ZingTruyen.Info

ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ

[151] TƯƠNG DƯƠNG ÁN - Thập tam hồi

topifb

[TƯƠNG DƯƠNG ÁN] Thập tam hồi - Tân hộ vệ tuần phố, Cẩm Thử làm quân sư

* * *

Kim Kiền cảm thấy hôm nay điềm báo cực kỳ không tốt.

Sáng sớm vừa rời giường, hai mí mắt co rút không ngừng nhảy loạn.

Tục ngữ nói mắt trái giật tài mắt phải giật tai, còn hai mắt cùng giật thì sao....

"Chắc không có chuyện gì tốt..."

Kim Kiền thở dài một hơi, trên mí mắt dính hai mảnh giấy: "Chẳng lẽ báo hiệu.... Hôm nay vẫn không có cơ hội nói rõ ràng với Triển đại nhân sao?"

"Không phải chứ!" Kim Kiền quay mồng mồng trên mặt đất, nắm tay tóm đầu động viên mình: "Hôm nay ta nhất định có thể kiên quyết đến cùng, nhất định sẽ không bị sắc đẹp của Tiểu Miêu mê hoặc, hôm nay ta không thành công...."

Ưỡn ngực, vỗ ngực: "Sẽ thành công! Khụ...khụ.... Mùa đông đền rồi nên cuống họng có chút khô, ta nên đến thiện đường uống chén cháo trước đã, lấp đầy bụng nhân tiện tìm hiểu đường đi nước bước của Tiểu Miêu hôm nay... Chậc, Tiểu Miêu mấy ngày nay vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, động một chút thì lại không thấy bóng nữa..."

Lẩm bẩm, Kim Kiền vừa kéo cửa vừa thò đầu ra.....

"Hắt xì!"

Một tiếng hắt xì kinh thiên động địa truyền đến từ ngoài cửa, nước miếng hoa lệ phun vào Kim Kiền như vòi hoa sen.

"Aaaaa! Ai vậy hả, sáng sớm đứng ở cửa phòng ta rồi hắt xì, có đạo đức công cộng hay không.... Ặc? Nhan đại nhân?"

Không sai, sáng sớm đã đứng ở trước cửa Kim Kiền, mặc áo choàng bông vải đội nón che phủ toàn thân giống như trang phục của kì nhân dị sĩ, là tân quý của triều đình Nhan đại nhân Nhan Tra Tán.

Ở bên cạnh hắn, còn có Vũ Mặc âm trầm.

Chỉ là....

Kim Kiền dụi dụi mắt.

Ôi trời, không phải ta đang hoa mắt chứ, lúc nãy Vũ Mặc vừa mới hít mũi à?

"Khụ...khụ, Kim hộ vệ, chào buổi sáng." Nhan Tra Tán vừa ho khan vừa chào hỏi Kim Kiền.

"... Chào Nhan đại nhân." Kim Kiền nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Nhan Tra Tán, ngạc nhiên nói, "Nhan đại nhân bị phong hàn à? Hay để ty chức bắt mạch cho đại nhân, rồi kê đơn thuốc..."

Nói xong, thò tay ra bắt mạch cho Nhan Tra Tán.

Không ngờ Nhan đại nhân lại như thấy thú dữ, rút lui hai bước, thân thủ nhanh nhẹn, quả thật ngang ngửa với cao thủ hạng hai trên giang hồ.

Kim Kiền ngượng ngùng đưa tay ở giữa không trung.

Này này, Nhan thư sinh, ngươi làm gì mà như máy bay vậy?

"Khụ, Nhan mỗ chỉ bị phong hàn nhẹ thôi, không sao, không cần làm phiền đến Kim hộ vệ, không cần không cần!" Nhan Tra Tán liên tục xua tay nói.

Hả?!

Kim Kiền chớp chớp lông mi, đưa mắt nhìn sang Vũ Mặc.

Này, đại nhân nhà ngươi hôm nay nổi cơn điên gì vậy?

Vũ Mặc đen mặt, hít nước mũi, lạnh giọng mở miệng nói: "Sáng nay, Triển đại nhân đến đưa canh gừng."

"Triển đại nhân?" Kim Kiền trừng mắt.

Tình tiết gì nữa đây?

"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì...." Nhan Tra Tán hắt xì ba cái, kéo áo choàng trên người che kín thêm vài phần, hai mắt đầy tia máu bình tĩnh nhìn về phía Kim Kiền, vẻ mặt khẩn cầu, "Kim hộ vệ... Ngươi hãy nói với Triển hộ vệ, cái kia, Triển huynh ban ngày công vụ bề bộn, ban đêm, khụ, không cần phải đến chỗ Nhan mỗ thủ vệ đâu..."

"Sao???" Kim Kiền càng thêm bối rối không hiểu gì hết.

Tiểu Miêu đi làm thủ vệ cho ngươi à? Vì cái lông gì? Tiểu Miêu không phải là thủ hạ của lão Bao sao? Cho dù Nhan thư sinh ngươi là môn sinh đắc ý của lão Bao, nhưng cũng đâu cần Ngự tiền tam phẩm hộ vệ đi làm môn thần đâu.

Nhìn Kim Kiền đầu đầy dấu chấm hỏi, Nhan Tra Tán bởi vì bị bệnh nên trắng xanh cả mặt.

"Kim huynh, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi vẫn còn hiểu lầm Triển huynh và Bạch huynh là.."

Lời vừa nói ra, trái tim Kim Kiền tuôn ra một loại cảm động "rốt cuộc đã tìm được tổ chức", vội vàng dính sát vào Nhan Tra Tán, thấp giọng nói:

"Đúng vậy, mấy ngày nay ta đang đau đầu vì chuyện này đây! Ngài nói xem, hai người kia đang êm đẹp, đột nhiên ta lại chen vào một chân, quá không thích hợp! Ta không thể phụ lòng Triển đại nhân, không thể phụ lòng Bạch Ngũ Gia, không thể phụ lòng..."

