ZingTruyen.Com

ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ

[113] PHIÊN NGOẠI (thượng)

topifb

[PHIÊN NGOẠI] Ngự Miêu đại nhân lập kế hoạch hẹn hò đêm Thất Tịch (thượng)

* * *

Sáng sớm gió mát lướt nhẹ tầng mây, ánh ban mai chiếu rọi chói chang Biện Kinh.

Vào sớm tinh mơ, tại thao trường luyện võ Khai Phong phủ, là một cảnh tượng huấn binh luyện võ náo nhiệt.

"Chiêu thứ nhất, mãnh hổ vồ mồi!"

"Ha!"

"Chiêu thứ hai, phi ưng đánh không!"

"Hô!"

Hơn ba mươi vị bổ khoái Khai Phong phủ đang tiến hành khóa luyện sớm thường nhật, tuy rằng mồ hôi ướt đẫm, nhưng tinh thần hăng hái, rất có chí tiến thủ.

Trái ngược với cảnh tượng này, một tiểu tử nhỏ gầy đi vào từ bên ngoài thao trường ngáp dài không ngừng, một đôi mắt nhỏ chập chờn như hai khe hẹp, dưới chân chệch choạc, nhìn vào chính là tạo hình ngái ngủ mẫu mực.

"Kim giáo úy, sớm!" Bổ đầu Lí Thiệu tiên phong ôm quyền chào hỏi người mới tới.

"Sớm ---- oooooap ---" Kim Kiền dụi dụi mí mắt, ôm quyền đáp lại.

"Hôm nay Kim giáo úy đến luyện kiếm ---- hay là?" Lý Thiệu nhìn quét qua hai tay trống trơn của Kim Kiền, ướm lời.

"Ta cũng không biết nữa, để xem Triển đại nhân sắp xếp sao ----" Kim Kiền than thở.

"Đã hiểu, đã hiểu." Lý Thiệu gật đầu liên tục, ngoái đầu hô lên với mọi người: "Tập thể lui về phía sau hai trượng, tiếp tục tập luyện."

Mọi người tuân lệnh lui về phía sau.

Trong hàng ngũ có một tiểu bộ khoái không hiểu gì, quay qua hỏi một vị đồng nghiệp bên cạnh: "Đại ca cho ta hỏi, tại sao vị Kim giáo úy này vừa tới, chúng ta lại phải lui về sau hai trượng vậy?"

Vị bổ khoái to con mặt đen bên cạnh liếc mắt nhìn tiểu bổ khoái một cái: "Tiểu tử, mới tới hả."

"Hì hì, không nói dối đại ca, tiểu đệ ta vừa nhậm chức chưa tới năm ngày, hôm nay là ngày đầu tiên tham gia luyện sáng." Tiểu bổ khoái sờ sờ đầu cười ngượng ngùng.

Bổ khoái mặt đen liếc nhìn tiểu bộ khoái hàm ý sâu xa: "Tiểu tử, lát nữa mắt phải mở to chút, đi đứng cũng phải nhanh nhẹn chút, nếu không mạng nhỏ khó bảo toàn!"

"Hả?" Tiểu bổ khoái sửng sốt, đang định mở miệng hỏi kỹ hơn, lại nhận thấy các đồng nghiệp bổ khoái quanh mình đột nhiên kích động như uống phải máu gà.

"Triển đại nhân, sớm!" Bổ đầu Lý Thiệu cất giọng nói.

Ngay sau đó, chợt nghe chúng bổ khoái đồng thanh hô to: "Triển đại nhân, sớm!!"

Âm thanh đều nhịp, rung tai phát điếc.

Tiểu bổ khoái bị rúng động đến mức lỗ tai ong ong, bất giác nhìn theo ánh mắt mọi người.

Chỉ thấy một vị thanh niên áo đỏ đang đứng bên cạnh Bổ đầu Lý Thiệu, dưới nắng sớm thanh sạch, dáng người như tùng, áo đỏ như ráng chiều, hắt ngược ánh sáng, tuy không thấy rõ mặt mũi, nhưng tiểu bộ khoái lại cảm thấy tròng mắt mình như bị trúng độc, không thể dịch chuyển mảy may.

Chợt nghe thanh niên áo đỏ kia cất cao giọng nói: "Chư vị huynh đệ, sớm!"

Giọng nói như ngọc ấm châu rơi, thật sự rất dễ nghe.

Vị này chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu Triển đại nhân sao ----

Trong mắt tiểu bộ khoái bốc ra một chuỗi trái tim màu hồng.

"Triển đại nhân, hôm nay có phải tiếp tục đốc thúc Kim giáo úy luyện công không?"

"Phải, hôm nay còn thỉnh chư vị huynh đệ lượng thứ nhiều hơn." Triển Chiêu tiến lên trước một bước ôm quyền nói.

Một bước này, vừa vặn che khuất ánh nắng sớm chói mắt, rốt cuộc tiểu bộ khoái cũng thấy rõ được khuôn mặt của Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Triển đại nhân.

Mày sáng chạm tóc mai, con ngươi đen trong suốt, cười ấm áp như xuân.

Đến đây, tiểu bộ khoái đã choáng váng triệt để.

"Quả là tiểu tử chưa thấy qua việc đời." Bộ khoái mặt đen bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Không biết lát nữa còn bị dọa ra cái dạng gì nữa đây!"

"Triển đại nhân..." Lý Thiệu tiến lên một bước, dè dặt hỏi: "Không biết hôm nay Triển đại nhân dạy cho Kim giáo úy loại võ công nào?"

Triển Chiêu gật đầu một cái với Lý Thiệu: "Tất nhiên là bộ nhập môn kiếm pháp đã dạy mấy ngày trước đây."

Lời vừa nói ra, chúng bộ khoái lập tức hít ngược vào một ngụm khí lạnh.

Kim Kiền đứng ở bên cạnh Triển Chiêu lại giống như cà tím phơi sương, gục đầu xuống, rụt rè nói: "Triển đại nhân, thuộc hạ thật không thể lĩnh hội thấu đáo loại kiếm pháp này, không bằng luyện cái khác ----"

Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh của Triển Chiêu bắn dội trở lại.

"Thuộc hạ nhất định cố gắng, cố gắng!" Kim Kiền giơ tay.

Lý Thiệu hít sâu một hơi, quay đầu kéo cao giọng quát: "Lui về phía sau ba trượng!"

Chúng bộ khoái đồng loạt lùi về phía sau rào rào.

"Làm phiền chư vị." Triển Chiêu ôm quyền, rút ra một thanh kiếm gỗ từ giá vũ khí phía sau, đưa cho Kim Kiền: "Đi lại một lần bộ nhập môn kiếm pháp hôm qua Triển mỗ đã dạy cho ngươi."

"Thuộc hạ ---- tuân lệnh ----" Kim Kiền nhận lấy trường kiếm, đề khí, trừng mắt, bày ra tư thế mở đầu, hét lớn một tiếng: "Hây!"

Cổ tay vung lên, kéo thành một vệt kiếm hoa, dưới chân dịch chuyển như gió, kiếm trong tay khua động sao băng, cứ như rồng dạo nước, thật là lưu loát.

"Kim giáo úy này thật là lợi hại!" Tiểu bổ khoái rời ra thật xa theo hàng ngũ nhỏ giọng khen.

Nhưng mà, không một ai hùa theo.

Tiểu bổ khoái ngoảnh đầu, phát hiện mọi người đều có bổ dạng như lâm đại địch, hai mắt dán chặt vào Kim giáo úy đang múa kiếm kia, bổ khoái mặt đen bên cạnh thậm chí còn túa ra một trán mồ hôi.

"Đại ca, tại sao các người —-"

Ngay tại lúc tiểu bổ khoái đang khó hiểu vạn phần, liền thấy mọi người chung quanh đột nhiên sắc mặt đại biến, đồng loạt hét lớn: "Nguy rồi, tránh mau!"

Còn chưa chờ tiểu bộ khoái phản ứng lại, đã thấy chung quanh mình cuồng phong đảo qua, định thần nhìn lại, mới nhận ra bổ khoái chung quanh chớp mắt đã rút lui ra ngoài mấy trượng, đại ca mặt đen kia còn không ngừng kêu gào với mình:

"Tiểu tử, phía trên, tránh ra mau!"

"Cái gì?!"

Tiểu bổ khoái nghi hoặc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, tức thì trước mắt tối om.

