- Vẫn ở đấy!- Carla

-Tốt nhất đừng gieo thêm rắc rối cho ta! Ta không muốn chịu trách nhiệm cho thứ vô dụng đó!- Saki quát

- Đừng có lên giọng với ta, cô ta chẳng khác gì người cần thiết cho việc duy trì nòi giống cho dòng dõi Thuỷ Tổ!-Carla lườm mắt nhìn Saki

-Thằng này...-Saki nói nhỏ trong miệng

... ...

Saki nghiến răng tức giận. Đúng, cô ta chẳng thể đánh thắng được Carla. Cô ta biết mình yếu hơn, nhưng cũng biết rằng vẫn có thể cấu kết cho cả hai. Cô ta bằng lòng giúp Carla vì anh sẽ giúp lại anh.

.. ...

... ...

Yui mở mắt tỉnh dậy thì thấy mình không còn trong cái ngục tối dơ bẩn nữa là ở trong một căn phòng khá là đẹp nhưng cũng quá lạ kỳ đối với cô...." Dậy rồi à?" - một giọng nói nam tính xuất hiện gần bên tai cô làm cô giật nảy mình bất ngờ....Cô vội quay cái mặt non nớt ấy...Thì ra là Shin.

- Đây là phòng của ta...-Shin nhìn gần lại mặt cô

- Phòng ngươi? Sao lại.....-Yui

- Đừng có mà lên giọng, im đi!- Shin quát

-....Yui im không phải sợ mà vì lý do ở trên kia kìa

                  Ảnh phòng của Shin in Game đấy, đẹp ko?

... ...

Yui nhìn ngó nhìn quanh, phải nói rằng là căn phòng này thật thoáng mát và dễ chịu một cách nào đó, nhưng khi nhìn ra khung cửa sổ thì lại cảm thấy thứ gì đó vì trời đang mưa to tầm tã....Cô đứng dậy để ra  khỏi phòng thì Shin đè cô xuống với khuôn mặt đáng sợ..

- Tên kia, bỏ ta ra!- Yui

- Đừng có nghĩ là ra lệnh cho ta...đã đến đây thì chỉ có chơi thôi!- Shin khẽ thì thầm bên tai Yui

- Chơi? Bị chạm mạch à...- Yui cười mỉa

- Gan lắm mới dám nói nhỉ...-Shin liếc nhìn Yui

Tính tình của Shin không chỉ bộp chộp, lạnh lùng mà anh này cũng rất thích chơi đùa là đằng khác, một khi bị anh nhắm vào là chỉ có play đến khi vừa lòng anh....Yui nhìn anh với ánh mắt vô tâm...điều đó chỉ khiến anh càng muốn bật cười đến khi đau bụng...

- Nhìn ta như thế có ý gì đó hả?- Shin

- Ai nói ta nhìn ngươi hả...điên khùng hết sức....-Yui nhếch mép cười

- Cô ngon lắm nhỉ?!-Shin

Anh lấy tay bóp lấy cổ cô và làm cô ngã xuống giường, anh nhìn cô với ánh mắt dâm dâm...cô lấy  tay để đẩy ra nhưng sức lực của cô không bao giờ bằng Thuỷ Tổ...nếu như Saka và Muka chưa đấu nổi hai nhà Blood thì cô chắc cả triệu năm cũng chẳng thắng nổi đâu..

- Chống cự cũng vô ích thôi!-Shin nói bằng giọng uốn éo lẫn thô ráp

- Ngươi không bỏ ra là ta....-Yui

- Làm gì chứ? Sức cô cũng chẳng làm ta thấy ngứa ngáy mà cũng thích lên giọng à?!-Shin vừa nói vừa có ý châm chọc

-Ngươi.....-Yui tức giận

Shin không cho Yui phản ứng một nhất chỉ cử động nào...anh lấy tay bịt miệng cô lại và cắm cặp ranh nanh sắc nhọn vào bên gáy của cô...đầu cô ngày một choáng váng hơn thường lệ...có vẻ việc hút máu đã ảnh hưởng tới những giọt thuốc đọng trong máu cô..

-Hmmm....vẫn chưa đủ....-Shin

-Ngươi.....AHHH!- Yui hét lên

Shin cắm cặp răng nanh vào sâu bên trong hơn....Shin cũng may mắn khi Carla đã thay anh hết việc lọc máu Ma cà Rồng bên trong Yui....Shin chỉ cần thực hiện những bước sau mà thôi..

- Có bỏ ra không thì bảo...-Yui quát

- Loại hạ đẳng mà cũng dám to tiếng à...THẬT ĐÁNG ĐỂ TRỪNG PHẠT!- Shin quát

Yui bị bóp nghẹt cổ...cảm giác như sắp chết...khuôn mặt xanh xao dần hiện rõ...Shin nhìn vào bản mặt ấy mà thích thú vô cùng...

