ZingTruyen.Info

Den Phu Khai Phong Lam Nhan Vien Cong Vu

[PHIÊN NGOẠI] Công Tôn tiên sinh bị bắt cóc! (hạ)

* * *

"Hắt xì! Nhị đương gia, chúng ta còn phải mai phục trên đường núi này bao lâu nữa?"

Ánh chiều tà ngã về tây, mây đen che phủ bầu trời, giữa vùng rừng núi mênh mông, gió núi rét mướt, thổi tạt qua mặt hệt như dao cắt.

Bên trong rừng cây nhỏ dọc theo đường núi đến huyện Thanh Điền, một tên sơn tặc mặt đen ôm đòn gánh, rụt cổ vào trong áo khoác, hít hít nước mũi đã chảy tràn xuống miệng, run cầm cập hỏi Hắc Hổ bên cạnh.

Hắc Hổ nhấc mắt nhìn sắc trời, thở dài nói: "Còn nửa canh giờ nữa là huynh đệ tới thay ca rồi, chúng ta kiên nhẫn thêm chút nữa đi."

Bảy tám tên sơn tặc đằng sau bị đông lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch không tình không nguyện gật đầu.

"Nhị đương gia, ngài nói chúng ta làm như vậy có tác dụng không?" Tên sơn tặc mặt đen hỏi.

"Đương nhiên là có tác dụng!" Hắc Hổ ưỡn ngực: "Hiện giờ tiếng xấu của Hắc Phong trại chúng đã lan xa, sẽ không còn ai dám tới huyện Thanh Điền nữa, đó không phải là tốt lắm sao!"

"Nhưng cứ thế này mãi, thì biết chừng nào mới thành công chứ?" Tên sơn tặc mặt đen rụt cổ.

"Yên tâm! Chỉ cần Hắc Đản tìm được nơi giam giữ các nữ tử, chúng ta có thể cứu được họ ra! Đến lúc đó không cần sợ tên thái tuế kia dùng an nguy của các nữ tử mà uy hiếp chúng ta nữa, chúng ta lập tức có thể đến Khai Phong phủ tố cáo hắn, bắt hắn nhận tội!" Nói rồi, Hắc Hổ lại cười khà khà: "Khi đó, các huynh đệ Hắc Phong trại chúng ta ai ai cũng đều là anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng còn có mỹ nữ lấy thân báo đáp ấy chứ!"

Hắc Hổ vừa nói ra câu này, bảy tám tên sơn tặc chung quanh nhất thời đều tỉnh táo tinh thần, ai nấy đều vỗ tay tán thưởng.

"Có được những lời này của Nhị đương gia, huynh đệ chúng ta nhất định thề cống hiến cho Hắc Phong trại đến chết!"

"Đến lúc đó chúng ta chính là các đại anh hùng!"

"Há há há ----"

Ngay tại lúc mọi người đang trào dâng cảm xúc, thì từ xa xa bất chợt truyền tới tiếng bước chân và tiếng rì rầm to nhỏ.

Tất cả lập tức im bặt, nín thở cúi người, mai phục kín đáo bên trong bụi cây.

Chỉ thấy từ đường núi xa xa, một kiệu nhỏ bốn người khiêng đi đến, áo kiệu xanh biếc, bốn tên kiệu phu vội vàng bước đi. Bên cạnh kiệu là một tên sai vặt thân thể nhỏ gầy hấp tấp theo sát, vừa đi vừa không ngừng lải nhải trong miệng.

"Ta nói này Bạch cô nương, nghe nói đường núi thông đến huyện Thanh Điền này sơn tặc hoành hành, hay thích cướp các cô nương có tướng mạo xinh đẹp, Bạch cô nương người quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành thế này, lỡ như bị bọn sơn tặc đó vừa mắt cướp đi mất, thật sự là không ổn chút nào đâu!"

Nghe thế, bọn sơn tặc mai phục trong rừng cây tức thì sáng bừng hai mắt.

"Nhị đương gia, xem ra vị ngồi trong kiệu kia là một mỹ nhân!"

"Các huynh đệ, xông lên!"

Hắc Hổ keng một tiếng rút ra đao thép, dẫn đầu bọn thủ hạ lập tức xông ra ngoài.

"Núi này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn qua đây, phải để lại mỹ nhân!"

Bọn sơn tặc hối hả chạy xô lên đường núi, mang theo gió tuyết, dáng vẻ thật uy phong.

Thế nhưng bọn chúng lại không nhìn thấy ngay lúc bọn chúng vừa lao ra khỏi rừng cây, thì tên sai vặt theo sát kiệu kia lập tức thở phào một hơi rõ rệt, lầm bầm bằng chất giọng không ai nghe thấy:

"Mẹ ơi, mấy tên này cuối cùng cũng chịu xuống núi, làm ta nói oang oang mấy lời kịch này cả đường đi, mồm mép cũng sắp bị mài mỏng ----"

Chẳng qua là, đợi đến khi bọn sơn tặc Hắc Phong trại vọt tới trước kiệu, thì tên sai vặt kia nháy mắt đã đổi sang bộ dạng hoảng sợ, kéo căng cổ họng gào to:

"Á á á á! Ăn cướp á á á, cứu mạng á á á!"

Một tiếng gào to như vũ bão làm tuyết đọng trên cành cây bên đường tuôn rơi ào ào, mấy tên sơn tặc Hắc Phong trại không hề phòng bị, có hai tên bị dọa đến mức cả người vẹo sang một bên, suýt nữa không giữ vững được đội hình.

Còn bốn tên phu khiêng kiệu kia vừa trông thấy cục diện này, tức khắc cắn răng chạy như điên, trong chốc lát đã không còn tăm hơi, chỉ có một tên kiệu phu áo lam lúc bỏ chạy trượt chân té ngã, bổ nhào vào tên sai vặt nhỏ gầy kế bên, không dám nói thêm nửa chữ.

Tên sai vặt run run rẩy rẩy chắn ở trước kiệu, mặt trắng nhách nghiêm giọng quát:

"Các ngươi là sơn tặc nơi nào, lại dám quấy nhiễu Bạch cô nương của chúng ta?"

