ZingTruyen.Com

(DekuBaku) Tại sao tôi luôn là một tên khốn vậy?

Chương 8

kariekaria

Katsuki tỉnh dậy thấy người mình đau ê ẩm, anh chớp chớp mắt mấy cái rồi đơ người ra, một lúc sau mới nhớ lại hôm qua đã làm gì. Katsuki giật mình quay sang bên cạnh thấy thần đang ngủ say, anh vươn tay định sờ thử mái tóc xanh lục thì thần đã mở mắt ra

"Cậu dậy rồi sao Kacchan?"

"Ừm, chuyện là tối qua...tao hiến thân xong rồi à?"

"Đúng vậy"

Katsuki băn khoăn, hiến thân xong rồi nghĩa là thần đã bị anh mê hoặc, không yêu công chúa nữa đúng không? Công hiệu của hiến thân là thế mà?

"Vậy mày còn yêu công chúa nữa không?"

"Không, tớ luôn yêu Kacchan mà"

Katsuki nghe vậy quả nhiên thấy mình hiến thân thành công rồi, cái mông của anh đã cứu vớt tộc tinh linh và cánh rừng

Anh lập tức lao lên nằm đè trên người Izuku, đưa ra hàng loạt yêu cầu

"Vậy thì sau này không được gặp riêng công chúa, không được đồng ý yêu cầu nào của con người, tất cả mọi chuyện sẽ do tao quyết định"

Izuku vòng tay qua ôm lấy Katsuki, nuông chiều đồng ý: "Tất cả nghe theo ý Kacchan. Nhưng tớ có thắc mắc đấy Kacchan, cậu lấy đâu ra thứ này và học ở đâu cái động tác đó vậy?"

Izuku ngồi dậy ôm Kacchan vào lòng, hắn kéo nhẹ quần tất rồi nhìn nơi nhạy cảm của Kacchan. Katsuki hơi chột dạ, dù khá là không rõ sự đời nhưng anh cũng cảm thấy hành vi đi rình mò lúc người ta đang hành sự của mình và đám bạn không ổn, anh đành chống chế

"Tao tự biết"

"Cậu tự biết?"

"Phải, tao rất giỏi"

"Kacchan, nói dối sẽ bị ghét đó, cậu muốn bị tớ ghét sao?"

Tinh linh Kacchan ở thế giới này rất thích Izuku nên khi nghe hắn nói thế, anh đã lập tức hoang mang

"Khoan, nhưng tao hiến thân rồi mà, sao mày ghét tao được?"

"Ừm thì cậu hiến thân nhưng tớ đâu nhất thiết phải yêu cậu đúng không? Dù sao cũng là do cậu tự nguyện dâng mình" Izuku nói xong cũng cảm thấy khốn nạn quá thể nhưng hắn phải tìm hiểu xem Kacchan đã đi đâu và làm gì, không thì hắn không yên tâm nổi

"Nhưng...còn có kiểu đấy à?" Trong nhận thức và hiểu biết của Katsuki, anh đã hiến thân là thần phải yêu mình, anh chưa từng nghĩ có thể không yêu khi hiến xong

"Đúng, nhưng nếu Kacchan nói thật thì khác" Izuku từng bước dẫn dắt

Nghe vậy, Katsuki ỉu xìu, anh đẩy Izuku ra bĩu môi kể: "Có một người nói sẽ học được chiêu quyến rũ tại một nơi gọi là khu đèn đỏ nên tao đã đến đó học một vài thứ"

"Ai nói thế Kacchan?"

Katsuki im bặt, anh có thế nào cũng không chịu bán đứng bạn bè đâu, nhỡ chẳng may thần trách phạt cả đám thì sao? 

"Được rồi, cậu không muốn nói cũng được. Nhưng Kacchan, cách cậu làm tối qua không giống cậu chút nào, tớ mong Kacchan luôn là chính mình nên đừng bắt chước ai trong cái khu đèn đỏ ấy. Cậu lúc trước là tớ yêu lắm rồi"

Izuku hôn lên má Katsuki khiến anh vui vẻ hỏi lại

"Thật không?"

"Cực kì thật"

Katsuki nghe vậy không ngần ngại xé toạc quần tất trên đùi mình ra. Cái quần mỏng manh chẳng đủ sức chống lại lực tay của anh, lập tức hiên ngang hi sinh, trở thành một mảnh vải nát tươm trên giường

Izuku: "..." Ôi dồi ôi tôi hối hận quá, biết thế phải cởi quần tất ra trước khi nói, cái quần đẹp vậy bị Kacchan cho bay màu rồi

Cùng lúc đó vệ binh bên ngoài gõ cửa xem xét, Izuku mặc quần áo vào người còn Katsuki thì hóa nhỏ lấy quần áo lá mặc. Đám bạn của anh bay vào cùng vệ binh để kiểm tra, Katsuki ra hiệu thành công khiến họ vui mừng ôm lấy nhau. Sau đó mấy tinh linh nhìn thấy cái quần tất bị xé rách toạc trên giường, họ giật mình ngỡ ngàng. Thần mạnh bạo với Bakugo vậy sao? Xé cái quần nát tươm như vậy thì dùng lực mạnh đến thế nào chứ, đến cả người đàn ông trong cái "khu đèn đỏ" kia cũng không làm mạnh như thế

Đám tinh linh cảm thấy như Katsuki vừa hi sinh một điều gì đó thật lớn lao cho mình, họ cảm động đến rối tinh rối mù, ánh mắt rưng rưng cảm ơn nhìn về  phía anh

Không hề biết mình bị hiểu lầm, Izuku rất phấn chấn vẫy tay với đám tinh linh trẻ tuổi, ý bảo họ đến gần. Các tinh linh hồi hộp bay lại, đây là lần đầu thần chủ động gọi họ đến, không biết ngài ấy muốn nói gì?

"Ta chuẩn bị đàm phán với con người về việc lấy tài nguyên trong rừng. Rừng cây là của muôn loài nên không ai được độc chiếm. Tuy nhiên tinh linh là tộc chăm sóc cây cối từ thuở sơ khai nên ta muốn cho các ngươi đóng góp ý kiến về điều kiện để con người khai thác"

Mọi người đều dửng sốt rồi vui sướng nhìn về phía Katsuki

Tuyệt thật đấy Bakugo, không ngờ một lần hiến thân đã khiến thần đứng về phía chúng ta như vậy

Katsuki kiêu ngạo cười khẩy, khoanh tay tỏ vẻ tao mà lại

Các tinh linh bay tụm lại họp bàn với nhau, katsuki cũng bay đến để cùng góp ý kiến

"Nè, chúng ta ra ý kiến được không? Vốn dĩ việc này nên do các tộc lão ra"

"Bakugo, chuyện thần cho phép chúng ta nhúng tay cũng nhờ cậu, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì? Dù sao cũng không thể cấm con người khai thác rừng"

"Lấy mức hạn định đi, dựa trên số lượng tộc nhân của mỗi tộc chúng ta sẽ đồng ý cho họ khai thác một lượng nhất định, chỉ khi có việc lớn phải trình lên mới được lấy nhiều. Rừng cần một thời gian mới có thể tái sinh lại sau khi khai thác, cho dù chúng ta có giúp đỡ trồng trọt cũng không thể khai thác bừa bãi được"

"Mỗi lần chúng ta muốn lấy hoa quả hoặc gỗ đều cúi đầu cảm ơn cây cối một lần, tôi cũng muốn loài khác làm thế"

"Đó là do chúng ta thờ phụng thiên nhiên nên làm vậy, loài khác đâu có thờ, sợ họ không chịu đâu"

"Không chịu thì khỏi khai thác đi"

Các tinh linh xì xầm bán luận một lúc rồi thống nhất ý kiến nói cho Izuku, hắn nghe xong gật đầu rồi suy tính làm sao để con người đồng ý thỏa hiệp, hay cứ mặc xác họ nhỉ, chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu. Dù sao phải tôn trọng thiên nhiên như các tinh linh mới có tư cách nhận được sự che chở từ nó chứ