Thanh kiếm gỗ mới đó còn múa may uy vũ trong tay Kim giáo úy, lúc này đang bay theo hình xoắn ốc nhắm về phía trán mình.

"Á á á!"

Trong tiếng gào thét thảm thiết, tiểu bổ khoái đặt mông ngã phịch xuống đất, thình lình thanh kiếm gỗ khựng lại trước trán mình ba tấc, mũi kiếm trực diện với ấn đường mình, mà chuôi kiếm ---- lại cầm chặt chẽ trong tay Triển Chiêu.

Còn vị Kim giáo úy kia không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh tiểu bồ khoái, vừa chùi mồ hôi vừa nói: "Ha, ha, vị tiểu ca này, thật sự xin lỗi, chiêu này của ta luôn xảy ra sự cố, ta đã nói sớm ta không phải là nhân tài luyện kiếm mà..."

"Kim giáo úy!" Triển Chiêu cao giọng quát.

"Có thuộc hạ!" Kim Kiền lập tức tạo ra tư thế nghiêm trang.

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn Kim Kiền sau một lúc lâu, quay đầu đi tới giá vũ khí bên sườn, cởi bỏ một gói đồ, xách từ bên trong ra, xách từ bên trong ra hai xâu tỏi...

Hai mắt tiểu bộ khoái lồi ra, trợn mắt nhìn vị Nam hiệp Triển Chiêu nghe nói ôn hòa nho nhã kia, toàn thân phát ra lãnh khí xách theo hai mươi cân tỏi nặng, im lặng treo lên cánh tay gầy của Kim giáo úy vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

"Nửa canh giờ!"

"Thuộc hạ... Tuân lệnh..."

Đây, đây đây đây là làm sao?!

Tiểu bổ khoái đội theo một đầu khó hiểu chạy trở về hàng ngũ, nhìn vị Kim giáo úy phía xa xa hai tay treo tỏi duỗi thẳng làm ra tư thế trung bình tấn tiêu chuẩn, cảm thấy nhân sinh quan của bản thân có xu hướng bị lật đổ.

"Vì... Vì sao phải treo tỏi?" Tiểu bộ khoái lòng đầy nghi hoặc hỏi.

"Luyện tập lực cánh tay thôi!" Chúng bộ khoái đồng thanh trả lời.

"Không phải, ta muốn hỏi là, vì sao là tỏi mà không phải là cái gì khác?" Tiểu bộ khoái truy vấn.

"Việc này..." Chúng bộ khoái ngươi nhìn nhìn ta, ta ngó ngó ngươi, lúc này mới nhận ra hình như chưa có ai để tâm đến vấn đề này.

"Bởi vì tên nào đó chính là Thối Miêu lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo!" Trên đỉnh đầu mọi người truyền đến một giọng nói thoáng mang ý cười.

Theo sau vệt lụa tuyết bay lượn nhàn tản, một người rơi xuống trước mặt mọi người.

Tuyết y tiêu sái, quạt xếp lay động, mắt hoa đào chứa ý cười gian xảo, giỏi cho một hiệp khách giang hồ tuấn mỹ không bó buộc.

"Bạch Ngũ gia..." Chúng bộ khoái cùng kêu than.

"Này này này, Ngũ gia ta cũng đâu phải là hung thần ác sát gì chứ, tại sao các ngươi vừa nhìn thấy Ngũ gia liền than thở." Bạch Ngọc Đường phe phẩy phiến quạt, đi về phía hai người ở giữa thao trường, vừa đi vừa cười nói:

"Chậc chậc, Tiểu Kim Tử, hôm nay lại bị phạt sao?"

Kim Kiền mang theo vẻ mặt khóc tang gật gật đầu.

"Ngũ gia ta đã nói sớm kiếm pháp của Thối Miêu không hợp với Tiểu Kim Tử, hay là ----" Bạch Ngọc Đường vung mở nan quạt ngọc, nhếch mày cười với Kim Kiền: "Để Ngũ gia ta dạy cho Tiểu Kim Tử ngươi kiếm pháp gia truyền của ta, chắc chắn tốt hơn gấp trăm lần kiếm pháp của Thối Miêu này!"

Da mặt Kim Kiền run rẩy, còn chưa chờ Kim Kiền lên tiếng trả lời, trước sau như một, Ngự Miêu đại nhân bên cạnh đã bắt đầu phóng thích hàn khí lạnh thấu xương.

"Triễn mỗ cũng đã sớm nói qua, cấp dưới của Triển mỗ không tới phiên Bạch thiếu hiệp ra tay chỉ dạy."

"Ngũ gia ta cũng đã nói, Ngũ gia ta cứ muốn quản, ngươi có thể làm gì ta?" Bạch Ngọc Đường cười khiêu khích.

Kim Kiền ở bên cạnh lặng lẽ nâng hai cánh tay treo tỏi, chậm rãi dịch qua một bên.

Đám bộ khoái vây xem ở một góc thao trường cũng yên lặng dịch chuyển.

"Thối Miêu, nếu không phục thì đại chiến ba trăm hiệp!" Bạch Ngọc Đường tiếp tục khích tướng.

Triển Chiêu trừng mắt lạnh đáp lại, cổ tay run lên, Cự Khuyết ra khỏi vỏ.

Bạch Ngọc Đường mắt hoa đào lấp lánh, Họa Ảnh vào tay.

Gió bừng bừng sát khí, cây cỏ cuồng lay, trong chốc lát bốn phía thao trường ngập đầy sát khí.

"Gió nổi lên rồi!! Trốn mau!!"

Chúng bộ khoái hết sức quyết đoán, vận hết toàn bộ khinh công luyện tập nhiều ngày nay, nhanh như chớp bỏ chạy sạch sẽ, ngay cả tiểu bộ khoái mới đến kia, cũng bị mọi người nắm cổ áo lôi đi mất.

Trong khi đó Kim Kiền khinh công tốt nhất, vừa mới gian khổ lê ra bước đầu tiên, đã bị hai người phía sau quát to chặn lại.

"Kim giáo úy, ở lại, lát nữa Triển mỗ còn muốn dạy ngươi võ công!"

"Tiểu Kim Tử, người phải ở lại làm chứng, miễn cho Thối Miêu này đến lúc bại dưới tay Bạch Ngũ gia lại không thừa nhận!"

Còn chưa dứt lời, một miêu một thử đã bay người rút kiếm, lưỡi kiếm sắc va chạm, bắt đầu trận đấu sớm như thường lệ, khua ra tiếng keng keng keng náo nhiệt ở giữa khoảng không phía trên thao trường.

Kim Kiền núp dưới bóng cây, im lặng rụt cổ, dùng ánh mắt muôn phần hâm mộ nhìn về đám bộ khoái đang trốn ở nơi an toàn xem náo nhiệt kia.

Ta cũng muốn trốn ở khu vực an toàn tán gẫu pha trò cộng thêm tám nhảm a a a!

Quần áo hôm qua bị kiếm khí của miêu thử này xé rách còn chưa được bồi thường đâu!

Hôm nay thân ta chỉ còn duy nhất một bộ quan phục có thể mặc ra ngoài thôi a a a!

Nói xem rốt cuộc Tiểu Miêu với Bạch Thử này muốn thế nào đây a a!

Liếc mắt đưa tình cũng không nên lôi theo cái bóng đèn chướng mắt ta đây chứ, lẽ nào không thấy phiền sao a a a?!

"Ôi, xem ra Ngũ đệ ở Khai Phong phủ thật quá thoải mái nhỉ!"

Ngay tại lúc Kim Kiền đang tiến hành than khóc cho hiện trạng bất hạnh của bản thân, thì thình lình phía sau phát ra một giọng nữ tử, làm Kim Kiền sợ tới mức quay phắt đầu lại.

Chỉ thấy một người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng mình, hai tay khoanh lại, mặt mang ý cười nhìn vào hai người đang giao chiến giữa trời. Toàn thân áo lụa vạt ngắn màu xanh già dặn, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt xếch, lông mày nhếch lên, quả là một nữ hiệp trùm khăn[1] tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

[1] Trùm khăn: để chỉ phụ nữ.

"Lô phu nhân?!" Mắt nhỏ Kim Kiền banh lớn, kêu lên kinh ngạc.

Thuận theo tiếng kêu này, Bạch Ngọc Đường đang so đấu với Triển Chiêu giữa không trung nhất thời chao đi, rớt thẳng xuống, suýt nữa đầu cắm xuống đất, may mà khinh công trác tuyệt, vào một khắc cuối cùng cố gắng ổn định thân hình, bấy giờ mới miễn cưỡng rơi xuống đất an toàn.

"Ấy ấy, mấy ngày không gặp, khinh công của Ngũ đệ lại thụt lùi nhanh vậy sao." Người phụ nữ kia nhìn Bạch Ngọc Đường cười ha hả nói.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt xấu hổ ho khan hai tiếng, bước lên trước hỏi: "Đại tẩu? Sao, sao người lại đến đây?"

"Sao? Chỉ có đệ được phép tới Khai Phong phủ, còn ta thì không?!" Lô phu nhân một tay chống nạnh, một tay còn lại dùng ngón trỏ chọc bình bịch vào trán Bạch Ngọc Đường.

Đám bộ khoái đứng xem ở phía xa thì nhìn đến mức tròng mắt cũng muốn lọt ra ngoài.

"Ê ê ê, không phải là ta hoa mắt rồi chứ, ta lại nhìn thấy Bạch Ngũ gia không sợ trời không sợ đất, một câu không vừa tai cũng phải leo lên nóc nhà dỡ tung mái ngói, lại bị một nữ nhân chọc trán?"

"Huynh đệ, ngươi không hoa mắt đâu, Bạch Ngũ gia chẳng những bị một nữ nhân chọc trán, mà còn tươi cười vui vẻ, bộ dạng rõ ràng không dám đắc tội kìa!"

"Mẹ ơi, nữ nhân này ở đâu ra vậy?"

Bô lô ba la...

Ở đâu ra? Nhìn vẻ mặt uất nghẹn của Bạch Ngọc Đường mà Kim Kiền cười thầm trong bụng:

Vị này chính là người thứ hai trên giang hồ làm cho Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi phải sợ hãi ---- người mà Toản thiên thử Lô Phương cũng phải e ngại ba phần, cọp mẹ nắm quyền trong nhà ---- Lô phu nhân.

"Đại tẩu nói gì vậy, ý của Ngũ đệ là, nếu đại tẩu muốn tới, lý ra nên nói sớm cho Ngũ đệ biết, để cho Ngũ đệ thu xếp thật chu đáo thôi!" Bạch Ngọc Đường cười làm lành.

"Coi như tiểu tử ngươi còn biết suy nghĩ." Lô phu nhân thu ngón tay về, vẻ mặt từ ái cười nói.

"Lô phu nhân." Triển Chiêu mặt mang ý cười, tiến lên ôm quyền thi lễ: "Không thể nghênh đón từ xa, cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, mong Lô phu nhân thứ lỗi."

"Đúng vậy đúng vậy, Lô phu nhân, nếu người nói trước muốn tới đây, ta nhất định sẽ đến Phù Bạch Cư đặt một bàn tiệc, đón gió tẩy trần cho Lô phu nhân!" Kim Kiền vui vẻ bước lên hô.

"Ây da, Triển đại nhân và Kim giáo úy quả là hiểu chuyện." Lô phu nhân cười đến mặt cũng nở hoa: "Ngũ đệ nhà ta ngày nào cũng ở đây quấy rầy nhị vị, ta bồi tội còn không kịp, sao còn dám mong chờ gì khác chứ."

"Đại tẩu!" Bạch Ngọc Đường phùng má: "Ngũ đệ ở đây là để giúp Bao đại nhân..."

Còn chưa dứt lời, đã bị Lô phu nhân trừng mắt dội ngược lại.

"Theo ta thấy thì đúng là đệ đến quấy rối!" Nói xong, ngón tay lại bắt đầu chọc trán Bạch Ngọc Đường: "Ta mới tới đã thấy đệ đánh nhau với Triển đại nhân, Triển đại nhân thân là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, công vụ quấn thân, còn phải ngày ngày đối phó với đệ, ta cũng phải xấu hổ thay cho Ngũ đệ!"

"Ta đây là luận bàn võ nghệ, không phải..." Bạch Ngọc Đường nhấc đôi mắt hoa đào, đang muốn phản bác, lại bị một cái trừng mắt của Lô phu nhân bắn trở lại.

Bạch Ngọc Đường thở phì phì trừng mắt lườm Triển Chiêu một cái, nhưng không dám nói thêm nửa lời.

"Haizz, Ngũ đệ này của ta rõ là bị bốn ca ca của hắn làm hư, còn thỉnh Triển đại nhân và Kim giáo úy thứ lỗi nhiều hơn!" Lô phu nhân trưng ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ôm quyền với Triển Chiêu và Kim Kiền.

"Bạch huynh ----" Triển Chiêu ôm quyền cười yếu ớt, trong nụ cười kia như thể hòa thêm đôi chút bất đắc dĩ: "Giúp đỡ Triển mỗ rất nhiều."

Hự! Tiểu Miêu này quá nham hiểm.

Kim Kiền ở một bên nhìn đến da mặt cũng co rút.

Dùng biểu cảm vô tội thuần lương không biết làm sao, để nói ra lời kịch hiu hắt như vậy, không phải ngụ ý nói là ---- Tên Tiểu Bạch Thử này thật sự rất đáng ghét, mỗi ngày không chịu làm việc đàng hoàng chỉ biết gây sự, thật là một con chuột hỏng!

Lô phu nhân nhìn thấy quả nhiên đau lòng, lắc đầu liên tục: "Ai da, thật sự là làm khổ đứa nhỏ này..."

"Thối Miêu, ngươi có ý gì?!" Bạch Ngọc Đường nhảy dựng lên, lôi ra bộ mặt ác bá.

Kim Kiền không đành lòng nhìn thẳng, dứt tầm mắt đi.

Tiểu Bạch Thử ngây thơ lương thiện, quả nhiên không ở cùng đẳng cấp với Tiểu Miêu gian trá...

Quả nhiên, ngay sau đó, Lô phu nhân lập tức gõ hai cái lên trán Bạch Ngọc Đường: "Ngũ đệ!"

"Đại tẩu~~" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt oan ức: "Tẩu chớ tin tên Thối Miêu gian xảo này."

"Khi nào thì đệ mới bỏ được cái tính bộp chộp nóng nảy đây?" Lô phu nhân thở dài một hơi: "Xem ra lần này ta tới quả không sai!"

Nói xong, lấy ra một xấp tranh cuộn từ bọc đồ sau lưng, nhét vào trong tay Bạch Ngọc Đường: "Cầm đi, xem cho kỹ!"

"Đây là cái gì?!" Bạch Ngọc Đường khẽ giật mình, rút một cuộn mở ra.

Chỉ thấy mặt trên bức tranh cuộn vẽ một nữ tử thướt tha, mày liễu mắt hạnh, băng vải trắng buộc quanh eo nhỏ, trong tay còn vẽ một chiếc quạt tròn, trên chiếc quạt viết ba chữ: "Tụ Duyên các."

"Ôi chao? Đây không phải là tranh cuộn của Tụ Duyên Các chuyên nghề tương thân sao?" Kim Kiền thò đầu nhìn vào, khai ra lai lịch của bức tranh cuộn.

"Tụ Duyên Các?! Tương thân?!!" Bạch Ngọc Đường lúc này kinh hoàng không phải nhỏ, mắt hoa đào cũng trợn thành hai cái đèn lồng màu đỏ, bộ dáng chuột bị đốt đuôi: "Đại, đại tẩu, tẩu, tẩu tẩu muốn cho ta đi tương thân?!!"

"Đúng vậy!" Lô phu nhân bày ra bộ dáng làm theo lẽ thường đáp: "Ngũ đệ lúc nào cũng bộp chộp, chẳng có được chút chính chắn, nay xem ra, cũng chỉ còn cách tìm cho đệ một cô vợ có khả năng quản thúc con ngựa hoang như đệ!"

"Ôi chao?!!" Kim Kiền ở bên cạnh kêu lên quái gở, ngay cả Triển Chiêu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Không, không phải... cái này, cái này, đại tẩu, Ngũ đệ còn nhỏ tuổi..." Đầu lưỡi Bạch Ngọc Đường có hơi thắt lại.

"Nhỏ cái gì mà nhỏ?! Ngũ đệ năm nay cũng hai mươi ba rồi, nếu là người thường, con nít cũng đã chạy đầy nhà!" Lô phu nhân nhếch mày.

"Ngũ đệ phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu soái, trên giang hồ nữ tử ngưỡng mộ đệ không đến một ngàn cũng có tám trăm, Ngũ đệ thật sự không cần tương thân đâu!" Bạch Ngọc Đường phòng thủ lần hai.

"Sao? Một ngàn? Tám trăm?" Lô phu nhân khoanh tay cười lạnh: "Vậy đệ dẫn một người đàng hoàng về đây cho ta xem thử?"

"Cái, cái đó..." Bạch Ngọc Đường ứa ra một trán mồ hôi lạnh: "Nếu đệ ra ngoài tương thân, nếu việc này truyền ra bên ngoài, Ngũ đệ..."

"Truyền ra bên ngoài thì quá hay, nhà ai có cô nương tốt đều sẽ dẫn tới đây cho ta xem mặt, dù sao thì hôn sự này, đệ phải định!" Mày liễu của Lô phu nhân dựng thẳng, giải quyết dứt khoát.

Bạch Ngọc Đường cuống quít chuyển loạn vòng quanh, đuôi mắt quét qua, vừa vặn trông thấy Kim Kiền đang ở một bên vui vẻ xem náo nhiệt, lập tức một đôi mắt hoa đào bắn tới như đao: "Tiểu Kim Tử, còn chưa giúp?"

Kim Kiền giật mình một cái, con ngươi chuyển qua, mở miệng nói: "Lô phu nhân, mấy chuyện loại này, vẫn nên để cho Bạch Ngũ gia tự mình ----"

"Kim Kiền." Một đợt hàn khí đánh trúng ót Kim Kiền.

Kim Kiền giật bắn toàn thân, bỗng chốc thẳng đứng sống lưng, trong miệng tuôn ra từng câu chuẩn xác: "Cái gọi là nhân sinh đại sự, chính là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, mà Lô phu nhân chính là trưởng tẩu của Bạch Ngũ gia, có câu trưởng tẩu như mẹ, việc hôn nhân đại sự này, Bạch Ngũ gia tất nhiên phải nghe theo Lô phu nhân!"

"Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường cắn răng bạc vang lên tiếng trèo trẹo.

"Ha ha ----" Kim Kiền cười gượng, nghĩ thầm: Bạch Thử, ta cũng muốn giúp ngươi, đáng tiếc sau lưng có một con mèo không cho ta giúp ngươi... Thà đắc tội một con chuột con, cũng không thể đắc tội một con mèo con đâu!

"Ừm, vẫn là Kim giáo úy nói được lời đạo lý." Lô phu nhân thập phần hài lòng gật đầu với Kim Kiền, lại quay qua trừng mắt với Bạch Ngọc Đường: "Ba ngày sau, đệ sửa soạn chỉnh tề theo ta đến Phù Bạch Cư tương thân!"

"Ba ngày sau?!" Bạch Ngọc Đường phát ra cái giọng như gà trống bị vặt cổ: "Đại, đại tẩu, không cần nóng lòng như vậy đâu..."

"Sao không vội?" Mắt hạnh của Lô phu nhân trợn trừng: "Ba ngày sau chính là Khất Xảo tiết[2], chính là ngày hoàng đạo để tương thân!" Nói đến đây lại quay qua cười với Kim Kiền: "Kim giáo úy ngươi nói có đúng không?"

[2] Khất Xảo tiết: lễ Thất Tịch, mùng 7 tháng 7.

"Đúng, đúng!" Kim Kiền nheo mắt nhỏ lại cười hì hì với Bạch Ngọc Đường: "Bạch Ngũ gia, đêm Thất Tịch Khất Xảo tiết đối với nữ nhi mà nói chính là ngày quan trọng bậc nhất! Vào ngày này, lúc Bạch Ngũ gia ngài tương thân có thể tặng cho cô nương người ta vài lễ vật nho nhỏ, dẫn người ta đi dạo phố, dùng cơm, sau đó lại chọn một bờ sông vắng vẻ tặng vài đóa hoa nhỏ, ai chà chà, Ngũ gia, thì chung thân đại sự của ngài có thể thành rồi!"

"Tiểu Kim Tử, ngươi câm miệng cho ta!" Bạch Ngọc Đường cơ hồ nổi trận lôi đình.

"Ấy, Ngũ đệ, Kim giáo úy nói rất có lý mà!" Lô phu nhân cười đến run hết cả người, nhéo mạnh lấy lỗ tai Bạch Ngọc Đường, kéo đi: "Đi đi đi, Ngũ đệ, hôm nay đại tẩu sẽ giảng cho đệ làm cách nào để lấy lòng cô nương ----"

"Đại tẩu! Đại tẩu! Tẩu bỏ ra đi! Ta không đi đâuuuuuuu!!" Tiếng kêu thê thảm của Bạch Ngọc Đường cuộn quanh thẳng hướng trời cao.

"Hì hì hì, không thể tin được Bạch Ngũ gia cũng có ngày hôm nay... Hì hì hì..." Kim Kiền nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngọc Đường rõ ràng là loại vui sướng khi người gặp họa, cũng không phát hiện ra Triển Chiêu bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.

"Đêm Thất Tịch..." Trong miệng Triển Chiêu nhẹ nhàng bật ra ba chữ này, ánh mắt bao phủ Kim Kiền dịu dàng như nước, mông lung say lòng người.

* * *

Mùng sáu tháng bảy, giờ Thân một khắc.

Trương chưởng quầy của "Khởi La Hiên" bên phố Chu Tước Biện Kinh đang cung nghênh một vị khách mà hắn nằm mơ cũng không tưởng được.

"Triển, Triển đại nhân ngài có thể đại giá quan lâm tiểu điếm, quả thật là vẻ vang cho tiểu điếm này!" Trương chưởng quầy vẻ mặt khẩn trương, chà loạn hai tay, vui vẻ ra mặt nói với vị khách mới tới: "Không biết Triển đại nhân đến tiểu điếm, là muốn mua cái gì?"

Người đến mặc một bộ trường sam tố lam, mắt sáng mặt ngọc, đúng là Khai Phong phủ Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.

Lúc này, Triển đại nhân luôn trầm ổn điềm tĩnh lại có phần lưỡng lự, ánh mắt có vẻ trốn tránh, làm cho chưởng quầy đối diện trông thấy cũng phải nghi hoặc.

"Triển đại nhân, ngài đến tiểu điếm là có việc gì cần ạ?"

"Chưởng quầy, nghe nói cửa hàng này của ngươi là cửa hàng đồ dệt lớn nhất trong thành Biện Kinh?" Triển Chiêu nhìn lướt qua các loại áo quần áo bày trong cửa hàng, hỏi.

"Đó là do mọi người nâng đỡ, nâng đỡ." Chưởng quầy cười nói.

"Vậy ---- nơi này có thể có nữ tử..." Nói đến đây Triển Chiêu bất giác khựng lại, ho khan một tiếng, lại nói: "Trong điếm của ngươi bán chạy nhất là loại y phục nào?"

"Bán chạy nhất?" Trương chưởng quầy sửng sốt, đánh giá trên dưới Triển Chiêu một phen, lắc đầu nói: "Triển đại nhân, thật không dám giấu giếm, y phục bán chạy nhất trong tiểu điếm, Triển đại nhân ngài không dùng được đâu!"

"Tại sao lại thế?" Triển Chiêu kinh ngạc.

"Khụ khụ, việc này..." Vẻ mặt Trương chưởng quầy ngại ngần, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hạ quyết tâm, dẫn Triển Chiêu đi vào phòng sau, vừa đi vừa nói: "Triển đại nhân mời xem, y phục bán chạy nhất trong điếm của ta, chính là cái này ----"

Nói xong, Trương chưởng quầy lấy từ trong tủ ra một bộ trường sam, run run đặt ngay ngắn trên quầy hàng.

Một bộ trường sam thanh lam trang nhã, đai lưng thuần trắng sáng rực như ánh trăng, không hề có phục sức loạn thất bát tao tô điểm, nhưng vật liệu may mặc lại phiêu dật mềm mại, sờ vào thật tốt, nhìn thêm lần nữa, lại làm cho người ta sinh tâm hướng về.

Chỉ có điều, màu sắc này, kiểu dáng này... lại có phần quen mắt.

Triển Chiêu thoáng thất thần, nháy mắt tiếp theo, lập tức hoàn hồn.

"Chưởng quầy, bộ y phục này với đồ của Triển mỗ ---- hình như hơi giống nhau..." Triển Chiêu có chút không xác định nhìn Trương chưởng quầy, .

"Khụ khụ, tất nhiên là giống..." Trương chưởng quầy hơi lộ vẻ xấu hổ: "Thật không dám giấu, y phục này là do một người quen của Triển đại nhân cung cấp, ngay cả tên cũng do người đó đặt..."

"Người quen?" Triển Chiêu hí mắt, một loại dự cảm điềm xấu cực kỳ quen thuộc thổi đến đập vào mặt: "Y phục này tên gì?"

"Khụ khụ, y phục này tên là Chiêu Nguyệt Sam, cái gọi là ánh trăng sáng rõ (Chiêu là rõ ràng), thanh lam phiêu dật, mặc lên người phải gọi là xa hoa ..." Trương chưởng quầy tìm từ thật cẩn thận, nhưng mới nói hai câu, đã thấy sau lưng tỏa ra một trận hàn khí, nhất thời hắt xì một cái.

"Người mà chưởng quầy gọi là người quen của Triển mỗ, có phải họ Kim?" Mắt sáng của Triển Chiêu chớp lên tia lạnh.

"Không phải Kim giáo úy, tuyệt đối không phải Kim giáo úy! Ta chưa nói cái gì hết!" Trương chưởng quầy vội lắc đầu xua tay lia lịa.

Ngón tay thon dài của Triển Chiêu nắm rồi thả, thả rồi nắm, cuối cùng hít sâu một hơn, hạ giọng nói: "Chưởng quầy, làm phiền."

Nói xong, quay người ra khỏi cửa.

Trương chưởng quầy nhìn theo bóng lưng của Triển Chiêu, dùng cổ tay áo ra sức chà sát mồ hôi hột trên gáy.

"Ôi trời ơi, thảo nào Kim giáo úy nói tuyệt đối không được để cho Triển đại nhân thấy bộ y phục này, hù chết lão già ta... Hắt xì!"

* * *

Canh ba giờ Thân, trong tiệm son phấn lớn nhất thành Biện Kinh, Hồng Trang Các, tiểu nhị nhìn vào vị không biết nên gọi là "Khách quý" hay "Khách không mời mà đến" trước mắt, mà hai bắp chân đều run như cầy sấy.

"Triển, Triển Triển Triển..."

"Tiểu nhị, ngươi vừa nói đây chính là thủy phấn bán chạy nhất trong tiệm các ngươi?" Triển Chiêu đóng bộp nắp hộp trong tay lại, nhấc mắt nhìn vào tiểu nhị, định thanh nói: "Có tên chứ?"

"Có, có!"

"Tên gì?"

"Chiêu Ngọc Hương Chi..."

"Chiêu, Ngọc!?" Mày kiếm Triển Chiêu dựng thẳng, trong mắt sáng chợt lóe hàn quang, chỉ một thoáng, nhiệt độ trong phòng tức khắc tụt xuống.

"Á á á! Triển đại nhân, không có lên can tới tiểu nhân! Là chưởng quầy với Kim giáo úy... Không, không đúng, là Kim giáo úy cung cấp công thức hương phấn, nói là chỉ cần dùng loại hương phấn này, nhất định có thể giống như Triển đại nhân, mặt như ngọc ấm, cười một cái khuynh thành cười thêm cái nữa khuynh quốc gì đó..."

Càng nói, tiểu nhị càng thấy người mình run lên dữ dội, nói xong mấy từ cuối cùng, gần như cả giọng nói cũng nghẹn chặt trong cổ họng.

"Rầm!" Triển Chiêu hung hăng đập hộp phấn lên trên quầy, yên lặng liếc nhìn tiểu nhị một cái, quay người đi khỏi.

Tiểu nhị trượt vèo xuống dưới quầy.

"Triển đại nhân đi chưa?" Một cái đầu ló ra từ phía dưới quầy, râu dài mặt ú, mặt mướt mồ hôi, chính là chưởng quầy của cửa hàng này.

"Chưởng, chưởng quầy, hù, hù chết tiểu nhân, ông không nhìn thấy ánh mắt kia của Triển đại nhân đâu..." Tiểu nhị cơ hồ muốn òa khóc.

"Ai da da, Triển đại nhân có bao giờ vào mấy tiệm son phấn đâu, sao hôm nay lại..." Chưởng quầy béo ú chùi mồ hôi lạnh trên đầu, đưa mắt nhìn lên trên quầy, nhất thời kinh hãi: "Sao, sao hộp phấn này lại lõm vào trong quầy?!"

Tiểu nhị bước lên nhìn thấy, cũng quá sợ hãi.

Hộp phấn kia đúng là đã lõm sâu ba tấc vào trong quầy bằng gỗ lê, bất kể dùng sức thế nào cũng không thể cạy ra.

"Giờ, giờ phải làm sao đây?" Tiểu nhị khóc ròng.

"Khóc cái gì mà khóc, không có tiền đồ!" Chưởng quầy béo u bộp một phát vào trán tiểu nhị: "Ngày mai lập tức dựng một biển hiệu ở ngoài cửa, nói rằng Triển đại nhân rất hài lòng với Chiêu Ngọc Hương Chi của chúng ta, hộp phấn này chính là bằng chứng!"

"Đúng đúng đúng! Vẫn là chưởng quầy có cách!" Tiểu nhị nín khóc mỉm cười.

* * *

Quần áo cũng được đi, vì sao ngay cả, ngay cả hương phấn cũng...

Triển Chiêu bước đi nhanh như gió trên con phố Biện Kinh, chỉ cảm thấy một cơn tức giận xộc thẳng lên đầu.

Vốn nghĩ rằng giấu đi kiếm tuệ thì người nọ sẽ hết cách, ai ngờ được... ai ngờ được... lại còn thậm tệ hơn như thế!!

Hai nắm đấm của Triển Chiêu siết lại kêu lên răng rắc.

Trở về nhất định phải giáo huấn người nọ thật tốt.... thật tốt...

Nắm đấm lại vô lực buông ra.

Haizz...Thế nhưng vừa nhìn thấy người nọ, lại mềm lòng...

Triển Chiêu bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi, giương mắt nhìn vào cửa hàng bên đường.

Vốn định mua quần áo... Haizz.

Muốn mua hương phấn... Thôi, nghĩ lại cũng không dùng được...

Con ngươi đen vừa chuyển, dừng lại phía trên bảng hiệu của một quán trà.

Người nọ hình như rất thích ăn điểm tâm...

Nghĩ vậy, Triển Chiêu nhấc gót đến gần quán trà.

Vừa bước vào quán trà, hương trà nhàn nhạt thổi lướt đến, làm người ta hồn trong khí sạch, khiến tâm tình vạn phần bực dọc mới đó của Triển Chiêu dịu đi không ít.

Nhìn trong quán trà bóng người chồng chất, tiểu nhị vội đến mức chân không chạm đất, thật là náo nhiệt. Triển Chiêu không muốn gây chú ý, nhanh chóng chọn một chiếc bàn trong một góc yên tịnh, đang chuẩn bị gọi vài món điểm tâm mang đi, chợt nghe một người khách ở bàn kế bên rướng giọng hô:

"Tiểu nhị, sao bàn trà của chúng ta còn chưa đem lên hả? Ở đây đã đợi hơn nửa canh giờ rồi!"

Tiểu nhị tất tả chạy tới, quệt mồ hôi đầy đầu, cười xòa nói: "Ôi, xin lỗi các vị gia, hôm nay trà Long Tĩnh Tây Hồ mà ngài gọi đã bán hết rồi!"

"Vậy sao ngươi không nói sớm, làm đại gia ta chờ ở đây!" Đại hán kia vỗ bàn đánh rầm, phẫn nộ quát.

"Ấy ấy, đại gia, người đừng nóng, tuy không có trà Long Tĩnh Tây Hồ nhưng trong quán chúng ta còn nhiều trà ngon mà, ngài đổi qua cái khác cũng như nhau thôi." Tiểu nhị vội giải thích.

"Hừ, ngoài trà Long Tĩnh Tây Hồ ra ta không thích uống thứ trà nào khác!" Đại hán cả giận nói.

"Đại gia, ngài là người từ bên ngoài đến, sao không nếm thử dược trà đặc biệt của thành Biện Kinh chúng ta, nhất định ngài sẽ thích đến khó bỏ được!"

"Dược trà? Là dược trà gì?" Một người khác ngồi cùng bàn với đại hán lên tiếng hỏi.

"Hì hì, chính là 'Chiêu Trà Xuân'!" Tiểu nhị dựng thẳng một ngón tay lên, đắc ý nói.

Triển Chiêu ngồi ở trong góc nghe thấy, không khỏi rùng mình một cái.

Lại là "Chiêu"?

Không, không thể nào...

Nhất định là Triển mỗ nghĩ nhiều...

"Chiêu Trà Xuân? Hừ! Tiểu tử thối, chớ có xem chúng ta là người vùng khác mà lừa gạt, chúng ta cũng là thương gia ra Nam vào Bắc, Chiêu Trà Xuân cái gì, đại gia ta từ trước tời giờ chưa từng nghe qua!"

"Ấy ấy, đại gia, ngài chưa biết đấy thôi, trà này chính là đặc sản thành Biện Kinh, ra khỏi thành Biện Kinh, ngài tuyệt đối không mua được đâu!" Nói đến đây, tiểu nhị cúi đầu, vẻ mặt thần bí nói: "Chỗ đặc biệt nhất của trà này chính là hương trà, chỉ cần ngài ngửi qua một cái, lập tức có công hiệu tĩnh tâm ngưng khí!"

"Sao?" Đại hán kia nghe đến đây có vẻ hứng thú: "Trà này lại có công hiệu như thế, có phải có lai lịch đặc biệt gì không?"

"Đại gia ngài hỏi đúng chỗ rồi!" Tiểu nhị vẻ mặt kiêu hãnh nói: "Trà này chính là do một vị tài ba trong Khai Phong phủ thành Biện Kinh chúng ta chế ra, trong trà bỏ thêm rất nhiều dược thảo cường thân kiện thể, thanh thần tỉnh trí, mà mùi trà này..." Tiểu nhị cười hì hì, hai mắt đảo qua mọi nơi, đè thấp giọng xuống: "Nghe nói có mùi cỏ xanh ngày xuân thoang thoảng, dư hương quấn mũi, không khác gì với mùi hương trên người vị đại nhân kia đâu!"

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng mọi người trên bàn lại nghe được thập phần rõ ràng, còn Triển Chiêu nội lực vượt trội, lại nghe được vô cùng rõ rệt, đỉnh đầu lập tức bật ra một đường gân xanh hình chữ thập.

"Là vị đại nhân nào?" Đại hán vẻ mặt ngờ vực.

"Ấy? Còn vị nào nữa? Ngài nghe tên trà này đi ---- Chiêu Trà Xuân, là 'Chiêu' đấy!" Tiểu nhị cường điệu.

"Chiêu?" Mấy vị đại hán ngươi nhìn ta, ta nhòm ngươi, vẻ mặt mơ hồ: "Cái gì Chiêu?"

"Ôi!" Tiểu nhị đành phải dí sát vào mấy người này, nói nhỏ: "Vị đại nhân kia chính là Khai Phong phủ Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ chính miệng Hoàng Thượng ngự phong Ngự Miêu!"

"Ngươi nói chính là Ngự Miêu Triển Chiêu?" Đại hán bừng tỉnh đại ngộ.

"Xuỵt xuỵt, nói nhỏ chút!" Tiểu nhị lại đè thấp giọng vài phần: "Bí mật này tuy ai ai trong thành Biện Kinh cũng biết, nhưng nhất định không thể nói rõ, nếu không cẩn thận để cho vị đại nhân kia biết, sợ là trà này sẽ không bán nổi nữa!"

"Thôi đi!" Đại hán vung tay lên cắt ngang lời tiểu nhị, nét mặt chán ghét: "Ngươi đừng có ở đây ra vẻ thần bí, trà này lại có mùi giống hệt với một tên nam nhân thối, như vậy chắc chắn là rất khó uống!"

"Hì, đại gia, ngài tới thành Biện Kinh ắt hẳn chưa thấy qua Triển đại nhân rồi!"

"Chưa thấy thì làm sao? Một tên nam nhân thối, không thấy thì không thấy!" Vẻ mặt Đại hán không đồng tình.

"Ai da, đại gia, nếu ngài từng gặp qua Triển đại nhân một lần, sẽ biết vì sao tiểu nhân sùng bái trà này. Nhân vật giống như Triển đại nhân, cho dù chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, cũng đã là phúc khí tu luyện mấy đời, nếu được phẩm loại trà có mùi hương giống với mùi hương trên người Triển đại nhân ---- hì hì, thì quả thực cứ như Triển đại nhân đang ở bên cạnh, quả là gió xuân từng trận, xuân về hoa nở, thần thanh khí sảng, vui vẻ sảng khoái!"

Nói xong, tiểu nhị còn lộ ra vẻ mặt say mê.

Đại hán trên bàn lại ta nhìn ngươi, ngươi ngó ta, cuối cùng, vỗ bàn một cái: "Được, đem đến đây một ấm!"

"Vâng!" Tiểu nhị vung khăn, đang muốn quay người đi bưng trà, không ngờ lại phát hiện phía sau mình nhiều ra một người.

"Công thức trà này chính là Kim giáo úy đưa cho các ngươi?"

Giọng nói trong trẻo êm tai, nhưng cứ như dắt theo gió lạnh, rét cóng tận xương.

Cả người tiểu nhị cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.

Chỉ thấy Triển Chiêu đứng khuất sáng, thân thẳng như tùng run lên từng chập, mắt thắng sao lạnh, khuôn mặt tuấn tú tựa như khắc băng, hàn khí bắn phá bốn phía, quả là làm cho người ta sợ hãi.

"Triển, Triển Triển đại nhân..." Tiểu nhị cười gượng.

"Chính là Kim Kiền?" Triển Chiêu chợt đè thấp giọng, tiểu nhị chỉ cảm thấy như có một lưỡi đao rét lạnh bay sượt qua da đầu mình.

"Là là là Kim giáo úy! Kim giáo úy nói, hương trà này làm theo y hệt mùi hương trên người Triển đại nhân, nói là chỉ cần ngửi qua một lần, thì chắc chắn sẽ ngày nhớ đêm mong, lưu luyến mãi không quên ---- mùi dễ chịu, rất dễ chịu, tuyệt đối là bán một vốn bốn lời..."

Nói đến đây, giọng tiểu nhị bỗng chốc tắc nghẽn trong cổ họng.

Bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng, lúc hắn nói đến bốn chữ "Ngày nhớ đêm mong", thì Triển đại nhân toàn thân tản ra hàn khí lạnh thấu xương kia đột nhiên lỗ tai đỏ bừng, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên hai vệt đỏ ửng —-

Trong nháy mắt đó, tiểu nhị dường như cảm thấy tiết trời đầu xuân, băng tan thành suối, hoa đào nở rộ trải rợp núi non, quả nhiên là ý xuân dào dạt.

Đợi đến khi tiểu nhị lấy lại tinh thần, thì Triển Chiêu đã sớm không thấy bóng dáng.

"Hô ----" Tiểu nhị thở ra một hơi thật dài, vỗ ngực sợ hãi.

"Hô hô hô ----" Phía sau phát ra một tràng tiếng thở gấp.

Tiểu nhị ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy vị đại hán trên bàn kia đều đang ra sức thở, ai nấy cũng đều mặt đỏ tai hồng.

"Vị vừa rồi chính là Ngự Miêu Triển Chiêu mà ngươi nói ư?" Đại hán khó khăn lắm mới lấy lại hơi, vừa thở vừa hỏi.

"Ôi chao, phải." Tiểu nhị ngờ nghệch gật đầu.

"Thì ra là thế, thì ra là thế!" Đại hán gật đầu lia lịa, vỗ bàn đánh rầm: "'Chiêu Trà Xuân' kia, lấy cho ta mười cân, ta muốn mang đi!"

"Vâng!" Tiểu nhị mở cờ trong bụng đáp.

Nghe nói ngày hôm đó, trong thành Biện Kinh có rất nhiều nhân chứng dám chỉ thiên thề rằng, bản thân tuyệt đối đã tận mắt chứng kiến Ngự Miêu Triển Chiêu Triển đại nhân mặt đỏ tai hồng chạy vội trên nóc nhà.

* * *

Mùng bảy tháng bảy, giờ Dậu.

"Kim giáo úy xin nghỉ hôm nay ư?" Công Tôn tiên sinh nhìn vào giáo úy gầy gò trước mắt, nét mặt như cười như không hỏi: "Vì sao?"

Kim Kiền ôm quyền: "Bởi vì hôm nay là đêm Thất Tịch, Tụ Duyên Các hôm nay... Hì hì, nhân viên có phần không đủ, nên đặc biệt mời thuộc hạ đến giúp đỡ..."