Thân hình Nhan Tra Tán kịch liệt nhoáng một cái, may mắn Vũ Mặc nhanh tay lẹ mắt đỡ, nếu không nhất định sẽ té chổng bốn chân lên trời.

"Kim huynh... Ngươi, ngươi... Khó trách, khó trách..." Nhan Tra Tán đỡ trán thở dài, vẻ mặt bi phẫn, suýt nữa ngửa mặt lên trời hộc máu ba lần.

Này này, Nhan thư sinh ngươi có phải là bị phong hàn nhập não không?

Kim Kiền nhìn vẻ mặt của Nhan Tra Tán, đầu đầy hắc tuyến.

"Kim huynh..." Bi phẫn xong, Nhan Tra Tán buồn bực nhìn Kim Kiền, trong mắt phượng lóe sáng vài lần, cuối cùng thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi! Vũ Mặc, tối nay chuẩn bị thêm mấy chậu than, thêm hai đệm giường nữa, ngươi cũng đi mua thêm áo choàng rộng đi..."

"Dạ..." Vũ Mặc âm trầm ôm quyền đáp ứng, vịn Nhan Tra Tán hắt xì ho khan liên tục rời đi, chỉ là sau đó quay lại nhìn Kim Kiền, tràn đầy uất ức và nén giận.

Này này, cảm mạo phong hàn thiên tai nhân họa đâu phải do ta làm!

Kim Kiền bị Vũ Mặc trừng đến hết hồn, đứng tại chỗ phân tích rất lâu, đến khi xác định gần đây mình không làm chuyện xấu gì khiến người oán trách thì mới yên tâm thoải mái tiếp tục đi về phía thiện đường.

Nhưng vừa ra tới cửa chính viện Phu Tử thì đột nhiên bị hai người vượt ra chặn đường.

"Kim Kiền, Kim Kiền, ngươi nhanh cứu sư phụ với!" Bên trái nước mắt nước mũi một đống chính là Ngải Hổ.

"Kim hộ vệ, Kim hộ vệ, ngươi nhanh cứu lão đại với!" Bên phải một mũi nước mắt một đống chính là Phòng Thư An.

"A!"

Kim Kiền còn chưa kịp phản ứng "Lão đại" trong miệng Phòng Thư An là thần thánh phương nào thì đã bị hai người vừa lôi vừa kéo đến hậu hoa viên Khai Phong phủ.

Chưa vào cửa hậu hoa viên, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói cực kỳ quen tai.

"Tám vạn!"

"Bính!"

"Chín con!"

"Ăn!"

"Bạch bản!"

"Khoan đã, ta ù rồi!"

"Hả, không phải chứ! Độc Thánh tiền bối ngài đã ù một vòng rồi! Lão Hán ta còn chưa ù vòng nào đâu."

"Hừ, bọn tiểu bối các ngươi sao có thể là đối thủ của ta chứ?!"

"Bùi Thiên Lan, thua cuộc đi!"

"Triệu phu nhân, không thể nói như vậy..."

"Ít nói nhảm đi, còn đánh nữa hay không?"

"Y Tiên tiền bối, ngài đừng cười, lão hán ta sợ!"

"Dược Lão đầu, lại đại chiến năm vòng đi!"

"Ai sợ ai chứ, tới đây!"

Hậu hoa viên của Khai Phong phủ, bên cạnh cái bàn đá, bốn người ngồi vây quanh, đang tiến hành hoạt động giải trí được hoan nghênh nhất ở Trung Hoa.... Đánh mã điếu.

Chỉ là nhìn đội hình bốn người này.

Y Tiên, Độc Thánh, Bùi Thiên Lan và Giang Ninh bà bà.

Ặc, bốn người này sao lại tụ thành một chỗ rồi?

Hơn nữa....

Kim Kiền quét qua số ngân phiếu sau lưng Nhị sư phụ và Giang Ninh bà bà, lại quét qua quầng thâm dưới hai mắt Bùi Thiên Lan...

Này này, chẳng lẽ bốn vị bô lão này tụ lại đánh bài suốt đêm à?

"Kim Kiền, ngươi mau đi van cầu sư phụ ngươi, bọn họ chỉ lo đánh mã điếu thôi, không có thời gian rãnh để cứu sư phụ ta!" Ngải Hổ lem luốc nước mắt.

"Đúng vậy đúng vậy, bọn ta lại không dám đắc tội với hai vị tiền bối, lão đại lại nói, độc này Kim huynh ngươi giải không được, hic hic, thật sao?!" Phòng Thư An lem luốc nước mũi.

"Cái kia... Để ta nghĩ lại đã..." Kim Kiền đỡ trán, "Các người nói... Là Hắc Yêu Hồ Trí Hóa à?"

Hai người dùng sức gật đầu.

Trong lòng Kim Kiền có một cảm giác quái dị: "Trí tiên sinh bị sao?"

"Sư phụ (lão đại) trúng độc!" Hai người đồng thanh hô to.

"Hô cái gì mà hô! Lão hán ta sắp ù rồi!" Bùi Thiên Lan đỏ mặt tía tai hét lớn một tiếng, "Im hết cho lão hán!"

"Đúng đấy, tiểu hồ ly kia trúng Tam Vị Yên Hồng rất khó giải, hô cũng vô dụng thôi." Y Tiên quay đầu cười hiền.

"Đi mau! Đi mau!" Độc Thánh u ám quát chói tai.

"Ai nha, bảy vạn này lão bà tử ta còn tính chờ đấy." Giang Ninh bà bà xiết một tấm thẻ kinh hô.

"Ngươi nhìn bọn họ đi!" Ngải Hổ và Phòng Thư An rơi lệ lên án.

Kim Kiền: "..."

Ta nhớ ra rồi, Hồ ly đen này trúng "Tam Vị Yên Hồng" dỏm của Mộc Sứ Thương Mộ, không cần thuốc giải cũng sẽ tự giải, căn bản là không có gì lớn mà!

"Khụ, cái kia, đại ý của sư phụ là Tam Vị Yên Hồng không phải là khó giải, mà là..." Kim Kiền muốn giải thích.

"Gì??? Không phải là khó giải?!" Mắt đậu của Phòng Thư An sáng ngời.

"Ta biết Kim Kiền ngươi nhất định sẽ có biện pháp mà!" Ngải Hổ vui mừng bắt lấy Kim Kiền.

"Ai, ý của ta là..."

"Mau theo ta đi cứu người!" Hai người lại không nói một lời kéo Kim Kiền đi ra ngoài.

Này này, rốt cuộc thì lúc nào ta mới có thể ăn điểm tâm đây?!

Kim Kiền khóc không ra nước mắt.

Kim Kiền bị Ngải Hổ và Phòng Thư An kéo đến tân viện, vừa vào cửa sân thì thấy Chân Trường Đình tay áo phiêu dật và Hắc Yêu Hồ Trí Hóa mặc trang phục nổi bật ngồi dưới tàng cây đánh cờ.

Một là Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang khí chất văn nhã tiếng tăm lừng lẫy, một là đệ nhất đỏm dáng phong tư nhẹ nhàng nhất giang hồ, quang cảnh này tuy có vẻ không bằng cảnh Miêu Thử đồng hành cùng bắn hào quang ra bốn phía, nhưng cũng cực kỳ đẹp mắt.

Đáng tiếc, chưa tới một giây, quang cảnh này đã bị hai tên động vật đơn bào phá hủy.

"Sư phụ (lão đại) bọn ta mời Kim Kiền tới cứu người đây!"

Ngải Hổ và Phòng Thư An nhào tới bên người Trí Hóa.

Ngón tay cầm quân cờ của Trí Hóa dừng một chút, mười móng tay đỏ thẫm càng thêm chói mắt.

"Tại hạ đã nói rồi, loại độc này khó giải, các người hà cớ gì..." Trí Hóa nhìn hai người bên cạnh, vẻ mặt bất lực.

"Trí huynh quả nhiên là trời sinh tính tình thoải mái, Chân mỗ bội phục." Chân Trường Đình tiếc hận cảm khái nói.

"Sư phụ..." Ngải Hổ rơi lệ.

"Lão đại..." Phòng Thư An rơi lệ.

Hai người mặt buồn thê lương, một người thì mặt thấy chết không sờn, không xem trọng sinh tử, quả nhiên là khiến người khác thấy mà đau lòng, rơi lệ.... Cái quỷ gì vậy!

Chân Trường Đình quay đầu nén cười đến mức khuôn mặt biến thành màu gan heo, hiển nhiên là đã biết từ lâu rồi, nhưng vẫn giả điên, thật sự là quá không phúc hậu.

"Được rồi được rồi! Tiết mục Quỳnh Dao nên chấm dứt đi thôi!" Đầu Kim Kiền đầy hắc tuyến, trừng mắt liếc nhìn Chân Trường Đình, hắng giọng một cái nói, "Khụ, Trí tiên sinh, trách ta lần trước vì quá vội vàng nên không nói rõ ràng, độc ngài trúng khó giải thật... Nhưng, cũng không phải là không giải được, mà là không cần giải độc. Tam Vị Yên Hồng của Thương Mộ sẽ tự tan trong vòng nửa năm, cũng không có hại đối với thân thể."

Một viện tĩnh mịch.

Ngải Hổ trừng mắt, Phòng Thư An ngây mồm, hai người song song nhìn chằm chằm vào Kim Kiền.

Trí Hóa trừng to mắt phượng, vẻ mặt kinh ngạc.

"Phốc!" Chân Trường Đình phun cười.

"Kim Kiền... Bọn ta đã sớm biết độc đó không ảnh hưởng tới tánh mạng của sư phụ rồi!" Ngải Hổ bày ra vẻ mặt khinh bỉ.

Hở?

"Y Tiên tiền bối đã sớm nói cho bọn ta biết rồi!" Phòng Thư An nghiêng đầu nói.

Hả?!

Vậy các ngươi ở đây kêu trời trách đất làm gì?!

Kim Kiền phát điên.

"Kim hộ vệ," Chân Trường Đình cuối cùng nén cười, hướng Kim Kiền ôm quyền nói, "Trí Hóa huynh cảm thấy móng tay màu đỏ kia có chút mất mặt, cho nên..."

"Đúng vậy, sư phụ yêu nhất là cái đẹp, mười cái móng tay đỏ chót kia, từ nay về sau sao sư phụ có thể hành tẩu giang hồ nữa?" Vẻ mặt Ngải Hổ như đưa đám nói.

Mặt Trí Hóa có chút xanh.

"Không sai không sai, lão đại yêu nhất là cái đẹp, mười cái móng tay đỏ như đàn bà thế này, sau này sao lão đại dám gặp người đây?" Phòng Thư An lại cho thêm một đao.

Mặt xanh của Trí Hóa xen lẫn màu đen, vỗ con cờ xuống một cái bốp, bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng nói: "Đùa à, Yêu hồ đen Trí Hóa ta khi nào thì sợ người khác nói linh tinh?! Huống chi tại hạ long tư phượng chương, tài hoa nghiêng thế, tỳ vết nho nhỏ này lại có thể che lấp tao nhã vô song của tại hạ sao?!"

Nói xong, phất ống tay áo, áo tím hoa lệ giống như mây cao vạn dặm, rào rào lượn vòng, quả nhiên là phong tao đến cực điểm.

"Được! Trí Hóa huynh hảo khí phách!" Chân Trường Đình khen.

"Sư phụ (lão đại) uy vũ!" Ngải Hổ và Phòng Thư An vỗ tay.

Này này, cái gì lộn xộn vậy!

Kim Kiền đỡ trán, yên lặng rút lui,

Ta vẫn nên nhanh đến thiện đường ăn điểm tâm thôi....

Kim Kiền nghĩ vậy nên chân gia tăng tốc độ, ra khỏi tân viện, xuyên qua hành lang, đi vào thiện đường.

Vừa bước vào thiện đường, một đám bộ khoái nha dịch đã ngồi ăn cháo ở trong thiện đường, túm tụm tốp năm tốp ba ngồi bàn tán đánh rắm.

"Hả! Kim hộ vệ!"

Có người tinh mắt nhìn thấy Kim Kiền, lập tức hét to một tiếng.

Một tiếng này, khiến tất cả nha dịch trong thiện đường chợt nhảy dựng lên, mắt to trừng trừng, tay niết chóp mũi, bộ dáng như lâm vào đại địch.

Này này? Gì vậy?

Kim Kiền khó hiểu nhìn mọi người.

Bọn nha dịch đều nhìn chằm chằm vào mình.... À, sau lưng mình?

"Chỉ có một mình Kim hộ vệ thôi à?"

"Triển đại nhân không có đi cùng à?"

"Ôi trời! Làm ta sợ muốn chết!"

Thấy sau lưng Kim Kiền không có động vật họ mèo nào đó đi cùng, mọi người cùng buông lỏng sắc mặt, hô to một hơi.

"Ai ô ô, hôm nay ta nhất định không thể gặp Triển đại nhân được!"

"Ta cũng vậy, máu mũi cứ chảy xuống, ta và mấy huynh đệ bình thường mấy ngày trước đây, bởi vì thiếu máu mà té xỉu!"

Cái này cũng quá khoa trương đi!

Hắc tuyến trên đầu Kim Kiền đã có thể bện thành mạng nhện.

"Kim hộ vệ, đến đây, ngồi bên này này!" Một nha dịch gọi Kim Kiền vào thiện đường, mời Kim Kiền ngồi ở cái bàn giữa thiện đường, còn cực kỳ ân cần múc cho Kim Kiền một chén cháo nữa.

"Cháo này..." Kim Kiền liếc mắt nhìn nguyên liệu trong cháo, "Đậu đỏ, táo đỏ, còn có đương quy[1] nữa?"

[1] Một vị thuốc Đông y.

"Kim hộ vệ, đây là thuốc cháo của Công Tôn tiên sinh, đặc biệt bổ máu." Nha dịch bên cạnh giới thiệu.

"Bổ máu?" Da mặt Kim Kiền co lại.

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Gần đây các huynh đệ bị mất máu quá nhiều!"

"Nhất là máu mũi... khà khà khà..."

Kim Kiền run da mặt uống một ngụm, giương mắt nhìn bọn nha dịch chung quanh, ai nấy đều cẩn thận ngồi cách nàng ba thước.

"Các người làm gì ngồi xa vậy?" Kim Kiền trừng mắt.

Bọn nha dịch cười hắc hắc: "Kim hộ vệ, ngài hôm nay không giống với lúc trước, bọn ta cũng không thể vô lễ đúng không?"

"Nha..." Kim Kiền dương dương tự đắc ngồi dậy "Đúng thế, hôm nay ta cũng là quan lớn tứ phẩm rồi...."

"Kim Kiền!"

Đột nhiên, một người vọt vào nhanh như chớp, ngồi xuống bên cạnh Kim Kiền, ầm ĩ kêu lên, "Lần này ngươi nhất định phải giúp ta!"

Kim Kiền nhìn kỹ lại, người này thân hình khá cao, đôi mắt báo, chính là người quen Trịnh Tiểu Liễu.

"Trịnh Tiểu Liễu? Sao vậy?" Kim Kiền nuốt vào một ngụm cháo hỏi.

Trịnh Tiểu Liễu nhăn nhó: "Cha ta nói ta cũng trưởng thành rồi, nhất định phải định việc thành thân cho ta, ta nghĩ, Kim Kiền ngươi đã có nghề, có thể giúp ta một chút hay không."

Nói xong, vội cầm lấy hai tay Kim Kiền.

"Hít!" Trong thiện đường lập tức cùng vang lên một tiếng hít khí.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu nghi hoặc giương mắt quét một vòng.

Nha dịch bốn phía lập tức rũ mắt húp cháo, bày ra bộ dáng không liên quan đến ta.

"Không thành vấn đề, cứ tin tưởng ta!" Kim Kiền hào sảng nói.

"Thật sao?! Thật tốt quá!" Đôi mắt báo của Trịnh Tiểu Liễu lòe lòe tỏa sáng, "Hạnh phúc nửa đời sau của ta đặt trên người Kim Kiền ngươi đó!"

"Phụt!" Bọn nha dịch cùng phun ra một ngụm cháo.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu lại cùng ngẩng đầu quét qua.

Hay, tất cả mọi người đều uống cháo bằng lỗ mũi rồi.

"Kim Kiền, các huynh đệ sao vậy?" Trịnh Tiểu Liễu mờ mịt chẳng hiểu gì.

"Không biết, mấy ngày nay vẫn luôn là lạ." Kim Kiền nhếch miệng cười, "Tám phần là do ta được thăng chức nên có quan uy!"

"Khụ... khụ khụ!" Bọn nha dịch lại ho khan.

"Kim Kiền ngươi thì có quan uy gì chứ!" Trịnh Tiểu Liễu cười hắc hắc, "Nhất định là bởi vì bọn hắn biết ngươi là nữ nhi, cho nên có chút e lệ! Nhưng ta thì không vậy! Cho dù Kim Kiền ngươi là nữ nhi, ta vẫn coi ngươi là hảo huynh đệ!" Nói đến đây, Trịnh Tiểu Liễu có chút ngại ngùng gãi gãi da mặt, "Tốt xấu chúng ta cũng đã ở chung một phòng nhiều tháng rồi, tất nhiên là giao tình không nhạt."

"Hít!"

"Phụt!"

Trong phòng, một nửa hít khí, một nửa phun cháo.

"Nói rất hay, hảo huynh đệ thì không phân biệt nam nữ!" Kim Kiền tự hào vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu, "Ta nhất định sẽ không quên tình hữu nghị cùng phòng của chúng ta!"

Loảng xoảng!

Một đống nha dịch chui xuống dưới bàn.

Kim Kiền bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nhìn mọi người trong phòng, quay đầu cười với Trịnh Tiểu Liễu: "Tiểu Liễu này, còn tiền lì xì cho bà mối thì...?"

"Nhất định không thể thiếu phần của Kim Kiền ngươi!" Trịnh Tiểu Liễu vỗ ngực.

"Được!"

Kim Kiền vui rạo rực vỗ tay với Trịnh Tiểu Liễu, lại hỏi thăm mong muốn của Trịnh Tiểu Liễu đối với một nửa kia trong tương lai, hai ba ngụm đã uống xong cháo, đứng lên nói:

"Lát nữa ta còn có công vụ trong người, Trịnh bổ khoái, Kim mỗ cáo lui trước."

"Kim hộ vệ đi cẩn thận!" Trịnh Tiểu Liễu vui rạo rực tiễn Kim Kiền rời đi, tảng đá lớn trong tim đã rơi xuống đất nên bắt đầu có khẩu vị uống cháo.

"Trịnh Tiểu Liễu," một gã bộ khoái đi tới, vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu, "Nhanh chóng thành thân đi!"

"Ha ha ha, cám ơn cát ngôn của ngươi!"

"Sớm có con cháu nối dõi nha!"

"Hả?"

Sau đó, tất cả nha dịch trong thiện đường đều đi lên phía trước, sắc mặt mỗi người đều buồn bã, bôm bốp vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu, lời nói cũng càng ngày càng quỷ dị:

"Trịnh Tiểu Liễu, sau này người nhà của ngươi cũng chính là người nhà của huynh đệ ta!"

"Hay là ngươi đi xin Công Tôn tiên sinh nghỉ một tháng đi, về nhà tránh một chút?"

"Ta thấy vô dụng thôi, thật sự không được đâu, ngươi dứt khoát chủ động thừa nhận sai lầm với Triển đại nhân đi, có lẽ còn có thể cầu một con đường sống."

"Các người rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Trịnh Tiểu Liễu càng nghe càng không hiểu.

"Tóm lại..." Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cùng thở dài một hơi,

"Chịu đựng chút là tốt thôi!"

Rốt cuộc là có ý gì hả?!

Trịnh Tiểu Liễu lặng lẽ kêu rên.

* * *

Ông trời ơi thổ địa hỡi!

Ta nhất định là bị Công Tôn Trúc Tử lừa gạt rồi!

Kim Kiền đứng giữa chợ, nhìn dân chúng bao vây ở bốn phía thành lập ra trận địa kinh khủng nhất từ trước đến nay, gan thận gì cũng run như chuông.

Rõ ràng Công Tôn Trúc Tử đã nói, công việc khắc phục hậu quả đã làm tốt, ta ra cửa tuần phố chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không phát sinh thảm kịch ta bị ép mang danh vị hôn thê của Đại Tống đệ nhất thần tượng bị trăm vạn fan Biện Kinh của Tiểu Miêu xé thành trăm mảnh nhỏ...

Nhưng trận địa trăm người vây xem là xảy ra chuyện gì vậy?

Còn có hội liên đoàn phụ nữ lấp lánh sương mù màu đen bên kia là xảy ra chuyện gì nữa vậy?....

Huống chi hai mắt của mỗi sinh vật nữ tính đều toát ra lục quang như sói đói....

Kim Kiền cảm nhận được sát khí đến từ thế giới hắc ám.

Mợ nó, ta bị nguy hiểm đến tánh mạnggggg!

Toàn thân Kim Kiền đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ra hiệu cho đội nha dịch tuần phố sau lưng gia tăng tốc độ.

Nhưng dân chúng vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, mỗi một bước đi rất gian nan trầy trật, cho dù có nha dịch mở đường nhưng tốc độ của Kim Kiền cũng không thể nào tăng nhanh hơn nửa phần.

Ở trong quá trình đi như rùa bò, Kim Kiền nghe thấy rất nhiều lời thoại không thể tưởng tượng nổi.

"Nhìn kìa, đây là Kim hộ vệ, Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ!"

"Oa, thật nhìn không ra là nữ tử, quả nhiên không giống bình thường."

"Hắc hắc, người ta là thê tử của Triển đại nhân đấy!"

"Chậc chậc, Triển đại nhân cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt là không tốt!"

"Nhảm nhí, ngươi thì biết cái gì? Kim hộ vệ là đệ tử của Y Tiên Độc Thánh, rất có tài!"

"Còn nữa, lúc Kim hộ vệ mới thức dậy, mặc dù không thể so với Triển đại nhân, nhưng đôi mắt nhỏ chập chờn cũng rất đẹp mắt nha."

"Suỵt! Lời này không thể để Triển đại nhân nghe được!"

"Ôi trời, ta quên, các người không nghe gì nha! Không nghe thấy gì hết!"

Cái quỷ gì vậy?