-HAHAHAAAAAAAAAA.... Trông cô như sắp chết ấy....-Shin phá lên cười

-Haa...haa....-Yui thở hồng hộc do mất đi khí quá nhiều

-Được, đến giờ chơi rồi...-Shin

-....- Yui mệt quá nói không nổi

... ... ...

Shin buông lỏng Yui ra vì anh biết bây giờ cô không có đủ sức để cử động hay chạy trốn...Anh cúi xuống phần bắp chân nhỏ và thon thả của cô....nhìn thật là mảnh mai và trắng trẻo...Shin bắt đầu hút máu từ bắp chân cô....Những giọt máu thơm ngọt đã được thanh tẩy gần hết và có một nửa dòng máu First Blood mà Carla đã đem vào trong người Yui khiến Shin thích thú. Anh ngày một cắm chặt cặp răng nanh thật sâu để cảm nhận nỗi đau và vị ngọt sâu trong cơ thể cô.

( Huy : Ê nè mấy đứa, trong Game là thằng Shin nó thích hút máu chị Yui từ bắp chân nên đừng tò mò tại sao trong truyện lại thế nhé!)

... ...

Khuôn mặt cô dần dần hiện lên sự đau đớn, anh vừa hút máu từ chỗ bắp chân và ngắm nhìn gương mặt đang đau trong cái lượt hút từ anh...sở dĩ anh thích hút máu cô từ bắp chân là bởi anh sẽ dễ dàng nhìn cô chìm trong cơn đau do anh tạo ra...

Yui đau đến muốn chết. Làn da cô như bị cây kim khâu nghìn mảnh đâm xuyên da thịt. Chết cũng không thể. Chẳng biết phải làm gì để thoát khỏi đây. Cô nhăn trán nhíu mày, uốn người vì đau quằn quại. Đến lúc này cô chỉ có thể van xin,

- Làm ơn .. Tha .. cho tôi .. !! - Yui

- Hehe! Cầu xin ta à? Cô nghĩ mình là ai mà đòi ta tha cho? - Shin nói bằng giọng nhạo bán

- Tôi .. Biết .. Lỗi rồi .. Làm ơn .. - Yui

- Im lặng đi! Ta không muốn nghe cái thứ cầu xin của cô! - Shin

Cô đau quá nên lấy hết sức dồn vào đôi chân mà anh đang hút đạp ra...đạp chúng mặt anh nên anh đã ngưng lại, còn cô thì ngồi dậy chạy ra khỏi đây nhưng khi đứng lên thì lại ngã xuống vì cô đang đau đầu vì mất khá là nhiều máu...chết thật...mấy thằng "Muỗi" này uống nhiều quá...mệt rồi...Shin đứng dậy và nhanh chóng lại gần Yui.

- Đi đâu đó?-Shin nắm chặt lấy tay cô từ phía sau

- Cái tên này...bỏ ta ra...-Yui mệt mỏi cố gắng nói

-Haizz.. Ta sẽ dạy dỗ lại cô! Thứ hạ đẳng! -Shin

- Ngươi....-Yui

/ BỤP /

Shin lấy tay đập mạnh một phát vào lưng Yui khiến cô lăn ra bất tỉnh tại chỗ...cô gái này quá nhỏ quá yếu thế nhỉ...Shin nhìn cô giống như đang nhìn một đứa con nít cứng đầu...anh từ từ đưa cô lên giường và rời khỏi phòng....rồi  đóng sầm cánh cửa phòng để vì một chút sự cau có lẫn chán chê trong người...Dù gì cũng nhờ Carla lọc máu giúp anh nên anh cũng vui lên hẳn phần nào.

Đang đi dọc hành lang thì thấy Saki cũng đi thẳng về hướng mình. Cả hai dừng lại, ngước mặt nhìn nhau một cách nghiêm nghị.

- Hehe! Trông khuôn mặt cô thật tệ! - Shin

- Tch! Tất cả là nhờ các người đấy! - Saki

- Hé! Ngươi nên mãn nguyện vì ta đã cho cô ân huệ này! Dù gì kế hoạch cũng sắp xong rồi! Hãy biết ơn đi! - Shin

- Ta biết! Ngươi không cần nói! - Saki

Chưa dứt lời thì Shin đã biến mất. Cô ta cũng tặc lưỡi cho qua. Cô ta bước vào phòng Yui thấy cô đang ngủ yên giấc. Trời đang mưa. Mưa đem lại kí ức đau buồn, nhưng cũng đem lại kí ức hạnh phúc. Yui đang đau, đau từ thể xác lẫn tâm hồn, đau ngay cả trong giấc mơ. Còn Saki, cô ta ngồi bệt xuống đất phá lên cười, đôi mắt trợn to tròn, miệng nhoẻn lên như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ khác.

" Phải! Thế giới hoàn mỹ này! Ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận! Tự ta .. Sẽ xây dựng lại! "

--------------------------------------------

End Chap 20

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia