ZingTruyen.Com

ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ

[111] PHIÊN NGOẠI (thượng)

topifb

[PHIÊN NGOẠI] Công Tôn tiên sinh bị bắt cóc! (thượng)

* * *

Lời của tác giả: Ngoại truyện này xảy ra sau Hái hoa án, cũng là sau khi Tiểu Miêu đã biết được giới tính của Tiểu Kim.

Về phần thời gian, khụ, thỉnh xem nhẹ đi.

* * *

Sớm trong nhộn nhịp cánh hoa bay;

Băng thanh ngọc đọng ngàn dặm bạc;

Tuyết trắng giọt châu vạn núi ngàn;

Cành quỳnh xanh biếc đợi xuân sang.

Hương xuân lành lạnh vừa trở mình, hàng dãy núi cao phủ đầy tuyết trắng xóa, cây băng hoa bạc, đẹp không sao tả xiết. Trên đường núi xa xa, hai bóng người hối hả bước đi, trong đó có một vị nam tử trên dưới bốn mươi, lưng vác theo gói đồ, mặt mang nét mệt mỏi, mày rậm mắt dài, trên chòm râu dài một thước vương đầy tuyết trắng, lúc này đang tiếp cận làm quen với người bên cạnh.

"May mà gặp được huynh đài, nếu không Lý mỗ còn không biết phải lạc trong đường núi này bao lâu nữa!"

"Một mình trên đường đi thì đúng là cô quạnh, có thể gặp được người đồng hành cũng là chuyện may mắn." Người đáp lời toàn thân thanh sam, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mắt phượng mang ý cười, ba sợi râu mảnh bay bay trước ngực, cả người bao phủ phong thái nho nhã.

"Tại hạ họ Lý tên Đức, là một tiên sinh dạy học trong thành Khai Phong, không biết huynh đài xưng hô thế nào?" Nam tử tên Lý Đức hỏi.

"Tại hạ tiện danh không đáng nhắc đến, Lý huynh không cần lưu tâm." Tiên sinh mặt ngọc cười nhạt trả lời.

"Cũng đúng, cũng đúng!" Lý Đức cười gượng hai tiếng: "Có câu quân tử chi giao nhạt như nước[1] —- Vậy xin hỏi huynh đài, đây là chỗ nào, cách Khai Phong còn xa lắm không?"

[1] Quân tử chi giao nhạt như nước: tình cảm giao hảo của quân tử nhạt nhẽo như nước lã, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân thì ngọt ngào như rượu ngọt. Ý chỉ tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, còn tình cảm của kẻ tiểu nhân thì ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt.

"Nơi này ở trong phạm vi huyện Thanh Điền, cách Khai Phong chỉ năm mươi dặm." Tiên sinh mặt ngọc đáp lời.

"Hả, huyện Thanh Điền —-" Lý Đức đột nhiên trợn to hai mắt, kêu lên kinh hoàng: "Cái gì, chỗ này là trong phạm vi huyện Thanh Điền?"

"Phía trước năm dặm chính là thị trấn Thanh Điền, có chuyện gì sao?" Tiên sinh mặt ngọc ngẩn ra, hỏi.

"Mau mau mau! Huynh đài, chúng ta phải cấp tốc rời khỏi đây!" Lý Đức không rảnh phân bua, lập tức lôi kéo tiên sinh mặt ngọc đi nhanh hơn, mặt đầy hoảng sợ.

"Lý huynh?" Tiên sinh mặt ngọc vô cùng khó hiểu: "Vì sao lại hoảng sợ như thế?"

"Huynh đài không biết sao?!" Lý Đức kinh hô, trừng đôi mắt sợ hãi quét qua bốn phía, nuốt nuốt nước miếng nói: "Gần huyện Thanh Điền này có rất nhiều cướp, giết người cướp của, cường đoạt con gái nhà lành, không chuyện ác nào là không làm ra!"

"Cướp ư?!" Tiên sinh mặt ngọc hơi trừng to mắt phượng: "Sao có thể? Mặc dù Huyện Thanh Điền này cách Khai Phong năm mươi dặm, nhưng cũng thuộc quản lý của Khai Phong phủ, dân chúng từ trước đến nay chất phác thuần lương, an bình hòa thuận, sao lại có cướp lộng hành?"

"Huynh đài là người bên ngoài tới đúng không?" Lý Đức trừng mắt hỏi lại.

Tiên sinh mặt ngọc lắc đầu: "Tại hạ đã ở lâu trong Khai Phong phủ."

"Vậy ngươi rời khỏi Khai Phong mấy tháng rồi?"

"Sao..." Tiên sinh mặt ngọc giật mình: "Tại hạ về quê thăm nhà đã ba tháng ..."

"Vậy thì đúng rồi!" Lý Đức cao giọng nói: "Bọn cướp ở huyện Thanh Điền này mới nổi ra hai tháng trước, được xưng là Hắc Phong trại, có hai tên đương gia võ nghệ cao cường xuất quỷ nhập thần, gọi là 'Hắc phong song sát'!"

"Hắc phong song sát?" Tiên sinh mặt ngọc nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Lý Đức gật đầu tới tấp, lại nuốt một miệng nước miếng, nhỏ giọng nói: "Đại đương gia tên là Hắc Thiên Vương, thân cao tám thước, võ nghệ cao cường, một thanh đao bát quái chín khuyên xuất thần nhập hóa, dũng mãnh phi thường, không kẻ nào địch lại; nhị đương gia Hắc Hổ thì càng mạnh mẽ vô cùng, một thanh diệp đao to tướng vung chém khắp thiên hạ, không có địch thủ."

"Chẳng lẽ huyện lệnh Thanh Điền lại để mặc cho bọn cướp này tác loạn?" Sắc mặt của tiên sinh mặt ngọc tối xuống.

"Làm sao bỏ mặc được?" Lý Đức lắc đầu: "Có điều Huyện lệnh này quá mức bất tài, hai tháng trời vây quét ba lần, mà ngay cả cứ điểm của Hắc Phong trại cũng chưa đụng tới được."

"Vì sao không báo lên Khai Phong phủ?" Tiên sinh mặt ngọc nheo mắt phượng lại, giọng lạnh dần.

"Nói đến đây cũng thật lạ, Huyện lệnh này thà để cho bọn Hắc Phong trại tác oai tác quái ở huyện Thanh Điền, cũng nhất định che giấu không báo lên trên; nghe nói, nữ tử trong huyện đã bị Hắc Phong trại này cướp đi hơn phân nửa. Nửa tháng lại đây, thậm chí cả khách đi đường bọn Hắc Phong trại này cũng không tha —-" Lý Đức thở dài một hơi: "Lý mỗ sợ gặp phải bọn cướp Hắc Phong trại, nên mới đi vòng đường xa, bất cẩn lạc đường. Huynh đài, chúng ta nên cấp tốc rời khỏi huyện Thanh Điền này thì tốt hơn!"

Tiên sinh mặt ngọc trầm ngâm một lát, nhấc mắt nhìn Lý Đức, khẽ cười nói: "Lý huynh không cần lo lắng, ngươi nói Hắc Phong trại này giết người cướp của, cường đoạt dân nữ, nhưng trên người hai chúng ta lại không có của cải gì đáng giá, càng không phải nữ tử, có gì phải sợ sệt?"

Lời còn chưa dứt, chợt nghe trong rừng cây bên đường phát ra một tiếng hét lớn:

"Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, phải để lại tiền mãi lộ!"

Mấy tiếng thét to vang lên, ngay sau đó hơn mười tên vạm vỡ ùa ra khỏi rừng rúi, lấp ngang con đường, chặn ở trước mặt hai người.

Một tên cầm đầu to con, mặt mày râu ria um tùm, thân hình cường tráng, vạt áo phanh nửa, dùng một thanh đao rộng hai thước vỗ mạnh lên lông ngực, hùng hổ quát to: "Có Hắc Hổ của Hắc Phong trại ở đây, thức thời thì mau giao ra vật gì đáng giá!"

"Hắc, Hắc Hắc Hắc Hắc Hắc Phong trại?" Tiếng gào thét chói tai của Lý Đức bay vút tận trời.

Tiên sinh mặt ngọc bên cạnh lại có vẻ mặt trấn tĩnh, thản nhiên đánh giá bọn sơn tặc phía đối diện, mắt phượng lướt qua các chủng loại "Vũ khí" trong tay bọn lâu la sơn tặc phía sau Hắc Hổ ----

Cuốc, cào, còn có đòn gánh...

Tiên sinh mặt ngọc khẽ nhướng cao lông mày.

"Nhị đương gia, hình như hai người này là tiên sinh dạy học!" Một tên lâu la nhỏ giọng nói với Hắc Hổ cầm đầu.

"Phải phải phải, chúng ta đều là tiên sinh dạy học nghèo, không một xu dính túi!" Lý Đức vội ôm quyền hô: "Mong chư vị giơ cao đánh khẽ, tha cho hai người chúng ta!"

"Nhị đương gia, thật sự là hai tiên sinh dạy học!" Một tên cướp khác mặt đầy kinh hỉ hô to.

"Ha ha ha ha ha ha!" Tên mặt đầy râu ria được xưng là Hắc Hổ ngoác miệng cười to: "Thật đúng là vận cứt chó đến rồi muốn ngăn cũng không được! Các huynh đệ ----"

"Có!" Chúng lâu la hai mắt tỏa sáng, đồng thanh hô ứng.

"Trói hai tên tiên sinh sinh dạy học này về cho ta!"

"Vâng!"

Vừa đáp lời, đám lâu la đồng loạt xông lên, thành thạo trói chặt Lý Đức và Công Tôn Sách lại, xong rút ra hai miếng vải đen bịt kín mắt hai người, tiếp đó chọn ra hai tên to con lực lưỡng khiêng hai người lên vai.

Tên mặt đen to con được xưng là nhị đương gia vẻ mặt hài lòng, vung đao rộng trong tay quát.

"Đại công cáo thành, các huynh đệ, về Hắc Phong trại!"

"Tuân lệnh!"

Lý Đức bị tên cướp đường nào đó vắt ngang trên vai khóc không ra nước mắt: "Huynh đài, không phải ngươi nói hai ta không có tiền của, lại không phải nữ tử, chắc chắn sẽ bình yên vô sự sao? Vì, vì sao lại, lại như vậy!"

"Việc này ----" Một giọng nói nho nhã điềm tĩnh truyền tới: "Thổ phỉ cường đoạt tiên sinh dạy học, tại hạ quả thật chưa nghe qua bao giờ, xem ra cũng thật thú vị... Ha..."

Lý Đức run rẩy cả người:

"Huynh, huynh đài, ngươi, ngươi đang cười sao?"

"Lý huynh nói đùa, trong tình cảnh này, tại hạ sao có thể cười được ---- ha..."

Gió núi gào rít, bông tuyết cuồng bay, đám thổ phỉ Hắc Phong trại đồng loạt rùng mình một cái không có lý do.

* * *

Trong đại sảnh Hắc Phong trại, bọn sơn tặc đứng thẳng xếp thành hai hàng chỉnh tề hai bên sườn đại sảnh, mỗi tên cầm trong tay một cây đuốc, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh như ban ngày, ở chính giữa đại sảnh, đặt một chậu than thật lớn, lửa trại đốt cháy rừng rực, dưới ánh lửa chiếu rọi, một hán tử cường tráng vòng tay ra sau lưng nhìn đăm đăm cửa lớn, vẻ mặt nặng trĩu.

Hán tử này thân cao tám thước, màu da cổ đồng, khuôn mặt góc cạnh, mặc áo đen vạt ngắn, áo khoác da hổ cổ rộng, tuổi cùng lắm trên dưới ba mươi, một đôi mắt to bắn ra tinh quang bốn phía, chính là đại đương gia Hắc Phong trại: Hắc Thiên Vương.

"Đại đương gia, ngài không nên quá lo lắng, nhị đương gia đi lần này chắc hẳn sẽ có thu hoạch." Tên lâu la ở bên cạnh khuyên nhủ.

"Chỉ mong vị tiên sinh nhị đệ mời về lần này đừng là loại vô dụng như mấy lần trước." Hắc Thiên Vương lo lắng nói.

Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa rộ lên một trận xôn xao.

"Đại ca, ta đã về rồi."

Hắc Hổ lớn giọng ồn ào, dẫn theo một đội sơn tặc hấp tấp tiến vào, ở giữa hàng ngũ còn áp giải hai người cao gầy ăn mặc như thư sinh.

"Nhị đệ, hai vị này là —-" Hắc Thiên Vương lập tức nghênh đón, nhìn lướt qua hai vị tiên sinh, hỏi.

"Đây là hai vị tiên sinh dạy học đệ mời tới ở dưới chân núi, đại ca, lần này nhất định có thể làm được!" Hắc Hổ vỗ ngực một cái nói.

Hắc Thiên Vương dời tầm mắt về phía hai người trong sảnh, chỉ thấy hai ngươi này, mặc dù đều ăn mặc như thư sinh dạy học, nhưng nét mặt khí sắc lại khác nhau một trời một vực.

Vị bên trái này, sắc mặt trắng bệch như giấy, cả ngươi run run rẩy rẩy, mồ hôi to như hạt đậu ào ào đổ xuống cổ, bộ râu dài nửa thước rối tinh bù xù, hai mắt cụp xuống, cả mí mắt cũng chẳng dám nâng lên dù một chút, rõ ràng là khủng hoảng quá độ.

Mà vị bên phải này, toàn thân nho sam xanh, mặt trắng như ngọc, ba sợi râu mảnh, cũng sụp mắt im lặng như thế, nhưng Hắc Thiên Vương lại cảm thấy toàn thân người này bao trùm khí chất thư hương nho nhã, làm cho cõi lòng người ta trầm tĩnh.

"Đại ca, đại ca thấy thế nào?" Hắc Hổ ở một bên tiến sát lên hỏi.

"Thử một lần cũng không sao cả." Hắc Thiên Vương gật gật đầu, lấy ra hai tờ giấy từ trong lòng, chia ra đưa cho hai người, nói: "Nhị vị tiên sinh có đọc được bức thư này không?"

Lý Đức run run mở bức thư ra, định thần nhìn vào, đột nhiên quát to một tiếng, ném phăng bức thư đi, kêu lên kinh hãi: "Ngươi, ngươi cho ta xem cái gì đây? Chẳng lẽ là bùa quỷ hại người?"

Trong khắp đại sảnh Hắc Phong trại phủ trùm tĩnh mịch, chúng thổ phỉ mở to mắt nhìn theo bức thư đang lả lướt bay xuống mặt đất, dưới ánh lửa sáng quắc, nội dung bên trong hiện ra trước mắt mọi người không sót thứ gì.

Chỉ thấy phía trên bức thư kia chi chít nét chữ bảy ngang tám dọc, trong đó còn xen lẫn các ký hiệu rỗng tuếch vô nghĩa, vừa nhìn vào, thật chẳng khác gì bùa chú thiên thư.

"Ta nói chẳng hiểu sao cướp mười mấy vị tiên sinh dạy học về đều không xem được, hóa ra là bùa quỷ à!"

"Thảo nào lão tiên sinh bắt về đợt nọ chỉ mới nhìn thoáng qua một cái, hai mắt lập tức trợn trắng té nhào xuống đất không dậy nổi."

"Đại đương gia tìm được bùa quỷ này ở đâu, sao lại lợi hại như thế?!"

Trong lúc tất cả mọi cái miệng đều ầm ĩ, thì chỉ có Hắc Hổ và Hắc Thiên Vương là đầu đầy sọc đen.

"Tất cả câm miệng cho ta, bùa quỷ cái gì, đó là ---- Khụ khụ!" Hắc Hổ kéo căng cuống họng quát lớn, có điều ở cuối tiếng quát lại hơi thiếu lực.

"Đây có phải là bức thư được viết bởi một người tên là Hắc Đản?" Đột nhiên, một giọng nho nhã vang lên, bên trong đại sảnh vừa bị Hắc Hổ trấn áp lại nghe thấy hết sức rõ ràng.

Hắc Thiên Vương và Hắc Hổ thốt nhiên quay đầu, nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Chỉ thấy tiên sinh sắc mặt trắng nõn cầm bức thư trong tay tiến lên một bước, nhìn về phía hai người, nhướng mày cười nhạt, trong đôi mắt lưu chuyển ánh sao mơ hồ, thật là khiếp người.

"Tiên, tiên sinh có thể đọc được chữ viết trên bức thư này ư?" Hắc Hổ dè dặt hỏi.

Tiên sinh mặt ngọc cười nhạt: "Tại hạ nguyện thử một lần."

"Trên đó viết cái gì?!" Hắc Thiên Vương lộ vẻ nôn nóng.

"Đây hẳn là mật thư do Hắc Đản viết cho Hắc đại ca và Hắc nhị ca ----" Tiên sinh mặt ngọc phỏng đoán.

Lời còn chưa dứt, đã thấy Hắc Hổ phát mạnh vào đùi kêu lên: "Đại ca, đại ca, đệ đã nói rồi đó thôi, nhất định có người đọc được thư của Hắc Đản, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được rồi!"

"Tiên sinh, trong thư Hắc Đản nói gì?" Hắc Thiên Vương truy hỏi.

"Hắc Đản nói ----" Tiên sinh mặt ngọc buông mắt nhìn vào bức thư, chậm rãi đọc: "Hắc đại ca, Hắc nhị ca, Hắc Đản phát hiện hơn mười nữ tử ở chỗ 'Hoa Hoa'."

"Con bà nó, đúng y!" Hắc Hổ lại vỗ đùi.

"Tiên sinh, ngài không nhìn lầm chứ?!" Hắc Thiên Vương bước lại gần, dán mắt vào bức thư.

"Tại hạ không nhìn lầm." Tiên sinh dạy học chỉ vào nét chữ như vẽ bùa trên bức thư, chậm rãi giảng giải: "Chỗ này vẽ một một hình tròn màu đen đặc, phía sau viết một chữ 'Đại', ý nói Hắc đại ca, mặt sau hình tròn màu đen đặc này còn viết thêm một chữ 'nhị', tỏ ý Hắc nhị ca."

Dừng một chút, lại chỉ vào các ký hiệu tiếp theo nói: "Chỗ này vẽ thêm một hình tròn màu đen đặc, hẳn là muốn ám chỉ người viết thư tên là Hắc Đản[2], mặt sau vẽ một con mắt, sau đó lại vẽ hai đóa hoa cộng thêm chữ 'mười' và một chữ 'nữ', tất cả đều muốn ám chỉ 'Hắc Đản phát hiện có mười nữ tử ở chỗ Hoa Hoa'.

[2] Hắc Đản: nghĩa là Hình tròn đen.

"Hóa ra mấy cục đen đen này là có ý đó ----" Hắc Thiên Vương lau mồ hôi trên trán lẩm bẩm nói.

"Đại ca! Quả nhiên Hắc Đản đã tìm được tung tích của những nữ tử này, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Hắc Hổ bộ dạng nóng lòng nói.

"Nhị đệ đừng nóng, chúng ta cứ tạm chờ Hắc Đản tìm được chính xác địa điểm giam giữ những nữ tử này, sau đó hãy hành động cũng không muộn." Hắc Thiên Vương vẻ mặt nghiêm nghị.

"Vẫn là đại ca suy nghĩ chu toàn!" Hắc Hổ gật đầu lia lịa, lại nhìn về phía Lý Đức và tiên sinh mặt ngọc: "Đại ca, nhị vị này..."

Hắc Thiên Vương xoay đầu, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía tiên sinh mặt ngọc: "Vị tiên sinh này, làm phiền ngài ở lại Hắc Phong trại mấy ngày, đợi Hắc Đản tiếp tục truyền tin tức về, e rằng lúc đó còn phải thỉnh tiên sinh đọc thư lần nữa."

Tiên sinh mặt ngọc sững sờ: "Tại hạ còn có chuyện quan trọng bên mình..."

"Nói ngươi ở lại thì ở lại, không muốn ở lại cũng phải ở lại!!" Hắc Hổ rút keng lưỡi đao ra, ánh đao lạnh lẽo phản chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của tiên sinh mặt ngọc.