Không chờ Kim Kiền mang một đầu đầy hắc tuyến đi ra, một nhóm nữ tử duyên dáng khí thế dạt dào xuyên qua đám người trực tiếp đi về phía mình.

Tình huống gì vậy? Fan hâm mộ muốn tìm ta thị uy? Đàm phán?! Hay là ám sát?

Kim Kiền lập tức giật mình một cái, một tay nắm lấy túi thuốc bên hông, một tay nắm lấy đao rộng, nét mặt nghiêm túc, sẵn sàng đón quân địch.

Bốn cô gái cầm đầu, cho dù diện mạo không giống nhau, nhưng hai mắt đều bắn ra ánh sáng dọa người, khiến lông tóc Kim Kiền dựng đứng.

"Kim hộ vệ!" Cô gái ở ngoài cùng bên trái, con mắt như suối xuân, nhẹ nhàng cúi đầu với Kim Kiền, cười tủm tỉm nói, "Tiểu nữ là Cung Nghi Đình, đến từ thành Đông Biện Kinh."

"Ta là Thu Mộng, đến từ thành Nam Biện Kinh." Cô gái thứ hai mặt như hoa đào nhẹ nhàng nói.

"Tiểu nữ là Thẩm Nhiên, đến từ thành Tây." Người thứ ba dáng như liễu xanh nói.

"Ta là Mạc Mạc, ở thành Bắc." Người cuối cùng là một tiểu nha đầu đỏ từ đầu đến chân.

"Bốn, bốn vị muốn làm gì?" Kim Kiền nuốt một ngụm nước bọt.

Bốn cô gái kia liếc nhìn nhau, cùng lộ ra tám cái răng nanh trắng: "Chúng ta nghe nói hôm nay Kim hộ vệ đi tuần phố ngang qua chợ cho nên đặc biệt đến đưa hạ lễ!"

"Hạ, hạ lễ?" Kim Kiền còn trong trạng thái khiếp sợ.

"Đúng vậy!" Bốn cô gái cùng tháo tay nải sau lưng xuống, kín đáo đưa cho Kim Kiền.

Kim Kiền hoảng sợ quá độ, đầu đầy mồ hôi.

Này này, đây là gì? Có phải là dao găm lựu đạn boom thái không?

"Chúc Kim hộ vệ và Triển đại nhân đầu bạc răng long!"

Các cô gái đột nhiên cùng kêu lên một tiếng, khiến Kim Kiền sợ tới mức suýt chút nữa quăng hết đồ trong tay ra.

"Kim hộ vệ không mở ra nhìn à?" Cô gái tên là Cung Nghi Đình hỏi.

"Có thể mở sao?" Kim Kiền run rẩy hỏi.

"Mở đi! Mở đi!" Dân chúng vây xem và nha dịch cùng ồn ào.

Dưới áp lực, Kim Kiền chỉ có thể miễn cưỡng mở ra từng lớp vải của tay nải, sau đó, cứng đờ.

Trong bao, là một đống khăn thêu.

Không, không phải khăn thêu bình thường, mà là... Mà là...

Kim Kiền run run cầm một cái lên, trên mặt thêu hai người rất sống động, một mặc áo đỏ, ngọc thụ lâm phong, một mặc áo xám, tuyệt vọng, đang... ngồi trên ngựa?!

Da mặt Kim Kiền run lên, cầm cái tiếp theo lên.

Rất tốt, áo xám kia vẫn ngồi trên ngựa, nhưng trên tay có thêm hai chuỗi tỏi....

Cái thứ ba... Ặc, đây không phải là tràng cảnh Triển đại nhân kéo cổ áo ta ngồi trên ngựa như cũ sao?!

"Này, cái này..." Kim Kiền run giọng.

Đây mà là hạ lễ cái gì? Cái này căn bản là lịch sử đẫm máu bị Triển đại nhân lấn ép của ta mà!

"Đây là do các tú nương xuất sắc nhất trong thành Biện Kinh thêu đấy." Cô gái tên là Thu Mộng che miệng cười khẽ, "Là tâm ý của dân chúng thành Biện Kinh chúng ta, Kim hộ vệ đừng ghét bỏ nha!"

"Haiz, ha! Rất đẹp! Rất đẹp!" Kim Kiền gượng cười.

"Các cô nương, Kim hộ vệ nhận rồi!" Mạc Mạc hoan hô một tiếng, quay đầu hô to.

Các cô nương xung quanh lập tức hoan hô, trong ánh mắt nhìn về phía Kim Kiền đều lộ ra lục quang nóng hừng hực.

"Không quấy rầy Kim hộ vệ nữa!" Cô gái tên là Thẩm Nhiên hướng Kim Kiền lộ ra một biểu tình quỷ dị "Ngươi hiểu chúng ta mà", rồi các cô gái thản nhiên rời đi.

Cảm giác kinh khủng quen thuộc này là tình huống gì vậy?!

Kim Kiền rơi lệ đầy mặt.

Trải qua một trận náo nhiệt xong, dân chúng vây xem Kim Kiền rốt cuộc cũng tán đi không ít, mặc dù vẫn còn người muốn xem náo nhiệt, nhưng cuối cùng cũng khôi phục lại giao thông.

Kim Kiền cõng "hạ lễ" của dân chúng, nặng nề đi tuần phố trên đường lớn.

Không được, không được, ta nhất định phải nói rõ ràng với Triển đại nhân, vẫn là Bạch Ngũ Gia nổi tiếng với thần tượng Triển đại nhân mới là một đôi, người bình thường như ta thì không được, không nên bước vào showbiz thì cuộc sống sẽ tốt hơn.

"Này này! Kim hộ vệ!"

Một giọng nói quen tai truyền đến từ bên đường.