"Khà khà, tiểu tử, ngươi nghe rõ rồi chứ, chúng ta chính là anh hùng Hắc Phong trại!" Một tên sơn tặc tiến lên hét to đắc chí.

"Hắc, Hắc Phong trại?!" Đôi mắt nhỏ của tên sai vặt kia trợn lên cực to, sửng sốt chớp mắt một cái, đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống, thét to kinh hoàng: "Là Hắc Phong trại á á á! Cứu mạng á á á!"

Hắc Hổ cực kỳ hài lòng với biểu hiện khiếp sợ của tên sai vặt, ra hiệu cho tên sơn tặc mặt đen tiến lên, hạ lệnh: "Đi xem mặt của cô nương trong kiệu kia ra sao?"

"Vâng! Nhị đương gia!" Tên sơn tặc mặt đen tiến lên hai bước, đang muốn xốc mành kiệu lên, chợt thấy mành kiệu kia nhẹ nhàng lay động, một người vén rèm cúi đầu đi ra khỏi kiệu.

Gió núi trộn pha tuyết đọng, thổi hất lên mái tóc đen như suối, xoắn bay chiếc váy trắng trang nhã.

Nữ tử kia xuất hiện trước ánh mắt của bọn người Hắc Phong trại;

Gáy cổ trắng ngần, làn da như tuyết, tạc băng giũa ngọc, sắc đẹp nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, vừa nâng mí mắt, vạn kẻ xé lòng.

Toàn thể Hắc Phong trại tức thì chết đứng.

Cuốc, cào, đòn gánh trong tay bọn sơn tặc rớt loảng xoảng xuống đất, bên này nước miếng chảy giàn giụa, bên kia nước mũi tuôn loạn xạ, còn thiếu mỗi đại tiểu tiện không khống chế.

Đám người Hắc Phong trại kinh diễm tại trận, mất hồn mất vía, cũng không nhận ra thái dương của nữ tử áo trắng kia đang dần dần trồi lên một đường gân xanh hình chữ thập.

"Á á, Bạch cô nương, cẩn thận á á!"

Tên sai vặt vừa rồi còn rụt đầu rụt cổ đột nhiên xông ra, nước mắt nước mũi tèm lem túm lấy áo của nữ tử áo trắng, không chỉ làm cho gân xanh trên thái dương của Bạch cô nương bị rống mất tăm, còn làm cho đám sơn tặc đang đứng ngốc bị rống tỉnh.

"Nhị, Nhị đương gia..."

Bọn sơn tặc lấy lại tinh thần đều rầm rập nhìn về phía Hắc Hổ.

Hắc Hổ ngoắc mắt nhìn chòng chọc vị Bạch cô nương kia, nuốt nuốt nước miếng: "Theo, theo lệ cũ, cướp!"

"Vâng!"

Bọn sơn tặc đồng thanh đáp lời, rút dây thừng và vải che mắt ra bước chậm tới trước, nhưng vừa thấy đôi mắt hoa đào của vị Bạch cô nương kia, tức thì mặt ai cũng đỏ bừng giống như mông khỉ, thẹn thùng giống hệt các đại cô nương, ngượng ngịu trói chặt vị mỹ nhân xinh đẹp như hoa này lại.

Tên sai vặt mắt nhỏ nhìn đến khóe mắt co giật, kiệu phu áo lam lánh ở một bên thì co rút thái dương, hai người không hẹn mà cùng nháy mắt ra dấu với Bạch cô nương.

Bạch cô nương dùng khóe mắt nhìn lướt qua hai người, đuôi lông mày khẽ rút, cuối cùng vặn vẹo người, chui vào trong kiệu, để lại đám sơn tặc bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau.

"Khụ, Bạch, Bạch cô nương như vậy là đang sợ hãi!" Tên sai vặt co rút da mặt lên tiếng giải thích.

Đám sơn tặc như tỉnh dậy từ trong mộng, bảy mồm tám lưỡi hét lên:

"Phải phải, một mỹ nhân mảnh mai như vậy, sao lại trói được chứ?"

"Bốn huynh đệ đến đây, khiêng cả kiệu và vị Bạch cô nương này đưa lên Hắc Phong trại!"

Nói xong, một tốp người hùng dũng xộc lên, ngươi xô ta đẩy, giành giật nửa ngày, mới chọn ra được bốn tên sơn tặc cao lớn vạm vỡ, nâng kiệu lên vui vẻ hớn hở xuất phát, trực tiếp bỏ mặc tên sai vặt và kiệu phu.

Tên sai vặt co rúm mắt nhỏ, kiệu phu âm thầm bưng trán. Kiệu phu kia liếc nhìn tên sai vặt một cái, tên sai vặt lập tức nhanh như chớp vọt tới bên cạnh kiệu, ngăn bọn sơn tặc lại, tiếp tục gào khan: "Các ngươi không được mang Bạch cô nương đi! Ta quyết cùng tồn vong với Bạch cô nương!"

Kiệu phu áo lam cũng cúi đầu đứng bên cạnh tên sai vặt, không nói lời nào.

"Được rồi được rồi, trói hai tên này lại dắt theo!"

Hắc Hổ hạ lệnh, trói gô cả hai lại đẩy ra sau hàng, túm lên núi.

Có điều bọn sơn tặc cao hứng phấn chấn lại không phát hiện ra, hai "cái đuôi" ở cuối đoàn người, lúc bị trói chặt, trên mặt lại có vẻ như trút được gánh nặng.

* * *

"Đầu đuôi sự việc là như thế, sau này còn phải làm phiền tiên sinh hiệp trợ Hắc Phong trại nhiều hơn."

Hắc Thiên Vương ngồi trong đại sảnh của Hắc phong trại, thành khẩn nói với tiên sinh mặt ngọc phía đối diện.

Tiên sinh mặt ngọc nhìn Hắc Thiên Vương thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Hắc Thiên Vương, hành động này của ngươi thật là thiếu suy tính."

"Hắc Phong trại cũng là bị tình thế bức bách, không còn cách nào khác." Hắc Thiên Vương thở dài nói: "Nay chỉ còn một cách, là mong Hắc Đản có thể tìm được..."

Vừa mở lời, chợt nghe bên ngoài đại sảnh truyền đến một tiếng thét to.

"Đại ca, đại ca! Ta lại cướp được mỹ nhân về đây!"

Hắc Hổ dẫn theo một tốp nhỏ sơn tặc hối hả đi vào, mà tốp đi trước, lại ---- lại là một kiệu nhỏ bốn ngươi khiêng quá đầu.

"Nhị, Nhị đệ, đây là gì?!" Hắc Thiên Vương kinh ngạc.

"Đại ca, bên trong kiệu này là một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!" Hắc Hổ kêu lên hưng phấn.

Dứt lời, lập tức tiến lên một bước, vén mở mành kiệu.

"Cô nương, ra đi!"

Theo lời của Hắc Hổ, người trong kiệu cúi đầu bước ra khỏi kiệu.

Sa y nhàn nhã, tóc đen như gấm, đôi mắt hoa đào, hồ xuân trong vắt.

Lửa trại bên trong sảnh dường như cũng bị hút vào bên trong đôi mắt hoa đào của nữ tử này, câu hồn đoạt phách.

Nhóm sơn tặc ở lại canh phòng Hắc Phong trại bao gồm cả Hắc Thiên Vương, đều nhìn đến phát ngốc, cả đại sảnh Hắc Phong trại lặng ngắt như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Ngay trong khung cảnh tĩnh lặng này, đột nhiên phát ra một tiếng "Phụt —".

Chỉ thấy tiên sinh mặt ngọc ngồi ở phía sau bàn phun ra một ngụm nước trà xa tít tắp, cứ như nhìn thấy cảnh tượng gì làm cho người ta sợ hãi, mắt phượng trợn trừng nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng kia.

Mọi người tức khắc hoàn hồn, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía tiên sinh mặt ngọc trên ghế.

"Bạch, Bạch..." Tiên sinh mặt ngọc trưng ra bộ dáng không thể tin, sững sờ một lát, đột nhiên cụp đầu, bả vai run run một cách quái dị.

"Công Tôn tiên sinh, Bạch mỗ cũng là vì cứu ngươi thôi!"

Bạch cô nương co rúm đuôi lông mày, môi đào hé mở, phát ra một âm thanh trầm thấp như giọng nam tử.

Mọi người Hắc Phong trại nhất thời hoảng hốt, rầm rập bao vây xung quanh nữ tử áo trắng, lớn tiếng quát: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Dưới ánh đao dày đặc chiếu rọi, "nữ tử" áo trắng đột nhiên nhoẻn miệng cười, mọi người bất chợt cảm thấy một trận kình phong nổi dậy từ sau kiệu, một bóng lam như điện hiện ra trước mắt, bất quá chỉ trong tích tắc, phía sau Hắc Thiên Vương đã có thêm một nam tử lam sam.

Thân thẳng như tùng, mày kiếm chạm tóc mai, mắt sáng rét lạnh, bảo kiếm trong tay lóe lên hàn quang lạnh thấu xương vắt ngang trên cổ Hắc Thiên Vương —- chính là tên kiệu phu luôn cúi sụp đầu kia.

Trong phòng tĩnh mịch ngự trị, bọn sơn tặc đều bị dọa đến hóa đần, hoàn toàn không biết làm gì để ứng phó, chỉ có Hắc Hổ là đỏ gay hai mắt, tiến lên một bước lạnh giọng quát:

"Thả đại ca ta ra, nếu không Hắc Hổ ta nhất định sẽ lột da róc xương ngươi!"

"Ta mới phải nghiền xương bọn Hắc Phong trại các ngươi thành tro kìa!"

Một tiếng nói vang dội truyền ra từ phía sau kiệu, chợt thấy tên đầy tớ nhỏ gầy kia xoa thắt lưng bước lên trước, lách qua nữ tử áo trắng nét mặt cười lạnh, từng bước chễm chệ, khí thế phi phàm, cuối cùng bước đến phía trước chiếc bàn dài trong đại sảnh, trừng mắt nhìn tiên sinh mặt ngọc còn đang sụp đầu run vai ở phía sau bàn.

"Vị tiên sinh đó không phải người của Hắc Phong trại, các ngươi chớ có..." Hắc Hổ nhất thời nóng nảy, vừa quát được nửa câu, đã bị cái giọng to tướng của thiếu niên kia dồn ngược trở lại.

"Công Tôn tiên sinh ơiiiiii! Ngài không có việc gì thật là tốt quá rồi, trên dưới Khai Phong phủ đều lo lắng gần chết á á á!"

Chỉ thấy thiếu niên kia túm phắt lấy tay áo của tiên sinh mặt ngọc, nước mắt nước mũi dầm dề, bắt đầu gào khóc.

Bọn sơn tặc đều kinh ngạc đến ngây người.

Công Tôn tiên sinh?

Khai Phong phủ?!

Vị tiên sinh mặt ngọc kia lại có thể là Công Tôn tiên sinh Khai Phong phủ?!!!

"Triển đại nhân, Bạch Ngũ gia với thuộc hạ vừa nghe nói Công Tôn tiên sinh ngài bị bọn Hắc Phong trại này cướp đi, lập tức nóng lòng như lửa đốt suốt đêm không nghỉ tới đây cứu giúp! Trên đường đi một giọt nước cũng không uống, một hột cơm cũng không ăn, quả là mất ăn mất ngủ hoang mang lo sợ như nước sôi lửa bỏng, thật sự là người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ! Nay nhìn thấy Công Tôn tiên sinh bình an khỏe mạnh, thuộc hạ quả thật là phải khấu tạ trời xanh!"

Kim Kiền quệt nước mũi, mở miệng lại tuồn ra một chuỗi lời kịch kể khổ, ào ào ầm ầm...

Tiên sinh mặt ngọc chậm rãi ngẩng đầu, ho nhẹ hai tiếng, mắt phượng hí thành hai vầng trăng khuyết, xem ra tâm tình rất tốt: "Kim giáo úy, một đường vất vả..." Lại đứng dậy gật đầu với thanh niên lam sam đang dùng trường kiếm đe dọa Hắc Thiên Vương, nói: "Làm phiền Triển hộ vệ."

"Công Tôn tiên sinh vô sự là tốt rồi." Chân mày Triển Chiêu giãn ra.

Một nửa sơn tặc Hắc phong trại tức thì đánh rớt vũ khí trong tay.

"Triển, Triển đại nhân?!"

"Triển đại nhân Khai Phong phủ?!"

"Nam hiệp Triển chiêu?!"

"Trời ơi! Rốt cuộc ta đã nhìn thấy Triển đại nhân bằng xương bằng thịt!"

Trong các thể loại cảm thán ồn ào quái dị, Công Tôn tiên sinh quay đầu, nhìn về phía "nữ tử áo trắng" đang có vẻ mặt dữ tợn đứng ở giữa đại sảnh, mắt phượng cong cong, mặt ngập ý cười tao nhã, nhẹ nhàng chắp tay: "Không thể ngờ Công Tôn Sách gặp nạn lần này lại làm phiền Bạch thiếu hiệp như thế, tại hạ thật sự không cáng đáng nổi, thẹn mình không cáng đáng nổi!"

Dứt lời, cúi đầu thở dài, bả vai lại bắt đầu run run đáng nghi.

"Công, Tôn, tiên, sinh, khách, khí, rồi!" Gương mặt Bạch Ngọc Đường méo mó, cắn răng nặn ra từng chữ một.

"Leng keng leng keng keng keng!"

Một nửa sơn tặc Hắc Phong trại còn lại rớt sạch "Binh khí" trong tay, có vẻ như đang tan nát cõi lòng. Còn có mấy tên hai mắt lật ngược trực tiếp té xỉu, số còn lại miễn cưỡng đứng vững thì đều có bộ dạng như cha mẹ quy tiên.

"Trời ạ, mỹ nhân này lại là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường?!"

"Mỹ nhân xinh đẹp như thế, lại có thể là nam nhân!"

"Ta không muốn sống nữa á á!"

Tiếng kêu khóc thương tâm vang vọng khắp đại sảnh Hắc Phong trại, chọc vào màng tai đến phát điếc.

Trong tình cảnh hỗn loạn, Kim Kiền nhìn vào đám sơn tặc, vẻ mặt đồng cảm, Bạch Ngọc Đường mặt đầy sọc đen, sắp nổi trận lôi đình, chỉ có Triển Chiêu không cử động mảy may, ánh mắt rét lạnh bắn thẳng đến mọi người:

"Hắc Phong trại cướp đoạt nữ nhân, chứng cứ vô cùng xác thực, còn không khoanh tay chịu trói?!"

Toàn bộ đại sảnh Hắc Phong trại tức thì tĩnh lặng, ngay sau đó, tiếng kêu gào còn to hơn trước thình lình trỗi dậy.

"Oan uổng quá! Chúng ta là vì cứu người mà!"

"Các cô nương chúng ta cướp về đều bảo vệ an toàn mà!"

"Chúng ta là người tốt mà!"

"Đại đương gia, Nhị đương gia, ta đã nói sớm làm như vậy không được đâu, giờ chưa có kết quả thì đã gặp hậu quả rồi?!"

Ôi chao?!

Kim Kiền, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất thời nghệt người.

"Triển hộ vệ, thả Hắc Thiên Vương ra trước đi." Công Tôn tiên sinh đi đến bên cạnh Triển Chiêu, nhẹ giọng nói.

"Công Tôn tiên sinh?!" Ba người kinh ngạc.

"Việc này kể ra khá dài ----" Công Tôn tiên sinh vuốt râu thở dài một hơi, nhìn quét qua mọi người Hắc Phong trại, lắc đầu nói: "Hắc Phong trại ---- chỉ muốn giúp người thôi..."

Hả?!

Mắt sáng của Triển Chiêu trợn trừng, mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường banh tròn, mắt nhỏ của Kim Kiền biến thành trái nho.

Sơn tặc cường đoạt dân nữ thật ra là vì giúp người làm vui, đây là cái thể loại gì hả?!

* * *

"Thái tuế huyện Thanh Điền?!" Kim Kiền cùng Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh, Bạch Ngọc Đường, Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ ngồi quây quanh trong đại sảnh Hắc Phong trại, vừa ăn thịt nướng do Nhị đương gia Hắc Phong trại Hắc Hổ tự tay nấu nướng, vừa phát biểu cảm tưởng: "Nghe tên đã thấy không giống người tốt rồi!"

"Đương nhiên không phải người tốt!" Hắc Hổ tiếp lời: "Đó chính là tên ác bá cường đoạt dân nữ! Hai tháng trước hắn đến huyện Thanh Điền, bắt đầu cường đoạt hơn mười hoàng hoa khuê nữ trong trấn, thật sự là còn không bằng cầm thú!"

"Dân chúng không báo quan sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Báo quan cũng vô dụng! Nghe nói tên thái tuế này có họ hàng xa với một vị quan lớn trong triều, Huyện lệnh nịnh bợ hắn còn không kịp, lấy đâu dám đắc tội với hắn, không những vậy còn ngấm ngầm giúp tên thái tuế này ém tội. Đến ngay cả dân chúng muốn đến Khai Phong phủ cáo trạng, cũng đều bị Huyện lệnh cho người bắt lại!"

"Nực cười!" Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống.

"Vậy thì có quan hệ gì tới Hắc Phong trại các ngươi?" Kim Kiền hỏi.

"Hai huynh đệ chúng ta vốn là dân chúng bình thường ở huyện Thanh Điền, thuở nhỏ có học chút võ nghệ thô thiển." Hắc Thiên Vương thở dài nói: "Thật sự là không nhìn nổi hành vi của tên thái tuế này, cho nên mới triệu tập một nhóm huynh đệ, trong ứng ngoại hợp với dân chúng huyện Thanh Điền, bí mật đưa các cô nương trong nhà lên núi, bên ngoài thì gọi chúng ta là sơn tặc Hắc Phong trại, cường đoạt dân nữ, mà trên thực tế chính là giấu các nữ tử này trên núi, tránh rơi vào bàn tay độc ác của tên thái tuế kia."

"Hóa ra là vậy ----" Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: "Hắc Phong trại cường đoạt các nữ tử vãng lai cũng chính là muốn bảo vệ các nữ tử đó ư?"

"Đúng thế!" Hắc Hổ vỗ đùi nói: "Tên thái tuế kia lùng không ra cô nương nào trong huyện Thanh Điền, liền chú ý tới các nữ tử qua đường. Các huynh đệ chúng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn các cô nương này bị hại, cho nên không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cứ cướp lên núi trước, sau đó lại nói rõ cho các nàng biết nguyên do, bảo các nàng đổi sang đường khác."

"Nói như vậy, thì rõ là chúng ta đã hiểu lầm các huynh đệ Hắc Phong trại!" Triển Chiêu nét mặt áy náy, ôm quyền nói.

"Khoan đã khoan đã!" Kim Kiền chõ cổ vào, vẻ mặt khó hiểu nói: "Vậy các ngươi bắt cóc Công Tôn tiên sinh làm chi? Chẳng lẽ tên thái tuế kia còn yêu thích các tiên sinh nho nhã sao?"

Nói xong câu này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái gở nhìn về phía Kim Kiền.

"Kim giáo úy..." Trán Triển Chiêu chảy đầy sọc đen.

"Tiểu Kim Tử..." Trong miệng Bạch Ngọc Đường vang lên tiếng chắc lưỡi.

"Kim giáo úy ----" Mắt phượng Công Tôn tiên sinh mang ý cười, chậm rì rì nói: "Quả nhiên là tâm tư nhanh nhẹn!"

Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ bất giác rùng mình một cái, Kim Kiền nhìn thấy lập tức rút vèo cổ lại.

"Ta nói bậy, là ta nói bậy thôi!"

"Công Tôn tiên sinh quét mắt liếc Kim Kiền một cái, lại dời ánh mắt về phía mọi người, nói: "Hắc Phong trại muốn cứu các nữ tử bị thái tuế cường đoạt giam giữ, nên đã phái nhiều vị nội ứng đến dò la địa điểm giam giữ các nữ tử này, tiếc rằng đến cuối chỉ còn lại một gia nô bán mình tên là Hắc Đản, còn bình an ở lại trong phủ thái tuế. Có điều ----" Dừng một chút, lại nói: "Hắc Đản kia không biết nhiều chữ, mạo hiểm truyền ra mật thư có phần khó hiểu, dù đã tìm hết các tiên sinh trong huyện Thanh Điền cũng không thể đọc được, cho nên Hắc Phong trại mới liên tục xuống núi bắt cóc tiên sinh dạy học đi ngang qua, hy vọng có thể đọc được mật thư."

"Là nguyên nhân này à..." Kim Kiền bưng trán.

Hắc Thiên Vương thở dài một hơi, vẻ mặt ray rứt nói:

"Trong nửa tháng chúng ta cướp hơn mười tiên sinh dạy học lên núi, mà chỉ có Công Tôn tiên sinh có thể đọc được thư của Hắc Đản, cho nên mới ---- Haizz! Nếu biết sớm là Công Tôn tiên sinh Khai Phong phủ, chúng ta có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám động vào nửa cọng tóc của tiên sinh đâu!"

"Không, các ngươi cướp rất hay." Công Tôn tiên sinh lại mỉm cười nói.

"Cái gì?" Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ đồng loạt sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường cười khì khì: "Nếu các ngươi không bắt cóc Công Tôn tiên sinh, Bạch Ngũ gia ta, Thối Miêu Khai Phong phủ còn có Tiểu Kim Tử, làm sao tới được đây?"

Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ càng thêm khó hiểu.

"Nhị vị yên tâm, nếu chúng ta đã biết được việc này, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho dân chúng huyện Thanh Điền, buộc thái tuế kia vào vương pháp!" Triển Chiêu đưa ra lời khí phách.

"Đúng vậy đúng vậy! Tên thái tuế kia —-" Mắt nhỏ Kim Kiền nheo lại: "Bây giờ hắn có chạy đằng trời cũng khó thoát!"

Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ nhất thời mừng rỡ, vội đứng dậy ôm quyền cao giọng cảm tạ: "Đa tạ! Đa tạ chư vị!"

Công Tôn tiên sinh ra hiệu cho hai người ngồi xuống, dừng một chút lại nói: "Việc cấp bách hiện tại chính là điều tra rõ nơi thái tuế giam giữ nữ tử, thu thập chứng cứ, nhân chứng vật chứng đều có đủ, mới có thể trị tội được thái tuế kia!"

"Công Tôn tiên sinh nói phải." Triển Chiêu gật đầu nói: "Trước hết chúng ta phải nghĩ cách liên hệ với tiểu huynh đệ Hắc Đản kia..."

"Tại hạ vốn cũng có ý định đó!" Công Tôn tiên sinh khoát tay: "Nhưng sau khi tại hạ trông thấy mọi người hôm nay, lại nghĩ ra một diệu kế."

"Diệu kế gì?" Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ gấp giọng hỏi.

Công Tôn tiên sinh xe râu cười, mắt phượng cong cong, tầm mắt khẽ chuyển, dời về phía một người.

Ánh mắt mọi người đồng loạt di chuyển theo, cuối cùng đổ dồn lên một người, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi gật đầu lia lịa.

"Diệu kế, quả là diệu kế!"

"Nè nè!" Góc mày Bạch Ngọc Đường giật nảy điên cuồng, kêu lên hung tợn: "Các ngươi đều nhìn chằm chằm Ngũ gia ta làm chi?!"

"Ngũ gia à, cái gọi là đưa phật đưa đến Tây Thiên, hay là người hy sinh tí tướng sắc thêm lần này thôi nhé ----"

"Tiểu Kim Tử! Ngươi câm miệng cho ta!"

"Bạch đại hiệp, huyện Thanh Điền đều trông cậy vào ngươi cả!"

"Hai tên béo đen các ngươi, chùi nước mũi ngay cho ta!"

"Bạch huynh."

"Thối Miêu, ngươi dám nói thêm nửa chữ xem?!"

"Bạch thiếu hiệp, tại hạ ----"

"Cũng không thể nể mặt Công Tôn tiên sinh!"

"Bạch Ngũ gia..."

"Bạch đại hiệp..."

"Bạch huynh..."

"Bạch thiếu hiệp..."

"Bạch Ngũ gia thề có chết cũng không theo!!"

Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu biểu diễn công phu "Chuột rống" danh chấn giang hồ uy lực kinh người, làm rung sập nóc nhà của đại sảnh Hắc Phong trại đã cáu bẩn lâu năm.

* * *

Thái tuế gần đây thực phiền muộn.

Từ khi trồi ra cái bọn Hắc phong trại kia, ngày này qua ngày khác càng thêm khó chịu.

Đại cô nương tiểu tức phụ trong huyện Thanh Điền đều bị Hắc Phong trại cướp đi rồi, đại cô nương tiểu tức phụ đi ngang qua huyện Thanh Điền cũng bị Hắc Phong trại cướp đi luôn rồi, bây giờ trong huyện Thanh Điền này, ngoại trừ bé gái dưới bốn tuổi và bà cụ đã ngoài bảy mươi ra, thì đến cả một bà mẹ trẻ cũng không nhìn thấy, việc này quả thực làm cho thái tuế sống một ngày bằng một năm.

Sáng sớm rời giường, việc thái tuế làm đầu tiên là đi thăm mười ba mỹ nữ mình cất giấu, vẫn là bộ dạng cũ mèm, không ăn không uống, đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốt, các nàng so với lúc mới tới cứ như hai người khác nhau. Nhìn thấy đã bực mình, cho nên, thái tuế quyết định ra ngoài giải sầu.

Một nén nhang sau, thái tuế quả thật nên vỗ tay tán thưởng quyết định sáng suốt của mình hôm nay!

Ngay trên con phố huyện Thanh Điền đã từ lâu không nhìn thấy sinh vật giống cái, thái tuế lại có thể gặp được mỹ nữ.

Xem cái eo kia đi, ngó cái mặt kia đi, lại ngắm cái miệng nhỏ nhắn kia đi, ai cha cha, quả là làm cho ruột gan người ta ngứa ngáy khó nhịn mà!

Đương nhiên, không chút do dự, thái tuế mở phật cây quạt trong tay ra, lập tức tươi cười nghênh đón.

"Vị mỹ nhân này, không biết tiểu sinh có may mắn được mời mỹ nhân đến tệ xá chăng?"

* * *

Kim Kiền theo cạnh Bạch Ngọc Đường giả vờ như đang dạo phố, vừa đi dạo qua hai nhà tiểu điếm, chợt nghe thấy một giọng nói cợt nhả truyền đến từ cuối phố.

"Vị mỹ nhân này, không biết tiểu sinh có may mắn được mời mỹ nhân đến tệ xá chăng?"

Một tên công tử dẫn theo hơn mười tên gia đinh vọt tới trước mặt mình và Bạch Ngọc Đường như một trận gió, toàn thân gấm vóc, mặt to bụng tròn, xem tuổi bất quá ba lăm ba sáu, mắt nhỏ môi dầy, đầu dầu mặt phấn, thoạt nhìn có chút... Ừm, béo mỡ.

Bấy giờ, trong mắt tên công tử này đang lóe ra tia sáng như sói thấy thịt.

Khóe mắt Kim Kiền ngắm về phía nhóm người Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh, Hắc Thiên Vương, Hắc Hổ đi theo phía xa, chỉ thấy Hắc Hổ ra sức gật đầu, điều này chứng tỏ, tên công tử béo mỡ trước mặt này chính là tên thái tuế thối danh lan xa kia.

Lại nhìn qua Bạch Ngọc Đường, mắt hoa đào ẩn chứa chết chóc, sắc mặt xanh đen, mắt thấy sắp sửa vặn khuôn mặt mỹ nữ khuynh thành sang hung thần ác sát.

Haizz, quả nhiên vẫn phải khai triển kỹ xảo cao siêu của ta bù vào mà.

Kim Kiền thầm than một hơi, lủi mạnh lên chắn trước người Bạch Ngọc Đường, trợn mặt quát: "Tên công tử kia, ngươi muốn làm cái gì?"

"Khà khà khà, không làm cái gì hết!" Thái tuế phe phẩy quạt cười đến dâm đãng: "Chỉ muốn mời mỹ nhân đến tệ xá ngắm tuyết phẩm trà thôi."

"Ngươi đừng mơ tưởng!" Kim Kiền ưỡn sống lưng: "Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ động đến..."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thái tuế quát to một tiếng:

"Đờ ra đó làm gì, còn không mau mời mỹ nhân về?!"

"Vâng, công tử!"

Bọn gia đinh phía sau ào ạt xông lên, bao vây Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền lại, một tên trong số đó rút ra một vật từ sau lưng, quăng lên không trung, chính là một cái bao tải.

"Các ngươi muốn làm gì? Cứu mạng với! Cứu ----"

Kim Kiền làm hết phận sự, tận lực sắm vai tên sai vặt nóng lòng bảo vệ chủ nhân, rướn cổ gào to, thình lình, trước mắt tối om, ngay sau đó, chính mình bị một thứ gì đó bao lại, sau đó nữa chợt thấy dưới chân trống rỗng, cả người bị thít chặt, không thể cựa quậy dù một chút.

Ôi chao?!

Sao lại thế này?!

Sao lại gói ta lại?!

Chẳng lẽ bọn gia đinh này bị hoa mắt run tay nên bắt lộn người?!

Trong khung cảnh tối đen, Kim Kiền nghe thấy giọng hả hê đắc chí của tên thái tuế kia:

"Khà khà, cho dù tiểu mỹ nhân nàng cải nam trang, cũng không thoát khỏi cặp mắt thần từng ngắm qua vô số mỹ nhân của thái tuế ta đâu! Khiêng nàng về cho ta!"