"Mẹ ơi!" Chưa chờ tiên sinh mặt ngọc có phản ứng gì, Lý Đức bên kia đã lảo đảo ngã rạp xuống đất trước tiên, ôm đầu thét to: "Đừng giết ta, xin đừng giết ta!"

Tiên sinh mặt ngọc khẽ thở dài một hơi, nói: "Vậy có thể để cho tại hạ gửi lời nhắn về nhà, báo mình bình an hay không?"

"Cái đó thì không có vấn đề gì." Hắc Hổ lẩm bẩm đổi hướng trường đao, chỉ vào Lý Đức: "Ê, ngươi!"

"Đại, đại vương, có gì sai bảo?" Lý Đức run run hỏi.

"Chuyển lời nhắn giúp hắn!" Hắc Hổ trợn mắt vẻ mặt hung tợn nói.

"Ta, ta ta?!" Lý Đức sợ tới mức rụt cổ: "Nhưng ta, ta với vị huynh đài này chỉ là bèo nước gặp nhau, không quen ----"

Vừa nói được một nửa, đã thấy một tên sơn tặc vọt vào từ bên ngoài đại sảnh, khí trên không tiếp khí dưới cao giọng nói: "Báo ----!! Dưới chân núi lại có một đoàn người ngựa đi ngang qua!"

Hắc Thiên Vương mở trừng hai mắt: "Trong đoàn có nữ tử không?"

"Bẩm đại đương gia, có hai nữ tử!"

"Tướng mạo thế nào?"

"Đều là mỹ nhân!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của toàn thể bọn sơn tặc Hắc Phong trại đều tối sầm xuống.

Hắc Hổ thình lình giơ đao rộng lên, cất giọng hét lớn: "Các huynh đệ, đi theo ta bắt người!"

"Vâng!" Chúng thổ phỉ cùng kêu lên phụ họa, nắm lấy các loại "Vũ khí" trong tay, tập hợp bên cạnh Hắc Hổ.

"Nhị đệ, đưa người này theo cùng, bịt hai mắt hắn lại, đừng để bại lộ vị trí sơn trại chúng ta." Hắc Thiên Vương chỉ vào Lý Đức nói.

"Vâng, đại ca!"

Hắc Hổ lập tức ra lệnh cho thủ hạ trói chặt Lý Đức, bịt kín hai mắt, một mạch khiêng đến cửa.

"Chậm đã." Tiên sinh mặt ngọc kia tiến lên một bước, nói: "Cho phép tại hạ nói cho Lý huynh biết chỗ ở của tại hạ."

"Nói nhanh đi!" Hắc Hổ mất kiên nhẫn.

Tiên sinh mặt ngọc gật đầu, đi đến bên cạnh Lý Đức, ghé sát vào một bên tai nhỏ giọng nói ra hai câu, sau đó lập tức quay người trở lại bên cạnh Hắc Thiên Vương.

"Các huynh đệ, xuất phát!" Hắc Hổ dẫn đầu bọn sơn tặc, ngạo mạn hò hét chạy xộc đi.

Mà vị Lý Đức kia trước đó còn run lẩy bẩy không ngừng, lúc này lại như hóa thành đầu gỗ, thẳng băng cứng ngắc, không chút cựa quậy, cứ như hai người khác nhau.

Mãi đến khi bị đám người Hắc Hổ dắt trở về đường núi, tháo bỏ dây thừng, vội vã rời đi, Lý Đức còn đứng ngốc ở giữa đường núi, sau đó mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.

Lời nói của vị tiên sinh mặt ngọc kia vẫn còn văng vẳng bên tai:

"Thỉnh Lý huynh truyền tin tới Khai Phong phủ nha, tại hạ họ kép Công Tôn, tên một chữ 'Sách'."

Gió núi lạnh buốt vờn quanh bên người Lý Đức.

"Công Tôn...Sách ---- Chẳng lẽ là Công Tôn tiên sinh Khai Phong phủ?!"

Tiếng kêu sợ hãi vang vọng núi rừng.

* * *

"Nơi, nơi này chính là Khai Phong phủ..."

Lý Đức ngửa đầu nhìn vào kiến trúc uy nghiêm trước mắt, cửa đỏ trụ đỏ, tường xanh ngói xám, hai con sư tử đá trông giữ ngoài cửa, nha dịch canh gác lưng giắt cương đao, khung cảnh trang nghiêm, đột nhiên cảm thấy bắp chân có phần chuột rút.

"Vị lão huynh này, ngươi đứng ở trước cổng lớn Khai Phong phủ đã hơn nửa nén hương rồi, là tới giải oan? Hay là đến đòi nợ?"

Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ phía sau Lý Đức.

Lý Đức quay người nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên gầy gò mặc áo xám vạt ngắn, đang cầm một túi bánh ngọt, dùng một tay nhét bánh vào miệng, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Giải oan? Đòi nợ?" Lý Đức rõ ràng có hơi ngây người.

Thiếu niên nhỏ gầy kia nuốt một miếng bánh xuống, tiện tay chỉ vào cái trống kêu oan trước cửa lớn nói: "Nếu muốn giải oan thì đánh trống kêu oan là lựa chọn tốt nhất, còn nếu muốn đòi nợ cuối năm thì ----" Thiếu niên nheo đôi mắt nhỏ lại cười hì hì: "Huynh đài đến không đúng lúc rồi, Công Tôn tiên sinh chủ bộ đại nhân của Khai Phong phủ đã về quê thăm nhà ba tháng trước, đến nay vẫn chưa về, hay là mấy tháng nữa ngài lại đến đòi nợ sau nhé."