Izuku cảm thấy đối với con người phải nặng tay hơn các tộc khác, dù sao mấy kẻ quý tộc cũng là người đã đối xử tàn bạo với tộc tinh linh mà

Chỉ trong ngày hôm nay, Izuku đã truyền đạt lại yêu cầu của mình trước toàn thể người trong sảnh tiệc, đức vua trầm mặc nhìn hắn, mày hơi nhíu lại

"Giới hạn số lượng thì không ổn, chúng tôi có rất nhiều thứ phải chăm lo"

"Các tộc khác cũng vậy, tộc người lùn và yêu tinh đều đồng ý với mọi điều kiện của ta, sao đến các ngươi lại không được? Hơn nữa, ta cũng không ra điều kiện gì quá mức, số lượng tài nguyên các ngươi khai thác hoàn toàn đủ để tích trữ lo đủ cho cuộc sống, nếu tiết kiệm thì cũng để dư kha khá, hoàn toàn không có vấn đề gì"

"Nhưng ngài biết đấy, chúng tôi còn cần đồ để làm một số việc lớn hơn"

Izuku đặt cốc rượu xuống, cười nhẹ: "Ta biết mấy việc lớn đó là gì, dựa theo kí ức của ta gần 500 năm trước, loài người khai thác bừa bãi rồi dùng tài nguyên chế tạo vũ khí tấn công lãnh thổ tộc khác, bành chướng địa phận của mình. Nếu không có sự biến mất của ta thì các ngươi gần như làm được rồi. Nói chung là lời chỉ có thế, còn lại phụ thuộc vào mấy người"

Izuku đứng dậy cùng các tinh linh rời đi, hoàng tử tức giận muốn chất vấn nhưng bị nhà vua cản lại, theo chân cha về phòng, gã mới hỏi

"Phụ vương, nếu làm như thế thì làm sao chúng ta có của cải dôi ra để tăng cường quân đội chứ? Thật phí phạm mấy buổi tiệc chúng ta tổ chức mời chào thần, thà cứ kề kiếm vào cổ tên đó thì hơn"

"Im miệng, thằng con ngu ngốc, nếu đối đầu trực tiếp thì sao chúng ta thắng nổi"

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Thứ đó - tinh linh tóc vàng luôn ở bên cạnh thần, nó có lẽ là bước đột phá của chúng ta. Tìm cách bắt nó đi"

Issey hiểu rõ việc này, gã cũng nhìn con tinh linh đó chướng mắt lâu rồi, em gái gã luôn khóc lóc nói thần luôn để ý đến tinh linh đó không quan tâm tới con bé, nếu nắm được con vật đó trong tay thì mọi chuyện được xử lí rồi

Đối với Issey mà nói, bất kì chủng tộc nào không phải con người thì đều là thú vật hết, thậm chí trong tâm trí gã, con người cũng phân chia tầng lớp khác nhau, lũ mọi dân bên ngoài cũng chỉ hơn đám thú vật này một bậc mà thôi

Trong lúc đó, Katsuki không hề biết mình bị nhắm vào, đám bạn vẫn vây xung quanh anh cười đùa

"Chỉ hiến thân một lần đã khiến thần lập tức trở mặt với con người, cậu tuyệt quá Bakugo"

"Ha, chuyện này cũng đơn giản thôi"

"Vậy thì chăm chỉ hiến thân thêm mấy lần nữa nha, để thần mê mệt cậu, chúng tớ sẽ ở bên ngoài cổ vũ cậu bằng cả tấm lòng của mình, yêuu cậu~"

Katsuki: "..." Hiến thêm mấy lần nữa thì mông tao nở hoa à? Một lần đã thấy phía sau ran rát rồi

Nhưng trước cái nhìn đầy ngưỡng mộ của mọi người, Katsuki vì sĩ diện vẫn gật đầu đồng ý, thấy họ hoan hô ca tụng, anh lại trộm xoa cái eo vẫn nhức của mình, tính nhẩm xem mình có thể hiến đươc bao nhiêu lần nữa



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com