"Nhưng mà ----" Công Tôn tiên sinh xe xe chòm râu dài, mắt phượng nheo lại: "Hôm nay Kim giáo úy phải đi tuần tra các con phố trong Biện Kinh!"

"Ôi chao?!" Kim Kiền nhất thời kinh hãi: "Nhưng, nhưng không phải hôm nay ta đã...."

"Là Triển mỗ yêu cầu." Triển Chiêu đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Kim Kiền: "Hôm nay dân chúng dạo phố rất đông, đương nhiên phải phái thêm người tuần tra."

"Ôi chao ôi chao ôi chao?!" Kim Kiền vẻ mặt cầu cứu nhìn qua Công Tôn tiên sinh: "Công Tôn tiên sinh..."

"Khụ, Triển hộ vệ nói phải, rất phải!" Công Tôn tiên sinh cúi đầu, tiếp tục chau đầu lên công văn phê phê sửa sửa.

"Kim giáo úy, còn không đi theo Triển mỗ?" Triển Chiêu ném tầm mắt qua.

"Thuộc hạ tuân lệnh..." Kim Kiền sụp đầu đáp.

Tiểu Miêu kia Tiểu Miêu kia Tiểu Miêu kia! Tự thân ngươi tăng ca ngày lễ cũng được đi, giờ còn muốn lôi theo ta làm cái đệm lưng, tâm lý của ngươi có cần phải mất cân bằng như vậy không hả, làm hại ta muốn làm thêm công tác nhỏ kiếm chút tiền riêng cũng không thành, mèo phá hoại mèo phá hoại!

Trong lòng Kim Kiền căm giận bất bình, tiếc rằng chỉ có thể giận suông mà không dám nói gì, một mạch đi theo Triển Chiêu ra khỏi Khai Phong phủ.

Nhưng mới ra khỏi cửa lớn phủ nha, Kim Kiền liền cảm thấy có chỗ không hợp lý.

Ngày thường tuần phố, theo lý tất nhiên là phải mặc quan phục, nhưng do hôm nay mình muốn xin nghỉ, cho nên chỉ mặc đồ thường, còn Triển Chiêu ----

Kim Kiền giương mắt ngắm.

Ống tay áo thuần lam nhè nhẹ phất phơ trong gió đêm...

Sao Tiểu Miêu này cũng mặc đồ thường xuất môn? Không hợp với lẽ thường!

"Triển đại nhân, tuần phố hôm nay, sao ngài không mặc quan phục?" Kim Kiền hỏi.

"Đêm lễ Thất Tịch, quan phục hành tẩu, khủng hội nhiễu dân." Triển Chiêu thản nhiên trả lại một câu.

"Thuộc hạ đã hiểu, đã hiểu, là cải trang xuất hành ----" Kim Kiền cười gượng, trong lòng âm thầm lảm nhảm:

Chỉ bằng khuôn mặt này của Tiểu Miêu đại nhân ngài với thanh danh của ngài trong thành Biện Kinh, thường phục hay là quan phục hình như cũng không khác biệt lắm đâu...

* * *

Trăng cao như bạc, nhẹ nhàng sáng tỏ giữa trời không, đèn đường như sao, chiếu rọi bầu trời đêm sâu thẳm.

Ngày hội đêm Thất Tịch, trên phố Chu Tước Biện Kinh, đèn đuốc sáng trưng, dòng người lũ lượt, người xem đèn, người thưởng trăng, người buôn hàng, người dạo phố, rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt khôn kể.

Nhưng ngay bên trong dòng người chen vai sát gót này, lại xuất hiện một hiện tượng kỳ quái.

Chỉ cần hai bóng người một lam một xám kia đi đến đâu, bất luận con phố có chật chội thế nào, nhất định cũng có thể nhanh chóng dạt ra một thông lộ, mà càng lạ chính là, đợi khi hai người này đi qua, chắc chắn sẽ có thêm nhiều nữ tử theo đuôi, một đường đi tới, phía sau hai người này ít nhất cũng có hơn mười nữ tử thanh xuân hai mắt thắm tình, hai má thổi hồng bám theo không rời.

"Triển đại nhân, là Triển đại nhân đấy!"

"Đêm nay là đêm Thất Tịch, không biết ta tặng hương bao cho Triển đại nhân, Triển đại nhân có nhận không?"

"Làm sao bây giờ, lần đầu tiên ta nhìn thấy Triển đại nhân gần như vậy, xấu hổ muốn chết!"

Linh ta linh tinh.

Chậc chậc, chọn đêm Thất Tịch để tuần phố, Tiểu Miêu này quả thực chính là dê vào miệng hổ.

Kim Kiền đi theo sau Triển Chiêu, một mặt nhìn trộm ra đoàn fan nữ phía sau, một mặt chắc lưỡi cảm khái.

Lại nhìn người đi trước, lưng thẳng tắp, rảo từng bước vững vàng, giống như không bị cảnh này làm ảnh hưởng.

Kim Kiền vừa liếc ra sau một cái, chợt thấy đại quân son phấn phía sau cũng có xu hướng rục rịch, vả lại số lượng có hơn cả trăm, không khỏi thầm lau một đống mồ hôi lạnh.

Không ổn chút nào, đêm Thất Tịch này không thể so với ngày thường, ánh mắt của các cô nương hôm nay nhìn Tiểu Miêu đều phóng ra tia sáng xanh, nếu lát nữa không khống chế được tình hình, thì kẻ đầu tiên xui xẻo không phải là ta sao! Không được, không được, ta phải mau mau nghĩ cách!

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội đi nhanh hai bước đến cạnh Triển Chiêu, hạ giọng nói: "Triển đại nhân, thuộc hạ cảm thấy ----"

Vừa nói được nửa câu đã bị Triển Chiêu cắt ngang.

"Kim Kiền, ngươi thấy hoa đăng trên phố hôm nay thế nào?"

"Ôi chao?" Kim Kiền giương mắt, vẻ mặt không hiểu: "Hoa đăng?"

Chỉ thấy dưới ngọn đèn mờ ảo, Triển Chiêu cúi đầu nhìn mình chăm chú, đôi con ngươi đen trong suốt như nước, ánh đèn đường hắt bóng vào trong, điểm sáng lóng lánh, tựa như ánh trăng chiếu soi mặt hồ, lưu quang gợn sóng.

"Hít ----" Kim Kiền hít ngược vào một ngụm khí lạnh, chợt cảm thấy tim mình đột ngột ngừng hai nhịp, ngay sau đó, trống ngực lại cứ như mất khống chế, nhảy đập điên cuồng.

Mẹ cha ơi! Chuyện, chuyện gì đây? Tiểu Miêu này đột nhiên vô duyên vô cớ phát ra nội tiết tố làm gì?!

Triển Chiêu nhìn vào đôi mắt nhỏ trợn to tròn nhẵn trước mắt, cùng bộ dáng hồn phách loạn bay của Kim Kiền, không khỏi mỉm cười: "Vì sao ngây người?"

Con ngươi đen ngưng thủy, tuấn nhan sáng trăng, môi mỏng nhẹ cong, như hồ xuân loan động trong vắt.

Xuân phong cười, tất giết người.

Jesus Như Lai! Đây là yêu nghiệt phương nào á á á!!

Kim Kiền bỗng cảm thấy mê muội một trận, tế bào não đồng loạt biến thành tương hồ, chợt nghe đại quân son phấn phía sau phát ra tiếng hít khí dồn dập, tiếng kêu kích động, tiếng thét chói tai cùng với tiếng nuốt nước miếng...

"Triển đại nhân, ta tâm nghi[3] Triển đại nhân đã lâu, hôm nay xin Triển đại nhân nhất định phải nhận hương bao của ta!"

[3] Tâm nghi: thích.

Không biết là nữ tử nhà nào có dũng khí như thế, bất thình lình hét lên một tiếng, lập tức giống như mồi lửa ném vào trong kho pháo, nhất thời kéo theo một đống rối loạn.

"Triển đại nhân!"

"Triển đại nhân!!"

Đám nữ tử vốn bám theo phía sau hai người Triển, Kim đột nhiên như uống phải máu gà, tức khắc tuôn lên ào ạt.

Kim Kiền thốt nhiên hoàn hồn ngoái đầu nhìn lại, lập tức bị trận thế fanclub gào thét xông tới này làm sợ đến nghệt người.