Kim Kiền giương mắt nhìn, thấy Nhất Chi Mai giống như bị rút xương ngồi trong một quán trà, cả người hữu khí vô lực.

"Mai huynh? Ngươi làm gì vậy?"

"Đừng nói nữa, tại hạ và Nguyệt Hoa đi dạo phố, kết quả..." Nhất Chi Mai đau khổ chỉ chỉ bên kia.

Kim Kiền giương mắt nhìn, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Đinh Nguyệt Hoa đang hưng trí dạt dào bay từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, sau lưng còn có hai người khuân vác, trong tay mỗi người có ít nhất năm mươi bao quần áo.

Mà hai người "khuân vác" kia lại là hai huynh đệ Đinh Triệu Huệ, Đinh Triệu Lan.

Đinh Triệu Huệ vừa chạy theo Đinh Nguyệt Hoa, vừa hướng Nhất Chi Mai ở bên này kêu lên: "Muội phu, tính tiền!"

"Được!" Nhất Chi Mai vội ngồi thẳng, vui vẻ sáng lạn phất tay.

Sau đó, đợi ba huynh muội Đinh thị biến mất trong cửa hàng, lập tức nằm rạp trên bàn, khóc ròng nói: "Trời ạ, đã đi hai canh giờ rồi, tốn hơn một trăm lượng bạc của tại hạ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền thưởng Hoàng thượng cho tại hạ căn bản là hao phí chỉ trong mấy ngày!"

"Sư phụ, sư phụ!" Một bóng người giống như nước chảy giáng từ trên trời xuống, rơi xuống bên cạnh Nhất Chi Mai, hưng phấn nói, "Đồ nhi đã tìm hiểu rõ ràng rồi, trên đường này có hai ác bá chuyên đi bắt nạt dân chúng, buổi tối chúng ta chỉ cần đi bộ một vòng..."

"Khụ!" Kim Kiền run da mặt ho mạnh một tiếng.

"Kim Kiền?" Nhan Tra Dật ghét bỏ trừng nhìn tân hộ vệ áo đỏ, "Sao ngươi nghe trộm người ta nói chuyện vậy?"

"Tên tiểu tử thúi nhà ngươi!" Kim Kiền lập tức nổi giận.

"Ha ha ha! Kim huynh bình tĩnh chớ nóng, Tiểu Dật lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, bây giờ tại hạ đã rửa tay gác kiếm rồi, không làm trộm đạo nữa!"

Nhất Chi Mai vội nâng lên một khuôn mặt tươi tắn, kéo Tiểu Dật chạy ra thật xa.

Trong sóng người náo nhiệt còn có thể nghe thấy hai người nói chuyện:

"Sư phụ, Kim Kiền kia cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết, hắn nào có tài..."

"Con bị ngu hả! Bây giờ Kim Kiền là thê tử của Triển Chiêu rồi! Ngươi dám đắc tội với thê tử của Triển Chiêu sao? Sau này còn muốn lăn lộn trên giang hồ nữa không?!"

"Hả! Sư phụ nói đúng, rất đúng!"

Kim Kiền đỡ trán, chuyển mắt nhìn về phía đám nha dịch tuần phố sau lưng.

Bọn nha dịch đều chuyển mắt, tỏ vẻ chúng ta không thấy gì cả, không nghe gì hết.

"Thói đời thật bạc bẽo!" Kim Kiền cảm khái.

"Kim hộ vệ, hôm nay đi tuần phố rồi hả?"

Bốn bóng người thò ra trong đội ngũ tuần phố, vẻ mặt thân thiện chào hỏi Kim Kiền.

Hai mắt Kim Kiền lập tức sáng ngời: "Lộ Đảo chủ, Hàn Nhị ca, Từ Tam ca, Tưởng Tứ gia!"

Không sai, người tới chính là Tứ Thử Hãm Không Đảo.

"Hắc hắc, lúc nãy thấy dân chúng tụ tập trên đường cái, chúng ta đoán là Kim Kiền muội xuất phủ tuần phố rồi." Hàn Chương nói.

"Đúng vậy, hôm nay Triển Chiêu và Ngũ đệ đều không có ở đây, chắc chắc cũng chỉ có Kim hộ vệ mới có thể làm ra trận địa lớn như thế." Tưởng Bình vuốt râu.

"A! Triển đại nhân và Bạch Ngũ Gia không ở đây à?" Kim Kiền sửng sốt.

"Ngoài thành có tung tích của Bách Hoa công tử, trời vừa sáng thì Ngũ đệ và Triển Chiêu đã ra khỏi thành đi bắt người rồi." Lô Phương trả lời.

"Chậc! Khó trách cả ngày rồi mà không thấy người." Kim Kiền thở dài.

"Nhưng mà giờ này thì cũng nên trở về rồi chứ?" Từ Khánh nói, "Dựa vào thân thủ của Ngũ đệ và Triển Chiêu, chỉ có một tên Bách Hoa công tử cỏn con, bắt dễ như trở bàn tay thôi đúng không?"

"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?" Tưởng Bình nhìn mọi người.

Từ Khánh giật mình một cái, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Lô Phương liên tục gật đầu: "Bách Hoa công tử cũng là một nhân vật có chút bản lĩnh!"

Hàn Chương dùng sức trừng mắt: "Nghe nói trên tay hắn còn giấu chút độc của Thương Mộ!"

"Ừ, chỉ sợ là thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi." Tưởng Bình nheo mắt đậu, quét về phía Kim Kiền, "Kim hộ vệ, muội cũng sớm hồi phủ đi, nếu có chuyện gì thì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Này này, các người tự biên tự diễn làm như ta ngu không nhìn ra vậy!

Da mặt Kim Kiền run rẩy.

"Khụ, chúng ta còn có công vụ trong người, cáo lui trước."