"Công Tôn tiên sinh... Ba tháng trước về quê thăm nhà... Đến nay chưa về..." Sắc mặt Lý Đức thoắt cái trở nên trắng bệch, cầm lấy cánh tay của thiếu niên nhỏ gầy kia, môi run run không ngừng: "Là, Là Công Tôn tiên sinh! Quả nhiên là Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ!"

"Nè nè, chẳng lẽ thật sự là đến giục nợ?" Thiếu niên ngạc nhiên nói.

"Tại, tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp Bao đại nhân!" Lý Đức gấp giọng hô: "Tại hạ đến để truyền tin cho Công Tôn tiên sinh."

"Truyền tin cho Công Tôn tiên sinh?" Thiếu niên chớp chớp mắt, đánh giá trên dưới Lý Đức một lượt: "Thư ở đâu?"

Lý Đức lại dứt khoát xem nhẹ thiếu niên kia, tức khắc đi đến cửa lớn Khai Phong phủ, nhưng vừa tới cửa đã bị nha dịch trông cửa ngăn lại.

"Người nào, dám xông bừa vào Khai Phong phủ nha?!"

"Tại hạ, tại hạ có chuyện quan trọng! Muốn gặp Bao đại nhân!" Lý Đức gấp giọng hô.

"Khai Phong phủ nha là nơi trọng địa, người không phận sự không thể tự tiện bước vào!" Nha dịch trông cửa không chút lay chuyển.

Lý Đức nhất thời túa ra một trán mồ hôi lạnh: "Tại hạ thật sự có chuyện quan trọng muốn gặp Bao đại nhân!"

"Người này đến truyền tin cho Công Tôn tiên sinh, để ta đưa ông ấy vào trong."

Thiếu niên nhỏ gầy kia lắc lư lại gần, lên tiếng giải thích với hai vị nha dịch trông cửa.

"Vâng, Kim giáo úy!" Nha dịch trông cửa lập tức chắp tay lui ra.

"Vị huynh đài này, đi theo ta." Thiếu niên nhỏ gầy lại cắn tiếp một miếng bánh, quay qua gọi Lý Đức.

"Ngươi, ngươi là giáo úy đại nhân Khai Phong phủ?" Lý Đức vẻ mặt kinh ngạc.

"Tại hạ Kim Kiền, đúng là tòng lục phẩm giáo úy Khai Phong phủ." Thiếu niên kia đắc ý cười nói: "Bao đại nhân vào cung chưa về, nhưng Triển đại nhân còn ở trong phủ, thư của Công Tôn tiên sinh ngươi có thể giao trước cho Triển đại nhân..."

"Tiểu Kim Tử, ngươi đi mua điểm tâm kiểu gì mà lâu vậy, làm Ngũ gia ta chờ tới muốn buồn ngủ!"

Một tiếng nói lanh lảnh truyền đến từ không trung, Lý Đức chỉ cảm thấy trước mắt bóng trắng chớp lên, trong tích tắc, trước mắt đã xuất hiện một nam tử áo trắng như tuyết, tóc đen phấp phới, tuấn tú như tranh, mắt hoa đào khẽ nhếch, ý xuân dào dạt.

Lý Đức nhất thời xem đến ngây người.

"Người kia là ai?" Nam tử áo trắng dùng cây quạt chỉ chỉ Lý Đức hỏi.

"Giúp Công Tôn tiên sinh..." Kim Kiền vừa nói được nửa câu, đã thấy Lý Đức cứ như bị điện giật trúng, đột nhiên tiến phắt lên bắt lấy cánh tay của nam tử áo trắng, kêu to kích động: "Dáng vẻ thiên nhân như thế, khí phái như thế, khinh công như thế, ngài nhất định chính là Triển đại nhân Khai Phong phủ rồi!"

Một mảnh yên lặng.

"Bạch Ngũ gia ta phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, làm sao lại giống cái thứ dưa dị dạng đào mẻ đôi[3] như tên mèo thối kia?" Nam tử áo trắng nghe thấy thế lồng lộn bất bình, thiên nhân phi tiên nháy mắt biến thân thành con chuột bạch xù lông, quay qua Lý Đức vừa nhe răng vừa nhếch mép.

[3] Nguyên văn: Oai qua liệt tảo, chỉ những thứ biến dạng xấu xí.

"Á? Á?" Lý Đức bị dọa khiếp lập tức thụt lùi lia lịa.

"Triển mỗ thật không biết dáng vẻ của mình lại đến nông nỗi đó ----" Một giọng nói ôn hòa vang lên ở bên tai Lý Đức.

Lý Đức ngờ nghệch quay đầu, chỉ thấy bên cạnh mình không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một thanh niên áo đỏ, dáng người như tùng, mày sáng mắt tinh, tuấn nhã hơn ngọc, hai tay vòng ngang ngực, đang lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng.