Điên hả! Tên thái tuế này lại có thể nhìn ra giới tính của ta? Chẳng lẽ đây là tuyệt kỹ bí mật của Hoa Hoa công tử!

Còn không chờ bọn gia đinh khiêng mình đi được hai bước, Kim Kiền đã cảm thấy một trận hàn khí lạnh đến xương đánh ập tới phủ trời lấp đất, ngay sau đó, lại nghe tên thái tuế ở bên ngoài bao tải tru lên một tiếng, tiếp đó, tiếng bịch bịch vang lên liên tiếp, cuối cùng, bản thân bị thả rơi xuống đất, bao tải trên đầu bị ai đó ném đi.

Trước mắt thông thoáng, đập vào tầm mắt trước tiên chính là khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu và dung nhan tuyệt sắc của Bạch Ngọc Đường, có điều sắc mặt hai người lúc này đều rất khó coi.

"Tiểu Kim Tử, ngươi không sao chứ?" Bạch Ngọc Đường hung hăng chà chà chân, Kim Kiền nhìn theo, chỉ thấy một đôi "Chân ngọc" của Bạch Ngọc Đường đang đạp lên cái bụng phì của tên thái tuế, giẫm đến mức tên thái tuế phải trợn trắng mắt.

"Kim Kiền." Ngón tay Triển Chiêu đưa tới bên má Kim Kiền, bất chợt khựng lại, sau đó lại gắng gượng thu về: "Không sao là tốt rồi."

Kim Kiền nhìn quét qua một vòng, chỉ thấy bọn gia đinh kia đã sớm té xỉu chất đống, nằm mọp trên phố với đủ các loại tư thế, Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ đứng ở một bên, một người thì trợn to mắt như chuông đồng, một kẻ lại há hốc mồm giống hệt trái dưa hấu, hóa ngốc triệt để.

"Ực..." Một giọt mồ hôi lạnh đáp xuống trán Kim Kiền: "Cái đó... Không phải nói là muốn phái người nằm vùng, tìm ra chỗ giấu các nữ tử sao..."

"Ai biết tên thái tuế này mắc cái bệnh gì, dám bắt Tiểu Kim Tử ngươi ----" Ánh mắt Bạch Ngọc Đường bay loạn: "Ngũ gia ta nhất thời không nhịn được... Thối Miêu! Ngươi đừng có ở đó giả vờ vô tội! Lúc nãy ngươi ra tay còn nhanh hơn ta, ngươi nói xem bây giờ phải làm sao đây?"

Triển Chiêu buông mắt, vội ho một tiếng, tiếp tục im lặng.

"..." Kim Kiền lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Nếu không, chúng ta thử cách khác vậy?"

"Cách gì?" Công Tôn tiên sinh nhẹ thở dài một hơi hỏi.

"Thí dụ như ----" Kim Kiền gãi gãi đầu, mắt nhỏ quay tròn chuyển qua, moi ra một viên thuốc đen nhánh từ trong lòng: "Ở đây ta có một viên 'Đoạn tử tuyệt tôn', một khi đã uống vào, nếu không có thuốc giải, cả đời này không thể nào... Khụ... Cái đó, hay là ép tên thái tuế này uống vào, sau đó ---- hì hì hì!"

Lời vừa nói ra, mấy vị đồng chí nam tính ở đây nhất thời sắc mặt đều đại biến.

Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ cùng lúc đổ lùi mấy bước, ánh mắt nhìn Kim Kiền như thể nhìn Diêm Vương địa ngục.

Da mặt Bạch Ngọc Đường co giật tầng suất cao: "Tiểu, Kim, Tử!"

"Kim Kiền!" Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu đen đến mức có thể so với đáy nồi: "Còn thể thống gì?!"

"Khụ khụ khụ..." Công Tôn tiên sinh ho khan một trận kịch liệt, một lúc lâu sau mới cho ra kiến nghị: "Như thế, cũng là một cách."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thái tuế dưới chân Bạch Ngọc Đường run lên dữ dội, bắt đầu rống cổ khóc thét:

"Đại hiệp, đại hiệp! Ta nhận tội! Tội gì cũng nhận! Trăm ngàn lần thủ hạ lưu tình, nhà ta chín đời độc đinh, có mỗi một nam đinh là ta, trăm ngàn lần đừng bắt ta uống viên đoạn tử tuyệt tôn gì đó a a a a!"

Trong mọi ngóc ngách của con phố, đều quanh quẩn tiếng thét như sói tru của thái tuế.

"Vậy không phải xong rồi sao?" Kim Kiền vỗ ngực một cái, đắc ý nói.

Các vị đồng chí nam tính xung quanh đầu đầy sọc đen, chỉ có Công Tôn tiên sinh mặt nho mang ý cười, vuốt râu gật đầu.

* * *

Thời gian đầu xuân, cỏ xanh gió ấm, liễu tô ngọc bích, trăm hoa nở nhụy. Dân chúng huyện Thanh Điền bôn ba bẩm báo một tin làm người ta kích động vạn phần.

Bao đại nhân Khai Phong phủ quá bộ đến huyện Thanh Điền, đồng loạt trị tội thái tuế gây hại một phương và Huyện lệnh đồng lõa, đồng thời cũng biểu dương khen thưởng tổ chức Hắc Phong trại lâm thời với nghĩa cử thấy người gặp nạn rút đao tương trợ.

Về sau, có người hỏi qua đại đương gia Hắc Thiên Vương của Hắc Phong trại, dựa vào bí quyết gì có thể lật đổ được thái tuế?

Lúc ấy, Hắc Thiên Vương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng, vẻ mặt hoài niệm nói: "Vậy phải bắt đầu kể từ lúc Hắc Phong trại chúng ta bắt cóc Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ..."

Sau đó, nội dung đoạn hồi ức này của đại đương gia Hắc Phong trại lan truyền nhanh chóng, đồn đãi phong phong phú phú trên giang hồ một thời, đợi đến khi chuyện xưa này lọt vào tai của Công Tôn tiên sinh, diễn biến đã khác xa bản gốc:

Công Tôn tiên sinh gia sư đa mưu túc trí của Khai Phong phủ, trí dũng song toàn, trí tuệ hơn người, chỉ dựa vào năng lực bản thân, đã nhất nhất hàng phục được toàn thể sơn tặc Hắc Phong trại cùng hung cực ác, thu làm đàn em. Than ôi?! Đáng kính thay? Đáng sợ thay?!