Mặt già của Lô Phương đỏ lên, nhanh chóng mang các huynh đệ nhà mình bỏ chạy.

Kim Kiền nhìn bóng lưng của Tứ Thử, ngầm thở dài một hơi, quay lại nói với bọn nha dịch: "Hồi phủ thôi."

Bọn nha dịch lập tức nói dạ.

Thôi, nếu để Tứ Thử đến truyền lời thì tám phần là Bạch Thử muốn ta hồi phủ rồi.

Như vậy suy ra....

Kim Kiền ngước mắt lên nhìn ánh nắng chiều tươi đẹp ở chân trời, khẽ thở dài một cái.

Xem ra Bạch Thử rốt cuộc đã chịu hết nổi, muốn cùng ta giành người... À không, giành mèo rồi!

* * *

"Kim hộ vệ, Bạch Ngũ Gia ở cửa sau của phủ nha!"

"Kim hộ vệ, Bạch Ngũ Gia đang chờ ngươi."

"Kim hộ vệ, Bạch Ngũ Gia giống như không được vui lắm!"

Từ trên đường tuần phố trở về, nha dịch thông báo với Kim Kiền không dưới mười người.

Kim Kiền chỉ có thể miễn cưỡng trực tiếp xông vào Khai Phong phủ, trong lòng kêu rên liên tục:

Ta biết rồi! Đừng gia tăng áp lực tâm lý cho ta nữa!

Không khí cứ khẩn trương như thế cho đến khi Kim Kiền thấy bóng ảnh trắng tuyết ở cửa sau của Khai Phong phủ thì đạt đến mức cao nhất.

Dưới một nhành mai hồng thơm ngát, Bạch Ngọc Đường mặc áo trắng không tỳ vết như mây, đứng thẳng, vạn sợi tóc đen bay múa theo gió, nghiêng đổ chúng sinh.

Kim Kiền nuốt nước miếng một cái, rảo bước tiến lên, khó khăn mở miệng nói: "Bạch Ngũ Gia..."

Thanh niên áo trắng chậm rãi xoay người, đôi mắt hoa đào đa tình chuyển đến trên người Kim Kiền, trên dung nhan hoa mỹ vô song tràn ra nụ cười nhu hòa: "Tiểu Kim Tử, sao giờ ngươi mới về, Ngũ Gia ta chờ ngươi lâu rồi."

Kim Kiền bị nụ cười sáng rỡ của Bạch Ngọc Đường làm chói mắt, vội vàng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi nói: "Ngũ Gia tìm ta là, là.. là có chuyện quan trọng muốn nói với ta à?"

Lông mi dài của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng chớp, môi mỏng nâng lên nụ cười khuynh thành: "Ừ, có một việc quan trọng."

Hai tay Kim Kiền không tự giác xiết chặt hai ống tay áo: "Ngũ Gia, ta biết! Nhưng mấy ngày nay ta không tìm được cơ hội, hôm nay ta nhất định sẽ tìm Triển đại nhân nói..."

"Thì ra Tiểu Kim Tử đã biết rồi à!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên xen vào một câu.

"Đúng vậy, ta đã sớm biết." Kim Kiền khó nhọc nói.

Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền rũ đầu xuống, khóe môi càng vui vẻ: "Vậy ngươi còn thất thần làm chi, còn không nhanh đi xem Tiểu Miêu gầy yếu vừa rơi xuống nước kia đi?"

"Vâng, ta sẽ tự mình..." Kim Kiền nói được nửa câu, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng mạnh đầu, "Bạch Ngũ Gia, ngài vừa mới nói gì?"

"Ngũ Gia ta nói Thối Miêu kia, rõ ràng không biết bơi, vậy mà còn cậy mạnh nhảy vào trong ao bắt Bách Hoa công tử, trời lạnh đất băng, có thể sinh bệnh." Bạch Ngọc Đường thở ra một ngụm khói trắng.

"Ai? Triển đại nhân rơi xuống nước à? Cảm lạnh rồi hả?!" Kim Kiền lập tức cả kinh, "Triển đại nhân bây giờ đang ở đâu?"

"Tất nhiên là ở trong phòng hắn rồi." Bạch Ngọc Đường chỉ về phía viện Phu Tử.

Kim Kiền lập tức quay người, phóng tới hang mèo ở viện Phu Tử.

Đột nhiên, một cánh tay giữ chặt cổ tay Kim Kiền.

Kim Kiền giật mình, quay đầu lại.

Trên dung nhan hoa mỹ của Bạch Ngọc Đường đã sớm mất đi nụ cười vui vẻ, đôi mắt hoa đào cũng mất đi vẻ phong tình vạn chủng, lộ ra hào quang lưu ly trong sạch, bình tĩnh nhìn mình.

"Bạch... Ngũ gia?" Kim Kiền bị ánh nhìn chằm chằm của Bạch Ngọc Đường làm sợ hãi.

Bạch Ngọc Đường lặng im không nói, nghiêng thân đi lên phía trước, một tay sửa sang lại vạt áo của Kim Kiền, tay khác đang cầm cổ tay Kim Kiền thì chậm rãi dời lên, để trên đầu Kim Kiền, nhẹ nhàng xoa hai cái.

"Từ nay về sau... Chớ xúc động như thế..."

"Ai? Hả! Phải" Kim Kiền sững sờ trả lời.

Bàn tay ấm áp trên đầu đột nhiên rút lui, áo trắng lóe lên, đã rời xa Kim Kiền ba thước.

Trên mặt ngọc lại nở ra nụ cười vô song: "Còn không mau đi đi?"

Kim Kiền nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ gật đầu, cất bước đi đến viện Phu Tử.

Đi hai bước, hình như trong lòng nhận thấy có gì đó, quay đầu lại.

Nhưng áo trắng kia đã sớm biến mất không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info