Lý Đức lần thứ hai cực kỳ không hợp thời nhìn đến há hốc mồm.

Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng đáp: "Ngũ gia muốn hắn mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, Ngũ gia còn mạnh hơn tên Thối Miêu ngươi gấp trăm lần!"

Kim Kiền ở một bên thầm thở dài một hơi, chỉ vào nam tử áo trắng giới thiệu: "Vị này là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngũ gia." Lại trỏ qua thanh niên áo đỏ kia: "Vị này mới là Triển đại nhân."

Xong rồi nhìn về phía Triển Chiêu: "Triển đại nhân, vị đại thúc này tới để truyền tin cho Công Tôn tiên sinh."

Triển Chiêu gật gật đầu: "Vị huynh đài đây, mời theo Triển mỗ đến phòng khách nói chuyện."

Lý Đức mất hồn mất vía ngơ ngẩn gật đầu, đi theo ba người tới phòng khách ngồi xuống, mãi đến khi Kim Kiền ăn miếng điểm tâm thứ tư, Bạch Ngọc Đường cắn hết nửa đĩa hạt dưa, Triển Chiêu bưng lên tách trà thứ hai, vẫn còn ở trong trạng thái đi vào cõi tiên.

"Khụ khụ, cái đó, thư của Công Tôn tiên sinh ở đâu vậy?" Kim Kiền rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.

Lý Đức bị Kim Kiền gọi một tiếng, như bừng tỉnh từ trong mộng, đột nhiên đứng bật dậy, hướng tới ba người kêu to: "Công Tôn tiên sinh bị sơn tặc Hắc Phong trại bắt cóc!"

"Khụ khụ ----" Bạch Ngọc Đường bị kẹt hạt dưa ở cổ họng, ho lên một trận dữ dội.

"Phụt ----" Triển Chiêu phun một ngụm nước trà trở về tách.

"Ặc!" Kim Kiền bị mắc nghẹn bánh, vừa giậm chân vừa đấm ngực, một lúc lâu sau mới thở lại bình thường, la lên kinh hoàng: "Bắt cóc Công Tôn tiên sinh?! Bọn sơn tặc đó chán sống sao?!" Dừng một chút lại có vẻ mặt hoảng sợ nói: "Mà... Bọn sơn tặc này còn sống không?"

"Hả?" Lý Đức nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Ta nói là ----" Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền trợn to tròn nhẵn: "Bọn sơn tặc bắt cóc Công Tôn tiên sinh đó có còn khỏe không, có bị tra tấn đến muốn sống không được muốn chết không xong không?"

"Hở?" Lý Đức càng không hiểu ra sao.

"Khụ khụ, khụ khụ..." Bạch Ngọc Đường tiếp tục ho khan.

"Kim Kiền!!" Triển Chiêu lên tiếng chặn Kim Kiền lại, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt: "Chớ nói bậy!" Lại quay qua Lý Đức nói: "Vị huynh đài đây, ngươi có thư tay của Công Tôn tiên sinh không?"

Lý Đức lắc đầu: "Tình cảnh lúc ấy hỗn loạn, Công Tôn tiên sinh hoàn toàn không có thời gian để viết thư, chỉ có thể nói lại lời nhắn cho tại hạ."

"Làm sao ngươi biết được người đó là Công Tôn tiên sinh Khai Phong phủ?" Bạch Ngọc Đường thông thông cổ họng hỏi.

"Vị huynh đài kia tự xưng họ kép Công Tôn, tên một chữ Sách, còn đặc biệt bảo ta chuyển lời nhắn đến Khai Phong phủ." Lý Đức trả lời.

"Có thể phiền các hạ tả lại đôi chút hình dáng của Công Tôn tiên sinh hay không?" Triển Chiêu nói.

"Đương nhiên có thể." Lý Đức vội nhớ lại nói: "Sắc mặt trắng nõn, ba chòm râu đen, toàn thân nho sam xanh, đúng rồi, nhất là đôi mắt, đặc biệt có thần."

"Có phải như vậy không?" Kim Kiền chĩa hai ngón trỏ lên đuôi mắt, kéo thành hình một đôi mắt phượng: "Hơn nữa lúc mỉm cười, sẽ làm cho người ta rét run cả người, hệt như hồ ly!"

"Khụ khụ ----" Bạch Ngọc Đường ho khan.

"Kim Kiền!" Triển Chiêu đỡ trán.

"Đúng đúng đúng, vị đại nhân này nói không sai chút nào!" Lý Đức nhìn Kim Kiền vẻ mặt kính nể.

"Không cần hỏi nữa, chắc chắn là Công Tôn tiên sinh hàng thật giá thật!" Kim Kiền bắt đầu cào tóc.

"Phiền các hạ kể lại chân tướng việc này." Triển Chiêu trầm sắc nói.

Lý Đức thở dài một hơi: "Haizz! Đều là do bọn Hắc Phong trại đáng chém ngàn đao kia..."

Sau đó, liền kể ra tuần tự việc gặp phải ba ngày trước đây.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, ba người trong phòng khách Khai Phong phủ đầu đã đầy sọc đen.

"Hắc Phong trại này, nghe ra có hơi lộn xộn..." Kim Kiền co rút mí mắt: "Nội dung lá thư của tên Hắc Đản gì đó cũng có chút quái gở."