Mắt thấy đại quân fanclub kia sắp sửa công thành đoạt đất, dẫm bẹp nghiền phẳng Kim Kiền, bất thình lình, Kim Kiền cảm thấy bên hông thắt lại, hương cỏ xanh thoang thoảng thoắt cái vờn quanh thân, ngay sau đó, Kim Kiền đã bị người phía sau tóm lấy eo tách ra khỏi mặt đất, bay vút vào đêm không, để lại tất cả các cô nương hai mắt đẫm lệ nhìn trời giậm chân.

* * *

Cảnh phố dưới chân lung linh tràn sắc, tựa như sông ngân đêm hạ, mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt quanh quẩn bên thân, còn hơn cả Chiêu Trà Xuân đắt tiền nhất, từng đợt gió đêm phớt qua hai má, đưa tới giọng nam trầm khe khẽ của người nào đó.

"Sao vẫn còn ngẩn người?"

Tiếng nói trong trẻo, ẩn chứa ý cười, tựa như khe suối trong róc rách, chảy trôi vào ngực Kim Kiền.

Kim Kiền trợn trừng mắt nhỏ, ba hồn bảy vía bay vèo về chỗ cũ, định thần nhìn lại, bấy giờ mới nhận ra không biết từ khi nào mình đã được Triển Chiêu mang lên trên ngọn cây cao ngất, lúc này đang ngồi bên trong táng cây, mà Triển Chiêu lại cách mình chưa tới nửa thước, một cánh tay còn đang vòng lấy eo mình.

"Triển, Triển đại nhân?" Kim Kiền kinh ngạc nhìn xung quanh: "Ta, ta đến đây từ bao giờ?"

Triển Chiêu cong môi cười khẽ: "Tất nhiên là Triển mỗ mang ngươi đến."

"Tới đây làm gì?" Kim Kiền khó hiểu.

"Triển mỗ..." Trong con ngươi đen của Triển Chiêu chảy quanh ánh sáng, mi dài run rẩy, chầm chậm tiếp cận Kim Kiền, giọng nói như bị bịt kín một tầng sương mù: "Vốn dĩ muốn dẫn ngươi đi xem đèn ngắm cảnh..."

Chữ cuối cùng vừa thốt ra, hơi thở ấm áp mềm mại cơ hồ quyện lấy tiếng hít thở gần như sắp tắt hẳn của Kim Kiền.

Mắt nhỏ Kim Kiền mở ra căng tròn, tế bào toàn thân thoắt cái hóa đá, toàn bộ các giác quan dường như chỉ còn cảm nhận được hơi thở hòa cùng mùi hương cỏ xanh, vô tình hay cố ý thổi chọc bên tai.

Ôi chao?! Ôi chao?! Ôi chao!!!!

Ngay lúc chóp mũi Triển Chiêu sắp sửa chạm vào Kim Kiền, đột nhiên dưới tàng cây truyền đến một tiếng hét thảm.

"Bắt cướp đi!"

Thân thể Triển Chiêu bất giác cứng đờ, nháy mắt thẳng vút thắt lưng, liếc mắt nhìn vào Kim Kiền đã sắp bị dọa ngốc, khẽ thở dài một hơi, đưa tay vòng chặt lưng áo Kim Kiền, trở người bay xuống cây.

Dưới tàng cây tên cướp lẩn vào giữa dòng người dạo phố, một đại thẩm chật vật chen qua đám người đông ken, vừa chạy vừa chỉ về phía trước la to: "Bắt cướp đi! Bắt cướp đi!".

Mà phía trước đại thẩm, là ba sai dịch của Khai Phong phủ, đang cố sức dạt đám đông ra, lớn tiếng quát: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Trong khi đó cách sai dịch mấy trượng, một nam tử dáng người gầy gò đang nhanh nhẹn chạy ngược chiều dòng người, còn thường xuyên ngoái đầu liếc nhìn lại đám bộ khoái và vị đại thẩm đang đuổi theo phía sau, vẻ mặt khinh thường hét trả...

"Các vị quan gia, các vị tiết kiệm chút sức lực đi, bạc này giao cho ta ăn tết nhé!"

Lời còn chưa dứt, tên cướp chợt thấy dưới chân như vấp phải vật gì, đột nhiên mất thăng bằng, bịch một tiếng ngã chụp ếch.

"Kẻ nào, mụ nội nó dám đánh lén ta?!" Tên cướp ngẩng đầu chửi bậy.

Nhưng vừa nhấc mắt, tên cướp liền cảm thấy một gầu nước lạnh trút ụp xuống đầu, kinh hoàng thấu lạnh tâm can.

Trước mắt là hai người, bên trái là một vị toàn thân áo xám, mắt nhỏ eo nhỏ, tướng mạo bình thường, có vẻ hơi quen mắt; còn vị bên phải này, áo lam như tùng, mắt sáng như điện, đây đây đây rõ ràng chính là Triển đại nhân Khai Phong phủ!

"Triển, Triển Triển Triển đại nhân ----" Tên cướp run hết cả mồm mép.

"Triển đại nhân! Kim giáo úy!" Mấy bổ khoái thở hồng hộc đuổi tới nơi, vội ôm quyền cảm tạ: "Đa tạ Triển đại nhân, Kim giáo úy ra tay tương trợ."

"Tội trộm cắp, giam vào đại lao nửa năm!" Triển Chiêu lạnh lùng trừng tên cướp, lời nói ra làm mọi người kinh hoàng.

"Nửa, nửa năm?!" Tên cướp thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

"Triển đại nhân, loại án nhỏ như trộm cướp, nhiều lắm cũng chỉ có thể giam ba tháng..." Một bộ khoái bên cạnh mở lời nhắc nhở.

"Ai bảo hắn ăn cướp hôm nay!" Mày kiếm Triển Chiêu dựng đứng, con ngươi sắc bén bắn thẳng tới tên cướp: "Nửa năm!"

Tên cướp kia cảm thấy gió đông khắc nghiệt bất chợt hóa thành một lưỡi đao bén ngót róc ngang da mặt mình, lập tức sợ tới tè ra quần, vội dập đầu xuống đất kêu to: "Nửa năm! Tiểu nhân tình nguyện ở trong lao hối cải nửa năm, về sau tuyệt đối không cướp bóc nữa!"

Dân chúng vây xem xung quanh không khỏi reo hò một trận.

"Vẫn là Triển đại nhân lợi hại!"

"Tên cướp này tái phạm mấy lần rồi, bắt mấy bận cũng không chịu sửa, giờ Triển đại nhân chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, lại có thể khiến hắn cải tà quy chánh!"

"Triển đại nhân quả không hổ là thủ hạ đắc lực của Bao đại nhân!"

Tiếng khen ngợi nối mãi không thôi.

Kim Kiền nhìn vào tên trộm đang nằm gục trên đất, trong lòng đồng cảm sâu sắc.

Huynh đệ à, chỉ có thể trách hôm nay ngươi ra khỏi nhà không xem hoàng lịch, đêm nay Triển đại nhân thực sự có hơi bất thường, không chỉ nội tiết tố tăng áp đảo, mà hình như sát khí tỏa ra cũng bén hơn ngày thường tới 50%!

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!" Các bộ khoái vẻ mặt sùng bái ôm quyền với Triển Chiêu, nhặt gói đồ bị tên cướp lấy đi trả lại cho đại thẩm, giải tên trộm về phủ.

Lúc này đám đông tụ tập mới dần dần tản ra.

"Triển đại nhân, hay là ta cũng hồi phủ đi?" Kim Kiền nhìn theo mấy vị bộ khoái dẹp đường về phủ, trong mắt ánh lên loại tình cảm hâm mộ tha thiết.

"Kim Kiền, ngươi đói bụng chưa?" Triển Chiêu đột nhiên toát ra một câu như vậy.

"Ôi chao?" Kim Kiền trợn mắt.

Triển Chiêu dường như có phần không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói: "Triển mỗ đã đặt một bàn ăn ở Phù Bạch Cư, không bằng chúng ta cùng dùng bữa ---- thế nào?"

Mắt mũi miệng Kim Kiền đồng loạt mở to.

Ta không có nghe lầm chứ ta, không có nghe lầm chứ?! Con mèo từ trước đến nay keo kiệt một văn tiền cũng phải chia làm hai nửa này, hôm nay lại có thể đặt một bàn tiệc ở tửu lâu xa hoa nhất Biện Kinh, Phù Bạch Cư?! Đây là sao hả? Bầu trời sắp mưa màu hồng hay là trái đất sắp lộn ngược, ông trời ơi Jesus ơi, hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com