Nghe thấy lời đồn này Công Tôn tiên sinh chỉ mỉm cười, không đáng để tâm, tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp phúc đáp công văn, tiện thể thưởng thức tiết mục đấu võ mồm thường lệ của Tứ phẩm hộ vệ nào đó, Tòng lục phẩm giáo úy nào đó cùng với Bạch Thử nào đó.

"Ta nói này Tiểu Kim Tử, ta nghĩ hoài cũng không rõ, Ngũ gia ta cải nữ trang, tuyệt đối là chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, thế nào mà tên thái tuế kia lại vừa mắt ngươi? Còn bảo Tiểu Kim Tử ngươi là nữ cải nam trang gì đó?!" Bạch Ngọc Đường đong đưa cây quạt, đánh giá trên dưới Kim Kiền một vòng, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

"Ngũ gia nói rất đúng, ta cũng thấy ---- con mắt của tên thái tuế kia thật độc....." Kim Kiền vẻ mặt đồng tình.

"Khụ!" Triển Chiêu ở bên cạnh ho vội một tiếng.

"Ờ! Ý ta là, con mắt của tên thái tuế kia căn bản là không giống ai, không có mắt nhìn người! Theo lý mà nói, hắn vừa nhìn thấy một vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như Ngũ gia đây, thì sắc tâm phải lập tức nổi dậy, hung bạo bắt trói Ngũ gia về nhà....." Kim Kiền vội chêm thêm một câu.

"Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường nhe răng.

"Khụ Khụ!" Triển Chiêu ho khan hai tiếng, nhìn sang Kim Kiền, ngập ngừng: "Kim giáo úy, thân thể của của ngươi gầy yếu, thường ngày lại không chú ý tới ngôn hành lời lẽ, bị người nhìn lầm là nữ cải nam trang cũng là chuyện bình thường."

"Tiểu Miêu, ngươi đi sửa mắt được rồi đó!" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu khinh thường: "Tiểu Kim tử từ đầu tới chân có chỗ nào giống nữ tử chứ?"

"Hự....." Kim Kiền gãi đầu.

"......" Triển Chiêu sụp mắt.

"Nhưng Tiểu Miêu nói cũng có chỗ đúng, Tiểu Kim Tử ngươi lúc nào cũng cong cụp lưng, bộ dạng ỉu xìu uể oải, thật là không chút khí thế!" Bạch Ngọc Đường xoa cằm nghĩ ngợi, đột nhiên bộp vào tay một phát: "Tiểu Kim Tử, ngươi phải như Ngũ gia đây —–" Nói xong, mở bật cây quạt ra, tiện tay lắc lư: "Ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, mới thể hiện hết bản sắc của nam nhi!"

Cảnh xuân tươi đẹp, bộ y phục màu tuyết của Bạch Ngọc Đường xào xạc múa may, đôi mắt hoa đào lượn lờ sóng nước, hệt như tiên nhân trong danh họa truyền kỳ, quả là mê hoặc hồn người.

Là bản sắc yêu nghiệt mới đúng!

Kim Kiền âm thầm lẩm nhẩm.

"Kim Kiền!" Triển Chiêu đầu đầy sọc đen, tiến lên một bước: "Đừng nghe Bạch huynh nói lung tung."

"Nói lung tung gì hả? Ngũ gia ta làm vậy là muốn tốt cho Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường vỗ một chưởng vào lưng Kim Kiền: "Nghe ta, ngẩng đầu, ưỡn ngực!"

"Á!" Kim Kiền bị vuốt chuột vỗ vào sống lưng một cái, còn thành thật bày ra tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ có điều "ngực" này lại vừa vặn ưỡn tới trước mắt Triển Chiêu, thiếu chút nữa là dán lên trên người Triển Chiêu.

"!"

Triển Chiêu hít ngược khí lạnh, cứ như mèo con bị kích động, loáng cái nhảy ra thật xa, lỗ tai đùng một phát đỏ bừng, tức giận trừng Bạch Ngọc Đường: "Bạch Ngọc Đường!"

"Hả?" Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, nhất thời sửng sờ.

Ánh mặt trời rắc vàng, trên tuấn nhan như ngọc của thanh niên áo lam buông màu đỏ ửng, hơn cả ánh bình minh, một đôi tai mèo đỏ rực trong suốt, quả thật làm cho tim người ta phải đập thình thịch.

Đôi con ngươi của Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên thổi bay hỗn loạn: "Sao, sao chứ?"

"Cấp dưới Triển mỗ, Triển mỗ sẽ tự mình dạy bảo, không nhọc Bạch huynh hao tâm tốn sức!"

"Ta cứ thích quản!"

"Bạch Ngọc Đường!"

"Thối Miêu!"

Bên này, hiệp khách áo trắng tiêu sái tuấn dung thổi hồng, bên kia, hộ vệ áo lam hai tai đỏ rực, ngươi trừng mắt liếc, ta thổi bay mâu[1], quả nhiên là ---- quả nhiên là ---- vườn xuân ngập sắc, cửa vườn không đóng được, hai hồng hạnh đã leo ra đến tường.

[1] Mâu: nghĩa hán việt là con ngươi.

Đôi mắt của Kim Kiền lia qua lia lại trên người cả hai, khóe môi gợi lên một độ cong quỷ dị, khói đen sau lưng vèo vèo bốc lên: "Hì hì —-"

Một miêu một thử như cảm giác được không khí quái dị, đồng lòng trợn mắt trừng Kim Kiền.

"Tiểu Kim Tử!"

"Kim Kiền!"

"Ôi chao?" Kim Kiền nháy mắt sửa thành vẻ mặt thuần lương, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trời quang vạn dặm, mây trắng tầng tầng, một đôi chim nhạn liệng bay về phía chân trời, không khỏi tấm tắc khen: "Mùa xuân, thật sự là mùa tốt ..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info