"Lúc bị bắt và lúc thả ra đều bị bịt kín hai mắt —- cho nên, Lý huynh cũng không biết được vị trí cụ thể của Hắc Phong trại?" Triển Chiêu nhíu mày nói.

Lý Đức gật đầu.

"Mà điều duy nhất có thể khẳng định chỉ là ----" Bạch Ngọc Đường xoa cằm: "Mấy tên Hắc Phong trại này thích cường đoạt mỹ nữ xinh đẹp... Lẽ nào muốn cướp làm áp trại phu nhân?"

"Chỉ cần không phải cướp làm áp trại tiên sinh là được!" Kim Kiền trừng mắt nhỏ nhìn sang Triển Chiêu: "Triển đại nhân, bây giờ làm sao đây?"

"Việc trước mắt tất nhiên là phải cứu Công Tôn tiên sinh." Triển Chiêu nói.

"Thối Miêu, ngươi nói nghe nhẹ nhỉ." Bạch Ngọc Đường nhướng mày: "Hiện giờ ngay cả việc Hắc Phong trại đặt ở đâu còn không biết, làm sao cứu được Công Tôn tiên sinh?"

Triển Chiêu mỉm cười, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: "Nếu không thể tìm được Hắc Phong trại, sao không để cho bọn chúng đích thân đón chúng ta lên núi?"

"Hừ!" Bạch Ngọc Đường ném qua một ánh mắt xem thường: "Bọn Hắc Phong trại làm sao có thể đón chúng ta ----"

Nói đến đây, giọng Bạch Ngọc Đường thốt nhiên tắt ngấm, mắt hoa đào bất chợt trợn to, khóe mắt run rẩy trừng hướng Triển Chiêu.

"Triển đại nhân quả nhiên diệu kế!" Kim Kiền chợt lủi phắt dậy, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

"Hả? Là, là sao?" Lý Đức nhìn vào ba người trong phòng không hiểu ra sao.

"Lần này, còn phải làm phiền Bạch huynh!" Triển Chiêu đúng dậy, lập tức ôm quyền với Bạch Ngọc Đường, mỉm cười.

Chỉ một thoáng, hoa hạnh tung bay, gió xuân say đắm.

Bạch Ngọc Đường rõ ràng thoáng ngẩn ngơ trong giây lát, bất quá ngay lập tức đã hồi phục lại tinh thần, đùng một phát đứng bật dậy, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, nghiến răng ken két:

"Triển Chiêu! Ngươi, ngươi ngươi đừng nói là muốn Ngũ gia ta, ta ----"

"Ôi chà~~" Kim Kiền sáp lại gần, vỗ vào lưng Bạch Ngọc Đường: "Không phải mới đó Ngũ gia còn nói mình phong lưu tiêu sái diễm lệ trời sinh sao, nhiệm vụ có độ khó cấp độ cao cỡ này nếu không chọn ngài thì chọn ai nữa đây? Cứ nhìn vào dáng dấp tiên nữ của hoa khôi Bạch Mẫu Đơn ở Quỳnh Ngọc các Hàng Châu đi, bọn cướp này tất nhiên sẽ quỳ mọp dưới váy lụa của Ngũ gia thôi!"

"Tiểu Kim Tử!!" Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào lại, trừng đôi mắt lạnh buốt nhìn Kim Kiền: "Ngũ gia ta có chết cũng không cải nữ trang lần nữa!"

"Quả nhiên là làm khó Bạch huynh." Triển Chiêu ở bên cạnh sắc mặt bất giác ảm đạm, khẽ thở dài một hơi.

Khóe mắt Bạch Ngọc Đường giật giật.

"Lỡ như Bạch Ngũ gia ngài không giúp đỡ..." Kim Kiền chớp chớp mắt nhỏ: "Nếu để vuột mất cơ hội cứu người, hại Công Tôn tiên sinh xảy ra chuyện gì, Bao đại nhân trở về..."

Thái dương Bạch Ngọc Đường nhảy dựng.

"Cho dù sau đó chúng ta dùng cách khác cứu được Công Tôn tiên sinh ra ----" Kim Kiền liếc Bạch Ngọc Đường một cái, tiếp tục kiên trì: "Nếu như Công Tôn tiên sinh biết Bạch Ngũ gia không muốn ra tay cứu giúp ..."

Kim Kiền chìa hai ngón trỏ kéo căng hai khóe mắt, kéo ra một đôi mắt phượng, nói như thật: "Bạch Ngũ gia, ngươi khẳng định không muốn hỗ trợ? Kia chính là Công Tôn tiên sinh đó!"

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường âm ỉ co rút, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng.

"Bạch huynh, hết thảy đều lấy an nguy của Công Tôn tiên sinh làm trọng!" Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đó chính là Công Tôn tiên sinh!" Kim Kiền trọn tròn mắt nhỏ.

Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường giống hệt phiến quan tài, một lúc lâu sau, cứ như hạ một cái thiên đại quyết tâm gì đó, hung hăng nện đấm xuống bàn:

"Hắc Phong trại, Bạch Ngũ gia không đội trời chung với các ngươi!!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com